Phiêu Tuyết do dự nửa khắc, mím môi,
vẫn đặt bút xuống viết quyết định cuối cùng, nếu hắn muốn, vậy nàng
buông tay.
Rốt cục tất cả đều không lừa dối…… Cũng không cần thiết phải
lừa dối…… Cũng đã không thể làm tất cả trở về chỗ cũ, làm như chưa từng
có chuyện gì phát sinh được nữa?
“Hoàng Thượng: Nô tì lâu nay thị sủng
mà kiêu, trong mắt không có lễ pháp, liên tiếp cùng hậu cung phi tần
tranh thủ tình cảm, trước có Vệ thục phi, sau có Lũng quý phi, hôm nay
lại suýt nữa cùng Liễu quý phi phát sinh tranh chấp, hành vi tồi tệ, tổn hại long nhan, nay Cố thiếp thân thỉnh chỉ lãnh cung, tu tâm dưỡng
tính, bù đắp nghiệt đức”
Phiêu Tuyết viết xong phong thư, không gọi Nguyệt Linh, mà gọi Nguyệt Nô tới.
Nguyệt Nô đến trước mặt Phiêu Tuyết, không rõ Phiêu Tuyết kêu nàng tới là có ý gì.
Phiêu Tuyết cười yếu ớt đưa thư cho nàng,“Nguyệt Nô, thay ta đưa cho Hoàng Thượng”
“Cái này?”
Nguyệt Nô không hiểu ý tứ
của Phiêu Tuyết, Nguyệt Linh là quản lí các nàng, Phiêu Tuyết không gọi
Nguyệt Linh lại bảo nàng đưa?
“Nương nương, cái này để Nguyệt Linh đưa có vẻ tốt hơn……”
Phiêu Tuyết nhìn nàng: “Nguyệt Nô.”
Nguyệt Nô cúi đầu,“Nương nương biết từ khi nào?”
Phiêu Tuyết bật cười,“Ta từ ngày đầu tiên tới Trai Nguyệt cung đã biết……”
Nguyệt Nô chính là người Tuấn Lạc xếp
vào bên cạnh Phiêu Tuyết, sáu nha đầu, năm người còn lại đều thật sự đến hầu hạ, chỉ có Nguyệt Nô là mang theo mục đích của hắn mà đến.
“Nô tỳ thật ra cũng mơ hồ nhận ra……
thật ra nương nương cái gì cũng biết”
Nàng cười tiếp nhận thư, Phiêu
Tuyết đưa thư này cho nàng, ý nghĩa đã không chỉ đơn giản như vậy.
Phiêu Tuyết nở nụ cười, đưa cho Nguyệt
Nô, thư này sẽ biến thành một phong thư nhà, là một phong thư nhà cầu
hưu thê…… A Li, Phiêu Tuyết cười càng lúc càng tái nhợt.
A Li, ngươi
không cần A Ngữ, A Ngữ cũng không muốn ngươi.
Phiêu Tuyết cười nói với Nguyệt Nô:
“Lần đầu tiên nhìn thấy ta ngươi thái độ bình tĩnh, cho nên lộ tẩy, tiếp theo chính là diện mạo của ngươi, cùng Thượng Quan Uyển Nhi có chút
giống, đương nhiên sẽ khiến cho ta chú ý.
Cuối cùng, thời điểm ngươi nói với ta câu nói kia, ta chỉ biết, Tuấn Lạc có ân với ngươi, Nguyệt Nô,
nói cho ta biết, thân phận chân thật của ngươi là gì?”
Nguyệt Nô thấy khi Phiêu Tuyết hỏi
nàng, trong ánh mắt tỏa ra nhiều điểm ý cười, nàng cũng nở nụ cười
theo,“Ta là tỷ tỷ của Thượng Quan Uyển Nhi”
Phiêu Tuyết hồi hộp… Quả là như vậy.
“Nguyên danh của ta là Thượng Quan
Trang Nhi, Kim Sai…… Tên là Thượng Quan Liên Nhi”
Nguyệt Nô thật ra cũng là một người đáng thương “Đợt cung biến mười lăm năm trước kia, không
chỉ hại chết cha Hiên vương gia, còn có cha và nương ta…… Cho nên, Lũng
gia đương nhien cũng là kẻ thù không đội trời chung của chúng ta”
Những chuyện cũ năm đó, cung biến mười
lăm năm trước, Phiêu Tuyết lẳng lặng nghe Nguyệt Nô kể lại, bắt đầu từ
khi hai nhà gặp nhau, Thượng Quan gia mẫu thì ra là nhũ mẫu của Tuấn
Lạc, một hồi cung biến kia, không chỉ có đoạt quyền, còn làm cho Tuấn
Lạc mất đi tất cả, ba tỷ muội Thượng Quan Trang Nhi cũng tách ra từ đó,
đến những nơi khác nhau làm việc, Thượng Quan Uyển Nhi là lớn nhất đến
bên người Lũng Thái Hậu ẩn náu, không có Thượng Quan Uyển Nhi, Tuấn Lạc
sợ là cũng không thể khinh địch mà giả ngu sống qua ngày như vậy.
Bởi vì đã mất đi quá nhiều, cho nên những ngày sau này đây, hắn mặc kệ phải
dùng thủ đoạn gì, hy sinh người nào, chỉ cần lại không mất đi.
Nguyệt Nô hỏi Phiêu Tuyết: “Nương nương, Hoàng Thượng như vậy, người còn nhẫn tâm rời hắn mà đi sao?”
Những lời này của Nguyệt Nô làm Phiêu
Tuyết nghẹn lời, cảm giác một mảnh mờ mịt, không có tình yêu, còn phải
làm bạn bên cạnh hắn sao?
Phiêu Tuyết nói với Nguyệt Nô: “Nhưng
ta sẽ đau, nơi này sẽ rất đau”
Phiêu Tuyết đưa tay đặt lên ngực, cảm
nhận nó đang phập phồng.“Nguyệt Nô, ta hôm nay rất chật vật……”
Tóc tán
loạn, y phục đơn bạc trắng toát, giày dính đầy tro bụi, gục trên mặt đất thật lâu không đứng dậy được.
“Huống chi…… Nếu ta không thỉnh chỉ
lãnh cung, Nguyệt Phàm…… Ta sợ vẫn không bảo đảm”
Phiêu Tuyết cầm tay
Nguyệt Phàm, thở dài một hơi, “Kỳ thật, ta cùng A Li, đều cần thời gian
bình tĩnh lại”
Nguyệt Nô hiểu được ý tứ của
nàng,“Nương nương ý là, thư này muốn nô tỳ đưa đi…… Chính là xem Hoàng
Thượng lựa chọn như thế nào?”
Phiêu Tuyết dường như đang cười với
nàng, bóng người trong đôi mắt trong veo đột nhiên sinh động hơn, Nguyệt Nô trong lòng thầm nghĩ: “Nhất định sẽ có kết quả tốt, nhất định sẽ
vậy”
Nguyệt Nô cầm thư đi rồi, đổi thành
Nguyệt Linh đi đến, trong tay đang cầm một lọ thuốc mỡ: “Nương nương,
bận rộn chính sự xong rồi, đến xức chút dược đi”
Phiêu Tuyết nhìn Nguyệt Linh trung
thành tận tâm, không đành lòng cự tuyệt ý tốt của nàng, hơn nữa mắt cá
chân quả thật đau vô cùng, đành phải ngoan ngoãn nhấc váy cho nàng thoa
dược, từng ngụm khí phun ra, “Nguyệt Linh…… Ngươi nhẹ chút a”
Nguyệt Linh thấy Phiêu Tuyết còn lộ vẻ
tươi cười, có chút cảm khái lại có chút thương cảm,“Nương nương, là
Nguyệt Phàm Nguyệt Hiên thực có lỗi với người”
Phiêu Tuyết lắc đầu, lúc này trong lòng nàng thoải mái rốt cuộc không còn tảng đá lớn nào nữa, mặc kệ yêu hay
không yêu, cuối cũng cũng là một cái kết quả có nguyên cớ, không bao giờ lừa mình dối người nữa, cũng không còn lời nói dối gì nữa, rốt cuộc có
thể thẳng thắn thành khẩn đối diện.
“Nguyệt Linh, nếu có một ngày, ta không còn là chủ nhân Trai Nguyệt cung nữa, ngươi sẽ đi theo ta chứ?”
Nguyệt Linh nghi hoặc nhìn Phiêu Tuyết, bàn tay thoa dược ngừng lại, cuối cùng vẫn gật gật đầu, lại tiếp tục
vùi đầu bôi dược cho Phiêu Tuyết.
“Nương nương, Nguyệt Linh chưa từng gặp một nương nương như người; Nương nương người từ trước tới nay chưa từng coi chúng ta là hạ nhân, trong thâm cung này có bao nhiêu thẳng thắn
thành khẩn đối đãi như vậy? Chúng ta cho tới giờ đều xem trong mắt ghi
tạc trong lòng, nếu như vậy, nếu nương nương rời đi, chúng ta cũng chẳng ngây ngốc ở Trai Nguyệt cung này, cho dù phải bỏ lại giai tước bổng
lộc, chúng ta cũng sẽ đi theo nương nương”
Nguyệt Linh ít khi nào lộ ra
vẻ mặt bất cần như vậy, nói với Phiêu Tuyết: “Coi như thay Hoàng
Thượng…… tiết kiệm đi!”
Phiêu Tuyết bị lời này của Nguyệt Linh làm cho buồn cười, thay Tuấn Lạc tiết kiệm tiền bổng lộc…… Nàng thật ra nghĩ cái gì chứ.
Phiêu Tuyết thấy tình thế như vậy còn muốn đùa những người khác, lớn tiếng gọi: “Nguyệt Niên —”
Nguyệt Niên vội vàng từ bên ngoài đi vào,“Nương nương? Gọi ta?”
“Ơ?”
Phiêu Tuyết thấy khi Nguyệt Niên
vào trong tay còn cầm một lọ sứ nhỏ,“Nguyệt Niên, đây là cái gì?”
Phiêu
Tuyết chỉ vào cái lọ trong tay Nguyệt Niên hỏi, lực chú ý đều bị cái
bình này hấp dẫn đi, ngược lại đã quên chính mình kêu Nguyệt Niên vào để làm gì.
Nguyệt Niên gãi gãi đầu,“Đây là vừa rồi ta nhặt được ở cửa cung, không biết là ai đặt ở đây, cũng không biết là cái gì, đang muốn mở ra xem.”