“Đại ca, ta là Mặc Ngọc”
Hắn nói.“Duy
Trúc đã chết, để cho hắn chết đi thôi, từ nay trên đời này chỉ có Mặc
Ngọc không có Mặc Duy Trúc”
Trong giọng nói của hắn có chút ưu thương
nhàn nhạt.
Mặc Duy Thận nhìn Duy Trúc, trong đôi
mắt bao hàm rất nhiều bất đắc dĩ, “Duy Trúc, đại ca tuyệt đối không tin
một chút khí huyết hư có thể làm ta mê man nhiều ngày như vậy, rốt cuộc
ngươi muốn làm gì?”
Duy Thận nhìn Duy Trúc, trong mắt có chất vấn nhưng
không có trách cứ.“Hiện tại trong phủ giăng đèn kết hoa, lại là chuyện
gì?”
Duy Trúc quay đầu, là ở trong lư hương
hắn bỏ chút hương an thần, cũng không làm gì.“Đại ca, ngươi quá mệt mỏi, ta chỉ muốn cho ngươi hảo hảo nghỉ ngơi một lần”
Người khác không hiểu Duy Trúc, bọn họ
là song sinh, Duy Thận có thể không hiểu hắn sao? “Duy Trúc, ngươi không phải có chuyện gạt ta chứ?”
“Đại ca, ta chỉ hỏi ngươi, ngươi yêu Phi Sương không?”
“Duy Trúc, ngươi sao lại hỏi như vậy?”
“Ta muốn cưới Phi Sương”
Hắn quỳ xuống,“Đại ca, xin ngươi thành toàn”
Mặc Duy Thận chỉ cảm thấy trong đầu mình rầm rầm oanh tạc một tiếng,“Cái gì?”
Phi Sương, Phi Sương…… Hắn đột nhiên
cảm thấy đầu đau quá, hắn che đầu, giống như chuyện ngày hôm đó lại lướt qua một lần nữa trong đầu hắn.
“Không được!”
Duy Thận hét lớn một
tiếng,“Duy Trúc, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?!”
Vì sao hắn cảm thấy đầu
óc như muốn loạn lên như vậy, hắn và Cố Phi Sương đã có da thịt chi
thân, sao có thể để Duy Trúc tái giá?
Hắn thử mềm giọng xuống, khuyên nhủ Duy Trúc: “Duy Trúc, nghe đại ca nói, Phi Sương nàng không xứng với ngươi,
nếu là ngươi muốn thành thân, đại ca sẽ tìm cho ngươi một hôn sự tốt
hơn”
Duy Trúc cười nói,“Đại ca, đã không còn kịp rồi, sính lễ cũng đã đưa qua Cố phủ, mà Cố bá phụ cũng đã đáp ứng
hôn sự này rồi, ngày cũng đã chọn ra, Hoàng Thượng cũng đã biết chuyện
này”
Hắn tươi cười thật nhẹ nhàng, lại làm
cho Duy Thận cảm thấy trong lòng căng thẳng, có một loại cảm giác hít
thở không thông,“Phiêu Tuyết biết không?”
Nghe được tên Phiêu Tuyết, thân hình Duy Trúc kia vẫn đứng như thanh tùng có chút run lên.
“Nàng biết”
Hắn nói.
Trong đầu Mặc Duy Thận lại ầm ầm vang
lên một tiếng: “Cái gì? Ngươi nói Phiêu Tuyết biết? Nàng biết ngươi?”
Hắn kinh ngạc thấy suy nghĩ của chính mình đã không còn chịu khống chế
của mình nữa.“Phiêu Tuyết thế nào? Nàng có phải hay không lại……”
Hắn bắt đầu kích động đứng lên.
Duy Thận vẫn không quên được Phiêu
Tuyết ngất đi trước khi Duy Trúc “sắp chết”
lần đó, đó là sự bi ai tới
mức độ nào, mới có thể biến thành như vậy? Hắn không thể để Phiêu Tuyết
bị tổn thương một lần nữa.
“Đại ca, ta không có vài năm để sống đâu, nếu đây là ta muốn, ngươi thanh toàn cho ta một lần đi”
Duy Thận lao xuống giường gắt gao ôm
Duy Trúc, hắn đau lòng cho Duy Trúc: “Duy Trúc, là đại ca thật có lỗi
với ngươi, đại ca cái gì cũng không giúp được ngươi”
Duy Trúc lắc đầu nói: “Không phải, không phải, đại ca, những năm gần đây là ta liên lụy ngươi”
Hai người này cứ như vậy, khổ sở cho
nhau, nhưng Duy Thận nói cái gì cũng không làm cho Duy Trúc đừng cưới
Phi Sương: “Duy Trúc, ngươi nghe đại ca nói, Phi Sương cùng đại ca…… đã
có phu thê chi thực, nàng không xứng với ngươi, hơn nữa…… đại ca sẽ phụ
trách với nàng, ngươi không thể khiến đại ca bất nghĩa”
Duy Trúc vừa nghe Duy Thận nói như vậy, trên mặt xuất hiện vẻ trào phúng khó có được: “Đại ca, chỉ có ngươi mới bị nữ nhân như nàng lừa, ngươi rõ ràng không muốn lấy nàng”
Duy Trúc
hoàn toàn hiểu rõ khi dìu hắn trên đường trở về, hắn hoàn toàn nhớ rõ
nói bất đắc dĩ kia của Duy Thận: “Đại ca thật sự không muốn cưới Phi
Sương”
, nếu đại ca không muốn, hắn cũng sẽ không để Phi Sương trở thành
tẩu tử của hắn.
Phương pháp tốt nhất đương nhiên là để
chính hắn lấy, Duy Trúc đột nhiên toát ra một nụ cười thanh tú, chỉ cần
có thể nhìn thấy Phiêu Nhi, hắn nguyện ý không từ thủ đoạn.
Cho dù Phiêu Nhi cuối cùng thoát ra khỏi vòng tay hắn…… Nhưng ít ra hắn có thể có
được một lát ấm áp của nàng…… (anh này điên rồi, điên tình rồi)
Chỉ cần có thể lại có được một lát ấm áp như vậy, hắn nguyện ý làm thiêu thân lao đầu vào lửa.
Hắn suy nghĩ cẩn thận, ba năm, hắn đã
lãng phí rất nhiều thời gian, nếu sinh mệnh hắn chỉ còn lại ba tháng,
hắn nguyện ý dùng ba tháng này toàn bộ hiển hiện trước mặt Phiêu Tuyết.
Hắn không chỉ muốn lấy Phi Sương, hắn
còn muốn vào triều làm quan, hắn muốn sắm vai một người khác, một người
hoàn toàn khác Mặc Duy Trúc.
Chỉ cần có thể để cho hắn quang minh chính
đại nhìn Phiêu Nhi, hắn cái gì cũng nguyện ý.
Nụ cười của Duy Trúc chói lọi, hắn rốt
cục không còn sắm vai chú tiểu Sa Di nữa, lặng lẽ tránh phía sau mọi
người nhìn nàng, người ở trong mộng nhớ mãi không quên kia, chung quy
vẫn là cái kết lớn nhất trong cuộc đời này của hắn.
(một chú tiểu tên Sa Di, có lòng nhân từ rất lớn, không nỡ giết một con kiến)
Duy Thận tuy rằng không giận Duy Trúc,
nhưng Duy Trúc muốn lấy Phi Sương chuyện này…… Hắn vẫn bị chuyện Phi
Sương ủy thân cho hắn làm cho rối rắm.
Duy Thận nói gì cũng không đồng ý để
Duy Trúc lấy Phi Sương,“Không được, ta phải đi tìm Cố tướng nói rõ ràng, ta không thể để ngươi hủy hoại Phi Sương”
“Đại ca, ngươi không để ta hủy hoại Phi Sương, ta đây sẽ đồng ý để Phi Sương hủy hoại ngươi sao? Đại ca, vì sao bây giờ ngươi còn ngốc vậy? Đừng bị Phi Sương lợi dụng!”
Duy Trúc nhìn
bộ dáng này của Duy Thận rốt cục không nhịn được vạch trần chân tướng.
“Duy Trúc! Ngươi nói cái gì vậy?”
Duy
Thận quát lớn “Chuyện này là đại ca làm sai, đại ca hủy đi sự trong sạch của Phi Sương, đại ca đương nhiên phải phụ trách, sao có thể đổ trách
nhiệm lên người Phi Sương? Phi Sương…… Cũng là bị đại ca hại, không có
cách nào mới xin đại ca cưới nàng”
Duy Trúc hít sâu một hơi, có mấy lời
hắn vốn không muốn nói, không muốn thật sự hủy hoại thanh danh Phi
Sương, nhưng xem ra hiện tại, không thể không nói.
“Đại ca! Ngươi cùng Phi Sương…… Là nàng, là nàng bỏ thuốc, nàng bỏ thuốc ngươi! Nữ nhân như vậy, ngươi còn muốn phụ trách sao?”
Duy Thận chưa từng thấy Duy Trúc nói
như vậy, xem ra Duy Trúc đã bị sự cố chấp của hắn làm tức giận đến không nhịn được,“Ngươi nói cái gì?”
Hắn không thể tin trợn tròn mắt ngây ngốc nhìn Duy Trúc.“Ta bị bỏ thuốc?”
Trong lòng hắn không chỉ cảm thấy nhục
nhã mà còn bi phẫn.
“Đại ca, chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới
sao? Ngươi sao có thể khác thường như vậy? Người khác không biết ngươi,
nhưng ngươi biết…… Đại ca, trong lòng ngươi và ta giống nhau, chỉ có
Phiêu Nhi, sao có thể sẽ…… sao có thể cùng Phi Sương làm ra việc cẩu thả như vậy?”
Duy Trúc nói xong lời cuối cùng chỉ còn một ngụm thở dài nhàn nhạt, tính khí đại ca chính là như vậy, toàn lực đi tới đáy, không nói
rõ ràng thì không thể kéo hắn lên từ trong hố.
Duy Thận rõ ràng bị chuyện thật này làm cho kinh sợ, khó trách ngày ấy đầu hắn hỗn loạn như vậy! Phi Sương nàng lại vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn.