Ngọc Tuyên im lặng vài giây nói, “Anh ở chỗ này?”“Nhà bên sát vách.” Lâm Hạo Dương chỉ vào căn nhà bên cạnh, cũng không có lập tức xuống xe.Bóng đêm thâm trầm, xe việt dã màu đen dũng mãnh, trong xe Lâm Hạo Dương anh tuấn rất rõ ràng.
Ngọc Tuyên nắm chặt chìa khóa trong tay, nhìn chăm chú Lâm Hạo Dương một lát nói, “Bên này khóa cửa biệt thự là giống nhau?”Lâm Hạo Dương rũ lông mi xuống, đây là vấn đề gì? “Không khác lắm.”Ly Tấn ở ký túc xá công ty, bên này lại có chút xa.
Nên khi cô nhìn thấy Lâm Hạo Dương phản ứng đầu tiên có thể nhờ Lâm Hạo Dương giúp đỡ, nhưng chân chính đứng ở chỗ này, cô lại có chút khó khăn khi mở miệng."Có việc gì không?" Ngón tay Lâm Hạo Dương chậm rãi vuốt qua tay lái.“Chỗ cắm chìa khóa ở đâu?” Ngọc Tuyên hỏi.Lâm Hạo Dương lần đầu không nghe rõ, nhìn cô vài giây, Ngọc Tuyên giải thích, “Tôi không tìm được chỗ cắm chìa khóa.”Ánh sáng mờ nhạt, Ngọc Tuyên mặc áo khoác lông vũ mềm mại, không có mắt kính.
Mắt tròn xoe xinh đẹp trong veo, mái tóc ngắn hơi xù của cô đặc biệt đáng yêu.Đường đường là Ngọc tổng, không tìm thấy chỗ nhét chìa khóa.Lâm Hạo Dương vẫn bình tĩnh, tháo dây đai an toàn mở cửa xe, chân dài bước xuống mặt đất, hắn đóng cửa xe sải bước vào trong sân.“Mở cổng.”Ngọc Tuyên vội vàng lấy chìa khóa mở cổng, Lâm Hạo Dương bước đến, đẩy cửa ra đưa tay, “Đưa chìa khóa cho tôi”.Ngọc Tuyên vội vàng đưa chìa khóa cho hắn, trên mặt có chút nóng, rất xấu hổ, “Cảm ơn.”Lâm Hạo Dương lấy chìa khóa nhìn cô một cái, đặc biệt ý vị thâm trường.
Bước chân dài hai bước liền đi lên bậc thang, Ngọc Tuyên chạy chậm đi theo nói, “Anh —— hiện tại ở Hoài Thành?”“Ừm, ổ khóa ở phía dưới.” Lâm Hạo Dương đem mở khóa mật mã đẩy sang một bên, lộ ra lỗ nhỏ bên dưới, “Mới dọn tới đây? Không ai nói cho em những điều này?”“Không có thời gian bàn giao.” Ngọc Tuyên nói, "Công việc rất bận."Lâm Hạo Dương mở cửa ra, tìm được công tắc ở cửa bật đèn, đèn ở trong nhà sáng lên.
Ngọc Tuyên hướng phía hắn gật đầu nói, “Cảm ơn.”Lâm Hạo Dương mặc áo khoác màu đen, quần tây màu đen giản dị, dáng người nhìn nam tính.
Mày kiếm mắt sáng, tay vẫn còn đặt trên khóa cửa, trên cổ tay lộ ra một đồng hồ màu bạc, xương cổ tay rất đẹp.“Thâu mật mã không?” Lâm Hạo Dương giương mắt, giọng nói hơi trầm xuống.“Tôi sẽ đọc hướng dẫn sau.” Ngọc Tuyên nói, “Cảm ——”Lâm Hạo Dương giương mắt nhìn chằm chằm cô, kéo cổ tay của cô, Ngọc Tuyên chợt ngẩng đầu.“Nhấn mật mã.” Lâm Hạo Dương kéo Ngọc Tuyên đến trước mặt, cầm ngón tay cô chỉ khóa bằng mật mã, “Tôi kéo cách quần áo, không chạm vào em.”Bàn tay Lâm Hạo Dương rất ấm áp, cách lớp áo len dính sát vào cổ tay cô.
Cả người Ngọc Tuyên bị vây hãm trong lồng ngực hắn, tất cả xung quanh đều là hơi thở của hắn.
Lâm Hạo Dương hôm nay chắc là không hút thuốc, trên người có mùi trầm hương rất nhạt.Sau một tiếng bíp, lần thứ nhất sao chép vân tay xong, Lâm Hạo Dương vẫn như cũ nắm tay cô, “Ở một mình?”Thanh âm của Lâm Hạo Dương rất trầm, Ngọc Tuyên đứng trước mặt hắn, cảm nhận được vì phát âm mà lồng ngực phập phồng.
Loại cảm giác này rất kỳ quái, cô đối với Lâm Hạo Dương vừa quen thuộc vừa xa lạ, tim đập muốn bay ra ngoài.Những dây leo lại bắt đầu điên cuồng sinh trưởng.Ngọc Tuyên gật đầu.Tưởng Lâm Dữ đột nhiên cho cô một căn nhà ở, Lâm Hạo Dương lại ở sát vách, thật sự là trùng hợp.
Nhưng vì cái gì hắn muốn làm như vậy? Không phải Lâm Hạo Dương nói không gặp lại sao?Ngọc Tuyên nhấn vân tay lần thứ ba, Lâm Hạo Dương buông tay cô ra nói, “Được rồi, thử lại một lần xem sao.”“Cảm ơn.” Ngọc Tuyên kéo cửa lên, quẹt vân tay, cửa theo tiếng vang mà mở.
Cô đi vào cửa, hơi ấm trong phòng đập vào mặt cô, Ngọc Tuyên giữ cửa “Lâm Hạo Dương.”Lâm Hạo Dương muốn xoay người rời đi, nghe vậy dừng bước chân lại, hai mắt đen nhìn thẳng đến, “Có việc gì không?”“Không có việc gì, đêm nay đã làm phiền anh, gặp lại.”“Ngày 14 tháng 2 đó, tôi đã nói chuyện quá đáng, tôi xin lỗi em.” Lâm Hạo Dương quan sát vẻ mặt Ngọc Tuyên, suy nghĩ dùng từ, “Quá khứ đều đã qua, chúng ta bây giờ có thể có một lần nữa để xác nhận một mối quan hệ mới.”“Anh không có sai, là tôi không đúng, là cách xử lý của tôi không đúng làm anh chịu áp lực rất lớn.” Ngọc Tuyên mím môi dưới nói, “Lúc đó tôi muốn để cho anh nhẹ nhàng hơn một chút, kết quả lại là tệ nhất.
Anh nói rất đúng, bất luận là nguyên nhân gì, tôi đã làm anh bị tổn thương.
Anh cần bồi thường cũng hợp tình hợp lý, anh muốn cái gì, tôi đều có thể cho anh.
”Hắn muốn một lần nữa xác định lại mối quan hệ? Là bằng hữu? Là bạn học cũ? Là người yêu cũ bằng tuổi cả đời không qua lại với nhau? Hay để cô chuộc tội bồi thường?“Cái gì cũng có thể?” Một tay Lâm Hạo Dương bỏ trong túi uể oải lười biếng nghiêng người về sau dựa vào tường, nhướng mi muốn cười nhưng cười không nổi, “Vậy để em làm bạn gái của tôi? Cũng nguyện ý? ”Ngọc Tuyên ngây người nhìn hắn.Tết Âm Lịch vừa mới qua, đầu mùa xuân gió lạnh thấu xương, tiểu khu yên tĩnh, cây cao lớn cành khô đứng sừng sững trong bóng tối, đèn đường âm u.“Chỉ đùa một chút.” Lâm Hạo Dương thắc hắc cười một tiếng, tiếng nói trầm thấp, “Ngủ sớm một chút đi, tôi cũng không có thiếu bạn gái như vậy.”“Nếu, em nói em nguyện ý.” Giọng nói mềm mại của Ngọc Tuyên vang lên ở phía sau người.Lâm Hạo Dương dừng bước chân lại, nắm chặt ngón tay từng khớp xương rõ ràng, sau một lúc, hắn chợt quay đầu nhìn về phía Ngọc Tuyên, mắt đen âm trầm, “Lặp lại lần nữa.”“Anh muốn bao lâu?”“Bố thí sao? Hay là thương hại?” Lâm Hạo Dương vừa nói ra khỏi miệng liền nhíu lông mày, rất muốn cười, nhìn vào ánh mắt trong veo của Ngọc Tuyên, hắn có chút thở không nổi, “Chỉ bởi vì bồi thường, em có thể làm —— bạn gái người khác.
”“Chỉ duy nhất mình anh.” Ngọc Tuyên nhìn theo hắn, "Không phải tất cả mọi người."Bọn họ ở trong màn đêm giằng co, Ngọc Tuyên đang đánh cược, Lâm Hạo Dương cũng ở trong cuộc chiến.Giữa bọn họ có khoảng cách tám năm.“Em có biết bạn gái nghĩa là làm gì không?” Lâm Hạo Dương nhìn Ngọc Tuyên, bọn họ đều đã trưởng thành, cô khẳng định cái gì cũng biết, tám năm qua trên người cô trải qua bao nhiêu chuyện, Lâm Hạo Dương hoàn toàn không biết gì cả, cho nên hỏi câu này đặc biệt ngu xuẩn.Ngọc Tuyên mím chặt môi, Lâm Hạo Dương siết chặt chìa khóa xe trong tay, siết chặt lại nới lỏng, siết chặt.
Hắn xoay người chạy lại, đẩy cửa ra hoàn toàn, ôm lấy eo Ngọc Tuyên, nụ hôn rơi xuống.Giờ khắc này hắn suy nghĩ quá lâu, động tác lại nhanh hơn đại não, đại não đã mất đi quyền khống chế.Lúc lấy lại tinh thần, hắn đã xâm chiếm đất thành công nắm chủ quyền, vung quân xâm lược.
Đánh chiếm vùng hạ nguyên, độc chiếm thiên hạ.Bọn họ là lần đầu tiên hôn môi.Đã từng có một lần gần hôn, bọn họ ở trên giường chơi game.
Lâm Hạo Dương thua liền chơi xấu cù lét cô, hai người bọn họ ở trên giường nháo, nháo đến cướp cò.
Lâm Hạo Dương đè ở trên người cô, trán áp lên trán, mũi dính vào nhau, môi cùng môi khoảng cách vô cùng gần, gần đến mức trong một khắc Lâm Hạo Dương sẽ hôn lên môi cô.Tưởng Lâm Dữ gõ cửa, tìm Lâm Hạo Dương mượn máy tính.Bọn họ tách ra, trong phòng yên tĩnh, phảng phất có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau.
Lâm Hạo Dương lấy lại tinh thần đầu tiên, nhảy xuống giường cầm máy tính đưa cho Tưởng Lâm Dữ.
Họ không có lại tiếp tục chơi trò chơi, ngồi ở trên giường, tay chân cũng không biết nên để đi đâu.Lâm Hạo Dương vừa ngông cuồng vừa hoang dã, lái trực thăng, du thuyền, lên trời xuống đất, nhưng trên phương diện tình cảm lại như một tờ giấy trắng.Hắn cẩn thận từng li từng tí bảo vệ Ngọc Tuyên, bọn họ ở bên nhau ba năm, hắn cái gì cũng không có làm.Môi của Ngọc Tuyên mềm mại, so với trong tưởng tượng càng mềm hơn.
Lâm Hạo Dương hận không thể giày vò cô trong ngực, hắn hôn điên cuồng, thẳng đến khi chạm vào nước mắt Ngọc Tuyên.Lâm Hạo Dương dừng lại, ôm lấy eo cô, mắt đen cuồn cuộn cảm xúc.“Hôn môi, thậm chí còn làm nhiều việc quá mức hơn.” Tiếng nói Lâm Hạo Dương khàn khàn, từng câu từng chữ, “Em cũng muốn? Nghĩ kỹ, muốn hay là không muốn? ”“Nhiều quá mức?” Túi của Ngọc Tuyên rơi xuống mặt đất phát ra tiếng vang, cô nâng mắt lên nhìn Lâm Hạo Dương, cẩn thận đưa tay lên lưng Lâm Hạo Dương.
Môi của cô bị tê dại vì nụ hôn, cô nhìn người đàn ông trước mặt, trái tim cũng đang tê dại.
Cô rất khát vọng, loại khát vọng này đã rất lâu.Nếu như lúc trước có phát sinh chuyện gì đó, bọn họ tách ra cũng không đến mức rỗng tuếch.Cô không đến nỗi ngay cả đến đồ vật để hoài niệm cũng không có, hắn không có để lại bất cứ dấu vết gì, bọn họ cứ như vậy ngây thơ mà chấm dứt.
Cô ở trong bóng tối dài đằng đẵng chờ đợi vĩnh viễn không có ánh mặt trời, cô thậm chí cũng không biết nên ôm cái gì để hoài niệm, mới có thể làm chính mình nguôi ngoai một chút.Quá khó khăn, cuộc sống mỗi ngày đều như địa ngục.Cô biết cô xứng đáng, nhưng cô vẫn là hy vọng xa vời, vạn nhất có một ngày, ánh sáng của cô trở lại? Ánh sáng của cô đã trở lại.Lâm Hạo Dương ngồi ở trước mặt cô ăn hoành thánh, Lâm Hạo Dương mua cho cô rất nhiều đồ ăn, Lâm Hạo Dương dọn tới sát vách nhà cô, Lâm Hạo Dương nắm chặt tay cô đưa vào ổ khóa cửa.
Hắn đã từng như vậy, không gì không làm được.“Anh muốn, em hiện tại liền có thể cho anh.” Ngọc Tuyên lo lắng bỏ tay xuống, thu tay lại, kéo áo khóac lông vũ của chính mình, “Lâm Hạo Dương.”"Sau khi làm xong thì sao?" Lâm Hạo Dương buông cô, lui ra phía sau dựa vào cánh cửa, hắn rất bực bội, từ trong túi quần lấy ra hộp thuốc lá cắn điếu thuốc lên môi.
Tìm trên người cái bật lửa, Ngọc Tuyên đã đem bật lửa đưa tới.Lâm Hạo Dương nhìn cô, trong lòng có một dây cung đứt đoạn.Ngọc Tuyên mấp máy môi, cô buộc chính mình phải đứng ở chỗ này, không cần phải tránh không cần phải sợ.“Trong túi em còn có bật lửa? Em hút thuốc? Hay là —— ”Lâm Hạo Dương cầm lấy điếu thuốc, thuốc lá kẹp vào giữa bàn tay, hắn đè cánh cửa phía sau đứng thẳng, ngước mắt,“ Ngọc tổng.
”“Em không hút thuốc lá.” Ngọc Tuyên bật lửa cho Lâm Hạo Dương, trong mắt có điểm hồng, “Mua bật lửa theo thói quen, rất nhiều năm trước.
Trong túi em luôn luôn có, em không biết ngày nào anh sẽ trở về.
”Ngọc tổng luôn lý trí tỉnh táo lúc này nói năng lộn xộn, cô nắm chặt chiếc bật lửa màu bạc trong tay nói, “Anh —— muốn em giúp anh, châm thuốc sao?”Trước kia châm thuốc là tình thú, hiện tại tính cái gì?Lâm Hạo Dương đưa tay đến trước mặt Ngọc Tuyên, “Cảm ơn.”Ngọc Tuyên để bật lửa trong lòng bàn tay hắn, lùi trở về, xem ra Lâm Hạo Dương sẽ không tiếp tục làm bước tiếp theo.Tiếng bật lửa thanh thúy vang lên, ngọn lửa màu lam cuốn lên thuốc lá, tàn thuốc màu đỏ tươi đốt lên trong gió.
Lâm Hạo Dương đóng bật lửa xoay ở trong tay, cắn điếu thuốc nhìn bật lửa trong tay.
Phiên bản zippo dành cho các cặp tình nhân, dưới đáy có hai cái chữ cái tiếng Anh, một chữ là chữ cái đầu tiên tên tiếng Anh của Ngọc Tuyên, một chữ cái khác là của dã nam nhân nào?Lâm Hạo Dương giống như đầu bị dội nước lạnh, bình tĩnh lại.“Cái bật lửa này là của em?”"Ừm.""Của em?" Lâm Hạo Dương cầm điếu thuốc, cúi đầu nhìn cô, “Chắc chắn?”Ngọc Tuyên gật đầu, Lâm Hạo Dương tựa hồ rất không cao hứng, nhưng cô không biết Lâm Hạo Dương không cao hứng chuyện gì.Lâm Hạo Dương quăng bật lên trên bàn, tạo ra âm thanh thật lớn vang lên, hắn nói, “Cảm ơn.”Ngọc Tuyên nhíu nhẹ mày, trên mặt Lâm Hạo Dương viết rõ ràng hai chữ tức giận, bộ dáng hắn không cao hứng cùng năm đó giống nhau như đúc.
Ngọc Tuyên không sợ, chỉ là không biết hắn là vì chuyện gì.Ngọc Tuyên cầm bật lửa, muốn tìm ra vấn đề.Lâm Hạo Dương dựa vào cánh cửa hút thuốc lá, hắn cầm lấy gạt tàn thuốc của nhà Ngọc Tuyên, gạt tàn thuốc vào.“Cái bật lửa này là bản tình yêu đặt theo yêu cầu, phía dưới chữ cái tiếng Anh là chữ tay viết lên.” Lâm Hạo Dương lãnh đạm nói, “Em vừa mới đề nghị, tôi cảm thấy có thể thực hiện được, nhưng tôi có một điều kiện.”“Ngọc Tuyên, tình yêu mà anh nói, chỉ có em và anh, không thể xuất hiện người thứ ba, em có quan hệ loạn thất bất tao, toàn bộ sẽ kết thúc.
Tình yêu của anh, chỉ có bắt đầu mà không có kết thúc, em không cần phải trông cậy vào có thời hạn đối với anh, không có khả năng.
Cùng anh ở bên nhau, vậy cả đời chúng ta cùng ở bên nhau.
Anh không cần em hiện tại trả lời, suy nghĩ lại để trả lời anh, muốn hay là không muốn.”.