Phiêu Tuyết đi thẳng dọc theo tường
thành, vòng qua tầng tầng hoa viên, đi tới trung cung, đi thẳng tới một
nơi xa lạ, nơi này trúc xanh vờn quanh, nhà cửa chung quanh đều đặc biệt thấp bé, thậm chí có chút đơn sơ, đơn sơ cũng rất yên lặng, Phiêu Tuyết lấy tay nhẹ sờ là trúc, đột nhiên nhớ tới phu tử từng nói cho nàng một
điển cố, thời xưa có một quân vương có rất nhiều sủng phi, bởi vì quá
nhiều sủng phi cho nên không sủng hạnh tới, vì thế thái giám bên người
quân vương kia tìm một chiếc xe dê, xe dê đưa người đến đâu thì hắn qua
đêm ở đó, sau đó có một phi tử đặc biệt thông minh, tưới nước muối vào
lá cây trúc trước cửa, khiến cho mùi hương trên lá trúc kia cực kì hấp
dẫn, vì thế dụ được con dê đến, cũng dụ quân vương đến sủng hạnh.
Phiêu Tuyết nhớ lại điển cố kia, nhìn
chằm chằm lá trúc tươi non, cười đến đặc biệt cay đắng, nếu một nữ nhân
phải nhờ vào tài trí thông minh mới có được nam nhân sủng ái, vậy còn
tình cảm có gì đáng nói đây?
Nử tử hậu cung muốn là phú quý, muốn là sủng hạnh, còn Phiêu Tuyết không giống, nàng muốn chính là một phần
tình cảm tri kỷ, cho nên thứ tình yêu dụng tâm tư cầu đến nàng khinh
thường, cho nên cũng sẽ không làm.
Phiêu Tuyết nhìn khu nhà nho nhỏ yên
tĩnh hoa lệ trang nghiêm, đột nhiên muốn cắm rễ ở trong này, không muốn
động.
Không muốn lại trở về nhà giam xa hoa kia, Phiêu Tuyết lúc này đối với Trai Nguyệt cung đã không còn yêu thích lúc đầu, chỉ còn lại trống
rỗng vô tận.
Giả, tất cả đều là giả……
Phiêu Tuyết tại nơi hẻo lánh này tìm
một thân cây rồi lại gần dựa vào, Phiêu Tuyết thở dài một hơi, vừa rồi
bên ngoài nàng cười quá mức, lúc này tại đây chỉ có một mình nàng gữa
đất trời, khiến cho tâm tình buông lỏng được một chút, không cần phải
đối mặt với sự tồn tại của những thứ không chân thực.
Phiêu Tuyết cứ như vậy tựa vào bên cậy, nhắm hai mắt lại, một mình lẳng lặng ngồi, lá trúc rậm rạp che khuất thân ảnh của nàng.
Không biết nghỉ ngơi mấy khắc, Phiêu
Tuyết đột nhiên cảm giác có người dùng chân đá đá chân mình, Phiêu Tuyết mở to mắt, chỉ thấy đã là hoàng hôn, ánh sáng màu vàng rực rỡ chiếu lên trên lá trúc, cũng chiếu vào mấy lọn tóc người kia, khắp nơi đều là màu váng óng ánh.
Gương mặt khôi ngô đĩnh đạc xuất hiện
trước mắt Phiêu Tuyết, gương mặt Tùy Nghị được phóng đại dừng trước mặt
Phiêu Tuyết chỉ có mười cm, hắn gọi: “Quý phi nương nương, ngươi ngồi ở
chỗ này làm gì?”
Tùy Nghị vẫn một thân hắc y như trước,
nhưng vẻ mặt không lạnh lùng như hai lần trước Phiêu Tuyết thấy, lúc này trên mặt hơi hơi dẫn theo ý cười, chỉ là độ cong cực kỳ nhẹ, nhẹ đến
mức làm người ta thiếu chút nữa nhìn không ra.
“Ngươi vì sao cũng xuất hiện ở trong
này?”
Phiêu Tuyết hỏi.
Nếu hắn một thị vệ dám đá nàng, nàng cũng không
cần phải tuân theo cái gì mà tổ chế.
Tùy Nghị nhìn thoáng qua dấu chân trên
làn váy Phiêu Tuyết, hắn vừa mới đá ra, hắn cười ngồi xuống cùng Phiêu
Tuyết, để cho lá trúc rậm rạp đồng thời che khuất thân ảnh hai người bọn họ.
“Nơi này là nơi bí mật của thần, thần vì sao không thể tới?”
“A……”
Thì ra nàng xông nhầm vào chỗ
người khác phát hiện trước.“Bản cung hôm nay tâm tình không tốt, có thể
mượn tạm một chút không?”
“Quý phi nương nương sợ là đã ngồi đây mấy canh giờ, thái dương cũng đã xuống núi ”
“Thì sao……”
Phiêu Tuyết nhíu mày bắt
đầu tự quyết định “Ha ha…… Trong hậu cung này, chỗ nào không phải của
hắn, cho dù ta mượn, thật ra cũng là mượn Hoàng Thượng”
Phiêu Tuyết đột
nhiên cảm thấy thật đáng buồn, thậm chí ngay cá một chỗ trốn để liếm vết thương cũng mang theo dấu vết người kia.
Tùy Nghị nghe nàng nói như vậy, sau đó
lắc đầu, mấy sợi tóc rơi xuống hơi lay động, hắn ngồi vào chỗ của mình
sau đó liền rút kiếm ra nhẹ nhàng lau: “Quý phi nương nương lời này nói
sai rồi, nơi này là của thần”
“Chỉ giáo cho?”
Phiêu Tuyết ảm đạm cười.
“Tòa lãnh cung này là của thần”
Lãnh cung? Thì ra đây là lãnh cung……
Khó trách có thể yên tĩnh như vậy, tuy rằng đơn sơ một chút, không giống Trai Nguyệt cung tinh xảo hoa lệ, nay nàng lại cực kỳ yêu thích.
“Công sức mười năm Hoàng Thượng đã ban nơi này cho thần”
Phiêu Tuyết lại cười cười,“Vậy sao? Thật tốt…… Không lâu trước đây ta cũng được ban thưởng một tòa cung điện”
“Trai Nguyệt cung là một nơi tốt”
Tùy Nghị nói.
“Đúng vậy…… Là một nơi tốt, ta cũng từng rất thích nơi đó”
“Vậy hiện tại thì sao?”
Tùy Nghị liếc
nhìn Phiêu Tuyết một cái, như đang chờ câu trả lời của nàng.
Lưu loát
tra lại kiếm vào vỏ, đặt bên người.
“Hiện tại không thích”
Phiêu Tuyết lúc
này chỉ muốn có một người trò chuyện cùng nàng, cũng khó có được Tùy
Nghị không bày ra cái gì mà tư thái thần tử.
Tùy Nghị nghe xong ha ha cười gượng hai tiếng: “Trai Nguyệt cung từng là điện các rất nhiều người muốn, nhưng
sau khi Duệ đế khánh thành vẫn trống không, năm đó chúng phi tần vì muốn được đến Trai Nguyệt cung đã đấu đá một phen”
Phiêu Tuyết vừa nghe, lại là cung đấu,
thì ra mỗi một triều đại đều có chuyện như vậy, lúc nào nàng mới bắt đầu không thấy giật mình chứ.
“Vì được đến Trai Nguyệt cung? Vậy sau đó thế nào?”
Phiêu Tuyết đoán rằng không phải Tử quý phi đương nhiên chính là
Lũng Thái Hậu, năm đó được sủng ái nhất chính là hai người các nàng.
“Sau đó không ai đến được, ngược lại
vài phi tần vì vậy mà bị nhốt vào lãnh cung”
Tùy Nghị nói thật vân đạm
phong khinh, giống như vận mệnh mấy phi tử kia cũng chỉ là mây bay,
không đáng nhắc tới.
Phiêu Tuyết không nghĩ một tòa điện các lại còn có quá khứ như vậy, cũng đúng…… Một tòa cung điện chứng tỏ vô
hạn vinh sủng, sao có thể không có một quá khứ nhuốm máu?
“Vậy mấy phi tần kia sau đó thế nào?”
Phiêu Tuyết hỏi.
“Không thế nào, trừ bỏ một người đã sinh hạ long chủng ra thì thất cả đều cô độc sống quãng đời còn lại ”
Lời nói này của Tùy Nghị đùa Phiêu
Tuyết nở nụ cười: “Chuyện mới có bao nhiêu năm trước a? Lũng Thái Hậu
bây giờ còn sống rất khỏe mạnh, các nàng đã cô độc sống quãng đời còn
lại? Nữ tử hậu cung đâu có chết sớm như vậy?”
Tùy Nghị cũng bị Phiêu Tuyết đùa nở nụ
cười, chỉ thấy cánh môi nhếch ra một độ cong không lớn hơn trước, có thể là vì thường ngày nghiêm mặt không thường xuyên cười.
Phiêu Tuyết lúc ấy vừa vặn quay mặt
sang, vừa lúc thấy hắn cười, Phiêu Tuyết hơi giật mình: “Thật ra ngươi
cười rất dễ nhìn, thật đẹp đến bại hoại a, sao lại làm thị vệ cho A Li
chứ”
Phiêu Tuyết vừa nói một câu này, Tùy Nghị thu lại nụ cười, trên mặt ít nhiều có chút không được tự nhiên, muốn cười lại nghẹn.
Phiêu Tuyết nhìn hắn, thở dài một hơi:
“Ở chỗ này, muốn cười thì cười đi”
Cả người lại lần nữa dựa về sau, nhìn về một mảnh vàng rực trước mắt: “Hai ta đều là người đồng bệnh tương
lân (cùng hoàn cảnh thì thông cảm cho nhau), nhưng ngươi còn tốt hơn ta, ngươi ở trong thâm cũng còn có nơi này để có thể vui vẻ để có thể khổ
sở, so với ngươi…… thật ra ta cái gì cũng không có”
Phiêu Tuyết hướng
hắn mở hai tay ra, vẻ mặt đặc biệt mất mát: “Ngay cả Trai Nguyệt cung,
bề ngoài thì nói là của ta, thật ra nó cũng không thuộc về ta……”