Không Lấy Hoàng Thượng Hắc Ám

Chương 5: Một đám gian phi




Phiêu Tuyết ngồi trong kiệu hoa nhìn thấy một đám nhạc sĩ khua chiêng gõ trống, nơi nơi vui mừng, nàng bày ra một bộ dáng mọi chuyện không liên quan đến mình.

Trong nháy mắt kiệu hoa đã đến trước cửa tây của cung, kết quả lại xảy ra một chuyện lớn. Lúc này. Lũng Tịch Ngọc ngồi trong kiệu hoa của mình, bên cạnh có một cái bàn nhỏ, trên bàn có một đĩa nho tím thẫm làm người ta thèm ăn, nàng rảnh rỗi cầm gương đồng chỉnh sửa tóc mình rất vui vẻ, bỗng nhiên kiệu hoa ngừng lại, làm nàng lảo đảo một phen, thiếu chút nữa từ trên lăn xuống, ngón tay ngọc đang đỡ tóc cũng lập tức chọc vào búi tóc không nhẹ, móng tay lập tức cào vào da đầu của nàng,“Ôi!”

Nàng đau đớn thét một tiếng kinh hãi.

Lũng Tịch Ngọc tức giận hướng ra ngoài mắng người nâng đầu kiệu hoa: “Các ngươi thật đáng chết, làm gì vậy! Đau chết ta các ngươi bồi được sao?”

Mắng xong Lũng Tịch Ngọc càng nghĩ càng giận, không hề nghĩ ngợi liền hướng ra ngoài hô: “Người đâu, đem bọn nâng kiệu kéo ra ngoài đánh ba mươi trượng cho ta! Tốt nhất đánh chết hết cho bản cung!”

Nha hoàn của hồi môn Xảo Hỉ bên cạnh thấy nàng xúc động không khỏi toát mồ hôi lạnh, lập tức khuyên nhủ: “Tiểu thư, người đánh chết bọn nâng kiệu thì lấy đâu ra người nâng?”

Cũng đã là người gả vào cung, tính cách còn ngang ngược như ở nhà. Lũng Tịch Ngọc nghe Xảo Hỉ nhắc cũng phát hiện chính mình xúc động, xoay người lập tức sửa lời: “Thôi, hôm nay là ngày tốt không nên gặp hồng (gặp máu ý mà), bản cung trước hết tha các ngươi”

Dứt lời nghe thấy bên ngoài giọng nói cao thấp tạ ơn mới khôi phục thần thái nữ nhân bình thường. Phiêu Tuyết thấy kiệu hoa mình cũng bỗng nhiên ngừng lại, vì thế quay đầu hỏi Thủy Bích đi theo phía sau: “Thủy Bích, sao vậy? Sao bỗng nhiên dừng lại?”

Thật ra kiệu dừng lại thì chịu khổ sở chính là một đám kiệu phu đứng gần Phiêu Tuyết nhất, một đám ôm cái mũi đau khổ, vị mắm tôm trên người Phiêu Tuyết khiến bọn họ khổ không nói nổi.

Một đám trong lòng oán giận, hỏi sao trên người vị hoàng phi này lại thối một cách kì quái.

(Mắm tôm? Thối? Ta có dịch sai hay là không a?) Thủy Bích nghe thấy Phiêu Tuyết hỏi nàng vì sao ngừng lại nhất thời không trả lời được, kỳ thật chính nàng cũng không biết xảy ra chuyện gì, vội vàng chạy lên thăm dò. Thì ra là ba kiệu hoa tiến vào cùng lúc, kiệu của Phiêu Tuyết từ trong phủ tể tướng đi ra sau đó đi qua Vân Trạch phố rồi mới từ cửa tây tiến cung, kiệu của Lũng Tịch Ngọc từ phủ quốc công đi ra sau đó đi qua Lạc Phương phố, cũng tiến cung từ cửa tây, nhung kỳ tích chính là nữ nhi duy nhất của Vệ phó xạ Vệ Lương Ngữ cũng “ngoài ý muốn”

được sắp xếp vào từ cửa tây, bởi vì đều là người có thân phận, gia đinh các phủ sợ mất mặt không chịu lui bước, nhất thời không ai nhường ai. Chỗ ngã ba phố, đội ngũ Lũng Tịch Ngọc bên trái, đội ngũ Phiêu Tuyết ở bên trong trực tiếp đối mặt với cửa tây, mà đội kiệu của Vệ Lương Ngữ lại ở bên phải, lập tức liền hợp thành một cục diện chân vạc. Đội ngũ kiệu hoa lớn tiến cũng không được lùi cũng không xong, thế mới xuất hiện sự bối rối vừa rồi. Đội ngũ ngừng một hồi lâu, chưa giải quyết được đã truyền đến âm thanh chửi bới. “Đây là kiệu hoa của Lũng quý phi chúng ta, các ngươi còn không mau tránh ra?”

“Lũng quý phi thì sao? Chúng ta là Lương thục phi, ngươi là đồ cẩu nô tài cậy thế, không thấy chúng ta đến trước sao?”

Thủy Bích thấy các nàng tranh như thế, trong lòng nghĩ chúng ta cũng là hiền phi, dựa vào cái gì không phải chúng ta đi trước? Đang muốn há mồm tranh cãi lại bị Phiêu Tuyết lên tiếng trước: “Để cho các nàng đi trước đi”

Giọng nói Phiêu Tuyết đầy lơ đễnh, dù sao nàng cũng không định cùng các nàng tranh này tranh nọ.

Thủy Bích nghe tiểu thư nhà mình cũng không định cãi lại, hiểu được nàng là người lười biếng luôn nghĩ nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, đem lời nói trong miệng nuốt trở về. Chỉ có thể yên lặng cảm khái trong lòng: Nữ nhân trong hậu cung thật sự là lợi hại, còn chưa tiến cung đã đấu đá.