Không Làm Thế Thân – Hứa Quân Tam Sinh

Chương 73




Thực ra chiều hôm đó Thẩm Yến còn một cuộc hẹn với khách hàng nữa nhưng vì có thể đến đón Nguyễn Tri Vi đúng giờ, anh quyết định huỷ hẹn, đến đoàn làm phim trước.

Đợi tới khi Thẩm Yến đến nơi đã thấy Nguyễn Tri Vi thay xong quần áo đứng chờ mình rồi. Bộ đồ hôm nay cô mặc khá trang nhã, chiếc áo khoác nhung len trắng khoác ngoài khiến cô trông chẳng khác nào một chú thiên nga trắng không vương bụi trần, bên trong là một chiếc váy xinh xắn màu vàng nhạt. Toàn thân cô như búp chồi non bừng bừng sức sống. 

Đôi bốt cổ ngắn màu nâu nhạt làm nổi bật lên đôi chân nhỏ nhắn tinh tế, mái tóc đen dài dịu dàng xoã trên đầu vai, cổ choàng một chiếc khăn len quàng cổ màu vàng kem càng làm tôn lên khuôn mặt trắng nõn thanh thuần. 

Vừa nhìn thấy cô, tâm trạng Thẩm Yến bỗng dưng trở nên tốt hơn. Anh mỉm cười, bước từng bước tới chỗ Nguyễn Tri Vi. 

Hôm nay là một ngày đẹp trời hiếm thấy. 

Tuyết đọng cao ngất hai bên đường, nắng mùa đông tựa những vì sao vụn vỡ, dải xuống đất những mảnh sao nhỏ lấp lánh. Ánh mặt trời chiếu xuyên qua lớp sương làm tinh thể băng cũng trở nên trong suốt hơn. 

Nguyễn Tri Vi đứng yên trước xe bảo mẫu, chờ Thẩm Yến đi về phía mình. 

Anh người cao chân dài, lại khoác lên mình một bộ tây trang đen phẳng phiu càng làm tôn lên dáng người vai rộng eo hẹp. Đuôi mắt hơi nhướn lên khiến cặp mắt đào hoa trông lúc nào cũng như có ý cười trêu chọc, dễ cướp đi trái tim người khác. Anh xuất hiện giữa trời đất, đi xuyên qua gió sương tuyết trắng, bước từng bước tới chỗ cô. 

Khung cảnh tươi đẹp chói sáng ấy làm Nguyễn Tri Vi không kiềm được cong môi cười.

“Sao trông em vui thế?” Thẩm Yến cười hỏi.

“Không phải trông anh cũng đang rất vui à?” Nguyễn Tri Vi kiềm ý cười lại, nghiêm mặt hỏi ngược lại anh. 

“Thấy em vui, anh mới vui.” 

Nghe Thẩm Yến nói vậy, mặt Nguyễn Tri Vi thoáng ửng hồng: “Em vui là vì tin đồn thất thiệt cuối cùng cũng được làm rõ, chuyện quay phim cũng trở nên thuận lợi hơn. Với cả, quan trọng nhất là… cảm ơn anh nhé.” 

Nguyễn Tri Vi biết mấy chuyện gần đây Dương Ngải Văn, An Duyệt Nhiên và Bạch Khởi bị phanh phui đều do Thẩm Yến đứng sau giật dây. Mới đầu, cô cũng giống như những người khác, cảm thấy Thẩm Yến ra tay quá tàn nhẫn, không nương tay cho người ta tí nào, nhưng ngẫm lại anh cũng là vì mình nên thấy rất cảm kích.

Sống trong giới giải trí đã lâu, Nguyễn Tri Vi sớm đã không còn ngây thơ như hồi đầu. Cô hiểu cho dù mình có thông cảm cho người khác thì chưa chắc người ta đã đồng cảm với mình. Dương Ngải Văn, An Duyệt Nhiên và Bạch Khởi nhận được kết quả như hiện tại đều do họ gieo gió gặt bão, chẳng thể trách ai. 

Nếu không phải có Thẩm Yến giúp, người giãy giụa trong vòng xoáy dư luận lúc này hẳn vẫn là cô. 

“Hừ!” Thẩm Yến cong ngón trỏ, búng nhẹ vào trán Nguyễn Tri Vi: “Đã nói bao nhiêu lần là không cần cảm ơn anh rồi. Chuyện nào cũng nói cảm ơn em không thấy mệt à.” 

Nguyễn Tri Vi chẳng biết nói gì hơn, sau khi suy ngẫm một lúc cuối cùng cũng hạ quyết tâm. 

Thật ra trước đó cô đã nghĩ đâu vào đó hết rồi. Chờ qua khoảng thời gian này cô sẽ cho Thẩm Yến một câu trả lời chính xác. Dùng dằng dây dưa với nhau đã lâu, cũng đã đến lúc phải đưa ra đáp án chắc chắn. Có điều, Nguyễn Tri Vi không muốn thể hiện điều đó quá rõ ràng: “Nếu vậy, em đồng ý với anh một điều kiện, anh muốn gì cũng được, xem như thay lời cảm ơn.” 

Lời vừa nói ra, cả hai yên lặng mất mấy giây. 

“Chuyện gì cũng được à?” Thẩm Yến hỏi thêm lần nữa.

“Ừm, chuyện gì cũng được.”

Thẩm Yến trầm ngâm suy nghĩ. Anh không chắc cái bất cứ chuyện gì của cô có bao gồm cả việc “chính thức ở bên nhau, quay lại bên anh” hay không, hơn nữa, từ tận sâu trong đáy lòng anh cũng không quá muốn dùng phương thức này để đạt được mong ước bấy lâu. 

Anh hi vọng tình cảm giữa hai người bọn họ là thuận lý thành chương, chứ không phải là dùng giao dịch để đổi lấy kết quả, làm vậy không có cảm giác chân thật. 

Thẩm Yến khựng lại mất hai giây mới đáp: “Điều kiện em đưa ra tạm thời cứ để đó đi, anh chưa có điều gì mong muốn cả.” 

Nguyễn Tri Vi biết là Thẩm Yến không rõ ý đồ của mình, nhưng cô da mặt mỏng, không tiện nói thêm điều gì khác, làm được đến đó đã là cực hạn của cô rồi: “Ừm, vậy cứ tạm để trống đi.” 

“Chúng ta về thôi, bên ngoài lạnh lắm.” Thẩm Yến nói, tay rất tự nhiên đưa lên giúp Nguyễn Tri Vi chỉnh lại khăn quàng cổ: “Nay hiếm được hôm tan làm sớm, chúng ta không đi ăn bên ngoài nữa, gọi đồ về nhà ăn xong nghỉ ngơi sớm chút.”

Nguyễn Tri Vi để mặc anh quấn khăn quàng cổ che hết khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, ồm ồm đáp lại qua một lớp khăn: “Ừm.” 

Sau khi hai người lên xe, tài xế lập tức nổ máy, điều khiển xe bảo mẫu lái thẳng về nhà. 

Xe vừa chạy Nguyễn Tri Vi đã bắt đầu thấy hơi uể oải. Cô không có thói quen xem điện thoại lúc đang trên xe vì dễ say, thông thường sẽ ngủ một giấc cho tiêu hao hết thời gian này. Dần dà, cô hình thành được thói quen cứ lên xe là ngủ. Cho dù hôm nay có kết thúc công việc sớm, nhưng chỉ cần lên xe là cơn buồn ngủ lại kéo đến. 

Thẩm Yến thấy cô mệt mỏi ngáp dài bèn thuận tay kéo rèm cửa sổ: “Em ngủ đi, đến nơi anh gọi dậy.” 

Kể từ lần đầu được ngồi chung xe bảo mẫu với cô, anh đã vô số lần làm điều tương tự. 

Nguyễn Tri Vi nghe Thẩm Yến nói vậy thấy yên tâm hẳn, đáp “ừm” một tiếng rồi nhắm mắt nghỉ ngơi, hơi thở cũng dần trở nên đều đặn.

Còn Thẩm Yến cứ nghiêng đầu ngắm cô mãi từ lúc cô ngủ. 

Có lẽ do chuyện phiền lòng nhất đã biến mất nên sắc mặt Nguyễn Tri Vi khi ngủ hôm nay trông thư thái hơn hẳn. Không còn cau mày, không còn mím môi, thậm chí khoé miệng còn hơi nhếch lên. 

Nhiệt độ bên trong xe bảo mẫu cao hơn bên ngoài, quấn khăn quàng cổ kỹ như vừa rồi đến giờ cũng hơi nóng, gương mặt cô cũng vì thế mà hơi ửng hồng. Thẩm Yến nhẹ nhàng đưa tay giúp cô kéo khăn xuống, để khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hoàn toàn lộ ra bên ngoài. 

Kéo rồi lại kéo, Thẩm Yến bỗng khựng lại. 

Ánh mắt anh rơi vào đôi môi của Nguyễn Tri Vi. 

Khoảng cách giữa hai người họ bây giờ thực sự rất gần, gần đến mức anh có thể ngửi được hương thơm thoang thoảng từ người cô. Rèm cửa chắn lại toàn bộ ánh sáng bên ngoài, chỉ có vài tia yếu ớt hắt lên gương mặt cô, chập chờn lúc hiện lúc không, khiến bầu không khí cũng trở nên mờ ám. 

Như thể cảnh quay đặc tả trong phim, Thẩm Yến trông thấy rõ từng tấc da thịt nõn nà và cả hàng mi đen dài cong vút. Phía dưới là chóp mũi nhỏ gọn, đôi môi hồng nhuận căng bóng mềm mại. 

Rõ ràng đang giữa mùa đông tuyết giăng đầy khắp lối, nhưng nhìn vào đôi môi cô, trong đầu Thẩm Yến lại như có cành đào mật đượm xuân sắc nảy mầm. Từng quả đào trắng mịn đầy đặn mềm mọng nhiều nước, ngọt tới thấm vào ruột gan, cắn một miếng là hương thơm lan khắp miệng. 

Yết hầu Thẩm Yến trượt lên xuống.

Mẹ kiếp, muốn hôn quá!

Có lẽ là do ánh sáng quá mờ ảo, hoặc cũng có thể là vì do bên trong xe quá yên tĩnh, tiếng lòng Thẩm Yến như lấn át tất cả… anh muốn hôn cô.

Thật ra, gần đây anh luôn tận lực kiềm chế bản thân. Đang ở cái tuổi tràn trề sinh lực lại suốt ngày ở cạnh cô, sao anh không có phản ứng cho được, chẳng qua đó giờ anh luôn phải kìm nén bản thân, mạnh mẽ ép ham muốn của mình xuống. 

Nhưng ham muốn ấy vẫn sẽ có lúc ngoi lên, rời xa lý trí và sự kiểm soát của anh. Ví dụ như bây giờ đây. 

Lần này anh không muốn kiềm chế bản thân nữa. Cô đang ngủ, vậy anh hôn một tí hẳn sẽ không phát hiện ra. 

Thẩm Yến không chần chừ nữa. Anh cúi người đến gần Nguyễn Tri Vi, kề sát môi cạnh cô, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi căng mọng ấy. 

Rất ngọt!

Cô vẫn ngọt ngào hệt như trong trí nhớ của anh, còn ngọt hơn cả đào mật. Đã rất lâu rồi anh không được hôn cô. 

Ký ức xa xôi ấy khiến tâm Thẩm Yến yên lặng tới lạ. Anh mang theo sự hoài niệm và trân trọng, cẩn thận đặt lên môi cô một cái hôn nhẹ, như đang hôn lên giấc mộng dịu dàng ngày xưa.

Tài xế trong lúc vô tình nhìn vào gương chiếu hậu, chợt thấy một cảnh tượng như sau…

Người đàn ông mặc trên người bộ tây trang đen phẳng phiu làm nổi bật lên khí chất mạnh mẽ của mình, khuôn mặt với ngũ quan sắc nét đang nhắm nghiền hai mắt, thành kính và thâm tình đặt một nụ hôn lên môi cô gái đang ngủ say, cẩn thận từng tí một, dịu dàng vô ngần. 

Cảnh tượng ấy khiến người tài xế sững sờ, không kìm lòng được nín thở, sợ quấy nhiễu đến hai người họ. 

Ấy vậy mà ngay giây sau, vì người tài xế không kịp đảo tay lái chắn ngang mấy lối của người khác làm người phía sau liên tục ấn còi “bíp bíp bíp bíp”. Tiếng còi chói tai đi xuyên qua kính xe truyền thẳng vào bên trong. 

Lúc này người tài xế mới phản ứng lại, vội vàng đảo tay lái. Cùng lúc đó, Nguyễn Tri Vi đang mê man ngủ bị tiếng ồn đánh thức, mở bừng mắt…

Chớp mắt thấy được khuôn mặt điển trai của Thẩm Yến phóng đại ra trước mắt mình, cảm nhận được nhiệt độ môi anh. 

Thẩm Yến như cũng cảm nhận được, mở mắt ra. Bốn mắt nhìn nhau ở khoảng cách gần, thậm chí Thẩm Yến còn thấy được bóng hình mình phản chiếu trong con ngươi cô. 

Lòng anh chợt nảy lên suy nghĩ.

Hôn một cái thôi cũng bị phát hiện!



Thẳng tới khi vào thang máy lên nhà, mặt Nguyễn Tri Vi vẫn chưa hết đỏ. Cô cúi đầu, không chịu nói chuyện với Thẩm Yến. 

Thẩm Yến theo cô vào thang máy. Tầm giờ này không nhiều người đi lại lắm nên trong thang máy chỉ có hai người bọn họ. Số tầng chậm rãi nhích lên, Thẩm Yến đứng tựa lưng vào vách tường thang máy bóng loáng, dõi mắt nhìn theo bóng lưng Nguyễn Tri Vi. 

Giờ ngẫm lại anh mới nhớ ra ánh mắt người tài xế nhìn theo lúc hai người xuống xe, quả thật một lời khó nói hết.

Chả trách Nguyễn Tri Vi không chịu để ý tới anh.

“Khụ, em giận à?” Thẩm Yến quyết định đánh tan bầu không khí yên lặng, hắng giọng che giấu sự mất tự nhiên của mình: “Vừa… vừa rồi anh không nhịn được.”

“Em không giận.” Nguyễn Tri Vi cất tiếng nói nhưng vẫn không chịu quay đầu nhìn anh.

“Trên mạng bảo, phụ nữ nói không là có.” Kể từ sau khi tìm được thú vui lướt weibo, Thẩm Yến đã trở thành tuyển thủ lướt mạng số một. 

“…” Lời anh nói làm Nguyễn Tri Vi phải quay đầu đính chính: “Em không giận, chỉ thấy hơi… xấu hổ thôi.” 

Thẩm Yến nhìn chăm chăm nét mặt Nguyễn Tri Vi một lúc sau đó xác nhận đúng là cô không có vẻ gì là tức giận. 

Giờ anh hôn cô không tức giận, vậy có phải đã thể hiện cho việc lòng cô hoàn toàn tiếp nhận anh rồi không? 

Vậy anh có được quá đáng thêm chút nữa không?

Cặp mắt đào hoa của Thẩm Yến trong phút chốc nhuộm đầy ý nghĩ xấu xa, anh nói: “Nếu đã không tức giận, hay là chúng ta…” 

Thẩm Yến vừa nói vừa tiến lên phía trước, Nguyễn Tri Vi thấy vậy vô thức lui người về sau, lui tới khi không còn đường lui nữa, phía sau chỉ có vách tường thang máy. Giờ phút này đây, anh đứng trước mặt cô, chóp mũi chạm nhau. 

Hơi thở của Thẩm Yến phả vào mặt Nguyễn Tri Vi, anh nói nốt đoạn sau của câu vừa rồi: “Hay chúng ta hôn thêm lần nữa?” 

Vừa rồi là do bị cắt ngang chứ anh chưa hôn đủ. 

Bản tính của Thẩm Yến vốn là như vậy. Một người phóng túng không biết kiềm chế. Vì Nguyễn Tri Vi, anh đã kìm nén bản tính của mình rất lâu rồi, mới nãy chỉ là giây phút ngắn ngủi anh thả lỏng, không ngờ sau đó lại vừa vặn để Nguyễn Tri Vi nhìn thấy. 

Nếu đã thế thì cứ tiếp tục đi, anh không kiềm chế nữa. 

“Anh…” Mặt Nguyễn Tri Vi đỏ au như sắp rỉ máu. 

Thẩm Yến quả nhiên vẫn là Thẩm Yến. Dù cho anh vì cô học được cách yêu, học được cách tôn trọng, biết chăm sóc nhưng về bản chất, anh vẫn là anh, chẳng thay đổi chút nào. 

Như sợ cô không đồng ý, Thẩm Yến hạ giọng khàn khàn nói: “Không phải em nói, em bằng lòng đáp ứng anh một điều kiện sao, bất cứ chuyện gì cũng đồng ý? Mới nãy anh nói tạm để đó, nhưng giờ anh muốn dùng.” 

Thẩm Yến nhỏ giọng nói: “Hôn anh đi.” 

Nói đoạn, Thẩm Yến đan tay mình vào tay Nguyễn Tri Vi. Anh dùng tư thế ấy áp cô lên vách thang máy, tiến sát mặt lại, khàn giọng hỏi: “Được không?” 

Anh đã nói thế, Nguyễn Tri Vi cũng không còn lời nào để nói. Làm người phải giữ chữ tín, đây là cơ hội cô cho Thẩm Yến, bát nước hất đi không thể hốt lại được. 

Nhưng đó là tại cô nghĩ Thẩm Yến sẽ dùng nó để hai người chính thức ở bên nhau, không ngờ lại dùng trong trường hợp này. 

Cô không thể đổi ý. 

Nguyễn Tri Vi nhắm nghiền hai mắt, hàng mi run rẩy, nhẹ giọng đáp: “Được.” 

Dáng vẻ cô yếu ớt nhắm hai mắt để mặc người ta tung hoành, quả thực rất dễ khơi gợi ham muốn giày vò. Hai mắt Thẩm Yến tối sầm lại. 

Cô nhẹ nhàng nói một chữ “được” mà không biết chữ “được” của mình có ý nghĩa như thế nào. 

Là chấp nhận, là đồng ý, là cho phép anh phóng túng. 

Bản tính kìm nén đã lâu khi được phóng túng sẽ ra sao đây?

Chính bản thân Thẩm Yến cũng không biết, nhưng rất nhanh sau đó, cả hai đã được biết.