Không Làm Thế Thân – Hứa Quân Tam Sinh

Chương 76




Đêm đó bọn họ phóng túng đến mức sáng hôm sau Nguyễn Tri Vi phải xin nghỉ, không tới đoàn làm phim, cả ngày chỉ ở nhà ngủ.

Đây là lần đầu tiên Nguyễn Tri Vi xin nghỉ ở đoàn làm phim, gọi là Thẩm Yến gọi điện xin giúp, nói cơ thể cô không được khoẻ.

Thẩm Yến thấy mình nói vậy cũng không tính là nói dối. Hai người bọn họ hôm qua làm tận lực như thế, hôm sau cơ thể cô đúng là không thoải mái thật.

Cũng may đạo diễn Trương Văn không quá so đo với việc xin nghỉ này. Quay xong phân cảnh Hoắc Thiếu Hoài mất thì về cơ bản là mọi thứ đã xong hết rồi, lượng công việc không nhiều nên bọn họ không cần gấp rút chạy cho kịp tiến độ, vừa hay có thể chỉnh sửa lại một số chi tiết sao cho trau chuốt nhất. 

Nếu không có gì bất ngờ thì bộ phim sẽ được hoàn tất và nộp lên chiếu vào dịp tết năm sau. Cả đạo diễn Trương Văn và nhà sản xuất đều dám chắc rằng thành tích phòng vé của bộ phim rất khả quan, thậm chí nó còn có thể trở thành bộ phim đắt khách nhất của Trương Văn. 

Dựa trên kinh nghiệm có được, lúc đó hẳn Nguyễn Tri Vi sẽ bắt được “vòng nguyệt quế” dành cho diễn viên, trở thành một ngôi sao mới sáng chói trong làng giải trí.

Đạo diễn Trương Văn tự thấy vô cùng vinh hạnh vì mình được tận mắt chứng kiến quá trình trưởng thành của một diễn viên ưu tú. 

Tất nhiên, đó là chuyện sau này. 



Thời tiết càng ngày càng lạnh, ngày thành cứ thế dần trôi, thoáng chốc đã tới giữa tháng 12. 

Trời đông rét buốt, thành phố Bắc lại nằm ở phía Bắc nên trực tiếp đón luồng không khí lạnh, gió tuyết bao trùm cả thành phố. Mặc dù đang trong tháng lạnh nhất năm, nhưng Nguyễn Tri Vi và Thẩm Yến lại ở thời kỳ “yêu đương cuồng nhiệt muộn” nên không hề cảm giác được sự giá lạnh đó. 

Thậm chí, Thẩm Yến còn vì Nguyễn Tri Vi mà yêu mùa đông hơn.

Mùa đông là thời khắc đánh dấu cho việc Thẩm Yến và Nguyễn Tri Vi quay về bên nhau. Từ nay về sau, bốn mùa luân chuyển, vận đổi sao dời ra sao mùa đông vẫn mang ý nghĩa đặc biệt nhất.

Trong mùa đông này cũng có một sự kiện lớn khác xảy ra, <Nỗi lòng không thể nói> của Nguyễn Tri Vi và Tô Ngự lên lịch phát sóng.

Nhớ hồi quay <Nỗi lòng không thể nói>, cả Nguyễn Tri Vi lẫn Tô Ngự đều còn vô danh, vậy mà chưa tới nửa năm sau hai người lại lần lượt nổi lên, người vui nhất lúc này hẳn là đạo diễn Từ rồi. Kha khá người trong giới giải trí hâm mộ vận may của đạo diễn Từ, ai cũng cảm thấy ông ấy có mắt nhìn người.

Nhờ vào việc cả Nguyễn Tri Vi và Tô Ngự tăng địa vị và giá trị thương mại mà <Nỗi lòng không thể nói> từ phim chiếu mạng thăng cấp trở thành phim chiếu đài, chiếu song song cả hai nền tảng truyền hình và internet. Mới phát sóng ngày đầu tiên mà tỷ suất người xem đã phá 2, xuất sắc đạt top 1 cho hạng mục phim chiếu song song hai nền tảng. 

<Nỗi lòng không thể nói> có thể coi là phim hot.

Đạt được thành tích này cũng không có gì bất ngờ. Hai diễn viên chính đã nổi hơn ngày trước, diễn xuất tròn vai, nội dung đủ cao trào, mạch phim không bị kéo dài lê thê, nổi lên là chuyện trong dự liệu. 

Với cả, hiện tại dù sao Nguyễn Tri Vi cũng là nữ chính trong bộ phim điện ảnh được chế tác bởi đạo diễn danh tiếng, thấy phim cũ có được thành tích tốt vậy phản ứng khá bình tĩnh. 

Vì phim truyền hình bỗng dưng hot lên, đoàn làm phim phá lệ tổ chức thêm một buổi họp báo sau khi phim lên sóng để nhóm diễn viên phim tương tác qua lại với nhau, tuyên truyền thêm cho tác phẩm. 

Nguyễn Tri Vi và Tô Ngự chạm mặt nhau tại buổi họp báo phim <Nỗi lòng không thể nói>. 

Làng giải trí nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, chẳng hạn như nếu như không có buổi họp báo này, cô với Tô Ngự có khi còn chẳng có cơ hội chạm mặt nhau. 

Đây có thể coi như lần chạm mặt đầu tiên giữa hai người kể từ sau cuộc họp hoan nghênh Tô Ngự tới gia nhập công ty.

Bọn họ vẫn chưa lên sân khấu, MC đang nói tới một số phân cảnh và sửa đổi trong <Nỗi lòng không thể nói>. Tại hiện trường, bọn họ ngồi ở hai đầu khác nhau, một người ngồi phía tây, người kia ngồi hướng đông. 

Nguyễn Tri Vi và Tô Ngự dù là nam nữ chính nhưng lại ngồi cách nhau rất xa, lâu lâu lại liếc nhìn đối phương một cái. 

Nguyễn Tri Vi liếc mắt cái đã phát hiện, Tô Ngự gầy đi nhiều. 

Cậu ta càng ngày càng trầm, càng lúc càng hướng nội hơn, đôi vai của chàng thiếu niên mong manh gầy gò, dường như không thể chịu nổi bất cứ sự công kích ác ý nào.

Thẩm Yến ngồi cạnh Nguyễn Tri Vi nhìn theo ánh mắt cô, sau khi thấy rõ đối phương là ai, anh lập tức giơ tay che mắt cô: “Đừng nhìn nữa, còn nhìn anh sẽ ghen mất.” 

Nguyễn Tri Vi mở to mắt, hàng mi cong dài sượt nhẹ qua lòng bàn tay Thẩm Yến, cô nhếch môi cười khẽ: “Không cần ghen, tí em sẽ tặng anh một bất ngờ lớn.” 

“Bất ngờ gì đấy?” Thẩm Yến nổi hứng.

“Anh chờ chút nữa là biết ngay.” Nguyễn Tri Vi tỏ vẻ thần bí. 

“Được, vậy anh sẽ chờ.” Thẩm Yến vì lời nói của Nguyễn Tri Vi mà bắt đầu trông ngóng niềm vui bất ngờ. 

Họp báo lần này khá đông người, Tiếu Mông Mông và Hướng Cẩm Thu đều đến cả. Khác mỗi cái là Hướng Cẩm Thu ngồi bên Nguyễn Tri Vi còn Tiếu Mông Mông ngồi gần Tô Ngự.

Ngồi quan sát tương tác giữa Nguyễn Tri Vi và Thẩm Yến thôi Hướng Cẩm Thu cũng thấy ê hết răng: “Thôi nào, ở đây nhiều người, hai người chú ý tí đi.”

“Ừm.” Nguyễn Tri Vi nghe lời Hướng Cẩm Thu, ngồi xích ra tạo khoảng cách với Thẩm Yến.

Thẩm Yến liếc mắt nhìn nhưng không nói gì, ở đây nhiều người nhiều chuyện, Nguyễn Tri Vi lại là nhân vật của công chúng, không thể có những hành động thái quá được. 

Nhưng dịch người thế này thành ra Nguyễn Tri Vi lại ngồi sát Hướng Cẩm Thu hơn, cô bèn quay qua tán gẫu vài câu với cô bạn. Gần đây thành tích của Hướng Cẩm Thu cũng không tệ, tác phẩm leo top bảng xếp hạng trên website đăng truyện, có cả người tìm đến muốn ký hợp đồng mua bản quyền làm phim. 

Lần này Hướng Cẩm Thu tới buổi họp báo cũng là vì muốn mượn cơ hội này làm quen với nhiều người trong giới hơn. Nguyễn Tri Vi hỏi: “Mọi việc thuận lợi chứ? Có cần tớ tiến cử giúp cậu không?” 

Hướng Cẩm Thu lắc đầu: “Không cần, tớ tới để làm quen sơ sơ thôi.”

Nói xong, Hướng Cẩm Thu ngập ngừng nhìn Nguyễn Tri Vi, đắn đo một lúc vẫn quyết định thổ lộ: “Vi Vi, tớ có chuyện này muốn nói với cậu, còn không nói thì lòng tớ bứt rứt lắm nên dứt khoát nói luôn với cậu cho rồi.”

“Chuyện gì?” Nguyễn Tri Vi khó hiểu hỏi lại. 

“Cậu có chuyện ngày trước không, đêm mưa mà Thẩm Yến tìm tới tớ đã dùng túi xách đập thẳng vào mặt anh ta ấy. Hôm sau Thẩm Yến có gửi qua cho tớ một chiếc túi, bên trong là toàn bộ đồ đạc tớ đã ném và một hộp son môi hình vương miện phiên bản giới hạn của Christian Louboutin. Lúc đầu tớ định vứt đi nhưng đi tới thùng rác lại tiếc, ngẫm thấy mình việc gì phải khó chịu với tiền chứ, cầm luôn.” Hướng Cẩm Thu chột dạ bày tỏ. 

Nguyễn Tri Vi bất ngờ, cô không ngờ Thẩm Yến vì muốn níu cô quay lại mà nghĩ ra cả cách lấy lòng bạn thân mình. 

Đây hoàn toàn không giống cách hành xử trước kia của Thẩm Yến. 

Cô quay đầu nhìn Thẩm Yến, nói: “Sao em không biết chuyện này…” 

Thẩm Yến tất nhiên cũng nghe được cuộc trò chuyện của Nguyễn Tri Vi và Hướng Cẩm Thu, cong môi nói: “Còn nhiều chuyện em chưa biết lắm.” 

Có một số việc, cứ làm thôi, không nhất thiết phải nói ra. 

Nguyễn Tri Vi ngẩng lên nhìn anh: “Anh học ai thế?” 

Trong nhận thức của cô, Thẩm Yến không phải người biết lấy lòng người khác, nhìn anh lúc mới chập chững theo đuổi lại cô là rõ. 

“Không nhớ nữa, anh học nhiều người lắm.” Nhớ lại khoảng thời gian tối tăm vừa rồi, Thẩm Yến chợt thấy thổn thức trong lòng, những ngày tháng hành hạ bản thân ấy không có lấy một tia hi vọng nào, chẳng biết xác suất thành công bao nhiêu nhưng anh vẫn ráng gượng đi về phía Nguyễn Tri Vi.

May mắn là anh đã theo đuổi lại được Nguyễn Tri Vi.

Hồi ức mở ra khó lòng thu vén kịp thời, giọng Thẩm Yến trở nên khàn khàn, nhỏ dần: “Vi Vi, thật ra bản chất một người ra sao không quan trọng, quan trọng là người đó có thể nguyện ý vì em mà hi sinh tới mức độ nào.” 

Giống như anh vậy. Anh không còn lạnh lùng tàn nhẫn như hồi trước, biết kiềm chế bản thân hơn để có thể hoàn hảo ôm trọn lấy cô mà không bị cản trở bởi “gai nhọn”.

Ngay trong lúc Nguyễn Tri Vi đang trầm ngâm suy nghĩ về lời Thẩm Yến nói, trên sân khấu MC đã đọc đến đoạn mời diễn viên chính lên sàn: “Xin mời Hứa Bất Ngôn và Trác Phàm của chúng ta lên sân khấu nào!”

Nguyễn Tri Vi và Tô Ngự nghe tiếng lập tức đứng dậy, đồng thời đi lên sân khấu bằng hai đầu cầu thang ở hai bên. 

Bọn họ tiến lên từ hai đầu khác nhau và chọn chỗ cách xa đối phương, thể hiện rõ sự xa cách chứ không được tương tác thân thiết như nam nữ chính các bộ phim khác. 

MC gắng hết sức khuấy động bầu không khí, đẩy thuyền CP: “Những tương tác thân mật giữa Hứa Bất Ngôn và Trác Phàm trong phim không khỏi khiến người ta rung động tim đập thình thịch, vậy Nguyễn Tri Vi và Tô Ngự ngoài đời hai người cũng là bạn rất thân với nhau đúng không? Chúng tôi đã thấy trong những thước phim hậu trường hai người rất hay nói chuyện với nhau…” 

Nguyễn Tri Vi và Tô Ngự im lặng, không tiếp lời MC. 

Bọn họ từng là bạn thân, nhưng giờ đây chỉ như hai người xa lạ.

Nguyễn Tri Vi biết rõ những buổi họp báo tuyên truyền phim như này MC thường tạo ra các tình huống tăng tương tác thể hiện sự mập mờ giữa hai diễn viên chính, thậm chí có cả lăng xê couple ngay tại chỗ. Làm như vậy sẽ tránh cho khán giả thấy hụt hẫng khi xem. Nhưng kể từ sau vụ tin đồn thất thiệt của Nguyễn Tri Vi bay đầy trời, chị Tôn thấy có lỗi với cô quá nên bắt đầu nuôi thả, kể cả giờ Nguyễn Tri Vi có công khai tình cảm của mình và Thẩm Yến thì chị Tôn cũng không nói gì. 

Có điều, hình như MC lần này chưa làm việc với chị Tôn nên vẫn tiếp tục lăng xê: “Phải rồi Vi Vi, chúng tôi ở đây ai cũng vẫn nhớ tới sự kiện Tô Ngự tỏ tình với cô tại thảm đỏ, giờ quan hệ giữa hai người là gì nhỉ? Có thể gọi là trên tình bạn, dưới tình yêu không?” 

Nguyễn Tri Vi nhận lấy microphone, lặng đi mất mấy giây.

Cô dõi mắt quan sát Thẩm Yến đang ngồi dưới khán đài. Vì khoảng cách xa nên cô không thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt anh nhưng cô có thể tưởng tượng ra được anh đang nhìn mình không chớp mắt. 

Nghĩ vậy, Nguyễn Tri Vi nhếch môi cười nói: “Xin lỗi, hiện tại tôi không độc thân. Anh ấy hôm nay cũng có mặt tại hiện trường, đang ngồi dưới sân khấu.” 

Dứt câu, hiện trường bỗng trở nên xôn xao, không ít người ngạc nhiên không kiềm được nhỏ giọng bàn tán. 

Tô Ngự đứng cạnh MC nhìn Nguyễn Tri Vi, con ngươi thoáng cái trở nên ảm đạm. Cậu ta im lặng đứng đó, một câu cũng không nói. 

Thẩm Yến ngồi phía dưới sân khấu nghe cô nói thế thì nhếch môi cười nhẹ. 

Nãy anh vẫn còn đang nghĩ không biết Nguyễn Tri Vi định mang tới niềm vui bất ngờ gì cho mình. Hoá ra đây là bất ngờ mà cô nói. Anh rất thích, không đúng, phải là cực kỳ thích mới đúng!

MC không ngờ mọi chuyện lại xoay chuyển thành thế này, suýt chút nữa thì không điều chỉnh được cảm xúc nhưng may tới giây cuối vẫn nhớ ra đây là họp báo phát trực tuyến nên cố gắng hết sức duy trì nụ cười, tiếp tục đẩy đề tài: “Người, người ấy có tiện lộ mặt không? Người đó có phải cậu Thẩm không?” 

Nguyễn Tri Vi nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.

Thẩm Yến từng vì hiểu lầm cô yêu Tô Ngự mà suýt chút nữa bỏ mạng, đây coi như là món quà cô bồi thường cho anh đi. Cảm ơn anh đã tiếp tục sống, cảm ơn anh đã sống và quay về bên cô.

Camera lập tức quay cận mặt Thẩm Yến ngồi dưới sân khấu. Màn ảnh lớn bất ngờ xuất hiện gương mặt anh tuấn của Thẩm Yến, khoé môi nhếch nhẹ, đuôi mày cong cong mang tới cảm giác phóng khoáng khó thuần. 

Ánh mắt Thẩm Yến nhìn về phía Nguyễn Tri Vi ngập tràn tình yêu và chuyên chú.

Cũng trong lúc đó, cư dân mạng đang xem trực tiếp buổi họp báo sốt sình sịch, màn hình đầy rẫy những bình luận bày tỏ sự bất ngờ: [DM DM DM DM tôi vừa nghe thấy gì vậy?]

[Em chào anh rể! Chào anh rể ạ!]

[Chúc mừng anh rể đã ôm được người đẹp về nhà!]

[Hít được đường real rồi anh em ơi…]

Hotsearch [Nguyễn Tri Vi Thẩm Yến] chỉ sau hai phút đã chạm nóc bảng xếp hạng weibo, đâu đâu cũng là những bình luận chúc phúc. 

Buổi họp báo vẫn đang tiếp tục.

Nữ chính nói xong tới phiên nam chính, MC hỏi lại và đưa mic cho Tô Ngự trả lời. Cậu ta nhận lấy, ngẩn ngơ mất mấy giây mới đáp rằng: “Tôi chúc phúc cho cô ấy.]

Ánh mắt chàng thiếu niên trong veo toát lên vẻ cô đơn: “Tôi cũng muốn nhân đêm nay nói hết ra một số chuyện. Chuyện tỏ tình ở thảm đỏ là quyết định của một mình tôi, tất cả đều là một mình tôi gây nên chuyện kéo theo Nguyễn Tri Vi vào. Tôi thật sự muốn gửi lời xin lỗi chân thành tới chị ấy vì vô tình kéo người không liên quan vào chuyện của Tô Dương CP. Đây là chuyện sai lầm nhất tôi làm trong cuộc đời này, để chị ấy phải chịu công kích từ người hâm mộ. Tất cả đều là lỗi của tôi.” 

Nguyễn Tri Vi ngạc nhiên nhìn cậu ta, không nghĩ cậu ta lại nhân họp báo nói hết ra. 

Tô Ngự nở nụ cười, nói: “Chung quy lại, tôi xin chúc mừng chị ấy vì đã tìm được tình yêu đích thực, chúc mừng chị ấy vì đã đạt được ước muốn, mong rằng cuộc sống sau này sẽ luôn bình an, khoẻ mạnh và hạnh phúc.” 

Cư dân mạng đang hóng phát sóng trực tiếp tự dưng thấy thương thay Tô Ngự: [Mới nãy còn chúc mừng Thẩm Yến, không hiểu sao giờ mị lại thấy hơi đau lòng cho Tô Ngự.]

[Đáng thương quái gì, Vi Vi nhà chúng tôi mới đáng thương đây này. Tự dưng bị dụ lừa cho một vố, người hâm mộ đâu ai muốn thần tượng của mình bị toàn cư dân mạng chửi bới đâu.]

[Tô Ngự cũng đâu cố ý, thật sự thấy hơi đau lòng…]



[Tô Ngự] cũng nhanh chóng xuất hiện trong bảng hotsearch, đây là chuyện cậu ta đã dự đoán được trước khi nói ra, cơ mà không sao cả. Nếu cậu ta đã chọn nói, tất nhiên phải chịu được sự đánh giá của mọi người. 

Cậu ta chỉ muốn nói với Nguyễn Tri Vi một câu xin lỗi, đây là cậu ta nợ cô.

Hôm nay có rất nhiều chuyện xảy ra nằm ngoài dự đoán của MC, đến cuối cô nàng đành gắng gượng cứu cánh nốt: “Đây quả nhiên là một buổi họp báo vô cùng đặc biệt. Nhưng thông qua buổi họp này chúng ta nhận được tin vui từ Tri Vi cũng là một bất ngờ lớn đúng không ạ. Hứa Bất Ngôn với Trác Phàm trong phim sẽ tiếp tục nên duyên với nhau, vậy nên chúng ta hãy cùng nhau đắm mình trong câu chuyện tình yêu của họ nhé. Đừng áp nhân vật trong phim lên diễn viên ở ngoài đời nha!”

Lúc MC nói, Tô Ngự lặng yên quan sát Nguyễn Tri Vi. Cậu ta cảm nhận được rõ ràng nét dịu dàng trên khuôn mặt cô ngày càng sáng hơn, thấy rõ cô đang rất hạnh phúc. 

Tô Ngự nghĩ, như vậy cũng được.

Cô hạnh phúc là được.



Thời gian họp báo nói về nam nữ chính kết thúc, trong lúc hai người một trước một sau đi xuống sân khấu, Tô Ngự gọi Nguyễn Tri Vi lại.

“Có chuyện gì không?” Giọng Nguyễn Tri Vi tỏ rõ sự xa cách.

Thật ra, trong lòng cô vẫn luôn nhớ Tô Ngự từng đối xử tốt với mình ra sao. Hồi ở đoàn làm phim, cậu ta đã giúp cô không ít lần, ngay cả khi cô bị An Duyệt Nhiên gây khó dễ cậu ta cũng sẵn sàng ra mặt, bọn họ cũng diễn thử với nhau khá nhiều. Khi ấy cô, Tiếu Mông Mông và Tô Ngự thường xuyên tụ thành một nhóm cười cười nói nói, mọi thứ trôi qua rất vui vẻ. 

Nhưng sau này quả thật Tô Ngự đã làm nhiều chuyện Nguyễn Tri Vi không thể chấp nhận được. Cứ coi như việc giúp Tô Ngự gỡ bỏ CP cũ là do công ty quyết định thì sau đấy cậu ta cũng suýt chút nữa gián tiếp làm Thẩm Yến mất mạng.  Nguyễn Tri Vi không dám tưởng tượng chuyện gì xảy ra nếu anh qua đời thật.

Cô không oán Tô Ngự, nhưng cũng không thể tha thứ cho cậu ta.

Tô Ngự cũng hiểu điều đó nên trầm ngâm mất một lúc mới mở miệng: “Vẫn là câu nói đó, tôi muốn chính miệng nói cho chị nghe một lần. Chúc mừng chị đã tìm được người mình yêu, chúc mừng chị đã đạt được mọi ước muốn, mong rằng sau này cuộc sống của chị sẽ bình an vui vẻ, mạnh khoẻ hạnh phúc.” 

Nguyễn Tri Vi hít sâu một hơi, đáp: “Cảm ơn, mong rằng cậu cũng vậy.” 

“Nói chuyện xong chưa? Xong rồi chúng ta đi thôi.” Đúng lúc đó, Thẩm Yến xuất hiện bên cửa phía sau hậu trường. Anh ngước lên, cặp mắt đào hoa lạnh tanh nhìn chằm chằm Tô Ngự chừng ba giây. 

Nhưng chỉ một cái liếc mắt, Tô Ngự cũng đọc được hết. Giữa đàn ông với nhau, đôi khi chỉ cần một cái giao mắt ngắn ngủi vậy là đủ. 

Trong đầu Tô Ngự bỗng hiện ra cảnh lúc hai người nhau, Thẩm Yến nói: “Tôi muốn cậu phải sống thật tốt, sống sao để tận mắt thấy mình thua cuộc. Tôi muốn cậu thua trong tâm phục khẩu phục, yên tâm thoải mái tiếp nhận cái thua đó, để biết mình không xứng yêu cô ấy cỡ nào.” 

Thẩm Yến làm được. 

Tô Ngự thừa nhận, cậu ta thua rồi, thua tâm phục khẩu phục. 

Tô Ngự toàn mang tới cho Nguyễn Tri Vi sự tổn thương dù ý định ban đầu của cậu ta không hề như vậy. Để rồi người cùng cô đồng hành vượt qua khó khăn là Thẩm Yến. Có lẽ cảm xúc như Thẩm Yến mới gọi là yêu, còn tình cảm của cậu ta chỉ xứng đáng với một chữ “thích”.

Vừa thấy Thẩm Yến, nụ cười bên môi Nguyễn Tri Vi trở nên dịu dàng hơn. Cô vui vẻ giống như một cô gái mới lớn rơi vào tình yêu mật ngọt: “Ừm, chúng ta đi thôi. Sao nào, nãy anh có bất ngờ không?”

Thẩm Yến cười khẽ: “Em đoán xem? Anh hài lòng chết đi được.”



Thẩm Yến và Nguyễn Tri Vi tay trong tay thân mật rời đi. 

Để lại một mình Tô Ngự đứng ở hậu trường trống trải.

Tô Ngự cụp mắt, đứng đó hồi lâu không nhúc nhích. Có lẽ tình cảm của cậu ta không được sâu đậm như Thẩm Yến nhưng dù sao đấy cũng là cảm xúc của cậu ta. 

Mới đầu, Tô Ngự bị sự kiên định của Nguyễn Tri Vi hấp dẫn, dần dần đắm chìm trong từng nụ cười cái nhăn mày của cô. Tô Ngự rung động trước rồi cảm xúc bị bóp méo thành tự ti. Cô thăng tiến quá nhanh và thực lực của Thẩm Yến cũng quá mạnh. 

Cậu ta dùng thân phận bạn bè ở bên bầu bạn với cô, mãi cho đến hôm thảm đỏ ấy Thẩm Yến hất thẳng rượu lên người Bạch Khởi rồi kéo Nguyễn Tri Vi rời đi, cậu ta mới vỡ oà nhận ra ngay từ đầu mình đã là người ngoài cuộc. Vậy nên, cậu ta muốn thử cách khác, thử một cách mà có thể kéo ánh mắt Nguyễn Tri Vi  về phía mình. 

Nhưng, cậu ta cứ sai rồi lại càng sai, lỗi này chồng lỗi kia. 

Cậu ta không có năng lực giải quyết tốt mọi việc, cũng không có năng lực tài chính và sự quyết đoán của Thẩm Yến. Tô Ngự muốn thay Nguyễn Tri Vi làm sáng tỏ mọi chuyện, muốn nói hết ra cho mọi người biết. Có một đêm, cậu ta đã thức viết hẳn một bài dài để đăng weibo, kể cả mình có phải rút lui cũng không sao, chỉ mong có thể trả lại công bằng cho cô. 

Cuối cùng vẫn là chị Tôn thấy tâm thư lưu trong bản nháp, nghiêm túc cảnh cáo cậu ta xoá hết đi, nói: “Kể cả cậu có nói những điều đó cũng không ai tin đâu. Hiện giờ, trong mắt công chúng cậu đang là người bị Nguyễn Tri Vi dụ dỗ, quyến rũ. Đăng lên chả khác nào thêm bôi tro trát chấu vào mặt, làm cho mọi người càng thêm tin vào những lời đồn đoán thất thiệt đó, nói cô ấy thảo mai, giả tạo. Mọi chuyện giờ đã đủ rối rồi, cậu đừng làm loạn thêm nữa được không?”

Đến lúc đó Tô Ngự mới hiểu, ngay cả tư cách bồi thường mình cũng không có.

Cậu ta từng thử tới dưới nhà Nguyễn Tri Vi ngồi đợi, nhưng lần nào cũng thấy Nguyễn Tri Vi và Thẩm Yến cùng ra cùng vào, tới cơ hội tiến lên nói chuyện trước Tô Ngự cũng không có. 

Cậu ta sớm đã biết mình thua, hoặc nói đúng ra là chưa bao giờ thẳng. 

Quả thực, Tô Ngự không xứng sánh bước bên Nguyễn Tri Vi. Nhưng dù sao đó cũng là người cậu ta yêu, cậu ta thật lòng mong Nguyễn Tri Vi luôn mạnh khoẻ và hạnh phúc. 

Tô Ngự chẳng biết mình đứng sau hậu trường bao lâu, chỉ biết lúc nhận ra thì các diễn viên phụ và MC đã xuống sân khấu hết, thậm chí giờ ở hậu trường cũng chỉ có mình Tiếu Mông Mông còn ở lại. 

Hốc mắt cô nàng hoen đỏ.

Thấy cô, Tô Ngự cười gượng gạo: “MC để chị diễn cảnh khóc trên sân khấu à?” 

Tiếu Mông Mông ra sức lắc đầu. Cô dừng lại, muốn lấy lại vẻ bình tĩnh nhưng đến khi mở miệng vẫn không ngăn được tiếng nức nở: “Tô Ngự, Nguyễn Tri Vi và Thẩm Yến đã về bên nhau rồi, cậu, sao cậu không thử quay đầu lại nhìn tôi một lần…”

Tô Ngự giật mình. 

“Rõ ràng là do cậu đối xử tốt với Nguyễn Tri Vi nên thuận tay đối xử với tôi cũng tốt như vậy, vậy mà không hiểu sao tôi lại chìm đắm trong đó. Vì là Vi Vi nên đến việc ghen ghét tôi cũng không thể làm được. Giờ… cậu không thể quay đầu lại sao? Em ở phía sau anh, chờ anh rất lâu rồi.” 

Tiếu Mông Mông càng nói, mắt càng hoen đỏ. 

Cư dân mạng chỉ biết đến tình tay ba ngang trái giữa Tô Ngự, Nguyễn Tri Vi và Thẩm Yến, đâu ai biết trong câu chuyện tình yêu này còn có một mắt xích nhỏ nhoi là Tiếu Mông Mông. Cô không có cảm giác tồn tại trong câu chuyện ấy, nhưng tình cảm của cô cũng chẳng phải thứ đồ rẻ rúng. 

Sẽ chẳng ai hiểu được cảm xúc của cô khi tận mắt tận tai nghe được lời tỏ tình với Nguyễn Tri Vi ở lễ trao giải của Tô Ngự. Và cũng chẳng ai hiểu cho cảm xúc của cô khi nghe lời chúc phúc của Tô Ngự dành cho Nguyễn Tri Vi trong buổi họp báo vừa rồi. 

Con ngươi Tô Ngự phản chiếu ánh mắt đẫm lệ của Tiếu Mông Mông, mãi không nói nổi câu nào.

Thì ra, khi cậu ta mải miết theo đuổi vầng trăng, vẫn có một ngôi sao sáng lặng lẽ vây quanh mình. 



Sau khi lái xe rời khỏi buổi họp báo được một lúc, Nguyễn Tri Vi mới sực nhó ra mình vừa rồi còn chưa qua chào hỏi Tiếu Mông Mông. 

Ba người bọn họ bên nhau từng vui biết bao. Cô đã mất đi Tô Ngự, không thể nào mất cả Tiếu Mông Mông nữa. 

Ngay lúc Nguyễn Tri Vi tính cầm điện thoại nhắn tin hỏi thăm Tiếu Mông Mông, Thẩm Yến liếc thấy lập tức gõ nhẹ lên điện thoại của cô, nhắc nhở: “Người ta đang bận, đừng quấy rầy.”

Nguyễn Tri Vi có thể vẫn còn hơi ngây ngô, nhưng Thâm Yến sau khi thông suốt các vấn đề tình yêu, anh xem chuyện này cũng khá chuẩn. 

Thẩm Yến không muốn nói nhiều với Nguyễn Tri Vi về chuyện đó, đành chuyển chủ đề: “Phải rồi Vi Vi, anh cũng đã chuẩn bị cho em một niềm vui bất ngờ.” 

“Gì bất ngờ thế?” 

Thẩm Yến cười nhẹ: “Bí mật.” 

Thẩm Yến đã chuyển hết tài sản dưới danh nghĩa của anh cho Nguyễn Tri Vi.

Dù Nguyễn Tri Vi không muốn nhận, anh vẫn muốn làm thế.

Anh yêu cô đến mức không biết phải làm gì mới thấy đủ. 

Mới nãy ở buổi họp báo, khi nghe Nguyễn Tri Vi công khai chuyện tình của hai người họ, lồng ngực anh như bị tình yêu lấp đầy. Những gì có thể cho anh đều muốn tặng hết cho cô. 

Cho dù có dâng mạng cũng không hối hận.