Không Làm Thế Thân – Hứa Quân Tam Sinh

Chương 60




Cũng trong lúc đó, tại bệnh viện, Quách Kỳ cúi gằm mặt nghe bác sĩ dạy dỗ, lòng thầm hỏi thăm tới 18 đời tổ tông nhà Thẩm Yến. 

Kiếp trước giết người phóng hoả, kiếp này làm người nhà Thẩm Yến. 

Vừa tỉnh dậy sau ca phẫu thuật, việc đầu tiên Thẩm Yến làm là rút kim truyền dịch ra, chạy biến đi đâu mất như bốc hơi khỏi nhân gian, gọi điện thoại cũng không liên lạc được. Quách Kỳ sốt ruột chẳng khác nào kiến bò trên chảo nóng, chỉ lo bạn lại có mệnh hệ gì.

Tuy chưa tìm được người nhưng sau đấy Thẩm Yến đã tự trở về bệnh viện. 

Lúc Thẩm Yến quay về, trên người anh vẫn mặc nguyên bộ đồ đen dính đầy máu hôm qua. Dù trông vẫn còn hơi yếu nhưng từ khóe mắt đến đuôi mày của anh đều lộ rõ vẻ tràn đầy sức sống, tựa như cánh hoa đầu tiên của mùa xuân nở rộ, vươn lên đầy mạnh mẽ. Đôi mắt đào hoa chuyên cướp hồn đoạt phách người khác kia đã quay lại. 

Cứ như thể người hôm qua uống rượu đến xuất huyết dạ dày không phải anh vậy. 

Mấy ngày sau đó, Thẩm Yến cũng coi như nghe lời bác sĩ, ngoan ngoãn nằm viện tiếp nhận điều trị, duy chỉ có một điều anh không thuận theo là đến tối cứ đúng 6 giờ anh lại muốn ra ngoài một chuyến, mọi người khuyên thế nào cũng không được.

Sau đấy Quách Kỳ phải âm thầm lái xe theo theo dõi mới biết, cứ đúng 6 giờ tối Thẩm Yến muốn ra ngoài là tại muốn đi đón Nguyễn Tri Vi ở phim trường <Vòng xoáy vương triều>. Nói là đón cũng chẳng chuẩn lắm vì Nguyễn Tri Vi có xe bảo mẫu, việc của anh chỉ có lái xe tới đó rồi chầm chậm đi theo sau chiếc xe kia thôi.

Chờ tận mắt thấy Nguyễn Tri Vi về nhà rồi, Thẩm Yến mới quay đầu về bệnh viện tiếp tục tĩnh dưỡng. 

Đối mặt với cảnh tượng này, Quách Kỳ cạn lời: “Nguyễn Tri Vi quan trọng đến thế sao? Quan trọng hơn cả mạng sống của cậu đúng không? Bệnh của cậu còn chưa khỏi hẳn đã nghĩ tới chuyện đi đón cô ấy rồi?”

“Ừm, quan trọng hơn cả mạng tôi nữa.” Thẩm Yến đáp.

“…” Quách Kỳ hết nói nổi.

Từ từ, có gì đó không đúng! Lúc này Quách Kỳ mới như ngộ ra: “Hôm đó cậu uống rượu đến mức xuất huyết dạ dày là vì cô ấy đúng không? Người cậu đi gặp ngay sau khi tỉnh cũng là cô ấy đúng không?”

Thẩm Yến không đáp.

“Là cô ấy đúng không?” Nhìn phản ứng của Thẩm Yến là hiểu Quách Kỳ đoán trúng phóc hết.

Quách Kỳ chỉ muốn chửi một trận cho Thẩm Yến tỉnh ngộ ra, chỉ là một người phụ nữ thôi mà, có nhất thiết phải khiến bản thân biến thành bộ dạng người không ra người, ma không ra ma này không.

Anh ta quả thật không thể hiểu nổi. Phụ nữ như quần áo, anh em như tay chân, trong mắt anh ta, phụ nữ giống như một bộ quần áo vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể thay một bộ mới, không cần quá để tâm.

Nhưng nhìn Thẩm Yến tươi tỉnh hơn hẳn lúc trước, khoé miệng nhếch lên như đang cười, Quách Kỳ lại chẳng nói được gì.

Thôi vậy. 

Người như Thẩm Yến, một là không yêu, hai là yêu vào sẽ quỵ luỵ yêu đến chết, tính tình cực kỳ ngang bướng, cố chấp đến mức cực đoan.

Chẳng ai có thể yêu cầu người khác phải có giá trị quan giống mình. Thế gian này muôn hình vạn trạng, có người chẳng màng đến tình yêu, dã tâm bừng bừng muốn thực hiện khát vọng, có người lại muốn sống độc thân cả đời tự do tự tại, còn người như Thẩm Yến, vì thiếu thốn tình thương nên luôn đặt tình yêu ở vị trí trước nhất, đến cả mạng cũng chẳng bằng.

Tình yêu là thứ mãi sau này Thẩm Yến mới ngộ ra, và cũng là giá trị duy nhất để anh kiên trì sống tiếp.

Ngẫm lại thì, sau biết bao năm chơi với Thẩm Yến, đến gần đây anh ta mới cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi trong con người anh. Trước kia Thẩm Yến luôn thờ ơ với tất cả mọi thứ, sống tuỳ tiện mà cũng rất lạnh nhạt, còn bây giờ anh anh trông có sức sống hơn trước nhiều, dù là đau buồn hay vui vẻ thì đều thể hiện rất sống động, ánh mắt cũng ấm áp hơn.

Có lẽ, Thẩm Yến của hiện tại, mới là một Thẩm Yến được sống đúng với con người mình.

Dù sao đi chăng nữa, còn sống là tốt rồi. Quách Kỳ nhìn vẻ mặt tràn trề hi vọng của Thẩm Yến, chắc mẩm mối quan hệ với Nguyễn Tri Vi có tiến triển. Giờ anh ta chỉ mong Nguyễn Tri Vi mau chóng nhận lời của Thẩm Yến, để cho người anh em của anh ta sớm ngày được hưởng quả ngọt của tình yêu.

*

Tính đến hôm nay, Nguyễn Tri Vi đã gia nhập đoàn làm phim <Vòng xoáy vương triều> được ba ngày rồi.

Kể từ sau khi vào đoàn, Nguyễn Tri Vi càng cảm nhận được áp lực rõ ràng hơn. Đạo diễn Trương Văn nghiêm khắc khỏi phải bàn, các diễn viên khác trong đoàn cũng toàn người giàu kinh nghiệm, từng đoạt không ít giải thưởng ở các lễ trao giải. Giờ người diễn cùng cô đã ở một cấp bậc khác so với trước kia, đòi hỏi cô phải dùng tới 120% sức lực để làm việc. 

Ngày qua ngày, tinh thần cô không lúc nào là không căng thẳng, chỉ khi tan làm mới thả lỏng thư giãn chút xíu, hoàn toàn không còn hơi sức đâu để ý xung quanh. Lúc này cô mới phát hiện ra Thẩm Yến cũng có mặt ở đoàn làm phim. 

Anh đứng trong tối xem cô diễn kịch, không biết đã tới từ bao giờ. 

Có vẻ gần đây Thẩm Yến rất thích mặc đồ màu đen, từ trên xuống dưới độc một màu đen tuyền, càng làm nổi bật thêm ngũ quan đẹp đẽ, dễ sinh ảo giác mang lại vẻ cấm dục. Rõ ràng anh có một vẻ đẹp hết sức phong lưu đa tình, nhưng bộ đồ màu đen lại như ghìm cảm giác ấy xuống một chút, trông vừa nhã nhặn lại bại hoại. 

Anh ẩn mình trong bóng tối như muốn hoà vào một thể với nó.

Giờ mỗi lần đến xem cô đóng phim, Thẩm Yến đã không còn gióng trống khua chiêng như hồi trước, mà rất khiêm tốn lặng lẽ. Phần lớn thời gian, anh đều đứng nép mình trong góc phòng quan sát, như sợ quấy rầy đến cảm xúc khi diễn của cô.

So với hồi còn ở đoàn <Nỗi lòng không thể nói>, Thẩm Yến giờ đây khác một trời một vực. Nguyễn Tri Vi vẫn còn nhớ lúc còn ở đoàn làm phim đó, mỗi lần đến Thẩm Yến đều ra vẻ rất khoa trương, đánh tiếng lớn đến mức đạo diễn cũng phải vây quanh anh, luôn ngồi ở vị trí chính diện nhìn cô diễn. Anh ở đó, tựa như một vị thẩm phán đức cao trọng vọng. Lần nào anh đến đoàn làm phim cũng khiến Nguyễn Tri Vi như ngồi trên đống lửa, nhấp nhổm trên đống than. 

Anh thay đổi thật rồi.

Nhiều lần như vậy, cuối cùng cũng làm đạo diễn Trương Văn phải chú ý tới. Đường đường là cậu Hai nhà họ Thẩm, tuỳ tiện phất tay một cái cũng có thể làm cả giới kinh doanh rung chuyển, giờ đây chỉ dám lặng lẽ đứng ẩn mình ở một góc đoàn làm phim, không dám quấy nhiễu cô gái của mình đóng phim. 

Trước đấy, đạo diễn Trương Văn đã được nghe một vài lời đồn về mối quan hệ tay ba rắc rối giữa Thẩm Yến, Nguyễn Tri Vi và Bạch Khởi. Hôm ấy, sau khi Nguyễn Tri Vi tan ca, đạo diễn nhìn cô bảo: “Không nói chuyện với Thẩm Yến à? Cậu ấy đứng đó lâu lắm rồi đấy.”

Nếu Trương Văn nhớ không lầm thì hai ngày trước hai người này cũng không nói với nhau câu nào. Nguyễn Tri Vi vừa tan làm cái là lên xe bảo mẫu luôn, sau đó Thẩm Yến sẽ lên xe của mình chầm chậm lái theo phía sau, tiễn cô một đoạn. Bầu không khí giữa hai người bọn họ hơi kỳ lạ.

Nguyễn Tri Vi nghe đạo diễn Trương Văn nhắc tới Thẩm Yến không khỏi xấu hổ.

Sao đến cả đạo diễn cũng chú ý tới chuyện của bọn họ vậy?

Hai ngày trước Thẩm Yến không tiến tới bắt chuyện với cô, cô cũng thuận theo tự nhiên không nói gì với anh, vậy nên giữa bọn họ chẳng có giao lưu gì. Giờ đạo diễn đã lên tiếng nhắc rồi, cô cũng không thể không nể mặt ông ấy.

Vậy nên, sau khi thu dọn đồ đạc xong, cô chủ động đi tới trước mặt Thẩm Yến, nhẹ giọng hỏi: “Anh đợi lâu chưa?”

“Chưa, anh vừa tới.”

Đây cũng là lần đầu tiên hai người nói chuyện với nhau sau lần gặp gỡ dưới nhà Tô Ngự. 

Bầu không khí hơi ngượng ngùng.

Sắc mặt Thẩm Yến trông thì có vẻ bình tĩnh nhưng nếu nhìn vào mắt anh lại có thể thấy sự mất tự nhiên, còn Nguyễn Tri Vi đứng đó chẳng biết nói gì. 

Thật ra, đây cũng là lý do mà hai ngày trước họ không nói chuyện với nhau.

Giờ cả hai đều thấy luống cuống khi ở chung với đối phương, Nguyễn Tri Vi trước đấy từ chối quá quyết tuyệt, giờ bảo thay đổi thái độ luôn cô quay không kịp. Mà Thẩm Yến dù nói là theo đuổi cô nhưng thực chất anh lại không biết theo đuổi ra sao, trước đấy theo đuổi có bao nhiêu chiêu anh dùng hết rồi chẳng cái nào có hiệu quả. Tuy không muốn thừa nhận nhưng quả thực giờ anh hơi đuối rồi.

“Thật…” Nguyễn Tri Vi lên tiếng đánh tan im lặng, cô biết anh nói dối nhưng không vạch trần: “Thật ra anh không cần ngày nào cũng tới, công việc bận rộn…”

“Anh không bận.”

Bận đến mấy cũng đâu quan trọng bằng em.

Thẩm Yến mất công đi đón Nguyễn Tri Vi như vậy một phần là vì chuyện trên mạng mấy ngày nay, nhờ nó mà giờ có một bộ phận fan không còn yên phận như trước. Thậm chí hành vi tháo trói couple của Tô Ngự còn làm sinh ra antifan cho Nguyễn Tri Vi. Anh sợ Nguyễn Tri Vi trên đường về gặp nguy hiểm nên mới cất công qua đây.

Đến đoàn làm phim rồi, anh không muốn sự hiện diện của mình quấy rầy đến cô. Anh nhìn ra được nỗ lực của cô, mà chuyện này anh lại chẳng giúp được gì nên cố hết sức không quấy rầy cô, để cô có thời gian nghỉ ngơi.

Giờ Thẩm Yến cũng không quá để ý đến cái gọi là thủ đoạn theo đuổi người. Vì đến cuối cùng đó cũng chỉ là công cụ, quan trọng vẫn là tấm lòng, đó là tình yêu anh dành cho cô. Yêu không phải là cố chấp ép đối phương vào đường cùng để có cho bản thân một đáp án, mà là để mọi thứ thuận theo tự nhiên, để nước chảy thành sông.

Nhìn lâu sẽ rõ lòng người, anh yêu cô như thế, tình yêu được thể hiện theo cách rất đỗi tự nhiên, không cần phải gắng sức làm trò theo đuổi.

“Cảm ơn anh.” Nguyễn Tri Vi chẳng biết nói gì, bèn nói cảm ơn.

“Cảm ơn anh gì chứ.” Thẩm Yến tự thấy những việc mình làm đều là lẽ đương nhiên. Anh hắng giọng ho nhẹ một cái giấu đi sự bối rối của bản thân, xoay người đi về phía xe: “Đi thôi, anh đưa em về.”

“Ừm.”

Nguyễn Tri Vi lên xe bảo mẫu rồi ngoái lại phía sau vẫn thấy chiếc Bugatti của anh chầm chậm theo sát.

Dạo gần đây phía Nguyễn Tri Vi quả thực không mấy yên ổn. Mấy ngày nay cô không dám lên weibo nhưng thái độ thù địch của fan couple với cô vẫn không giảm bớt. Thi thoảng cô lại nhận được những cuộc điện thoại đùa dai lúc nửa đêm, có người sẽ hung dữ mắng cô là con tiện nhân, nên giờ số lạ gọi hay có bưu phẩm lạ gửi tới cô đều không nhận.

Cô tự biết bản thân không làm sai chuyện gì nên không quá để tâm tới lời chửi rủa của người khác, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc cô không sợ nguy hiểm. Giờ có nhiều fan couple rất điên cuồng. Ban ngày đến đoàn làm phim <Vòng xoáy vương triều> thì chịu áp lực lớn, tan làm cô cũng không được thư giãn hoàn toàn, phải đề phòng mọi thứ trên đường trở về, phiền muộn vô cùng.

Nhưng mỗi lần quay đầu thấy chiếc Bugatti kia đi sau mình, không hiểu sao cô lại thấy an tâm đến lạ.

Cô biết, Thẩm Yến ở đằng sau.

Anh đang bảo vệ cô.

*

Sau đó, Thẩm Yến bố trí cho rất nhiều vệ sĩ đi theo bảo vệ Nguyễn Tri Vi. Mỗi lần cô góp mặt ở các sự kiện công khai, bọn họ đều vây kín lấy cô không một kẽ hở. Dù vậy, Thẩm Yến vẫn không yên lòng.

Nhất là sau những lần anh trông thấy những lời nhục mạ Nguyễn Tri Vi của fan couple Tô Dương.

Đôi khi không nhịn được, Thẩm Yến còn thầm nghĩ, có phải đến nửa già số người chơi weibo này đều không có đầu óc không? Đám fan couple Tô Dương này rốt cuộc là trong đầu nghĩ gì mà đi đổ vạ mọi tội lỗi lên đầu Nguyễn Tri Vi chứ?

Người đột ngột tỏ tình trên thảm đỏ là Tô Ngự, Nguyễn Tri Vi còn chẳng có động thái nào gọi là đáp lại mà qua miệng đám fan đó lại thành: “Tính ra thì Tô Ngự và Dương Ngải Văn sắp thành một đôi rồi, tất cả là tại con Nguyễn Tri Vi nhảy ra ngáng đường.”

“Nguyễn Tri Vi đúng thảo mai, làm đ.ĩ mà bày đặt thanh cao, dùng gương mặt thanh thuần đó đi lừa gạt đàn ông…” 



Những fan couple đó đều chuyển thành antifan của Nguyễn Tri Vi, không ngừng nhục mạ cô.

Đọc mấy câu đó xong, Thẩm Yến chẳng hiểu ra làm sao. Giờ anh chỉ ước Nguyễn Tri Vi quay ra chủ động tán tỉnh mình, càng thảo mai càng tốt, có thế anh mới không cần theo đuổi khổ cực như này. Cái đám ngu ngốc trên mạng này chẳng biết động não tí gì cả, đến cả Thẩm Yến anh mà Nguyễn Tri Vi còn từ chối, nghĩ gì cô đi thông đồng với Tô Ngự?

Bỏ đi, nói đạo lý sao với người như này được.

May mà đến giờ Nguyễn Tri Vi không gặp bất trắc gì. Giờ độ hot của mấy chuyện trên mạng cũng hạ rất nhanh, Thẩm Yến mong chờ đến ngày chuyện lắng hẳn, để cho đám fan couple sáng mắt ra.

Hôm nay là ngày thứ mười Thẩm Yến đến đón Nguyễn Tri Vi tan làm ở đoàn làm phim <Vòng xoáy vương triều> và anh gặp được Tô Ngự.

Tô Ngự che chắn bản thân kín mít, khẩu trang và mũ không thiếu cái nào, chỉ lộ đúng đôi mắt ra để nhìn đường. Cậu ta bước xuống từ xe bảo mẫu, nhìn trông gầy rộc hẳn đi.

Khoảng thời gian này Tô Ngự cũng chẳng khá hơn là bao. Cậu ta có rất nhiều người hâm mộ thoát fan quay lại “phốt” thần tượng. Thậm chí cậu ta còn bị fan cuồng bám theo đến tận cửa nhà, bị người đó chất vấn có phải cậu ta bị Nguyễn Tri Vi quyến rũ không. Lúc đó, cậu ta không trả lời mà đóng sầm cửa lại, thế mà không tới một ngày sau, tay fan cuồng đó lại bóc trên weibo rằng anh ngầm thừa nhận việc Nguyễn Tri Vi trêu chọc mình trước.

Kể cả sau đấy cậu ta có phủ nhận cũng bị cư dân mạng quy thành chột dạ.

Dư luận bàn tán quá xôn xao, phòng quan hệ công chúng của công ty chống đỡ không nổi, hơn nữa Dương Ngải Văn lại đi bài “giả đáng thương” ở khắp nơi, dễ dàng làm phần bất lợi nghiêng về phía Tô Ngự và Nguyễn Tri Vi.

Là cậu ta quá coi thường sức mạnh của công chúng, đoán sai hướng phát triển sự việc, không nghĩ mọi chuyện lại bung bét như thế này. Trước đấy cậu ta mạnh miệng nói mình sẽ bảo vệ Nguyễn Tri Vi, nhưng hiện tại đến bảo thân cậu ta còn khó bảo vệ chu toàn chứ đừng nói phải lo cho một người nữa.

Lần này cậu ta tới đây là muốn nói lời xin lỗi với Nguyễn Tri Vi. Xin lỗi vì đã kéo cô xuống nước, gây ra chuyện lại không có năng lực giải quyết vấn đề.

Đều là lỗi của cậu ta.

Tô Ngự mang theo nỗi áy náy, cúi đầu đi thẳng vào đoàn làm phim <Vòng xoáy vương triều>. Cậu ta muốn tới thăm Nguyễn Tri Vi. Nhưng vừa đi đến cửa, cậu ta đã bị một cặp chân dài ngáng đường.

Một đôi giày đen xa xỉ, đôi chân dài miên màn ẩn dưới quần ống suông, tư thế này rõ ràng là đang cản đường. Tô Ngự nhìn dần lên, đối mặt ngay với gương mặt Thẩm Yến. 

Thẩm Yến đứng tựa thân vào cửa, nhìn Tô Ngự với ánh mắt lạnh tanh.

Anh lạnh giọng hỏi: “Cậu còn mặt mũi tới đây à?”

Mọi thứ Nguyễn Tri Vi gặp hôm nay đều do Tô Ngự ban tặng.

Nghe Thẩm Yến nói vậy, Tô Ngự không tự chủ được siết chặt tay áo.

Xem ra Thẩm Yến biết hết rồi. Biết rõ đêm đó cậu ta nói dối, cũng biết lời tỏ tình hôm đó chỉ là trò hề tháo trói couple, đám fan couple điên cuồng như hiện tại cũng là do một mình cậu ta gây nên. Thẩm Yến biết hết tất cả.

Thẩm Yến không có ý định buông tay Nguyễn Tri Vi, lời nói dối của cậu ta chẳng có tác dụng gì.

Tình địch gặp nhau đỏ mắt. Tô Ngự mấp máy môi muốn phản bác nhưng mãi chẳng nặn ra được chữ nào.

Ngay giây sau, Thẩm Yến vung quyền tặng ngay cho cậu ta một đấm:

“Cú đánh này, là của tôi.”