Đêm đen, Phiêu Tuyết và Tuấn Lạc ngồi thật lâu trong bóng tối, ngồi đến lúc lưng Phiêu Tuyết cứng đờ.
Phiêu Tuyết hơi mệt nói với Tuấn Lạc: “Không còn sớm nữa, chúng ta ngủ đi, tối nay ở đây với ta được không?”
Tuấn Lạc gật đầu, “Sáng mai còn có một
buổi thi đình chọn Trạng Nguyên, nên nghỉ ngơi một chút, canh tư ta sẽ
về Sùng Dương Cung… Ngươi ngủ đi, ta ở đây với ngươi đến canh tư.”
Hắn phải làm một hoàng đế tốt yêu nước thương dân, có thể ở cùng nàng đến canh tư đã đủ thỏa mãn rồi.
Phiêu Tuyết cúi người xuống cởi giày
cho Tuấn Lạc, sau đó giống như một đôi vợ chồng bình thường, nàng giúp
hắn gỡ cây trâm cài tóc xuống, giúp hắn tháo tóc, cùng nhau nằm xuống,
trong khoảnh khắc, tóc đen của hai người lẫn với nhau, dây dưa quấn
quýt.
Phiêu Tuyết tựa vào ngực hắn, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn sau đó an tâm ngủ.
Một đêm mộng, trong mộng Phiêu Tuyết
nhìn thấy Tuấn Lạc, hắn đang cầm một quyển sách ngồi dưới gốc cây lê,
trên cây nở những đóa hoa lê trắng trắng, hắn nổi bật lên trên khung
cảnh yên tĩnh như vậy.
Nàng cầm một cái quạt tròn từ xa chạy tới, hắn
ngẩng đầu dời tầm mắt ra khỏi quyển sách, sau đó nhìn thẳng vào đôi mắt
nàng, hai người nhìn nhau cười.
Ngay sau đó trời đất mờ mịt, Vệ Lương
Ngữ đã chết không biết từ đâu nhảy ra, giơ móng vuốt thẳng tắp nhảy tới
phía Phiêu Tuyết, trung thư lệnh đã chết cùng Vi Di và thái thú kinh
thành cũng không biết từ đâu xông ra, những người đã chết bởi chính biến cũng xuất hiện.
Có người bị chặt đầu, những thi thể không đầu kia cầm
đầu của mình trên tay sau đó ha hả cười, từ từ đi tới chỗ Phiêu Tuyết.
Tuấn Lạc ngồi dưới cây lê, nụ cười vẫn dễ nhìn như vậy.
Phiêu Tuyết bị
đặt vào thế nước sôi lửa bỏng theo bản năng hô to: “A Li, cứu ta, cứu
ta!!”
Tuấn Lạc lại ở một khắc mà nàng lên tiếng kia dần dần trở nên
trong suốt, nhàn nhạt giống như sắp biến mất… Sau đó Nam Cung Hiên Dật
một thân trường bào màu bạc cầm quạt, hướng về phía lê thụ ngâm thơ,
thân vương giả dạng Tùy Nghị cũng cầm kiếm tiến lại, Khanh Bật Liễu,
Lũng Tịch Ngọc, thậm chí cả Phi Sương, Duy Thận cũng tới, có người vươn
đầu lưỡi thật dài, có người không có đôi mắt, Phiêu Tuyết bị dọa sợ đến
mức khàn giọng thét chói tai.
Dù trong mộng, một lòng Phiêu Tuyết vẫn đặt trên người Tuấn Lạc, A Li, rốt cuộc ngươi đã đi đâu.
Chỉ thấy những thứ không ra người không ra yêu quái kia từ bốn phương tám hướng vọt
tới bên Phiêu Tuyết, Nam Cung Hiên Dật bị Khanh Bật Liễu dùng kiếm moi
trái tim ra, Tùy Nghị bị Lũng Tịch Ngọc dùng lưỡi quấn thật chặt.
Một
khắc cuối cùng trước khi thế giới bị hủy diệt, Tuấn Lạc cưỡi một con
ngựa trắng xuất hiện, hắn một thân bạch y dính vết máu, vẻ mặt như thiên thần khát máu, trên trường kiếm dài nhỏ từng giọt máu đen giống như
chúa cứu thế xuyên qua tầng tầng lớp lớp chướng ngại đi tới trước mặt
Phiêu Tuyết.
Hắn kéo nàng lên ngựa, Phiêu Tuyết giống như bắt được một
nhánh cây ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng, nàng nắm thật chặt thắt lưng Tuấn
Lạc, câu nói cuối cùng của hắn lại trở nên vừa xa xôi vừa xa lạ: “A Ngữ, giữ chặt ta.”
Sau đó những thứ nghiệt chướng kia tới
tấp đánh tới, sau đó Tuấn Lạc cũng biến thành những hạt trắng lấm tấm
trong không trung, hóa thành tro bụi biến mất trong gió… Con ngựa cũng
biến thành ảo giác, Phiêu Tuyết từ trên ngã xuống, trong thoáng chốc
nhìn thấy chiếc quạt tròn nàng cầm lúc trước cũng biến thành bụi đất,
bên dưới bị những con người nghiệp chướng kia bám chặt, thét vang, khóc
lóc, gào hét, mỗi người là mỗi bộ mặt dữ tợn.
Phiêu Tuyết thấy khóe
miệng các nàng chảy ra dòng máu đen nhánh, nàng sợ đến mức hét ầm lên:
“A……..”
Tiếng hét chói tai tê tâm liệt phế mang theo cùng cực sợ hãi từ xa lao tới, Phiêu Tuyết đột nhiên mở mắt ngồi
bật dậy, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, cổ họng như bị người ta bóp
chặt không phát ra được âm thanh nào.
Phiêu Tuyết sợ hãi quay đầu, vội
vàng gọi to: “A Li!”
Bên giường trống rỗng, người đã sớm đi mất, ánh mặt trời đâm vào mắt Phiêu Tuyết, thì ra đã đến canh giờ này.
Từ cơn ác mộng, Phiêu Tuyết còn chưa
định thần được, Nguyệt Quế chờ bên ngoài nghe thấy tiếng thét tê tâm
liệt phế của Phiêu Tuyết, nàng chạy tới trước dùng sức đập cửa: “Nương
nương, nương nương người làm sao vậy?”
“Nương nương, người đừng làm ta sợ, mở cửa ra.”
Nguyệt Niên cũng nghe tiếng chạy đến.
Phiêu Tuyết bình ổn tâm tình một chút, hướng ra ngoài hô một câu: “Không có chuyện gì.”
Giọng nói của nàng khẽ run rẩy, trước
mắt là một mảnh ánh sáng trắng lóa, vẫn thở hổn hển như trước, Phiêu
Tuyết đứng dậy chuẩn bị đi mở cửa, đi qua nhìn thấy đồ vật Tuấn Lạc để
lại trên bàn, nàng lại quay người đi tới trước bàn.
Một miếng ngọc bội xanh biếc đặt trên
bàn, Phiêu Tuyết cầm lên đặt trước bộ ngực đang phập phồng, lúc này mới
hơi hơi trấn định lại.
“Không có chuyện gì, không có chuyện
gì, chỉ là một giấc mơ thôi, A Li không có chuyện gì, mọi người đều
không có chuyện gì.”
Phiêu Tuyết lặng lẽ an ủi chính mình.
Cất kỹ miếng ngọc bội Tuấn Lạc để lại
cho nàng rồi mới đi mở cửa, vừa mở cửa đã thấy vẻ mặt lo lắng của Nguyệt Quế Nguyệt Niên, “Nương nương, vừa rồi là sao vậy?”
Phiêu Tuyết lắc đầu nhưng theo bản năng vẫn nhìn lại căn phòng, bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt.
A Li,
không có việc gì, tất cả mọi người đều không có việc gì.
Nguyệt Quế Nguyệt Niên thấy Phiêu Tuyết không muốn nói chuyện nên nói: “Nương nương, chúng ta giúp người rửa
mặt đi, Thủy Bích đã chuẩn bị xong điểm tâm rồi.”
Phiêu Tuyết gật đầu sau đó xoay người
đi vào phòng, tay lại sờ đến ngọc bội của Tuấn Lạc, giống như trên ngọc
bội kia còn vương lại mùi vị nồng đậm của hắn.
Nguyệt Niên cầm lược giúp Phiêu Tuyết
chai tóc, Phiêu Tuyết nhìn mình trong gương, đột nhiên phát hiện trên
mặt mình có chút cảm giác không giống mình, trên đôi mày nhỏ lá liễu
mang theo một chút sầu bi.
Nguyệt Quế giúp Phiêu Tuyết chải đầu xong cảm thán một tiếng, “Nương nương thật sự là càng ngày càng đẹp.”
Phiêu Tuyết cười sờ lên chiếc cằm nhỏ
xinh đẹp, gương mặt trái xoan tiêu chuẩn mỹ nhân, đôi mắt to trong veo,
nàng cố hết sức quên đi cảnh tượng đáng sợ trong mơ tối qua, vui cười ầm ĩ: “Được lắm, Nguyệt Quế, sáng sớm đã cười nhạo ta.”
Nguyệt Quế Nguyệt Niên cũng che miệng cười.
“Đợi một chút, chúng ta chơi trò chơi đi?”
Phiêu Tuyết hỏi hai người bọn họ.
“Được! Chơi cái gì?”
Nguyệt Quế vui vẻ hỏi.
Nguyệt Niên nói: “Thật ra Thủy Bích
không nghe theo lời nương nương dặn, vẫn mang theo bộ mạt chược Tây
Dương từ Trai Nguyệt Cung, còn đoán được nương nương có thể muốn chơi.”
Phiêu Tuyết cười quay đầu lại, vốn muốn khen Thủy Bích mấy câu nhưng ánh sáng mặt trời đâm thẳng vào trong mắt
làm trước mắt biến thành một mảnh tối đen.