Không Làm Tốt Công Việc Nghiên Cứu Khoa Học Thì Về Nhà Thừa Kế Gia Sản Bạc Tỷ

Chương 93: Chương 93





Chu Đình Đình không thể nghĩ ra cách nào khác, vì vậy chỉ có thể cố gắng hết sức để xoa dịu cảm xúc của Lục Dư Mặc.

Nước mắt lưng tròng, đầu quả tim Lục Dư Mặc mềm một chút.

Nhưng cũng chỉ là một chút.

Hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần, kéo cổ tay Phó Chi, giống như gà mái mẹ che chở cho gà con, đứng trước che cho Phó Chi.


Chưa kịp buông lời gay gắt, cách đó không xa, bác sĩ phụ trách của mẹ Chu – bác sĩ Vương cầm theo ống nghe bệnh chạy lại đây, nhìn thấy cảnh sát vây quanh một vòng, ông ấy đầy khó hiểu "này" một tiếng, sau đó nói tiếp: "Bệnh nhân Hạ, cuối cùng cũng tìm được cô rồi, hóa trị cũng đã làm xong, chỉ cần kêu con trai cầm đơn đi lấy thuốc, hôm nay liền có thể về nhà nghỉ ngơi, gần đây giường bệnh cũng đã kín chỗ, cô! "
"Đủ rồi! Làm sao ông có thể nói tình trạng của bệnh nhân ở nơi công cộng? Đạo đức nghề nghiệp của ông ở đâu?" Cắt ngang lời của bác sĩ Vương, lần này Chu Đình Đình thật sự không dám nhìn thẳng vào Lục Dư Mặc, trán đổ đầy mồ hôi, não bộ hoạt động hết công suất vẫn không thể tìm ra lời giải thích hợp lý: "Các người có phải bệnh viện top 3 không thế! Đời tư của bệnh nhân cũng dám tiết lộ ra ngoài.

"
Bác sĩ Vương trợn tròn mắt: "Rõ ràng là người nhà của bệnh nhân Hạ đây lo lắng sau khi hóa trị sẽ xuất hiện những phản ứng bất lợi, cho nên mới nhờ tôi đến trấn an!"
"Không hề!" Chu Đình Đình trực tiếp từ chối, người nhà của cô ấy không phải kẻ ngu ngốc!
Mẹ Chu không kịp trở tay, nhưng phản ứng lại rất nhanh, lập tức đưa mắt nhìn Phó Chi: "Có phải là mày không cái đồ chết tiệt kia, không cho tao 50 vạn làm phẫu thuật còn tính kế với bác sĩ hãm hại tao!"
"Cái gì? Lấy 50 vạn làm phẫu thuật?"
Phó Chi còn chưa kịp lên tiếng, Lưu Điềm nghe xong liền véo cánh tay của Chu Duệ: "Không phải anh nói là nhà anh sẽ cho 50 vạn mua nhà cho chúng ta sao? Tại sao bây giờ lại thành cho mẹ anh chữa bệnh rồi? Miệng của anh rốt cuộc có nói được câu nào thành thật không?"
Chu Duệ ấp úng: "Không phải! "
"Đó là! "
Phó Chi nhìn về phía Lưu Điềm, giọng nói dễ nghe, tốc độ rất từ tốn: "Hắn là đứa con hiếu thảo, muốn cùng chị trả góp nhà với nhau.

"

Lưu Điềm liền tin, tát một phát vào mặt Chu Duệ: "Mơ mộng hão huyền! Muốn để tôi nuôi sao, đi chết đi!"
"Không phải! Em đừng nghe cái người bệnh thần kinh Phó Chi này nói nhảm! 50 vạn kia chính là dùng để mua nhà cho em.

"
"Duệ Duệ!" Mẹ Chu hét lên một tiếng, muốn nhào qua bịt miệng con trai lại.

Nhưng đã quá chậm, Chu Duệ dùng một bên tay không bị thương ôm lấy Lưu Điềm: "Bệnh của mẹ anh đã trị hết từ lâu, bọn họ chỉ đang muốn lừa tiền của Lục gia mà thôi! Điềm Điềm, đừng bỏ anh! Anh yêu em!"
Nghe được lời này của Chu Duệ, đám đông xung quanh ngẩn cả người.

Gia cảnh nghèo khó cần hỗ trợ 50 vạn đâu rồi?

Lúc nãy có vài người nói giúp Chu gia, bây giờ liền cảm thấy bản thân đã bị lừa gạt.

"Cái gì mà người bị hại, các người đều là một đám quỷ hút máu! Thật đúng là làm người khác ghê tởm!"
"Tôi nói chớ, cái gọi là dâm loạn kia nhất định cũng là vì lừa tiền! Người ta thân là đại thiếu gia hào môn, theo đuổi rồi dâm loạn đứa con gái dung mạo như nước lã này của bà làm gì? Thật sự xem con gái nhà mình là tiên à!"
"Mấu chốt là còn lừa tiền của người ta nữa, tam quan bất chính! Bị đánh là xứng đáng!"
Lục Dư Mặc từ khiếp sợ chuyển thành tiếp nhận sự thật, nhưng bàn tay run rẩy đút trong một bên túi quần đã thể hiện ra nội tâm không bình tĩnh của hắn, hai hốc mắt đỏ hoe, nhìn về phía Chu Đình Đình: "Đây là bệnh tình nguy kịch mà em nói sao? Chu Đình Đình, mẹ em nói nhà em không nợ gì nhà anh, nhưng những thứ mặc trên người em, đồ dùng ở trường học, cái đó không phải là tiền của anh sao? Anh không đàng hoàng, anh dâm loạn em? Vậy lúc trước là ai đã nói, anh có thể tham gia thi đấu chuyên nghiệp, luôn ủng hộ ước mơ của anh?!"
"Tình cảm mười năm, trong mắt em, anh thật sự còn không bằng tiền!".