Lũng Thái Hậu nhìn Đông Phương Tuấn Lạc liếc mắt một cái, nàng chăm lo nam tử này từ nhỏ đến lớn, ngay cả ngủ
đều là vẻ mặt cười đơn thuần.
Ngực vô chí lớn chỉ biết đấu khúc khúc
(chơi chọi dế, nản với Lạc ca, xì tin dễ sợ), hôm nay nghe Lũng Tịch
Ngọc nói hắn cùng nàng một buổi chiều, xem ra là bắt đầu đối với việc
nam nữ cảm thấy hứng thú.
Lũng Thái Hậu đối hắn cảnh giác vốn không cao, hiện lại càng thấp, nay sợ là có người ở bên gối hắn nói năng lung
tung, nàng phải đem toàn bộ uy hiếp loại bỏ.
“Hoàng Thượng hôm nay sắc phong nhiều
mỹ nhân như vậy, khó tránh khỏi nhất thời nhầm lẫn, bất quá đại hôn vẫn
là chiếu theo tổ chế đến đi, hoàng hậu vẫn còn thiếu, trong cung quý phi phẩm giai tối cao, Hoàng Thượng hôm nay ở Lũng quý phi Lan Tịch Cung
nghỉ tạm”
Lũng Thái Hậu ra tiếng nói, ngữ khí không phải hỏi, mà là
“trảm đinh tiệt thiết”
mệnh lệnh.
(chém đinh chặt sắt, mệnh lệnh đanh
thép)
Đông Phương Tuấn Lạc bàn tay ẩn trong
áo đột nhiên thành quyền, trên mặt lại vẫn là đang cười, hắn vô tư mà
cười, bộ dáng hết sức chân thật.
Lũng Tịch Ngọc vừa nghe, vẻ mặt cảm động nhìn cô mẫu nhà mình.
Phiêu Tuyết vừa nghe vẻ mặt gian tướng
vội vội vàng vàng nói: “Đúng vậy, Hoàng Thượng, hôm nay vẫn là đi Tịch
Ngọc tỷ tỷ đi”
đề nghị này của Thái Hậu chính là hợp ý nàng.
Lũng Tịch Ngọc nghe xong, ngược lại
nhìn về phía Cố Phiêu Tuyết, nhất thời sắc mặt ngoan độc,biểu tình
“ngươi không cần giả mù sa mưa”
.
(ý nói làm thinh mà được món lợi lớn,
như VN có câu “lù đù vác lu mà chạy”
hay “làm thinh mà rinh cục bự”
ấy)
Bên dưới Vệ Lương Ngữ vẫn trầm mặc hung hăng giằng xé khăn tay, hôm nay ở Tây Môn nàng đã bại bởi Lũng Tịch
Ngọc một lần, nay nàng cùng Lũng Tịch Ngọc đứng cùng hàng trên, dựa vào
cái gì cùng là đêm tân hôn, nàng lại một mình phòng trống? Cũng biết là
không có dũng khí, vẫn không nên nói chuyện thế nhưng nàng vẫn thẳng
thắn mở miệng nói: “Hoàng Thượng…… Người như vậy đối chúng nô tì không
công bình……”
ánh mắt đen của nàng dạo qua một vòng, lại tiếp tục nói:
“Nô tì nghe nói chốc lát sẽ biểu diễn tiết mục…… Nếu nô tì biểu hiện
tốt, cái kia Hoàng Thượng…… kia Hoàng Thượng người hãy đến chỗ nô tì đi”
Nàng lắp bắp, nhưng cuối cùng vẫn là đem trong lòng suy nghĩ nói ra.
Đông Phương Tuấn Lạc trong mắt nhất
thời lóe lên nhiều ý cười: “Lương thục phi này đề nghị hay! Mẫu hậu, cứ
định như vậy đi! Ai biểu diễn tốt trẫm đi chỗ đó qua đêm!”
(lấy nhiều vợ nó khổ thế đấy ca a)
Lũng Thái Hậu trong lòng nhè nhẹ tính
toán qua, đối với tài nghệ của Lũng Tịch Ngọc nàng vẫn là yên tâm, vừa
lúc nàng cũng muốn làm cho Lũng Tịch Ngọc hoàn toàn nắm được tâm Đông
Phương Tuấn Lạc.
Chỉ thấy Lũng Thái Hậu hơi hơi vuốt cằm, xem như ngầm
đồng ý.
Phiêu Tuyết thấy vậy trong lòng nhất thời mừng rỡ, đồng dạng mừng rỡ là Vệ Lương Ngữ thực hiện được gian kế.
Phiêu Tuyết mừng rỡ là chỉ cần mượn cớ
không biểu diễn là có thể tránh thoát một kiếp.
Mà Vệ Lương Ngữ mừng rỡ
là vì nàng rốt cục cấp chính mình một cơ hội tranh thủ xuất sắc.
“Vậy như vậy đi!”
Đông Phương Tuấn Lạc
một câu quyết định.
Nói xong liếc mắt nhìn Cố Phiêu Tuyết một cái.
Đông
Phương Tuấn Lạc vốn còn tưởng rằng có thể nhìn thấy bộ dáng mất mát của
nàng, không ngờ thấy được nàng kia nhất thời mừng rỡ, bỗng nhiên trong
lòng thấy giận.
n? Đông Phương Tuấn Lạc nhíu mày, nàng không phải nên mất mát mới đúng sao?!
~oOo~
Tình kịch ngoại tuyến phiên ngoại: Nói
thời điểm Tịch Ngọc xuất trướng kia mi cao mắt thấp…… Nghĩ rằng tác giả
thật là mẹ tốt, rốt cục làm cho ta một hồi nổi bật xuất hiện.
Nào biết…… Còn không có vui sướng vài giây đã bị đập bẹp thành muỗi chết.
[tác giả: Đáng tiếc a ~~ bị tiểu Lạc
Lạc nhà chúng ta phá hư ~~ Lũng Tịch Ngọc: Mẹ kế! Ngươi là mẹ kế! Ta
không nổi bật đều là ngươi làm hại!] kết cục: Tác giả thân mẹ kế mà
chạy……