A Li đang đợi ngươi…… A Li đang đợi
ngươi…… Phiêu Tuyết mỗi lần nói là một lần đau, một làn gió thổi qua
cuốn lá cây bay nhào vào làn váy Phiêu Tuyết, tóc đen của nàng tung lên, trong đôi mắt trong veo như nước rốt cuộc ẩn giấu bao nhiêu nỗi đau.
Một giọng nói mị hoặc quen thuộc vang lên phía sau Phiêu Tuyết,“Ngươi vội vã muốn Liễu ái phi tìm trẫm như vậy?”
Trái tim Phiêu Tuyết giống như rơi từ
trên mây xuống, một loại cảm giác va chạm ở trong lòng Phiêu Tuyết, làm
cho cả trái tim vừa lạnh vừa đau, nàng quay đầu, chỉ thấy Tuấn Lạc nhíu
mày nhìn nàng, trong đôi mắt hắn sương mù lắng đọng như đang yên lặng kể lên điều gì đó, Phiêu Tuyết chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, hắn đứng
phía sau nàng……
Hắn…… đến từ lúc nào? Lời nói của nàng vừa rồi…… Hắn đều nghe được có phải không?
Hắn nghĩ nàng vội vã đem hắn cho ra ngoài có phải không?
Chỉ thấy Tuấn Lạc tà mị cười nói với
Phiêu Tuyết: “Trẫm hẳn nên cảm tạ ông trời, lại ban cho trẫm phi tần
thông tình đạt lý như vậy, trẫm thật sự là tề nhân chi phúc (cuộc sống
giàu sang sung sướng, nhiều thê thiếp), ha ha……”
Nói xong, Tuấn Lạc lập
tức lướt qua Phiêu Tuyết, dừng lại bên cạnh Phiêu Tuyết vài giây, rồi
lại tiếp tục đi tới bên cạnh xe liễn, vươn tay với Khanh Bật Liễu: “Ái
phi, đến đây, trẫm dắt ngươi xuống xe”
Phiêu Tuyết nhìn bóng lưng Tuấn Lạc, trong đầu mọi chỗ đều không cảm nhận được gì.
Tuấn Lạc duỗi tay ra, Khanh Bật Liễu
lập tức nở nụ cười, bàn tay trắng nõn che miệng trên mặt đều là phiêu
bạt khuynh thành,“Hoàng Thượng……”
Miệng vàng hiếm mở, khi cười lại càng
ngàn vàng khó mua.
Sau khi Tuấn Lạc đỡ Khanh Bật Liễu
xuống dưới, Phiêu Tuyết ngẩng đầu là có thể thấy được nhu tình trước
mắt, trái tim lại vỡ nát.
Đối mặt với chuyện thật tàn khốc mới lại càng
tổn thương người, huống chi là dưới tình huống không hề báo trước như
vậy.
Phiêu Tuyết trợn tròn mắt nhìn hai
người nắm tay đằng trước, đôi mắt to trong veo cứ nhìn chằm chằm như
thế, giống như không biết thế nào là thương tâm, không biết thế nào là
lùi bước.
Giống như thế giới này cũng chỉ có ba người bọn họ……
Đáng tiếc trong mắt người ngoài, đây là một màn diễn lớn của các vị đại nhân, Cố quý phi thất sủng không cam
lòng Liễu quý phi thị tẩm, cho nên y phục không chỉnh tề chạy từ Trai
Nguyệt cung đến, muốn tìm Liễu quý phi tính sổ, Hoàng Thượng ở trên Sùng Dương cung nhìn thấy, lập tức xuống dưới, anh hùng cứu mỹ nhân, đem oán phụ đặt một bên.
Nguyệt Phàm ở phía sau cây to tức giận
đến nghiến răng, tay nắm tảng đá, giờ phút này không sợ trời không sợ
đất, trong mắt chỉ nhìn thấy thân ảnh đáng thương của Phiêu Tuyết.
Tuấn Lạc nhìn lại ánh mắt đoạn tuyệt
kia của Phiêu Tuyết, bàn tay nắm tay Khanh Bật Liễu đột nhiên buông ra,
để lại Khanh Bật Liễu tràn đầy kinh ngạc, lúc sau hắn lại dụ dỗ Khanh
Bật Liễu: “Ái phi…… Trẫm bảo người ta lấy một thanh kiếm tốt từ Tàng
Kiếm Các cho ngươi, trước hết để Khánh Hỉ đưa người đi xem được không?”
“Hoàng Thượng, thần thiếp ở đây chờ
người”
Ngụ ý một tấc cũng không rời, tâm cao khí ngạo đứng ở đây xem
Phiêu Tuyết chơi ra được trò gì.
Phiêu Tuyết cũng không thua Khanh Bật
Liễu, trực tiếp xem nhẹ nàng ta: “A Li……”
Vẫn là không nhịn được gọi cái tên này, nhưng gọi ra rồi thì sao? Có thể nói gì đây……
Tuấn Lạc đối mặt với Phiêu Tuyết, vẫn nhẹ nhàng đáp lời: “Ừ”
Phiêu Tuyết không nghĩ tới, gặp mặt lại xấu hổ như vậy, lời nói nghẹn trong cổ họng, cái gì cũng không nói được.
Cũng được, nói không nên lời thì đừng nói.
Nguyệt Phàm thấy Tuấn Lạc cùng Phiêu
Tuyết đang thâm tình nhìn nhau, lại thấy cái đầu Khanh Bật Liễu đối diện với mình, trâm cài đầu lắc lưu lay động, Nguyệt Phàm nhìn đã muốn đập,
hơn nữa toàn bộ nữ tì nô tài thái giám đều nhìn chằm chằm Tuấn Lạc, lúc
này không ai để ý, Nguyệt Phàm nói làm liền làm, không lúc nào thích hợp đập người hơn lúc này, để Nguyệt Hiên lại bên cạnh, toàn thân nhanh
chóng đứng lên, cầm lấy một hòn đá bằng bàn tay ném tới Khanh Bật Liễu.
Chỉ thấy Phiêu Tuyết đang đối mặt với
Tuấn Lạc, đột nhiên thấy phía sau hắn nơi cây to cách đó không xa một
bóng người đứng lên, là Nguyệt Phàm! Trong tay cầm khối đá lớn hướng về
phía Khanh Bật Liễu, trong đầu Phiêu Tuyết một mảnh ngây dại!
Nguyệt Phàm!!! Nàng muốn kêu lên lại không kêu được.
Nguyệt Phàm thấy Phiêu Tuyết chú ý tới
nàng, trên mặt nàng dĩ nhiên là nụ cười vui mừng, trực tiếp dùng hết
toàn lực đem tảng đá hướng về phía đầu của Khanh Bật Liễu! Trong lòng
còn phẫn hận thì thầm: “Xem ta lấy tảng đá ném chết ngươi!”
Đồng tử của Phiêu Tuyết nhanh chóng co
rút, Khanh Bật Liễu chỉ ngón út, biểu hiện nàng biết rõ tất cả, trong
nháy mắt kia, Phiêu Tuyết tái nhợt vô lực, không! Nàng không thể không
làm gì, Nguyệt Phàm sao có thể xúc động như vậy, nếu thật sự ném bị
thương Khanh Bật Liễu thật sự sẽ không sống được a!
Trong đầu Phiêu Tuyết chỉ có cứu Nguyệt Phàm, chỉ thấy Phiêu Tuyết cũng không quan tâm chân bị thương, trực
tiếp dưới ánh mắt kinh ngạc của Tuấn Lạc nhào về phía Khanh Bật Liễu.
“A —”
Một tiếng thét chói tai.
“A……”
Phiêu Tuyết kêu một tiếng đau đớn.
Tại giờ khắc ngàn vàng kia, Phiêu Tuyết bay lên, đem toàn thân Khanh Bật Liễu đụng lệch đi, tảng đá cũng vì vậy mà đập thật mạnh lên trán Phiêu Tuyết, trực tiếp phanh một tiếng, trong nháy mắt làn da mềm mại tinh mịn lập tức toát ra tia máu.
Khanh Bật Liễu vốn có thể đứng vững,
nhưng nàng không có, mà tùy ý tự mình bổ nhào lên đất, tròng mắt của tất cả mọi người đều rớt ra, hai vị quý phi Đông Li quốc lại cùng nhau nằm
úp sấp trên mặt đất, đều hít một hơi khí lạnh, rồi lại không dám biểu
hiện gì……
Khanh Bật Liễu nhìn Phiêu Tuyết, lại
nhìn Tuấn Lạc, chống nửa người ngồi trên đất, vẻ mặt có chút ủy khuất
rồi lại đoan trang lạnh lùng đến mức tìm không ra nửa điểm tật xấu.
Phiêu Tuyết đang đau chân lại cộng thêm đau đầu, nhìn cái gì cũng đều là song ảnh, hai mắt mờ, đau không chịu
nổi, muốn đứng dậy cũng chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất như cũ, thở dốc.
Rốt cục…… Rốt cục có thể ngăn cản
chuyện này.
Lúc này chỉ có nàng vì ghen ghét mà đụng té Liễu quý phi, mà không có ai nói đến tảng đá ném vào người này.
Phiêu Tuyết biết Tuấn Lạc nhất định
biết tất cả, chỉ cần hắn nói một câu, Nguyệt Phàm có thể cứu, chỉ cần
hắn có thể thấy nàng dùng hết toàn lực chắn tảng đá cho Khanh Bật Liễu,
tha Nguyệt Phàm, nói gì cũng được, chỉ cần hắn đừng uổng phí tâm tư của
nàng……
Trịnh công công hiển nhiên nhất thời
không tiếp nhận được biến cố này, hai chữ khô khan quanh quẩn trên
miệng: “Chúng ta…… Chúng ta……”
Chuyện này…… Hiển nhiên giật mình không
nhỏ.
Vẻ mặt phong lưu của Tuấn Lạc đã không
còn, trong nháy mắt nhìn về phía Phiêu Tuyết chỉ có đau lòng, rồi lại
lập tức đổi lại, hắn lạnh mặt, đường đường một đấng quân vương lại đang
chuẩn bị cúi xuống đỡ người, nhưng khi thấy Phiêu Tuyết và Khanh Bật
Liễu cùng ngã trên mặt đất, ánh mắt hắn như đang do dự, trong mắt Phiêu
Tuyết là khao khát, Khanh Bật Liễu cũng tràn đầy tự tin, Tuấn Lạc cụp
mắt xuống, cuối cùng vẫn nâng Khanh Bật Liễu dậy.