Không Làm Thế Thân – Hứa Quân Tam Sinh

Chương 77




Thời gian dần trôi, chẳng mấy chốc đã tới cuối tháng 12, đêm Giáng sinh cận kề. 

Trùng hợp thế nào vai của Nguyễn Tri Vi trong <Vòng xoáy vương triều> lại đóng máy đúng đêm hôm đó. 

Chuyện xưa mở ra bằng viễn cảnh một cô gái ăn mày bẩn thỉu được thiếu niên áo trắng mang về nhà và kết thúc bằng cảnh cô gái ăn mày xoay người trở thành nữ đế của vương triều, còn chàng thiếu niên áo trắng năm nào lại biến mất giữa dòng thời gian, không rõ tung tích. 

Cảnh cuối cùng của bộ phim là cảnh Y Sa đăng cơ, đại xá thiên hạ, quần thần cúi mình. 

Nàng khoác lên mình bộ long bào được thêu chỉ vàng, nổi bật hình rồng vàng năm móng, tôn quý vô cùng. Một Y Sa xuất sắc đứng trên vị trí cao vời vợi, bức mành che che khuất dung nhan thanh cao quý phái, sắc mặt không giận mà uy. 

Mở ra thời kỳ của Y Sa, thành lập vương triều Bà Sa. 

Nàng viết nên truyền kỳ của riêng mình, người đời sau không ngùng ca tụng công đức nàng để lại nhưng quên mất lúc nàng đăng cơ, đã từng có một người cam tâm tình nguyện vì nàng lấy mạng mình làm đá lót đường.

Sau khi cho quần thần lui hết, trời tối trở về tẩm cung ngồi trước gương nhìn mình trong bộ đồ lộng lẫy, ngắm rồi lại ngắm nàng như nhìn thấy bóng dáng Hoắc Thiếu Hoài xuất hiện trong đó.

Chàng vẫn tuấn tú như trong hồi ức, khoác lên mình bộ đồ trắng thanh tú tuấn dật, cười dịu dàng nói: “A Sa, đừng quên cùng ta uống rượu hoa lê nhé.” 

A Sa nhìn vào gương cong môi mỉm cười, để lộ dáng vẻ xinh đẹp đã lâu chưa xuất hiện: “Được.” 

Thiếu Hoài, chàng có thấy không?

Đây là giang sơn đẹp tựa tranh vẽ của chàng và ta.

Chàng và ta cùng một giang sơn.

Xong xuôi, Nguyễn Tri Vi chính thức đóng máy.

Chưa cần biết thành tích của phim ra sao, chí ít là ở hiện tại Nguyễn Tri Vi đã thể hiện được một cách trọn vẹn, vậy là đủ rồi. 

Đạo diễn Trương Văn không thích hình thức chúc mừng đóng máy quá rườm rà nên chị quản lý cũng chỉ mua một chiếc bánh gato tới cho Nguyễn Tri Vi cắt xem như chúc mừng. 

Lúc chia bánh gato, đạo diễn Trương Văn vỗ vai Nguyễn Tri Vi nói: “Hậu sinh khả uý, về sau cháu sẽ còn làm tốt hơn.”

“Cảm ơn bác.” Nguyễn Tri Vi cười hết sức ngọt ngào. Cô rất cảm kích những lời dạy dỗ của đạo diễn trong thời gian vừa qua, cho cô thêm nhiều góc độ để thẩm thấu kịch bản 

“Chia xong bánh thì về đi, cậu ta chờ cháu lâu rồi đấy.” Đạo diễn Trương Văn đánh mắt sang bên kia, nói.

Nguyễn Tri Vi quay qua thấy Thẩm Yến đang đứng chờ. Anh tựa vào cửa xe nói chuyện điện thoại với ai đó, chắc là bàn chuyện làm ăn. Người đàn ông dáng cao chân dài, vẻ mặt hết sức nghiêm túc. 

Anh còn chưa xong việc nhưng vẫn cố ý sắp xếp một ngày trống để đến đón cô đóng máy. Nghĩ đến đây, lòng Nguyễn Tri Vi càng thấy ấm áp hơn, mỉm cười đáp lại đạo diễn: “Vâng.”

Sau khi chia bánh gato cho tất cả mọi người trong đoàn làm phim xong, Nguyễn Tri Vi thu dọn đồ đạc đi tới bên cạnh Thẩm Yến, chủ động nắm tay anh: “Em xong rồi.” 

Thẩm Yến lập tức cúp điện thoại, rất tự nhiên xoay tay nắm lấy tay cô, mười ngón thân mật đan vào nhau: “Được, chúng ta đi ăn thôi. Phải rồi Vi Vi, em có nhớ trước kia anh vẫn còn nợ em một bữa ăn mừng đóng máy không?” 

Đấy là đợt Nguyễn Tri Vi đóng máy phim <Khói lửa>, không có quản lý chuẩn bị nghi thức đóng máy, thầm nhủ thôi thì đi ăn với anh một bữa coi như tiệc chúc mừng, nhưng Thẩm Yến lúc đó lại thấy nhàm chán, còn vì Bạch Khởi mà cho cô leo cây. Tạm chưa nói tới Nguyễn Tri Vi, chính Thẩm Yến nhớ lại chuyện này cũng thấy khó chịu trong người. 

Sự nuối tiếc ấy cứ đau đáu cho tới hiện tại, Thẩm Yến muốn bồi thường cho Nguyễn Tri Vi một bữa mừng đóng máy trọn vẹn nhất. 

“Anh chuẩn bị xong tiệc mừng đóng máy rồi, chúng ta về nhà xem thôi.” 

“Về nhà xem?” Nguyễn Tri Vi bất ngờ, cô cứ nghĩ hôm nay Thẩm Yến sẽ dẫn mình ra ngoài ăn.

“Hôm nay là Giáng sinh, dễ tắc đường, không nhất thiết phải ra ngoài.” Thẩm Yến đâu thể nói mình đã tốn nguyên một buổi chiều ở nhà tự tay chuẩn bị món ngon đón cô về.

Sơn hào hải vị muốn ăn lúc nào cũng có, tiền của anh toàn bộ thuộc về Nguyễn Tri Vi, món ngon bên ngoài chẳng phải đồ hiếm lạ gì, thứ duy nhất có thể thể hiện được sự chân thành anh dành cho cô chỉ có những món chính tay mình làm. 

Một cậu ấm nhà giàu sống trong nhung lụa, mười ngón tay không dính nước xuân, chưa từng chạm vào việc nhà lại vì Nguyễn Tri Vi mà ở lì trong bếp cả ngày, đặt trọn lòng thành của mình vào trong bữa cơm. 

Về phần mùi vị ra sao thì phải chờ Nguyễn Tri Vi tới thưởng thức. 

*

Đêm Giáng sinh thành phố Bắc không đổ tuyết lớn, trên đường chỉ bám một lớp tuyết mỏng. 

Ngoài đường phố đâu đâu cũng rộn ràng không khí vui tươi, trên những cành thông Noel treo đủ loại đèn nhấp nháy nhiều màu cứ chuyển màu liên tục, có cả ông già Noel đứng gần đó phát quà và kẹo, vô cùng náo nhiệt. 

Trên đường về nhà, Nguyễn Tri Vi và Thẩm Yến thi thoảng lại phải dừng đèn đỏ, tốc độ xe đi chẳng khác gì rùa bò. Đi có một đoạn mà đã phải dừng xe liên tục thế này, tự dưng Nguyễn Tri Vi thấy quyết định về nhà ăn của Thẩm Yến cực kỳ sáng suốt.

Hẳn là do thấy cô cứ nhìn theo mãi ông già Noel đứng bên lề đường phát kẹo, Thẩm Yến quay người cô lại, dùng tay nâng cằm cô lên, nói: “Không cần hâm mộ, em cũng có quà.” 

Nguyễn Tri Vi khấp khởi chờ mong: “Thật ạ? Quà gì thế?” 

Thẩm Yến mỉm cười nói: “Em chắc chắn sẽ thích.” 

Vừa về tới nơi, ngay khoảnh khắc mở cửa bước vào, Nguyễn Tri Vi đã bị cách bày trí bên trong làm cho kinh ngạc. 

Đập vào mắt là chiếc bàn vuông được bày biện xong xuôi. Bên dưới lót một chiếc khăn trải bàn màu xám nhạt, lướt qua một lượt là thấy bên trên bày ra đủ loại thức ăn phong phú từ bò sốt tiêu đen kiểu Tây tới trứng xào cà chua kiểu Trung Quốc, đa dạng miễn chê. 

Cạnh cửa sổ có cây thông Noel quấn quanh mình đèn nhấp nháy vô cùng lung linh, trên cành treo đủ loại hộp quà khác nhau to bé không đồng đều, nhìn là biết có giá trên trời. 

Chả trách Thẩm Yến lại bảo cô không cần hâm mộ người khác. Những món quà anh chuẩn bị cho cô còn tỉ mỉ, tinh tế hơn nhiều so với hoạt động ông già Noel phát quà trên đường.

Nguyễn Tri Vi vui vẻ nói: “Tất cả đều là anh chuẩn bị à?” 

“Không anh… thì ai?” Nhìn cô vui vẻ, Thẩm Yến cũng không kiềm được mà cong môi cười nhẹ. 

Nguyễn Tri Vi phấn khích đi quanh cây thông quan sát, nhưng đến gần rồi lại tò mò hỏi thêm: “À, sao cây thông của anh lại là màu vàng kim, không phải bình thường cây thông màu xanh à?” 

“…” Thẩm Yến ngẫm nghĩ: “Anh thấy màu này hợp với em hơn.” 

Quả nhiên là thẩm mỹ đui mù của thẳng nam. 

Dù vậy, Nguyễn Tri Vi vẫn rất vui, dù gì cũng là Thẩm Yến dày công chuẩn bị chu đáo. 

“Đói chưa? Chúng ta ăn trước nhé, mấy món ăn này có món do anh làm.” Nói tới đây, tự dưng Thẩm Yến lại hơi ngập ngừng.

“Anh nấu hả?” Nguyễn Tri Vi ngạc nhiên nhìn anh.

“Khụ.” Thẩm Yến đánh mắt sang hướng khác: “50-50 thôi.” 

Thật ra ban đầu Thẩm Yến định nấu hết thật. Lúc đó anh còn nghĩ không phải chỉ là nấu ăn thôi sao, có gì to tát đâu cơ chứ, nhưng động tay vào làm thật mới phát hiện ra một lỗ hổng rất lớn. 

Làm cơm cũng cần tài năng, và tất nhiên cậu Hai nhà họ Thẩm không có kỹ năng trời phú này. 

Cuối cùng anh cũng chỉ làm vài món đơn giản, thấy sơ sài quá nên gọi thêm ít đồ ăn ngoài, sau khi đồ được giao đến anh lại cho ra đĩa bày biện, cuối cùng hoàn tất một bàn thức ăn phong phú. 

“Để em nếm thử.” Nguyễn Tri Vi và Thẩm Yến lần lượt ngồi xuống bàn. Cô cầm đũa lên, nếm thử từng món. 

Thẩm Yến dõi theo cô không chớp mắt, chính anh cũng không nhận ra con ngươi mình đang ánh lên sự căng thẳng: “Em có nếm ra được món nào do anh làm không?” 

Nguyễn Tri Vi nghiêm túc thưởng thức, một lát sau mới chỉ vào mấy món trên bàn: “Trứng xào cà chua, thịt heo chao ớt, thịt băm xào cà tím, sườn xào chua ngọt, gà kho coca, mấy món này là anh làm.” 

Chậc. 

Dễ dàng bị phát hiện thế này, xem ra là anh nấu không ngon rồi. 

Thẩm Yến tự thấy hơi thất bại. Trước đó anh đã nếm thử đồ ăn cảm thấy không có vấn đề gì cả, gia vị nêm nếm bình thường, có hai món anh còn xào nhiều lần mới cho ra được thành phẩm hài lòng, kết quả Nguyễn Tri Vi chỉ cần nếm một lần đã phát hiện ra. 

Nguyễn Tri Vi nhìn ra được tâm trạng anh xuống dốc, nhịn không được bật cười: “Không phải do anh nấu không ngon đâu, vì chúng ta tâm linh tương thông đó.” 

Thẩm Yến biết cô đang an ủi mình, bật cười bảo: “Nói ngọt giỏi quá nhỉ, nói nhiều lên đi, anh thích nghe.” 

Nguyễn Tri Vi nể mặt tiếp tục khen ngợi: “Món gà kho coca này ngon lắm, rõ mùi coca nêm trong món ăn, phần thịt gà mềm mọng không bị khô, trứng xào cà chua cũng ngon mắt…” 

Nói thật mấy món Thẩm Yến nấu khá ngon, nhưng hương vị của những món mua bên ngoài quá khác biệt, đồ ăn được chế biến dưới tay đầu bếp đẳng cấp nhà hàng Michelin đâu phải là thứ người bình thường như bọn họ có thể bì kịp. Sự cách biệt quá lớn giúp Nguyễn Tri Vi nhận ra dễ dàng. 

Món nào cũng ngon cả. Thẩm Yến có thể tận tâm chuẩn bị cho Nguyễn Tri Vi tới chừng này cô đã quá bất ngờ rồi, chẳng mong cầu gì hơn. 

Cậu ấm này mỗi ngày lại nghĩ ra một trò mới mang lại niềm vui cho cô, Nguyễn Tri Vi cảm động còn không kịp. 

Ồ, khoan đã…

Trong lúc nói chuyện, Nguyễn Tri Vi liếc mắt nhìn thoáng qua căn bếp, có cảm giác gam màu ở đó bị thay đổi, cô nhớ trước kia màu thiên về kiểu vàng óng, lần này trông lại hơi cam cam. 

“Anh nấu thế nào mà đổi được cả gam màu ở bếp thế?” 

Thẩm Yến quay qua nhìn, thản nhiên nói: “Đâu có, trước đây vẫn thế mà.” 

Nguyễn Tri Vi dám chắc mình không nhớ nhầm, cau mày suy tư: “Không phải, màu đổi rồi, anh đổi đúng không?” 

“…” 

Sao tự dưng tính bướng bỉnh của Nguyễn Tri Vi lại trỗi dậy đúng lúc này chứ?

Ban đầu Thẩm Yến không muốn nói, nhưng Nguyễn Tri Vi trông có vẻ không nói nhất định không chịu bỏ qua nên sau một ngẫm nghĩ, anh đành thú nhận: “Anh thay mới rồi.” 

“Sao tự dưng anh lại thay?” 

Thẩm Yến bình thản nói: “Có gì đâu. Chiều nay lúc nấu cơm anh không cẩn thận làm cháy bếp, nên tiện tay đổi sang cái mới. Yên tâm, anh không bị thương.” 

Một giây, hai giây, ba giây…

Cuối cùng, Nguyễn Tri Vi không nhịn được phì cười thành tiếng.

Bạn thấy không, Thẩm Yến là như vậy đấy! Không thích tỏ ra yếu kém, chỉ biết cậy mạnh tỏ ra nguy hiểm, vậy nên người ngoài nhìn vào chỉ thấy anh là một người không gì không làm được, nhưng người như thế cũng có những lúc không đủ khả năng, không đủ sức làm một việc gì đấy. 

Có thể tận mắt thấy Thẩm Yến “không đủ sức”, Nguyễn Tri Vi lại càng yêu anh hơn. Một bữa cơm đơn giản nhưng lại hao tổn không biết bao nhiêu công sức của anh, anh đi làm một việc mình không am hiểu chỉ để đổi lấy niềm vui trong thoáng chốc của cô. 

Dáng vẻ kỳ quái này của anh ngược lại còn cực kỳ dễ thương. Nguyễn Tri Vi cười tươi hơn, hai mắt cong cong hình trăng lưỡi liềm, hết sức thoải mái. 

“Buồn cười thế à?” 

“Cũng không đến mức.” Nguyễn Tri Vi sợ mình còn cười Thẩm Yến sẽ giận, bởi cô biết anh rất trọng mặt mũi. 

Cô nhanh chóng thu lại ý cười, nghiêm túc nhìn anh nói: “Thật ra anh không cần phải cố gắng quá sức làm những chuyện mình không am hiểu đâu. Đừng vất vả như thế! Chúng ta mỗi người có một sở trường riêng mà. Tương lai chúng ta còn dài, anh cứ gắng gượng mãi như vậy sẽ mệt lắm.” 

Thẩm Yến ngay lập tức bị câu nói “tương lai chúng ta còn dài” của Nguyễn Tri Vi làm rung động, mắt ánh lên tia ấm áp: “Ừm.” 

Mọi việc nghe em hết.

“Còn một chuyện nữa.” Đôi mắt như chú nai con của Nguyễn Tri Vi nhìn thẳng vào anh: “Anh đừng lúc nào cũng khẩu thị tâm phi nữa được không? Trước đó em đã bảo anh rồi, chúng ta phải thẳng thắn với nhau.” 

“Anh sẽ cố gắng.” Tính cách của anh đã như thế từ lâu, muốn một phát thay đổi ngay thực sự rất khó nhưng vì Nguyễn Tri Vi anh sẽ cố gắng. 

“Từ giờ trở đi, mỗi lời anh nói ra phải xuất phát từ tận đáy lòng, thành thật, mấy câu bào chữa bình thường hay nói…” Nguyễn Tri Vi nghiêm túc dạy bảo Thẩm Yến. 

Nhưng chưa đợi cô nói hết, anh đã cắt ngang.

Anh nói: “Anh yêu em.” 

Đó là lời đầu tiên bộc lộ từ tận đáy lòng muốn nói cho em nghe. 

Ánh đèn ấm áp hắt lên khuôn mặt hai người. Ngoài cửa sổ màn đêm buông lơi, cây thông Noel đứng nép mình một bên, sắc vàng cũng trở nên ngọt ngào. 

Bầu không khí dịu dàng vô ngần. 

Đây là lần đầu tiên Nguyễn Tri Vi nghe thấy Thẩm Yến nói ba chữ đó. Phản ứng đầu tiên của cô sau khi khôi phục tinh thần là cong môi cười, mở miệng nói: “Em cũng thế.” 

Nếu như hạnh phúc có thể cụ thể hoá thì bây giờ chắc hẳn đang có vô số hình nhân mang tên “hạnh phúc” vây quanh Thẩm Yến và Nguyễn Tri Vi ca hát nhảy múa. Bọn họ không ngừng tung những cánh hoa hồng đỏ thắm bay khắp nơi, toả ra hương thơm ngọt ngào.

Đến lúc tặng quà rồi. 

Đúng lúc ấy, Thẩm Yến đứng bật dậy đi lại chỗ cây thông Noel lấy hai gói quà đẹp nhất, đi tới bên Nguyễn Tri Vi nói: “Anh đã chuẩn bị rất nhiều quà, những món khác tí nữa em có thể tự tay mở, duy chỉ có hai món quà này anh muốn tự tay tặng cho em.” 

“Ừm.” 

Thẩm Yến ngồi lại chỗ của mình, cụp mắt mở gói quà đầu tiên. Bên trong hộp quà là chiếc vòng ngọc đã được khôi phục hình dáng ban đầu, nhũ trắng lấp lánh hoà cùng sắc lục dịu êm tạo ra vẻ cực kỳ cao quý. Anh đặt nó trước mặt Nguyễn Tri Vi, nhẹ giọng nói: “Vòng ngọc đã được sửa xong.” 

Tổn thương cũng đã hình thành vết thương, Thẩm Yến tình nguyện dùng cả quãng đời còn lại để bù đắp. Gương vỡ có thể lành, ngọc tan cũng có thể khôi phục như cũ, nhưng tất cả không phải cứ trả lại nguyên như cũ là xong, toàn bộ là do Thẩm Yến đã dốc hết tâm huyết để sửa chữa.

Mở hộp quà thứ hai ra, Thẩm Yến nói: “Dây chuyền tặng tương lai.” 

DOPQ là nhà thiết kế dây chuyền kim cương hàng đầu, cả đời chỉ có thể đặt làm đúng một cái. Mỗi mặt kim cương được khảm đều ánh lên tia sáng rực rỡ thuộc về riêng mình. Chúng được vẽ lại như một đoá hoa tử vi, đồng âm với hai chữ “Tri Vi” trong tên cô. 

Ánh mắt Thẩm Yến nhìn Nguyễn Tri Vi đong đầy tình yêu, anh nói: “Vi Vi, trước đó anh đã nói, chuyện như tỏ tình phải để anh làm, lúc đấy mới được tính là chúng ta chính thức ở bên nhau. Đây là lời tỏ tình anh dành cho em, cả quãng đời còn lại chỉ bảo vệ em, yêu em, trân trọng em. Vậy nên, em có đồng ý bước tiếp cùng anh cả một đời không?” 

Nguyễn Tri Vi cúi đầu nhìn chiếc dây chuyền khảm hoa tử vi trên tay anh, viền mắt nóng lên. 

Thẩm Yến rất ít khi tỏ ra lãng mạn, nhưng một khi anh nghiêm túc làm chuyện gì đó lãng mạn, quả thật làm người ta không chống đỡ nổi. 

Nấu bữa tối, chuẩn bị quà và tỉ mỉ lên kế hoạch tỏ tình, tất cả đều là Thẩm Yến chuẩn bị cho cô. Anh suy nghĩ rất chu toàn, muốn để cô cái gì cũng có, không phải chịu chút ấm ức nào. 

Nguyễn Tri Vi nhận lấy, nở nụ cười ngọt ngào với anh: “Em đồng ý.” 

Lác đác vài bông tuyết rơi trong màn đêm. Phía dưới là những lời ca mừng đêm Giáng sinh tràn ngập niềm vui, có ông già Noel râu bạc hiền từ. 

Phía trên tầng cao dưới cây thông Noel màu vàng kim, Thẩm Yến và Nguyễn Tri Vi trao nhau nụ hôn dịu dàng. 

Ý nghĩa của hoa tử vi là “tình yêu đắm đuối”.

Cả đời bọn họ đắm say trong tình yêu trao nhau

Mất đi em anh mới biết được.

Em là cả thế giới của anh.

Cũng may cuối cùng anh vẫn còn cơ hội tìm về.

Cả đời này quyết không buông tay.

HOÀN THÀNH CHÍNH VĂN