Ánh lửa chiếu sáng gương mặt từng
người, Nguyệt Nô đã chạy tới từ con đường nhỏ, không thể tin được tất cả chuyện này.
Khi nàng đi ra ngoài, Lũng Tịch Ngọc vẫn còn rất tốt, mỗi
lần nàng nhìn thấy Lũng Tịch Ngọc sẽ nhớ đến muội muội đã chết ở Lan
Tịch cung, là một tỷ tỷ, mỗi ngày đều quan sát cuộc sống của Lũng Tịch
Ngọc, mối thù cũ còn chưa báo, thù này còn chưa dứt.
Vậy mà nàng ta đã
chết? Nàng đã đợi nhiều nắm như vậy! Đợi đến khi Lũng Tịch Ngọc sinh đứa nhỏ ra mới hành hạ nàng ta cho thỏa đáng! Mấy ngày nay nàng thấy Lũng
Tịch Ngọc kín đáo chạy tới Bích Liễu cung, không biết hai người bọn họ
đang trao đổi cái gì, chuyện này như vẫn còn rõ mồn một trước mắt, vậy
mà chỉ bằng một mồi lửa nói đốt là đốt, cháy thật sạch làm người ta
không kịp phản ứng.
Trái tim như tan vỡ.
lồng ngực phập phồng, nàng nhẹ
buông tay, chiếc rổ rơi xuống đất.
Nguyệt Nô che mặt cười: “Ha ha… Nàng ta đã chết… Sai Nhi, tỷ tỷ còn chưa báo thù cho muội, người kia đã chết…
Tỷ tỷ thật vô dụng, đã không quản nàng cho chặt…”
Nguyệt Linh cũng nghẹn ngào đi lên ôm lấy nàng: “Không có chuyện gì… Trâm Sai ở dưới suối vàng sẽ không trách ngươi…”
Thủy Bích lẩm bẩm nói: “Chỉ tiếc cho đứa nhỏ còn trong bụng kia… Uổng phí tiểu thư khổ tâm bảo vệ nó…”
Ánh mắt Tuấn Lạc giống như chim ưng đảo qua lãnh cung đang cháy, hình như ngửi được mùi máu tanh.
Hắn biết, một trận tranh đoạt nghiêng trời đổ đất, gió tanh mưa máu lại sắp đến.
Hắn suy nghĩ một lát, ngọn lửa bập bùng trong đáy mắt hắn: “Mang nước tới chữa cháy.
Đợi cho lửa tắt thì đi
vào, không được bỏ qua bất cứ dấu vết gì cho trẫm.”
Trong đầu giống như đang có gì đó từ từ biến đổi, cho dù phải dung túng, thời gian dài như vậy cũng đã đủ rồi.
Hắn lại nhớ đến Phiêu Tuyết, nàng chưa
bao giờ dùng sức mạnh để áp bức người khác, vì thế vẻ mặt lại vô thức
dịu dàng lại, dời bước về phía Trúc Uyển.
Nguyệt Linh giống như nhớ ra cái gì đó, phản ứng đầu tiên trong số những người đang khóc bù lu bù loa.
“Hoàng Thượng!”
Nguyệt Linh nặng nề dập đầu xuống, hàm răng cắn lên môi in thành vết.
“Xin Hoàng Thượng tha cho chúng nô tì một mạng!”
Những người còn lại cũng giật mình phản ứng lại, sáu người quỳ thành một hàng.
“Hoàng Thượng, nương nương… xuất cung!”
Tuấn Lạc cảm thấy như thế giới này ầm
ầm sụp đổ, Phiêu Tuyết rời đi? Rời đi có nghĩa là thế nào? Hắn chỉ cảm
thấy thế giới như đen kịt lại, ngay cả ánh trăng cũng không có.
Nụ cười
khi nãy của Phiêu Tuyết cũng không còn tăm hơi.
“Ngươi nói gì? Lặp lại lần nữa!”
Giọng nói hắn như chìm xuống, toàn thân như lọt vào trong sương mù.
Nguyệt Linh biết hắn đã nghe thấy, cúi đầu không nói thêm gì nữa.
Lẳng lặng đợi sự trừng phạt của hắn.
Một lúc lâu không có tiếng động, Tuấn
Lạc không thể bình tĩnh thêm được nữa.
Nguyệt Quế vươn người dâng lên
cây trâm Phiêu Tuyết để lại.
Tuấn Lạc nhìn chằm chằm cây trâm rồi
nhận lấy.
Sau đó nắm thật chặt trong lòng bàn tay, hoa văn chạm trổ phía trên khắc vào lòng bàn tay hắn, tay dần dần trắng bệch.
Giữa hai người
còn cái gì không hiểu? Tuấn Lạc không hoang mang, tất cả hoang mang đã
được cởi bỏ trong khảnh khắc đó.
Nàng để lại cây trâm chỉ vì nói cho hắn biết nàng tự nguyện ra đi, bảo hắn đừng vô duyên vô cớ giận chó đánh
mèo bất cứ ai khác.
“Mấy người các ngươi lui xuống đi.”
Giọng nói của
hắn bỗng nhiên không còn độ ấm.
Tuấn Lạc dùng hết sức khống chế tính
tình của mình, những lời cần nói hắn cũng đã nói xong.
Hắn không chút
lưu luyến rời khỏi nơi này, chỉ còn màu da trắng bệch im lặng nói lên
nỗi khổ sở trong lòng hắn.
Trúc Uyển, trong phòng Phiêu Tuyết.
Dấu vết đánh nhau loáng thoáng vẫn còn thấy được, một mình Tuấn Lạc đứng
lẳng lặng bên trong, một mình nhớ lại những việc Phiêu tuyết từng làm.
Hắn đứng bên giường nhìn cây quế ngoài cửa sổ, nhìn chiếc đèn lồng im
lìm ngoài cửa sổ, nghĩ tới chiều nay, có phải nàng cũng đã đứng ở nơi
này nhìn mấy canh giờ hay không? Hắn tưởng tượng thấy dáng người xinh
đẹp kia, có phải đã nhẹ vỗ lên khung cửa sổ hay không? Bàn tay to của
hắn vuốt ve khung cửa sổ, giống như đang ôn lại những chuyện Phiêu tuyết đã làm, tìm kiếm những dấu vết cuối cùng mà nàng lưu lại.
Tờ giấy Tuyên Thành nhuốm mực rơi xuống chân hắn, Tuấn Lạc nhướng mày khom lưng nhặt lên: “Tam sinh thạch, tố
tâm liên, đàn hương gần kề, bầu trời xa, chong một ngọn đèn, dẫn người
về miền cực lạc…”
Chữ viết thanh tú giống như một cây kim đâm vào lòng hắn, thật đau đớn.
Hắn hiểu Phiêu Tuyết, những việc nàng muốn làm sợ là không ai có thể ngăn cản.
Chỉ là… Nàng sao có thể nhẫn tâm bỏ lại hắn như vậy?
Cảm giác bị mọi người vứt bỏ mấy năm
trước lại nổi lên trong lòng Tuấn Lạc, hoàng cung lớn thế này nhưng
ngẩng đầu cũng chỉ có thể nhìn thấy một mảnh của bầu trời…
Nếu nàng không chữa được hai mắt của
nàng, thật sự cả đời sẽ không trở lại sao? Tuấn Lạc đột nhiên cảm thấy
trong lòng trống rỗng.
Lần đầu tiên không có cảm giác đắc ý khi nắm
trong tay chúng sinh thiên hạ, hắn có thể nắm trong tay tất cả nhưng chỉ duy nhất không có cách nào nắm trong tay người hắn yêu nhất.
Phiêu Tuyết vẫn luôn là một điều ngoài ý muốn trong cuộc đời hắn, thì ra ở nơi này, hắn đã bất tri bất giác bị vùi sâu như vậy?
Đã bằng lòng vì nàng mà buông tha cho tất cả, bao gồm cả buông tay để cùng nàng cao chạy xa bay?
Tuấn Lạc không biết, nhưng thần sắc
trên gương mặt tuấn tú càng ngày càng khác đi, giống như đã trải qua vô
số phong sương, lộ ra một chút tang thương.
Không biết đã bao lâu, Tuấn Lạc mới
chậm rãi ra khỏi Trúc Uyển.
Khánh Hỉ chờ bên ngoài, vừa thấy hắn ra
ngoài liền vội vàng đi lên hầu hạ.
“Hoàng thược, chúng ta trở về Sùng Dương cung hay lại về chỗ Niên phi?”
Khánh Hỉ hỏi Tuấn Lạc.
Hắn không nói một lời, trầm mặt thẳng tắp ra khỏi Trúc Uyển.
Đi đến con đường thẳng tắp của hoàng
cung, nhìn những hàng cấm quân nghiêm túc, rốt cuộc hắn cũng lạnh lùng
nói: “Đều không đi, trở về ngự thư phòng.”
Lúc này trong thâm cũng đã không còn
bất cứ nơi nào có thể ấm áp trái tim hắn nữa.
Chuyện hôm này là một báo
động, chính sách bình định đã đạt tới mục đích của nó, hắn dùng sự nhẫn
nại lớn nhất để cưng chiều Khanh Bật Liễu, khi nàng bước ra khỏi phạm vi một bước chính là lúc nàng bắt đầu rơi vào địa ngục.
Trong khoảnh khắc bước vào ngự thư
phòng, hắn đột nhiên ngừng lại, sau đó quay đầu sai bảo Khánh Hỉ: “Hài
cốt nhặt được trong lãnh cung hôm nay đưa tới phủ Túc thân vương cho
trẫm.”
Khánh Hỉ nhận chỉ, Tuấn Lạc lại nói: “Hoàng tử đã chết kia, ban tên Dật Thương, ghi vào gia phả.”
“Vâng…”
Khánh Hỉ tiếp tục cúi đầu đáp lời, nhớ kĩ từng câu từng chữ của Tuấn Lạc.