Phiêu Tuyết không biết vì sao thái độ
Tô Tử Hoàn lại thay đổi nhanh như vậy, phản ứng đầu tiên chính là cho
rằng bà phát bệnh nên vội vàng cầm tay bà, lo lắng gọi: “Nương, người
làm sao vậy?”
Không ngờ Tô Tử Hoàn lại lạnh lùng hất tay nàng ra, “Ta không điên, ta cũng chưa từng điên.”
Phiêu Tuyết tràn ngập kinh ngạc, “Nương…”
Trong đôi mắt đủ loại cảm xúc phức tạp trộn lẫn.
“Những chuyện năm xưa, rốt cuộc ngươi
biết bao nhiêu? Nói, có phải Cố Hà Đông sai ngươi đến dẫn dụ Li Nhi?”
Giọng nói của bà trở nên nghiêm nghị, giống như một con diều hâu giương
lên móng vuốt sắc bén bảo vệ con nhỏ.
Phiêu Tuyết đã hiểu nguyên nhân vì sao
bà thay đổi nhanh như vậy, ngược lại cảm thấy may mắn vì A Li có một mẫu thân tốt như vậy.
“Những chuyện năm xưa? Thật sự ta không biết chút
nào…”
Phiêu Tuyết nhẹ giọng giải thích.
Tô Tử Hoàn bình tĩnh lại, cẩn thận lắng nghe lời của nàng, giống như muốn tìm ra điều gì dối trá.
Vậy mà Phiêu
Tuyết nói rất chắc chắn, quả thật nàng chuyện gì cũng không biết.
“Đứa nhỏ ngoan… Chỉ cần ngươi nói thật, ta không ngăn cản ngươi ở cùng Li Nhi, nếu không..”
Bà lại lớn tiếng
nói “Nếu không ta sẽ khiến cho Li Nhi phải chém ngươi.”
Phiêu Tuyết bất lực lắc đầu, muốn nàng
giải thích thế nào bà mới tin tưởng? “Ta không có, từ trước đến giờ chưa từng muốn hại A Li.”
Phiêu Tuyết bắt đầu kể lại những gì đã qua, từ khi Cố Hà Đông gọi nàng vào thư phòng ân cần dạy bảo, đến khi làm bừa bãi
dọa chết trung thư lệnh, làm cho Lũng Thái Hậu giận sôi lên, sau đó là
tru di cửu tộc, đoạt quyền, Phiêu Tuyết mặc áo phượng hoàng ngũ sắc.
Nghe đến Túc thân vương, Tô Tử Hoàn có vẻ chấn động một chút, một tay
nắm lấy tay Phiêu Tuyết, nàng có thể cảm nhận sức lực truyền đến bàn
tay.
Tô Tử Hoàn nghe Phiêu Tuyết kể lại tất
cả những chuyện đó, trong lòng cũng bắt đầu chấp nhận Phiêu Tuyết.
Phiêu Tuyết thở phào nhẹ nhõm trong lòng: “Cha ta sao có thể là người muốn
hại A Li? Không thể nào, ta tuyệt đối không tin.”
Ông là rường cột đất nước, lại trung thành ném cả nữ nhi vào cung, một người cha như vậy sao có thể bán đứng A Li?
Tô Tử Hoàn thở dài một hơi: “Thôi thôi, là ta quá cố chấp chuyện lúc trước, có lẽ đều đã qua rồi.”
Phiêu Tuyết nghe được trong lời nói có
mùi vị chuyện cũ bị giấu diếm, chuyện đó rốt cuộc là thế nào? Vì sao Tô
Tử Hoàn lại để ý như vậy? Phiêu Tuyết trái lo phải nghĩ, cuối cũng vẫn
hỏi ra miệng: “Nương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ta không thích cảm
giác mơ hồ thế này, ta muốn biết.”
Phiêu Tuyết tin Tô Tử Hoàn sẽ nói cho nàng.
“Người nói cho ta biết có được không?”
Tô Tử Hoàn thở dài một hơi rồi bắt đầu
êm tai nói: “Hai mươi năm trước, ta tiến cung, còn Lũng Niệm Từ là ca kỹ đứng đầu bảng của Bách Hoa Lầu.
Cố Hà Đông khi ấy còn trẻ, một thân tài hoa học vấn, đương nhiên cũng giống những văn nhân khác tới chỗ trăng
hoa, đương nhiên cũng ngưỡng mộ dung nhan tuyệt sắc của Lũng Niệm Từ.
Niệm Từ mới đầu có ý xem thường Cố Hà Đông năm ấy mới chỉ là một quan
nhỏ, sao có thể theo kịp những người theo đuổi nàng? Nhưng Cố Hà Đông
kiên nhẫn, tuổi trẻ cuồng nhiệt, tuyên bố sẽ trở thành khách quen của
nàng, sau đó lại lấy thơ lay động nàng, hai người thầm nảy sinh tình
cảm.”
Tô Tử Hoàn thở dài một hơi, cặp mắt mù kia cũng nhiều hơn vài phần thần thái trống rỗng: “Nhớ lại năm đó, nàng cũng có tình yêu.”
Phiêu Tuyết không nghĩ tới cái gọi là
chuyện cũ lại là chuyện như thế này, nàng cũng không nghĩ tới đây là
chuyện xưa phía sau tất cả, cha và Lũng Thái Hậu??
Trong đầu hiện lên một hình ảnh nơi
bướm hoa, màu sắc lòe loẹt, đèn màu rực rỡ, hàng đêm ca hát… Nơi phồn
hoa người đến người đi, Cố Hà Đông không béo phì mà là một công tử tuấn
dật, cùng Lũng Thái Hậu lúc ấy là mỹ nữ khuynh thành… lãng mạn gặp nhau?
Tô Tử Hoàn cười đau khổ: “Đáng tiếc là
nàng đã thay đổi, lại không tiếc bất cứ giá nào muốn tiến cung, mới đầu
ta còn tưởng nàng thật sự yêu Hoàng Thượng, sau đó mới phát hiện tất cả
chỉ vì trả thù Tô gia chúng ta.
Nữ nhân này quá độc ác, tâm như rắn
rết.”
Phiêu Tuyết ngơ ngác nghe, không dám ngắt lời.
“Nàng hạ độc chúng ta, coi ta như dã
thú nhốt trong lồng, bắt ta đeo khóa sắt luyện trăm năm.
Mười lăm năm,
cuối cùng ta đã trở lại, ta sẽ không để người đàn bà kia chạm đến một
sợi lông tơ của ta và Li Nhi nữa.”
Khó trách nàng đề phòng Phiêu Tuyết như thế, vì Cố Hà Đông và Lũng Niệm Từ có một đoạn tình a…
Phiêu Tuyết nắm chặt tay Tô Tử Hoàn, cố gắng truyền cho bà một chút ấm áp, nàng thật sự coi mẹ của A Li như mẹ
của mình: “Nương, sẽ không như vậy, A Li đã đủ mạnh mẽ, hắn sẽ không để
người khác tổn thương mình nữa, tình huống người khác là dao thớt chúng
ta là cá thịt sẽ không xuất hiện nữa.”
Phiêu Tuyết nhẹ giọng an ủi.
“Giúp ta chăm sóc Li Nhi thật tốt, mắt ta giờ đã mù, chỉ còn là phế vật.”
Tô Tử Hoàn nói.
Bà hận Lũng Niệm Từ, chính Lũng Niệm Từ đã hại bà thành như thế này.
Phiêu Tuyết cảm thấy không khí quá thê
lương, nàng cố gắng cười để Tô Tử Hoàn vui vẻ một chút: “Ta sẽ chăm sóc A Li thật tốt, nương, cho dù không nhìn được cũng không sao, từ nay ta sẽ là đôi mắt của người.”
Khẩu khí của Phiêu Tuyết rất mãnh liệt làm cho Tô Tử Hoàn bật cười.
“Nương, người nên cười nhiều một chút, người càng cười càng đẹp.”
Tô Tử Hoàn cảm thấy cuộc sống chính là
như thế này, tiếng cười của Phiêu Tuyết và Tô Tử Hoàn thu hút Tuấn Lạc
bước vào, “Nương, các người cười cái gì vui vẻ như vậy?”
“Đến đây, Li Nhi, con dâu này ta thích, miệng rất ngọt.”
Tô Tử Hoàn nắm tay Phiêu Tuyết không buông, rất yêu thích nàng.
Phiêu Tuyết cũng che miệng cười, nàng
đã giúp Tô Tử Hoàn tháo bỏ ràng buộc của nhiều năm trước.
Nàng chắc chắn rằng Cố Hà Đông yêu Liễu Như Mi, nếu không cha sao có thể nhường nhịn
mẹ như vậy?
Thất ra trong lòng Tô Tử Hoàn vẫn còn
có lời cất giấu, bà không đành lòng phá hỏng sự tín nhiệm của Phiêu
Tuyết đối với Cố Hà Đông.
Bốn năm sau khi Tuấn Lạc lên ngôi, Lũng Niệm
Từ xuất cung đi Quang Lộc Tự niệm phật ba tháng, thật ra chính là nàng
đi gặp Cố Hà Đông.
Chỉ là đã mười năm qua đi, nay cảnh còn người mất… Bà sao phải cứ quấn quýt mãi những chuyện cũ này?
Về phần Cố Hà Đông vì sao phản bội Lũng Niệm Từ để quay sang giúp Li Nhi, Tô Tử Hoàn không muốn tìm hiểu nữa.
Đã thức tỉnh hay là tuyệt vọng?
Tô Tử Hoàn chuyển sang hướng Phiêu
Tuyết, tuy không nhìn thấy nhưng có thể cảm nhận được tâm hồn cô bé này, hồn nhiên và lương thiện.
Nàng nói nàng muốn làm đôi mắt của bà, Tô Tử
Hoàn nâng tay Phiêu Tuyết lên, mỉm cười vỗ hai cái.
“Sau này thường
xuyên đến Băng Liên Cung nhìn nương một chút.”
“Vâng!”
Phiêu Tuyết gật đầu, sau đó nhìn về phía A Li, hai người nhìn nhau hạnh phúc cười.