Trời dần tối, cho đến khi bốn phía đều
là một màu đen nhánh.
Bọn Nguyệt Linh hiếm khi được nghỉ nên đi tìm
Nguyệt Nô, chỉ có Thủy Bích canh ở ngoài, nha đầu này rất lười biếng,
thấy Phiêu Tuyết còn ngủ cũng chẳng thèm thắp đèn, ngọn đèn đơn độc dưới cây hoa quế giống như đang chờ người tới thắp sáng.
Yên tĩnh buồn tẻ, khi thời gian ước hẹn đã tới, một người mặc đồ trắng xuất hiện trước mặt Phiêu Tuyết, Bạch
Ngọc cũng cười hì hì xuất hiện.
“Nương nương, chuẩn bị xong chưa? Chúng ta đi được chưa?”
Phiêu Tuyết gật đâu: “Được.”
giọng nói của nàng thật nhẹ nhàng, bên trong hàm chứa hàng ngàn hàng vạn lưu luyến.
Bạch Ngọc nhìn nàng như vậy, cảm thán nói: “Bang chủ thật là đoạn tuyệt nha.”
Bạch Điệp lập tức làm cho nàng ngậm
mồm: “Đừng nói nữa, chúng ta đi thôi.”
Nàng sợ những lời nói điên cuồng
của Bạch Ngọc kích động Phiêu tuyết.
Nói xong, Bạch Điệp Bạch Ngọc mang theo Phiêu Tuyết, điểm nhẹ mũi chân lướt lên trời cao, rừng trúc che dấu
thân ảnh ba người, may mà vị trí của Trúc Uyển rất vắng vẻ, lại là ven
hoàng cung, là nơi lãnh cung đề phòng vô cùng yếu nên Bạch Ngọc Bạch
Điệp mới dễ dàng đi vào, nhưng đi ra hiển nhiên sẽ không dễ dàng như
vậy…
Trong khi nín thở, Bạch Điệp nghe thấy
nơi xa xa có bước chân chỉnh tề của bọn thủ vệ, cầm đầu là thị vệ võ
công cao cường, “Không ổn, nơi này có điểm lạ.”
Bạch Ngọc lập tức lấy tay che lỗ mũi,
chỉ cho không khí đi vào không cho đi ra, Phiêu Tuyết cũng ôm lấy cổ,
Bạch Điệp ôm nàng dừng trong rừng trúc, ba người giống như ba con bướm
đậu trên cành.
Bọn thị vệ di chuyển bên dưới một lúc: “Báo cáo đại nhân, nơi này không phát hiện điều gì bất thường.”
“Ừ, vậy chúng ta tiếp tục tuần tra chỗ khác.”
Nam tử cầm đầu trầm giọng nói.
Một nhóm người lại rầm rập bước đi.
Sắc mặt Phiêu Tuyết đã tái nhợt, đột
nhiên một giọt nước mắt từ trên mặt chảy xuống, làn váy phấp phới trong
không trung mênh mông, lụa đen ánh lên từng dải ánh trăng.
“Bạch Điệp,
mau dẫn ta đi.”
Trong lòng Phiêu Tuyết rất sợ, sợ trì
hoãn thêm mấy khắc nữa sẽ không bỏ đi được, đây chính là bỏ đi trong
đêm, màng theo tất cả mệt mỏi thể xác và tinh thần.
Việc đúng đắn duy
nhất nàng có thể làm chỉ là bắt mình phải rời đi, như vậy mới có thể
giảm bớt nỗi đau khổ cho hắn.
Bạch Điệp Bạch Ngọc cực kỳ cảnh giác,
nhưng cũng không hổ là người đã được Minh Bang bồi dưỡng, hai người mang theo Phiêu Tuyết cẩn thận lướt lên tường cung, ba người cứ như vậy nhảy xuống bãi cỏ bên ngoài.
Trong khoảnh khắc đó, Phiêu Tuyết có chút choáng váng, mạnh mẽ ngã xuống cỏ, lập tức lấy tay che mắt, vạn phần đau khổ.
“Bang chủ, người làm sao vậy?”
Phiêu Tuyết nắm chặt tay Bạch Điệp: “Dẫn ta đi, nhanh.”
Nàng cảm thấy mình chống đỡ không được bao lâu nữa.
Bạch Điệp không dám không tuân theo lời của Phiêu Tuyết, lập tức đỡ Phiêu Tuyết dậy chạy tới tổng bộ Minh Bang.
Bạch Điệp nói với Bạch Ngọc: “Bạch Ngọc, ngươi đi tìm công tử Trương Mặc, nói bang chủ đã trở lại, ta sẽ đưa bang chủ về.”
Bạch Ngọc gật đầu, sau đó hai người chia làm hai ngả.
Bọn thị vệ rối rít giơ đuốc xông ra từ cửa cung: “Giống như có người vừa trốn ra khỏi cung, mau đuổi theo.”
Xuất cung quả nhiên không dễ dàng như
vậy, Phiêu Tuyết đã dự đoán được kết quả này.
Nàng miễn cưỡng mở to hai
mắt muốn nhìn rõ một chút nhưng trước mắt lại chỉ mơ mơ hồ hồ.
Sau khi Bạch Điệp dùng ám khí đánh ngất một số người mới có thể trốn thoát thành công.
Phiêu Tuyết thở hổn hển từng ngụm, chỉ
cần có thể đi khỏi vòng vây này, dù A Li có muốn tìm cũng không tìm được nàng.
Hiện tại nàng đang là một phế phi trong lãnh cung, nếu hắn phát
động tìm kiếm sẽ phá hủy hình tượng quân chủ anh minh của hắn, những thứ A Li cần phải quan tâm còn quá nhiều, hắn sẽ tuyệt đối không tùy tiện
làm như vậy.
.
Tổng bộ Minh Bang núp mình trong một
xóm nhỏ tên là Mai, cả thôn nằm trong một sơn cốc, dễ thủ khó công, phía sau núi có một kho vàng rất lớn, tất cả đều là vàng bạc Minh Bang đã
tích lũy mấy năm.
Phiêu Tuyết không trở về Cố phủ mà tới nơi này, giữ
thôn là mấy đứa trẻ thoạt nhìn thấy rất bình thường thực ra đều là cao
thủ võ nghệ đầy mình.
Lúc này thấy Phiêu Tuyết tới, đầu tiên bọn chúng
thấy kỳ lạ về trang phục của nàng, bình thường đều là màu xanh lam không hiểu vì sao lại đổi thành màu đen.
Ở trong đêm đen thế này thật khó
nhận ra.
Hai người bọn họ sắc mặt tối sầm, thoạt nhìn thật mệt mỏi.
Hai đứa trẻ lại nhìn một lát nữa mới phát hiện ánh mắt Phiêu Tuyết không có điểm dừng.
Bạch Điệp dẫn Phiêu Tuyết vào phòng
bang chủ, thắp cây đèn dầu trong phòng lên, cả phòng bừng sáng, ánh nến
hất vào bình phong, chỉ thấy trên tấm bình phong rộng là hình hoa sen
rất sống động giống như đang đung đưa theo ánh nến, đáng tiếc đầu Phiêu
Tuyết đang đau như sắp nứt ra, không có tâm trạng thưởng thức.
Bạch Điệp đỡ Phiêu Tuyết nằm xuống
giường, nàng không biết vì sao Phiêu Tuyết lại vội vàng muốn xuất cung.
Mãi cho đến khi Bạch Ngọc và Trương Mặc dẫn lang trung đến mới mơ hồ
đoán được nguyên nhân.
Sau khi Trương Mặc chạy tới lập tức để
lang trung xem bệnh cho Phiêu Tuyết, lang trung cầm cổ tay Phiêu Tuyết
một lúc mới không nhịn được lắc đầu: “Không được, vị cô nương này bị
thương quá nặng trên đầu, vốn không có gì đáng ngại, đáng tiếc là nơi bị thương lại là huyệt vị mẫn cảm nhất, máu tụ không thể tan, ép lên huyệt trên mắt ảnh hưởng tới thị giác, bây giờ máu đã kết thành khối, không
thể xoay chuyển, không thể không mù.”
Sắc mặt Trương Mặc trầm xuống, trong
lòng Phiêu Tuyết đã có chuẩn bị nhưng khi nghe lang trung nói vậy hy
vọng phục hồi thị lực lại yếu đi một chút, trong lòng càng khó chịu.
Trương Mặc im lặng chốc lát rồi hỏi
lang trung: “Chẳng lẽ không có cách nào tan hết máu tụ trong đầu hay
sao? Không dùng thảo dược được?”
Lang trung bất đắc dĩ lắc đầu: “Không được…”
“Không dùng thảo dược được thì châm cứu, chẳng lẽ không có cách nào chữa khỏi cho cô nương nhà chúng tôi?”
Lang trung nói chậm chậm với Trương
Mặc, vẻ mặt xin lỗi: “Vị công tử này, không phải ta không cứu mà ta thật sự không cứu được, máu tụ giữa hai đường kinh mạch, nếu sai một bước,
không chỉ không chữa được mà mạng của cô nương này cũng mất, nếu như
không châm cứu thì cùng lắm chỉ là cả đời không nhìn được, không thể
đánh cược được, không đánh cược được…”
Lang trung không nhịn được mà
liên tục lắc đầu.
Bạch Điệp đứng bên cạnh lắng nghe cũng
không nhịn được ngắt lời: “Chẳng lẽ không có cách chữa?”
Nàng vốn chỉ
chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho Phiêu Tuyết, theo lý mà nói thì
không được phép chen ngang khi Trương Mặc nói chuyện nhưng cuối cùng
nàng vẫn không nhịn được.
“Chẳng lẽ cô nương chúng ta phải mò mẫm cả đời sao?”
Nàng nói.