Như cảm nhận được có người ở cạnh, Thẩm Yến chẳng để Nguyễn Tri Vi chờ lâu, mở bừng mắt ra.
Vừa mở mắt đã thấy Nguyễn Tri Vi đứng trước mặt mình với đôi mắt long lanh ầng ậc nước, nhưng lần này thì không phải do xúc động vì vụ bị bôi nhọ tối qua.
Thẩm Yến đoán ra ngay nguyên nhân, song cũng không muốn Nguyễn Tri Vi lo lắng, thản nhiên nói: “Đang làm việc mệt quá nên anh ngủ thiếp đi thôi. Ghế dựa trong phòng em mềm thật đấy, anh đánh một giấc ngon lành.”
“Sao anh không lên giường ngủ?” Nguyễn Tri Vi hỏi.
“Anh ngủ thiếp đi mất.” Thẩm Yến đáp lại đơn giản, vì không muốn Nguyễn Tri Vi hỏi sâu thêm nên lập tức đổi chủ đề: “Ăn sáng nhé? Anh gọi người mang đồ ăn tới.”
Nguyễn Tri Vi lắc đầu: “Không cần, để tôi làm cho anh ăn.”
“Em…”
“Tôi không sao nữa rồi.” Nguyễn Tri Vi nhấn mạnh ý muốn biểu thị, tối qua là tối qua, hôm nay là hôm nay, cô đã khôi phục lại trạng thái như bình thường rồi: “Để tôi làm đồ ăn sáng cho anh ăn.”
Thấy cô kiên trì như vậy, Thẩm Yến đành thuận theo: “Ừm.”
Chờ Nguyễn Tri Vi ra khỏi phòng ngủ, Thẩm Yến mới dám xoay cổ đổi tư thế. Ngồi ngủ cả đêm khiến cổ anh nhức mỏi không còn tí cảm giác nào, chỉ cần di chuyển một chút thôi cũng nghe được tiếng khớp xương rắc rắc từng hồi.
Anh cố nén cảm giác khó chịu, vừa xoa cổ cho đỡ nhức, tay kia không quên cầm điện thoại lên xem. Nếu không có gì bất ngờ thì hôm nay là ngày đám antifan đó nhận quả báo.
Chỉ trong chốc lát, khắp phòng dậy hương thơm từ hạt gạo. Thẩm Yến ngửi ra được đó là hương vị của cháo.
Điều ấy làm tâm trạng Thẩm Yến bình tĩnh hơn, khiến bao mệt mỏi và khổ cực anh đang phải chịu bay sạch.
Anh đặt điện thoại di động xuống, yên lặng nhìn quanh quan sát một lượt phòng ngủ của Nguyễn Tri Vi. Rèm cửa sổ màu ngà, chăn và ga trải giường cùng một màu vàng nhạt làm cả căn phòng như có sắc màu hơn. Tia nắng bên ngoài len lỏi vào trong hắt lên tường, ánh sáng nhẹ hoà cùng gam màu ấm áp của căn phòng khiến mọi thứ trở nên có sức sống hơn. Giống như cảm giác Nguyễn Tri Vi mang lại cho người khác vậy.
Tất cả hoà quyện cùng mùi cháo làm Thẩm Yến sinh ảo giác rằng, mình có người vợ hiền đảm đang đang nấu ăn cho mình, năm tháng trôi qua bình đạm hạnh phúc.
Không bao lâu sau, món cháo hạt kê đã hoàn thành. Nguyễn Tri Vi cũng tiện tay làm thêm hai món ăn kèm, đều là những món ăn đơn giản bình thường vẫn làm, trứng xào cà chua và sợi khoai tây xào chua cay. Cô còn nhớ rất rõ Thẩm Yến thích ăn những món thanh đạm.
Sợi khoai tây được thái mỏng đều nhau, xen lẫn giữa chúng là những lát ớt màu đỏ tươi. Đến món trứng xào cà chua cũng thể hiện màu sắc đối lập rõ ràng, khiến người khác nhìn vào chỉ muốn ăn ngay. Nguyễn Tri Vi mang hết thức ăn lên bàn, vừa với tay cởi tạp dề vừa đi gọi Thẩm Yến ra dùng bữa.
Tạp dề là loại buộc dây sau lưng. Gần đây Nguyễn Tri Vi bận đóng phim, không hay nấu cơm lắm nên lúc với tay cởi dây có hơi lúng túng. Cô thử hai lần rồi vẫn chưa cởi được, đang tính thử thêm lần nữa thì phía sau đột ngột vang lên giọng Thẩm Yến: “Để anh cởi cho.”
“À, được.”
Lúc cởi dây, hai người không thể không đứng gần nhau.
Thẩm Yến đi tới đứng sau lưng Nguyễn Tri Vi, cơ thể cả hai như dính lấy nhau nhưng thực chất vẫn duy trì một khoảng cách an toàn vừa đủ. Ngón tay anh linh hoạt cởi bỏ dây thắt ở sau lưng. Từ góc độ của anh nhìn qua, anh có thể ngắm trọn vẹn phần gáy trắng nõn như ngọc, không chút tì vết của Nguyễn Tri Vi.
Bàn tay Nguyễn Tri Vi siết chặt lấy tạp dề. Mắt cô dù nhìn đăm đăm thức ăn trên bàn nhưng thực chất mọi giác quan đều đang tập trung vào hành động của Thẩm Yến ở sau lưng. Cô cảm nhận được rõ ràng hô hấp của Thẩm Yến phả lên gáy cô, tạo cảm giác ngứa râm ran như có sợi lông vũ vừa lướt qua.
Mỗi lần anh hít vào thở ra, đôi tay Nguyễn Tri Vi lại không kiềm được mà bóp chặt tạp dề thêm một chút.
“Được rồi.”
“Ừm.” Nguyễn Tri Vi vội vã đặt tạp dề sang một bên rồi cùng Thẩm Yến ngồi xuống. Mới nãy vì ngượng mà gáy cô đỏ ửng hết cả lên, không biết Thẩm Yến có phát hiện ra hay không.
“Mau ăn đi.”
“Ừm.”
Cầm đũa lên, Thẩm Yến lập tức nếm được mùi vị quen thuộc, vô thức ăn chậm lại, đã rất lâu rồi anh không được ăn những món Nguyễn Tri Vi nấu.
“Đã lâu không nấu nên mấy món này không được ngon lắm.” Thấy anh ăn chậm, Nguyễn Tri Vi lại áy náy vì bản thân làm chưa tốt.
“Không đâu, ngon lắm.” Thẩm Yến cúi đầu, che đi cảm xúc nơi đáy mắt: “Vì quá ngon nên anh mới ăn chậm lại.”
Nguyễn Tri Vi hiểu ý anh nên không nói gì thêm, để anh ăn từ từ.
Thật ra mấy ngày gần đây, Thẩm Yến chẳng ăn uống tử tế được bữa nào. Vì quá bận nên anh thường uống một cốc latte, ăn thêm cái bánh mì châu Âu(*) để giải quyết cho qua bữa, với cả ăn thế cũng sẽ tiết kiệm thời gian hơn. Còn hôm nay, anh ăn hết sạch thức ăn trên bàn, cháo gạo kê cũng uống tới ba bát.
(*)Ở đây tác giả dùng từ /欧包/ nên mình không biết chính xác được loại bánh được nhắc ở đây là gì. Cụm từ này thường dùng để chỉ những loại bánh mì phổ biến ở châu Âu như bánh mì Đan Mạch, baguette ở Pháp, bánh mì kiềm ở Đức,…
Ăn xong, anh ngẩng lên nói với Nguyễn Tri Vi một câu: “Vi Vi, mọi thứ sẽ tốt hơn thôi.”
Mọi thứ sẽ tốt hơn, bởi vì, Thẩm Yến không cho phép nó tệ đi.
…
Xế chiều hôm đó, nhóm antifan Nguyễn Tri Vi nhận tin động trời.
Kể từ sau khi tin đồn thất thiệt của Nguyễn Tri Vi bay đầy trời, nhóm antifan của cô ngày càng nhiều thành viên mới, có người còn là fan của người khác nhảy vào. Có fan Dương Ngải Văn, fan An Duyệt Nhiên, fan CP của Tô Ngự và Dương Ngải Văn,… Dù cho trước đấy bọn họ là fan ai thì một khi bước vào đây bọn họ chỉ được cộp một cái mác là antifan của Nguyễn Tri Vi.
Trước đó, mọi người đều thừa dịp Nguyễn Tri Vi bị hắt nước bẩn xông ra đạp một cước, đi khắp các tài khoản marketing sỉ vả cô, cười nhạo fan Nguyễn Tri Vi không đấu lại được. Còn hôm nay, diễn biến trong nhóm đó khác hẳn thường ngày.
Mới đầu chỉ có một bạn học sinh trung học nhắn: [Bảo tao không đẹp chắc chắn mày mù: Chết rồi, chẳng hiểu sao hôm nay cảnh sát lại tới trường tôi tố cáo tôi tội phỉ báng, giờ cả bố mẹ lẫn giáo viên trong trường đều biết chuyện này rồi. Có khả năng tôi bị đình chỉ mất.]
Tiếp đó là một nhân viên văn phòng nhắn theo: [Mày mắng tao tao mắng lại mày: Tôi cũng thế, cảnh sát tìm tới công ty tôi rồi, chẳng hiểu sao họ lại tìm được…]
Một toán antifan theo đó hùa theo: Tôi cũng thế…
“Tôi cũng bị tóm. Đây là lần đầu tiên tôi bị bắt vào cục cảnh sát, có khi nào bị bắt luôn không…”
…
Antifan trên mạng có thể huênh hoang như này chẳng qua là bình thường khi báo án, cảnh sát sẽ không quá quan tâm những vụ có tội danh là bạo lực mạng, bởi vì phạm vi quá rộng nên rất khó giới hạn.
Trực tiếp kiện ra toà thì vừa mất công sức lại còn tốn thời gian, bình thường minh tinh chẳng ai muốn tốn thời gian quản mấy chuyện không đâu này, kể cả có là phòng làm việc đứng lên khởi kiện thì chưa chắc quan toà đã được thực hiện đầy đủ quy trình các bước. Để rồi đến cuối cùng vụ án chẳng đâu vào đâu.
Thậm chí, bọn họ còn cười nhạo những thông cáo thanh minh của phòng làm việc lẫn văn bản luật sư đưa ra, ai cũng cảm thấy bọn họ chỉ dám uy hiếp bằng mồm. Trước đó, có phòng làm việc đăng thông cáo làm sáng tỏ còn bị antifan mỉa mai rằng: “Ôi thôi các cậu đừng nói nữa, nói tiếng nữa là nhận giấy của luật sư đấy.”
Bực bội nhưng cũng chẳng thể làm gì được.
Bọn họ huênh hoang càn rỡ không nể mặt ai, nhưng họ lại quên mất người bọn họ đụng phải lần này là Thẩm Yến. Thẩm Yến không những không ngại phiền mà còn có mạng lưới quan hệ rộng rãi, nếu anh đã muốn cảnh sát để tâm đến việc này thì dù có là sự việc bé tí bọn họ cũng đẩy nó lên thành nghiêm trọng mà xử lý. Đó chính là sức mạnh của tư bản.
Giờ đây, Thẩm Yến ra mặt là để xả giận cho Nguyễn Tri Vi nên chắc chắn anh sẽ không nương tay.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, nỗi bất an đã bao trùm lên toàn bộ đám antifan đó. Trong đó có một học sinh trung học bị doạ tới mất mật, bắt đầu cắn bậy loạn xạ trên weibo, chửi bới Nguyễn Tri Vi liên tục: “Nguyễn Tri Vi, cô tính há mồm ăn thịt người đấy à? Cô dựa vào cái gì mà lôi chuyện từ trên mạng ra ngoài đời xử lý, còn để cảnh sát tìm tận tới cửa nhà tôi? Cô xâm phạm quyền riêng tư của tôi! Cô chờ đấy, chắc chắn pháp luật sẽ đứng về phía tôi!”
Lúc này, Thẩm Yến đang lướt một vòng xem tình hình trong “sân nhà” Nguyễn Tri Vi, tận mắt thấy được số lượng antifan rút đi nhanh chóng, rất nhiều người còn thẳng tay xoá cả tài khoản để lấp liếm. Một số người chính là như vậy đấy, đến khi bị phạt thật mới biết lỗi sai của mình.
Đụng phải bình luận trên, anh thoáng khựng lại hai giây.
Nực cười thật, phải hổng kiến thức về pháp luật cỡ nào mới thốt ra được câu ngu xuẩn thế này, người bình thường nào ai làm được.
Bình thường, Thẩm Yến lười đôi co với đám thiểu năng này nhưng nay nhìn số lượng antifan giảm hẳn, tâm trạng anh tốt lên trông thấy, nhấn vào khung bình luận, đáp lại rằng: “Không phải cô ấy. Tôi làm đấy. Pháp luật chỉ bảo vệ những ai tuân thủ pháp luật, cô có à?”
Người qua đường lúc mới thấy ai cũng nghĩ đây là tài khoản giả danh, ai ngờ nhấn vào mới biết người trả lời đúng là Thẩm Yến thật.
Thẩm Yến tự mình ra sân nhận trách nhiệm, thể hiện ý định rất rõ ràng: Là ông đây che chở cho cô ấy. Cảnh sát là do tôi gọi, không phục thì ngậm mồm vào, có bản lĩnh thì nhắm thẳng vào tôi, đừng mắng lây sang cô ấy.
Làm gì có ai dám mắng anh.
Câu bình luận với ngữ điệu khinh khỉnh lạnh lùng ấy đã thành công đưa Thẩm Yến lên thẳng hot search. Anh ở trên bảng mãi không xuống, mỗi lần có người qua đường đi qua ấn vào đều không nhịn được cảm khái một câu: Nguyễn Tri Vi may mắn biết bao khi có Thẩm Yến bảo vệ. Chỉ vì một vài bình luận trên mạng mà anh báo cảnh sát lập án luôn, ra tay hết sức tàn nhẫn.
Thẩm Yến là như vậy đấy. Bất kể đối phương có là học sinh tiểu học hay trung học, là nhân viên trong cơ quan nhà nước hay người nằm trong thể chế, thì chỉ khi thật sự bước chân vào cục cảnh sát lãnh tội mới biết sợ, lúc văng bậy chửi tục trên mạng đầu óc đâu nghĩ được nhiều.
Muốn không ai biết, trừ phi đừng làm, đã dám làm rồi thì giờ phải đối mặt với hậu quả mình gây ra.
Bạn học sinh trung học kia sau đó cũng nhanh chóng khoá weibo, nhóm antifan kia không tới nửa ngày đã giải tán hết. Thẩm Yến nhìn “sân nhà” Nguyễn Tri Vi sạch sẽ, không còn tay antifan nào nhảy nhót nữa mới xì khẽ một tiếng: “Một lũ phế vật.”
Antifan chẳng khác nào dòi bọ ẩn mình trong bóng tối, ngọ nguậy bò lổm ngổm khiến người ta ghê rợn, ấy thế mà một khi bị lôi ra ngoài ánh sáng lại lập tức bị nướng khét tại chỗ, tan thành tro như chưa từng tồn tại.
Thế thôi à?
Có thế thôi mà cũng dám làm tổn thương Vi Vi của anh sao?
Thẩm Yến đâu ngờ rằng, hành động này của mình đã làm thay đổi thái độ của fan Nguyễn Tri Vi, hầu hết bọn họ đều ngầm thừa nhận gọi anh một tiếng “anh rể”.
Khoảng thời gian này có lẽ là khoảng thời gian khó khăn đối với fan của Nguyễn Tri Vi. Họ không thể nào nói lý nổi với một đám cố chấp cãi cùn, những bài bịa đục thì liên miên hết bài này đến bài khác, cãi không lại là chúng nó lại ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà bọn họ. Thậm chí, trưởng đoàn chuyên phản pháo lại tin đồn thất thiệt cho Nguyễn Tri Vi cũng không online, thầm nghĩ thôi cố chịu qua đợt này.
Ấy vậy mà Thẩm Yến lại đứng lên chém một phát thẳng mặt, khiến người hâm mộ không khỏi thấy sảng khoái trong lòng.
Có một bạn fan lớn của Nguyễn Tri Vi bảo: “Anh rể ra tay quá chuẩn!”
Nhiều fan khác cũng nhao nhao hưởng ứng: “Đúng thế! Anh rể, bao giờ Vi Vi và anh kết hôn thế ạ?”
“Tôi yêu anh rể quá hu hu hu. Tôi tuyên bố, từ hôm nay tôi chính thức trở thành fan CP của Thẩm Yến và Nguyễn Tri Vi.”
…
Nguyễn Tri Vi đang ở đoàn làm phim <Vòng xoáy vương triều> cũng vừa biết chuyện.
Cô không lướt weibo, là quản lý Tôn gọi tới nói cho cô biết: “Nhờ thế mà trên weibo giờ không còn mấy antifan nữa, nhưng nếu được thì em đừng xem mấy cái đó làm gì, tập trung đóng phim đi. Có tác phẩm tốt là quan trọng nhất.”
“Vâng.”
Cúp điện thoại xong, cô chợt nhớ tới hình ảnh Thẩm Yến mệt mỏi ngủ thiếp đi trong nắng sớm sáng nay.
Thẩm Yến âm thầm giúp cô dọn dẹp đường đi phía trước.
Thẩm Yến đã giúp cô nhiều như thế, cô sao có thể phụ ý tốt của anh? Cô phải làm tốt hơn thế mới được.
Nghĩ vậy, cô ngầm đưa ra quyết định, cầm kịch bản lên đi tìm đạo diễn Trương Văn, trút hết những hoang mang khó hiểu của mình dạo gần đây: “Đạo diễn, cháu có chuyện này muốn hỏi ý kiến bác. Vì không tài nào đồng tình nổi với cách làm của nhân vật nên đoạn này cháu rất khó vào vai, không thể hiện được trọn vẹn nhân vật. Bác có cách nào khắc phục chuyện này không ạ?”
Đạo diễn Trương Văn nhìn cô một lát mới nói: “Cuối cùng cháu cũng chịu hỏi bác rồi.”
Đúng thế. Thật ra đạo diễn Trương Văn sớm đã nhận ra Nguyễn Tri Vi gặp trở ngại trong việc nhập vai, nhưng cô không mấy trò chuyện với người khác nên những người khác cũng rất khó mà có thể cùng cô tìm hướng giải quyết. Ông để mặc đợi Nguyễn Tri Vi tới tìm mình, muốn cô học được cách biết đi “hỏi” mọi người.
Ông hiểu suy nghĩ của Nguyễn Tri Vi. Cô là lính mới vào ngành, không muốn gây phiền phức cho mọi người nên lúc nào cũng gắng hết sức tự mình thông suốt mọi chuyện, làm mọi thứ hoàn hảo hết mức có thể. Nhưng, đóng phim không phải là chuyện một người có thể làm được, nó cần sự tương hỗ nhau của cả một tập thể. Khơi thông và hiểu nhau đôi khi còn quan trọng hơn cả cố gắng. Và giờ Nguyễn Tri Vi đã nhận được bài học ấy.
Nguyễn Tri Vi nhanh chóng hiểu ra ý đạo diễn, xấu hổ đáp: “Cháu xin lỗi…”
“Không cần xin lỗi bác. Cháu như này một phần do tính cách, cái này thì cần chính bản thân cháu vượt qua giới hạn, đôi khi mặt dày một chút mới tốt.” Đạo diễn Trương Văn ra hiệu cô ngồi xuống, lấy kịch bản ra bắt đầu phân tích: “Nào, để bác chỉ cho cháu. Nếu cháu không thể đồng tình với cách làm của Y Sa, hãy đồng tình với bản thân.”
Đạo diễn nói tiếp: “Vậy những diễn viên đảm nhiệm vai phản diện họ diễn như thế nào? Chẳng lẽ họ cũng phải đồng tình, phải thấu hiểu cách làm của nhân vật sao? Tất nhiên là không. Nhưng khi bước vào vai, họ biết tách biệt hoàn toàn bản thân mình khỏi nhân vật, lột xác biến thành một người khác. Thật ra cháu đã học được cách tách biệt bản thân khỏi vai diễn trong <Diễn viên phái thực lực> rồi, cháu diễn Văn Dao không tệ, nhưng cái tách biệt này của cháu chưa triệt để. Bởi vì lúc đó tam quan của cháu và Văn Dao tương thích nên không xảy ra vấn đề gì. Nhưng giờ tam quan của cháu và Y Sa không giống nhau, vấn đề sẽ xuất hiện.”
Nguyễn Tri Vi gật đầu, chăm chú nghe.
“Tính cách và tư tưởng của mỗi nhân vật đều chịu sự ảnh hưởng lớn từ hoàn cảnh và quá trình trưởng thành của họ. Cháu hãy về nghiền ngẫm thật kỹ nhân vật Y Sa xem, tại sao nàng ta lại chĩa mũi nhọn về phía Hoắc Thiếu Hoài? Về bản chất, nàng ta không có cảm giác an toàn, nàng ta yêu Hoắc Thiếu Hoài, nhưng lại yêu bản thân mình hơn. Thuở bé, cha mẹ nàng ta bỏ mạng vì nạn đói, nàng ta cũng là nhờ cướp được lương khô nên mới sống sót. Sau này, dù cho lang thang làm ăn mày hay tới lúc đi theo Hoắc Thiếu Hoài học văn thao võ lược, nàng ta đều cực kỳ liều mạng. Nàng ta cố gắng hết mình như thế, chỉ vì muốn mang lại cảm giác an toàn cho bản thân, sao có thể cam tâm giao cảm giác ấy vào trong tay người khác?”
Vừa nghe tới điểm mấu chốt, Nguyễn Tri Vi đã hiểu ra ngay tức thì.
Cô như quay trở lại ngày đầu tiên biết tới nhân vật Y Sa vậy.
Mỗi người sẽ có một cách hiểu nhân vật khác nhau, tựa như câu nói: “Trong mắt một ngàn người sẽ có một ngàn Hamlet khác nhau”(1). Chính vì thế, đạo diễn Trương Văn không đào sâu nhân vật của bọn họ, mà chỉ nói tới hoàn cảnh và cốt truyện liên quan.
(1)Đây là một câu nói nổi tiếng của William Shakespeare, ngụ ý rằng mỗi người sẽ có một quan niệm nghệ thuật khác nhau khi nghiền ngẫm cuốn <Hamlets>, những quan niệm đó hình thành theo môi trường sống của mỗi một con người vậy nên sự lý giải của mọi người về nhân vật là khác nhau.
Tuy nhiên cũng có những lúc, diễn viên sẽ hiểu sai về nhân vật. Nhưng đạo diễn Trương Văn chỉ cần nói tới đó, Nguyễn Tri Vi đã nảy ra một ý hiểu khác về nhân vật Y Sa.
“Để cháu đọc lại quá trình trưởng thành của Y Sa.” Nguyễn Tri Vi nghiêm túc nói.
“Ừm.” Xong chuyện chính, đạo diễn Trương Văn khựng lại mất hai giây mới nói tiếp: “Phải rồi, cậu Thẩm Yến đó có vẻ không tệ lắm, đối xử với cháu cũng đủ chân thành, có thể cân nhắc xem sao.”
Từ trước đến nay, đạo diễn Trương Văn đã gặp vô số kiểu người. Nghệ thuật cũng là lấy từ đời thực mà ra. Vì vậy, ông dễ dàng nhìn thấu bản chất của một người. Và sau nhiều ngày quan sát, Thẩm Yến bất ngờ nhận được sự tán thành của đạo diễn.
Tự dưng đạo diễn nói thế làm Nguyễn Tri Vi hơi xấu hổ, không biết đáp sao cho phải.
“Trong mắt cậu ấy chỉ có cháu thôi, về bên nhau đi.” Đạo diễn Trương Văn nói lời cuối.
Sau đấy đạo diễn đi rồi, trong đầu Nguyễn Tri Vi vẫn vang vọng câu nói vừa rồi…
Trong mắt cậu ấy chỉ có cháu.
Thì ra, ngay cả đạo diễn cũng nhìn ra. Vậy mà cô phải đợi tới gần đây mới biết, hoá ra Thẩm Yến yêu cô nhiều đến thế.
Đợi thêm một thời gian nữa, cô sẽ cho Thẩm Yến câu trả lời.