Khánh Hỉ đứng ở phía sau hắn, muốn tiếp nhận thánh chỉ trên tay hắn, nhưng hắn chính là không có ý ban.
Hoàng
Thượng này chính là rất đơn thuần, chẳng lẽ không biết viết thánh chỉ
xong đều phải do công công ban bố sao? Hay là hắn muốn chính mình
truyền? Điều này có phần không hợp……
“Hoàng Thượng, xin giao thánh chỉ cho lão nô……”
Khánh Hỉ rốt cục nhịn không được ra tiếng nhắc nhở.
Đông Phương Tuấn Lạc vừa nghe, nhíu
mày, nghi hoặc nói.
“Khánh Hỉ công công, thánh chỉ này không phải phải
có ngọc tỷ mới có hiệu lực sao? Ta là đang đợi ngươi đưa ngọc tỷ cho ta
ấn a!”
Khánh Hỉ sửng sốt, năm đó sau khi Thái
Hậu nhiếp chính ngọc tỷ vẫn đều ở trong tay Lũng Thái Hậu, Hoàng Thượng
sao có thể nhớ ra việc này? Cho tới nay Thái Hậu đều thay Hoàng Thượng
tuyên thánh chỉ, Hoàng Thượng cũng đều là mắt nhắm mắt mở, có đôi khi
Hoàng Thượng tự mình phê thánh chỉ không thành cũng vì không có tỉ ấn.
Hôm nay phê thánh chỉ là cung đã căng dây, Thái Hậu sẽ không để chính
mình bị gậy ông đập lưng ông, nhưng những điều Hoàng Thượng nói ra hợp
tình hợp lý, hắn không thể cãi lại, chính là ngọc tỷ không trong tay lão nô tài hắn, làm sao hắn đi lấy?
Khánh Hỉ nhất thời nghẹn lời, nhìn Đông Phương Tuấn Lạc kia biểu tình vô tội không biết nói cái gì cho phải: “Này……”
Đông Phương Tuấn Lạc một bộ biểu tình
không rõ.
“Làm sao vậy? Khánh Hỉ công công, trẫm nói sai rồi?”
Dứt lời
hắn lại thay đổi một bộ biểu tình bừng tỉnh đại ngộ.
“Nga…… Trẫm đã
biết! Thánh chỉ không cần ngọc tỷ cũng có hiệu lực! Đúng hay không?”
(há há, là ta phục Lạc ca sát đất)
Khánh Hỉ bị hắn hỏi như vậy, nhất thời
toát ra mồ hôi lạnh, nếu hắn nói đúng, ngày sau thánh chỉ của Hoàng
Thượng sẽ không bị ngọc tỷ do Thái Hậu giữ khống chế, nếu hắn nói sai,
hắn thế nào đi lấy ngọc tỷ cấp Hoàng Thượng? Thật sự là tiến thoái lưỡng nan……
Khánh Hỉ cầu cứu nhìn Thái Hậu, thần
sắc Thái Hậu sắc cũng không bình thản như thường, thế cục giằng co trong lúc này như lửa lớn lan trên đồng cỏ.
Lũng Tịch Ngọc quỳ gối dưới điện tâm cũng khẩn trương, đồng dạng dùng ánh mắt cầu cứu nhìn cô mẫu mình.
Rốt cục……
“Người đâu, đem ngọc tỷ mang tới cấp
Hoàng Thượng”
Thái Hậu rốt cục nhượng bộ.
Ngọc tỷ vốn là thứ thuộc về
Hoàng Thượng, huống chi thánh chỉ phải có tỉ ấn mới có thể có hiệu lực,
tổ huấn không thể sửa, càng không thể phạm “Sau này thánh chỉ không cần
ngọc tỷ cũng có thể có hiệu lực”
nguy hiểm.
Huống chi Lũng Tịch Ngọc còn quỳ bên dưới, bên nào nặng bên nào nhẹ nàng cũng hiểu rõ.
Trong chốc lát, nữ quan bên người Thái
Hậu lập tức mang một cái hòm sắt lại, chỉ thấy phía trên hòm khắc con
rồng màu vàng trông rất sống động.
Đông Phương Tuấn Lạc thấy ngọc tỷ mặt
mày hớn hở.
“Mau đem tới, trẫm muốn thượng, trẫm chờ không kịp muốn ôm
mỹ nhân về ”
Nói xong còn ra vẻ ái muội nhìn Lũng Tịch Ngọc liếc mắt một cái.
(Oẹ … Ca làm ta nổi hết cả da gà lên rùi *rung mình*)
Lũng Thái Hậu không biết là nên vui hay nên buồn…… Chỉ cầu hắn không nhắc lại đề tài không nên nói đến này, nếu không ngọc tỷ này nàng cũng không giữ được, nhưng cũng may là thoạt
nhìn hắn có vẻ có ý với nha đầu Tịch Ngọc kia.
Chỉ cần Lũng Tịch Ngọc
sinh hạ hoàng nhi, nàng liền phế bỏ Đông Phương Tuấn Lạc, đem hoàng
quyền hoàn toàn nắm giữ trong tay Lũng thị, đây mới là mục đích chân
chính của nàng.
Nữ quan bên người Lũng Thái Hậu Thượng
Quan Uyển Nhi đưa hòm sắt lên cho Đông Phương Tuấn Lạc, chỉ thấy hắn từ
giữa lấy ra đại ngọc tỷ màu ngọc bích, dính chút mực đóng dấu sau lập
tức hứng trí bừng bừng ở thánh chỉ hạ một cái.“Bá”
Một tiếng, bụi bặm
bay tứ tung.
Lũng thị vây cánh vui mừng quá đỗi.
Hắn vừa buông tay Khánh Hỉ chạy nhanh đem thánh chỉ cầm lấy, dường như sợ
hắn tái cướp đi, chạy nhanh tuyên: “Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết: Trẫm chiếu theo mệnh lệnh tổ tiên, có Minh Nguyệt chứng giám,
phong chi nữ Lũng thị Lũng quốc công làm quý phi……”
Khánh Hỉ đem một
đoạn thánh chỉ thật dài niệm xong sau đi xuống, hướng Lũng Tịch Ngọc như cũ quỳ trên mặt đất: “Lũng quý phi, đứng dậy tiếp chỉ……”
Lũng Tịch Ngọc kích động run run tiếp chỉ.