Phiêu Tuyết mắng xong không kịp hít một hơi, đột nhiên ho khan một trận.
“Trên đời tại sao lại có một quân
vương như ngươi? Khi đối phó với Lũng gia ngươi chẳng phải rất tiêu sái
sao? Tại sao gặp phải chuyện giữa chúng ta ngươi lại như vậy? Những thủ
đoạn kia của ngươi đâu? Tại sao lại không thấy? Ngươi rõ ràng có thể
chọn phương pháp khác, tại sao lại chọn phương thức hại mình hại người
như vậy? Là muốn bảo vệ ta không bị người khác tổn thương? Tại sao ngươi không chịu tin ta có thể tự bảo vệ mình? Ngươi tại sao lại không tin
ta…”
Phiêu Tuyết ho xong lại mắng, mắng xong lại ho.
Tuấn Lạc nhướng mày giúp nàng vỗ lưng
thuận khí.
“Thì ra tình yêu thật sự có thể khiến người ta ngốc nghếch
như vậy.”
Hắn đột nhiên nói một câu như vậy rồi nở nụ cười.
“Ngươi còn cười?”
Phiêu Tuyết trừng mắt nhìn hắn.
Tuấn Lạc thân mật chơi đùa lọn tóc Phiêu Tuyết, nghiêm túc nói: “Lúc đầu ta không rõ, bây giờ đã rõ ràng toàn bộ.”
“Ngươi hiểu cái gì?”
Phiêu Tuyết tò mò hỏi.
“Hiểu thế nào là yêu một người….”
Hắn tứ lưỡng bát thiên cân hóa giải sự
tức giận của Phiêu Tuyết, nàng nhìn hắn, cảm thấy một trận chua xót
trong lòng.
(4 lạng đẩy ngàn cân, ý nói chỉ một câu nói hóa giải được
tức giận ấy mà)
Tuấn Lạc đột nhiên cúi người ôm Phiêu
Tuyết thật chặt, hắn đặt cằm trên vai nàng rù rì nói: “Tha thứ cho ta,
từ trước đến nay chưa từng yêu ai, chính là ngày đó nhìn mẫu hậu bị
thương, tay không thể nhấc miệng không thể nói, ta không muốn ngươi cũng sẽ như vậy.”
Phiêu Tuyết nghe xong giữ lại hai dòng
lệ nóng, nàng lặng lẽ nói trong lòng: “Cố Phiêu Tuyết, ngươi nên thỏa
mãn đi, dù cho đây có là giả, ngươi cũng nên thỏa mãn đi thôi.”
Tuấn Lạc dùng sức ôm chặt Phiêu Tuyết
giống như đang kể một câu truyện sâu lắng nhất: “Chỉ vì không buông tay
được nên mới muốn bảo vệ ngươi thật tốt, nhưng ngươi lại không muốn ở
trong Nguyệt Trai Cung vậy chỉ có thể tùy ngươi vào lãnh cung, trong
lòng ta tuy tức giận nhưng vẫn cho phép ngươi, vì không thể quang minh
chính đại mà đến nên buổi tới mới thăm ngươi được.”
Phiêu Tuyết lẳng lặng nghe, cho nên hiện tại hắn mới xuất hiện ở nơi này, phải không?
Phiêu Tuyết cuối cùng cũng đưa ra được khẳng định, tất cả chuyện này không phải là mơ, tất cả đều là sự thực.
“Cũng giống như ngươi đã nói vậy ‘lúc
trước không thích ngươi nên không để ý, giờ ta đã đặt ngươi trong tim
nên ta phải xen vào chuyện của ngươi’, bây giờ ngươi cũng đã ở vị trí
cao nhất trong trái tim ta nên ta cũng phải xen vào chuyện của ngươi.
Ngươi quá thiện lương, rất dễ mềm lòng với kẻ thù, chỉ biết phòng thủ mà vĩnh viễn không học được tiên hạ thủ vi cường, ta chỉ có thể giấu ngươi đi, không để người khác xâm phạm tới ngươi.”
Tuấn Lạc đột nhiên nghĩ
đến hôm đó, Khanh Bật Liễu rõ ràng biết phía sau nàng có hòn đá ném tới
nhưng nàng không tránh mà để cho Phiêu Tuyết xông lên lãnh trọn.
Hắn đưa tay phủ lên vết thương trên trán nàng, dịu dàng hỏi: “Còn đau không?”
Phiêu Tuyết cầm lấy tay hắn: “Không đau”
Sau đó, hai người cùng bật cười, trên thế giới có gì hạnh phúc hơn lưỡng tình tương duyệt? Phiêu Tuyết thật sự không tìm ra.
Chỉ có mất đi mới biết những điều đó đáng quý thế nào.
Tuấn Lạc suy nghĩ, mình có phải lại rơi vào trong mộng của nàng rồi không? Thuận theo trái tim mình, hắn chống
lên cái trán của nàng: “Ngươi có biết ta bắt đầu chú ý đến ngươi từ khi
nào không?”
Phiêu Tuyết nhìn thẳng vào ánh mắt hắn hỏi: “Từ khi nào?”
“Trên hôn khánh đại điển, ngươi cùng
Lũng Tịch Ngọc, Khanh Bật Liễu, Vệ Lương Ngữ đứng chung một chỗ, ta vừa
ra đã nhìn tới ngươi.”
Phiêu Tuyết nghe vậy cảm thấy bất ngờ,
hết sức khó tin, nàng chắc lưỡi nói: “Đó không phải lần đầu chúng ta gặp nhau sao? Ta đứng dưới, trong một đám phi tần, ngươi đứng trên đại
điện, được sao sáng vây quanh…”
Phiêu Tuyết từ từ nhớ lại tình cảnh ngày đó, Tuấn Lạc từ sau đại điện đi ra, trường bào màu đỏ bay phấp phới,
hăng hái toàn thân… Nàng lúc ấy còn nhìn đến trợn mắt há mồm.
“Không nghĩ tới ngươi chú ý đến ta sớm như vậy.”
Phiêu Tuyết xúc động nói.
“Trong bốn người, tầm thường nhất chính là ngươi, lúc ấy ta còn thầm nghĩ, Cố Tương nói quả nhiên không sai.”
Tuấn Lạc trêu ghẹo.
Phiêu Tuyết vừa nghe vậy trong lòng có
chút khó chịu, cho dù là ai nghe vậy cũng sẽ không thoải mái.
Người ta
đều nói ‘tình nhân trong mắt hóa Tây Thi’, hắn không sợ nàng không vui
sao? “Ngươi đang ghét bỏ ta”
Phiêu Tuyết tức giận nói.
Còn nữa, lão cha hồ ly kia đã nói cái gì? Người tầm thường nhất chính là nàng?
Chuyện này thực sự làm người ta đau
lòng.
Phiêu Tuyết đẩy Tuấn Lạc ra, hơi giận dỗi với hắn, “Nếu người muốn khiêu khích ta thì đừng nói nữa… A Li, chúng ta vừa mới làm hòa, ngươi
không nên chọc giận ta nữa.”
Vẻ mặt Phiêu Tuyết hung hăng đến mức lông
mày đều díu lại một chỗ.
Tuấn Lạc thấy Phiêu Tuyết bắt đầu bốc
hỏa, yên lặng thở dài nói “duy tiểu nhân nữ tử nan dưỡng dã”
(phụ nữ và
tiểu nhân khó nuôi/khó chiều/ không nên đụng vào).
Nhưng rốt cuộc không
giận hắn là tốt rồi, chỉ cần có thể xóa bỏ nghi ngờ lúc trước thì dù thế nào hắn cũng cam lòng.
Những ngày tổn thương lẫn nhau quá đau đớn, cho
nên hắn tình nguyện sa vào cái cảnh cãi nhau ầm ĩ này, chỉ cần tiếp tục
đoạn nhân tình này dù hắn phải ngày ngày dụ dỗ nàng hắn cũng vui lòng.
Tuấn Lạc dịu dàng nói: “Mặc dù tư sắc
của ngươi không bằng các nàng, nhưng ngươi có một đôi mắt mà các nàng
không có, trong như nước, đây là thứ tất cả nữ nhân thâm cung đều không
có.”
“Cho nên ngươi mới nhớ ta?”
Tuấn Lạc lắc đầu vẫn nói sự thật: “Lúc trước đã nhìn thấy bức tranh của ngươi…”
A….
Hại Phiêu Tuyết còn đang mừng thầm
trong đầu, thì ra là như thế.
Chỉ thấy Phiêu Tuyết thở dài một hơi, “Thì ra ta là loại người không hấp dẫn….”
Sự thật này thật sự có chút đả
kích người khác.
Phiêu Tuyết đột nhiên nhớ lại chuyện trước kia khi hai
người gặp nhau liền hỏi: “Vì sao ngươi lại mấy lần đẩy ta ra đầu sóng
ngọn gió? Một lần dạ yến cung đình, sau đó còn có mấy lần nữa, vì sao?”
Rốt cuộc có phải vì Khanh Bật Liễu hay không? Phiêu Tuyết vẫn quyết định hỏi cho rõ ràng tránh lại phát sinh hiểu lầm gì.
Tuấn Lạc chỉ vào giữa trán nàng mắng:
“Ngươi lại nghĩ vớ vẩn cái gì?”
Chẳng lẽ nàng lại nghĩ đến chỗ nào rồi?
“Chỉ là trẫm thấy đùa ngươi rất thú vị muốn trêu chọc ngươi thôi, lúc
trước quả thật có nghe Cố Tương nói ngươi đàn vô cùng hay, lại không
nghĩ ngươi dùng một khúc nhạc lung tung như thế để lừa bịp trẫm.
Về phần Vệ Lương Ngữ thất thủ, trung thư lệnh đột nhiên chết kia… là Liễu phi
muốn quyết định đi theo trẫm nên quyết định tiền trảm hậu tấu.”
(Đọc lại mấy chương đầu sẽ thấy một hòn đá nhỏ bắn vào tay Vệ Lương Ngữ làm Vệ
Lương Ngữ đổ trà lên ông trung thư lệnh làm ông ý tăng xông mờ chết nhớ)
Phiêu Tuyết bị chuyện này dọa cho sửng
sốt, sự thật thì ra là như vậy? Nói cách khác, trước khi biết nàng, hắn
căn bản là chưa từng biết Khanh Bật Liễu, cũng không có ý bảo vệ Khanh
Bật Liễu, tất cả nguyên nhân là từ nàng?
Phiêu Tuyết trợn tròn hai mắt, thì ra quanh đi quẩn lại nàng mới là ngọn nguồn?
Nàng nhất thời không tiếp nhận được sự thật này, cả người cứ sững sờ ngây ngốc ở chỗ nào.
Nàng xúc động nói: “Đây rốt cuộc là một mớ rối như tơ vò…