Nam Cung Hiên Dật ngồi trên lưng ngựa, trước khi đi còn nhìn lại Đông Phương Tuấn Lạc một cái.
Vương gia khác họ, không được hoàng đế
triệu kiến không được tự ý về kinh.
Hơn nữa, dù A Li có triệu kiến, Nam
Cung Hiên Dật chưa chắc đã có cơ hội trở về.
Tiếng vó ngựa rầm rập, một đội người ngựa trùng trùng điệp rời đi.
Tùy Nghị nhìn bóng lưng Nam Cung Hiên Dật rời đi, cũng từ giã Đông Phương Tuấn Lạc: “Hoàng huynh… ta cũng phải trở về Vân Sơn.”
Sau khi được thụ phong, Tùy Nghị chuyển ra khỏi cung, hiện đang ở chân núi Vân Sơn bên ngoài hoàng cung, thiên
hạ đã dẹp yên, hắn giúp Đông Phương Tuấn Lạc canh giữ kinh thành.
Đông Phương Tuấn Lạc gật đầu, sau khi
Tùy Nghị đi lại càng thêm cô đơn, xoay người nhìn hoàng cung Đông Ly đẹp đẽ hùng vĩ, hắn cảm khái nói, có nước không nhà, có nhà không nước.
Khánh Hỉ tiến lên hỏi: “Hoàng Thượng, bây giờ chúng ta về ngự thư phòng hay về Sùng Dương cung?”
Đông Phương Tuấn Lạc nhìn tường thành
cao vút bên cạnh cửa cung, từng dãy binh lính đang đứng bảo vệ an toàn
của hoàng cung: “Chưa trở về, trẫm lên tường thành một lúc.”
Dứt lời, Đông Phương Tuấn Lạc liền đi
dọc theo mấy trăm bậc thang lên đến tường thành, Khánh Hỉ vội vàng theo
sau hầu hạ.
Chỉ thấy Đông Phương Tuấn Lạc đứng trong gió, áo bào màu đen bị gió thổi tung, đứng trên cao nhìn toàn cảnh kinh thành, từng mái nhà màu xám, từng con ngõ vắng lặng, cái nhìn toàn thể chúng sinh cùng khí
chất làm người ta không thể chạm tới làm Khánh Hỉ run sợ.
Hắn theo bản năng nghĩ rằng nếu Cố phi ở đây thì thật tốt.
Tháng mười, Đông Ly bắt đẩu trở lạnh,
lá trên cành cũng gần như hoàn toàn rụng xuống, Đông Phương Tuấn Lạc
ngồi trên ghế trải thảm dày ở Sủng Dương cung, lễ nguyệt viên năm nay tới đặc biệt muộn.
Lúc này trong hoàng cung treo đủ loại hoa đăng,
trang trí rộn ràng, Khánh Hỉ đứng sau Đông Phương Tuấn Lạc, nhẹ giọng
hỏi hắn: “Hoàng thượng, ngày mai là ngày lễ nguyệt viên, hoa đăng có cần treo thêm hay không? Ngoài ra tiệc chiêu đãi quần thần cũng đã chuẩn bị ổn thỏa.”
Hắn đưa ra một danh sách, ”
Tần phi chủ trì xin Hoàng thượng
chọn…”
(Lễ nguyệt viên_ lễ trăng tròn, hay
còn gọi là lễ đoàn viên, ngày tất cả thành viên trong gia đình tụ họp.
Đại khái là như tết trung thu a)Hiên vương gia đã đi hơn nửa tháng, mấy ngày nay Đông Phương Tuấn Lạc cực kỳ cô đơn, ngay cả chỗ Niên phi lúc
trước hay đến cũng không đi nữa, thường ở trong ngự thư phòng xử lý
chính sự cả ngày, hoặc lên triều, hoặc đi Băng Liên cung thăm Tử quý
phi, trời tối liền trở về Sùng Dương cung, sai tiểu thái giám tới ngự
thư phòng lấy tấu chương tới đó, lại bắt đầu xem cả đêm, canh năm lại
lên triều, ngay cả Khánh Hỉ cũng không biết phi tử hắn đang sủng ái là
ai.
Vì vậy lần này Khánh Hỉ mới có thể mạo muội đưa danh sách ra để Tuấn Lạc tự mình chọn phi tử chủ trì yến tiệc.
Đông Phương Tuấn Lạc tùy tiện nhìn một
cái, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Để các nàng đến hết đi, người thân của
các nàng bất kể thân phận cao thấp đều mời vào cung, coi như trẫm để các nàng tụ họp cùng người nhà một lần.”
“Lão nô hiểu…”
Khánh Hỉ nhận lệnh, nhanh chóng lui ra ngoài sắp xếp.
Thời gian cứ như vậy chậm chạp trôi
qua, Đông Phương Tuấn Lạc nhìn trăng sáng bên ngoài, bồi hồi trong lòng: “A Ngữ, trăng tròn đoàn viên, khi nào nàng mới trở về?”
Thiên tướng kim dạ nguyệt, nhất biên tẩy hoàn doanh.
Thử thoái cửu tiêu tịnh, thu trừng vạn cảnh thanh.
Tinh thần nhượng quang thái, phong lộ phát tinh anh.
Năng biến nhân gian thế, du nhiên thị ngọc kinh.(Bát nguyệt thập ngũ dạ ngoạn nguyệt_Thơ của Lưu Ngu Tích đời Đường)Đông Phương Tuấn Lạc đột nhiên nhớ tới một điển cố: mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy hĩ…
Truyền thuyết kể rằng: hàng năm, vào
tiết Hàn thực, Ngô vương phi triều trước đều trở về Lâm An, Ngô Việt
Vương rất nhớ mong.
Một năm kia, mùa xuân đã tới, hoa trên đường đã nở
nhưng Ngô vương phi còn chưa trở về.
Vì vậy, Ngô vương đã viết một lá
thư cho Ngô vương phi: “Mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy hĩ.”
Rõ
ràng nói rằng hoa trên đường đã nở, nàng có thể từ từ thưởng thức, không cần vội vã trở về nhưng lại âm thầm nói với Vương phi nỗi nhớ trong
lòng, hy vọng nàng có thể sớm một chút trở về bên ông…
Đông Phương Tuấn Lạc cảm thấy điển cố
này đã nói lên tâm trạng của hắn lúc này, nỗi khổ tương tư khó nói thành lời.
Hắn hy vọng có một ngày, đột nhiên đặt tấu chương xuống và nhìn
thấy người mà hắn ngày đêm mong nhớ; hy vọng có một ngày, một thân ảnh
xinh đẹp lặng lẽ đi về phía hắn, chẳng sợ trời chẳng sợ đất thổi tắt
nến, sau đó vừa nhõng nhẽo vừa cứng rắn thúc giục hắn đi ngủ.
Đáng tiếc rằng đợi một đêm lại một đêm, ngọn đèn đốt một đêm lại một đêm, một ngày hy vọng đổi lấy một đêm thất vọng.
A Ngữ, rốt cuộc đến khi nào nàng mới trở về?
Chờ đợi mòn mỏi, hy vọng và thất vọng, ngày đêm luân phiên, cứ thế tuần hoàn không ngừng.
Trong tiết nguyệt viên, đèn cung đình
thật sớm đã thắp lên, ngay cả hai bên đường cung cũng đặt đầy cúc vàng,
hoàng cung rộng lớn thêm phần sinh động, một số con bướm nhỏ vui vẻ vây
quanh những đóa hoa nở rộ, những nữ quan vội vàng đi lại khắp các tẩm
điện, từng dãy đèn lồng đỏ treo cao, lộ rõ vẻ vui mừng.
Đây là tiết nguyệt viên đầu tiên sau
khi Đông Phương Tuấn Lạc lên cầm quyền, khắp nơi vui mừng vì triều đình
mở kho thóc phân phát gạo cho người nghèo, quan lại lớn nhỏ thật sớm đã
thay triều phục, đưa nữ quyến vào cung.
Khắp hoàng cung Đông Ly náo nhiệt phi
phàm, những nữ tử trong thâm cung cũng vì một câu nói của Đông Phương
Tuấn Lạc mà được gặp người nhà, người muốn hấp dẫn Tuấn Lạc, người muốn
gặp người nhà, tất cả đều trang phục lộng lẫy.
Chỉ có vẻ mặt Đông Phương Tuấn Lạc vẫn lạnh lùng như trước.
Tiết nguyệt viên… Ngày lễ đoàn viên…
Đông Phương Tuấn Lạc giống như nhớ ra
điều gì, gọi Khánh Hỉ.
“Khánh Hỉ… hôm nay có sắp xếp Thủy Bích và bọn
Nguyệt Linh đến đây chưa?”
Khánh Hỉ cúi người về trước, lập tức đáp lời: “Lão nô sơ sót, bây giờ lập tức đi gọi…”
Dứt lời lập tức bước lùi về sau.
Nửa canh giờ trôi qua.
Lúc này, bên ngoài hoàng cung Đông Ly,
một chiếc xe ngựa chậm rãi đi tới cửa tây hoàng cung, xe ngựa hoa lệ dị
thường, vừa nhìn đã biết người ngồi trong xe không phú cũng quý.
“Giá…”
Phu xe chậm rãi điều khiển, đến
trước cửa tây cung, một bàn tay trắng nõn vén màn xe lên, lộ ra một
gương mặt cười tươi sáng.