Không Làm Thế Thân – Hứa Quân Tam Sinh

Chương 58




Phải đến 4 giờ sáng, khi có bác gái quét tuyết đến làm việc mới có người phát hiện Thẩm Yến nằm bất tỉnh ở đó.

Bác lao công mặc trang phục lao động màu cam, tay cầm chổi quét tiếng liếc mắt nhìn xung quanh. Lúc nhìn thấy Thẩm Yến, bác thấy anh đang nằm nghiêng sang một bên, trên người lẫn xung quanh loang lổ vết máu.

Tựa như một con thú hoang sống sâu trong rừng rậm bị trọng thương hôn mê vậy. 

Nếu không phải do quanh người anh loang lổ vết máu quá bắt mắt, có khi bác lao công ấy còn chẳng phát hiện ra anh. Bác lầm bầm nói: “Sao chảy nhiều máu thế này… Trông doạ người quá đi mất.”

Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng lúc đi tới sát cạnh anh, bác gái lao công vẫn bị doạ cho hết hồn.

“Trời ơi! Anh chàng này nằm ở đây bao lâu rồi, sẽ không chết người chứ…” Bác gái lao công sợ đến mức không dám lớn tiếng. Bà cố gắng giữ bản thân bình tĩnh hết mức có thể, nín thở tới gần Thẩm Yến, cẩn thận đưa tay ra thăm dò hô hấp của anh. 

May quá, vẫn chưa chết, vẫn còn thở.

Bác gái lập tức rút điện thoại ra bấm gọi 120, lúc bấm số tay còn không ngừng run rẩy: “Alo, đúng rồi, ngay tại đoạn giao nhau giữa đường Trường Xuân và Hoà Bình… Xung quanh cậu ấy toàn là máu thôi… Mấy người tới mau lên, còn không nhanh là chết người ở đây đấy.” 

Đúng 4 giờ 15 phút sáng, còi xe cấp cứu và xe cảnh sát hú inh ỏi một góc trời Bắc Thành.

Thẩm Yến hôn mê bất tỉnh được đưa lên cáng cứu thương, được nhân viên y tá khẩn trương đưa tới bệnh viện, bác sĩ tăng tốc đi bên cạnh, vừa đi vừa quan sát sắc mặt Thẩm Yến, tỉnh táo phân tích: “Phát hiện hơi muộn, hiện bệnh nhân đã hôn mê do dạ dày xuất huyết quá nhiều. Nhịp tim vẫn đang ổn định, mau đưa người về khu cấp cứu, chuẩn bị đồ cầm máu…” 

Trời hửng sáng lúc 5 rưỡi sáng.

Màn đêm đen tối dần lui đi, trả lại cho Bắc Thành bầu trời trắng trong quang đãng, mặt trời thức giấc rồi.

Bên ngoài khu cấp cứu chỉ có mình Quách Kỳ nhận được tin vội vàng chạy tới. Rốt cuộc đêm qua đã có chuyện gì xảy ra với Thẩm Yến chứ? Bản thân cậu ta biết rõ mình bị đau dạ dày mà còn uống rõ nhiều rượu, cậu ta không muốn sống nữa ư?

Lòng Quách Kỳ nóng như lửa đốt. Vì quá lo lắng cho Thẩm Yến mà anh ta không ngừng đi qua đi lại trên hành lang bệnh viện, trong lúc vô tình nhìn về hành lang trống trải phía trước, không hiểu sao anh ta lại ngưng bước chân.

Sáng sớm, trong bệnh viện không có ai qua lại, nhất là đứng trong trung tâm cấp cứu chỉ có mình Quách Kỳ.

Hành lang trống trải nồng nặc mùi thuốc sát trùng gay mũi, khiến lòng người chua xót.

Quách Kỳ không kiềm nén được sự chua xót trong lòng.

Y tá không tài nào tìm được số bố mẹ hay anh trai Thẩm Yến ở trong điện thoại của anh bởi căn bản anh không lưu số họ, số còn lại trong danh bạ thì là số Nguyễn Tri Vi, y tá thử gọi cho đối phương nhưng đầu bên kia không có người nhấc máy.

Cuối cùng nhờ thấy tin nhắn giữa anh và Quách Kỳ khá nhiều nên y tá mới thử liên lạc với anh ta, báo cho anh ta biết tình hình hiện tại.

Thân là một thằng đàn ông sức dài vai rộng, giờ đây, khi đứng giữa hành lang trống trải, lòng Quách Kỳ chỉ thấy đau quặn từng cơn.

Nếu Thẩm Yến bỏ đi vào lúc này, trừ anh ta ra, sẽ không một ai hay biết.

Bố mẹ Thẩm Yến không biết, anh trai không biết, Nguyễn Tri Vi càng không. 

Thẩm Yến ghé xuống nhân gian một chuyến nhưng lại chẳng luu lại bất kỳ dấu ấn gì cho ai, giờ đây nếu chết đi, anh cũng sẽ ra đi trong cô đơn và lạnh lẽo.

Nghĩ tới đây, viền mắt Quách Kỳ hoen đỏ. Anh ta và Thẩm Yến là bạn bè thân thiết chơi với nhau đã lâu, cậu ta thế nào, anh ta hiểu rõ hơn ai hết. 

Quả thật, Thẩm Yến có rất nhiều tật xấu. Cậu ta phách lối kiêu ngạo, nói năng không nể nang ai, cũng chẳng thiện lương hay là người hiền lành gì, tính tình nóng nảy lại cực kỳ khó chiều. Nhưng Quách Kỳ biết, thực ra sâu bên trong Thẩm Yến chỉ là một đứa nhóc yếu đuối. 

Anh là một đứa trẻ không được lớn lên trong tình yêu, vì chưa từng được yêu thương nên càng không biết phải sống cùng người khác thế nào. Anh không biết thế nào gọi là yêu, không biết yêu và cũng không học được cách yêu, cho nên bất cứ điều gì anh làm cũng mang lại cảm giác rất ngang ngược. Anh dùng sự kiêu ngạo bao bọc bản thân, che đi nội tâm cằn cỗi như hoang mạc, chỉ cần nơi đó có một hạt giống tình yêu bé xíu được nảy mầm, anh lại hận không thể móc tim móc phổi ra để báo đáp đối phương.

Thật ra, Thẩm Yến luôn đối xử với người của mình cực kỳ tốt, đơn cử như là đối xử với Quách Kỳ thôi. Nhìn thì có vẻ như anh chẳng nể mặt Quách Kỳ xíu nào, nhưng thực chất lại rất trượng nghĩa và giỏi bao che khuyết điểm. Từ nhỏ tới lớn, vì có Thẩm Yến ở cạnh nên không có ai dám bắt nạt Quách Kỳ. Anh rất thông minh và biết cách nắm bắt xu thế, giờ gần như tất cả những gì Quách Kỳ có được đều là nhờ đi theo Thẩm Yến. Nếu không nhờ có anh giúp, có khi hiện tại anh ta vẫn là một đứa phế vật. Kể cả khi anh ta vô dụng nhất, Thẩm Yến cũng chưa một lần có ý định bỏ rơi bạn, anh tình nguyện dẫn theo Quách Kỳ, không hề cảm thấy bạn mình như thế sẽ biến thành vật cản.

Anh đối xử với phụ nữ cũng vậy. Mặc dù Quách Kỳ không hiểu quá rõ chuyện tình yêu của Thẩm Yến, nhưng anh ta biết, kể từ sau khi cậu ta nhận rõ tình cảm mình giành cho Nguyễn Tri Vi, cậu ta luôn dốc hết sức mình bù đắp, vụng về học cách yêu cô.

Thẩm Yến lúc nào cũng thích gồng mình chống đỡ mọi chuyện. Anh rất giỏi giả vờ kiên cường, anh nguỵ trang thuần thục đến mức đôi khi làm Quách Kỳ suýt quên cả việc Thẩm Yến cũng có mặt yếu ớt, quên mất trái tim anh cằn cỗi như hoang mạc, cứ nghĩ việc gì vào tay anh cũng nên chuyện. 

Bây giờ đây, khi cõi lòng ấy kiệt quệ, để lộ ra sự yếu đuối đến lúc anh ta phát hiện cũng đã muộn. 

Quách Kỳ không kiềm nổi nữa. Anh ta ngẩng đầu lên, nuốt nước mắt chảy ngược vào trong, nhìn về phía cửa trung tâm cấp cứu đang khép lại, nắm chặt tay đấm một quyền lên vách tường: “Thẩm Yến, cậu phải còn sống trở ra cho tôi. Nghe chưa hả?” 

Xin cậu.

Phải sống sót trở ra đấy.

Chúng ta còn biết bao nhiêu việc chưa làm, biết bao nhiêu tiền ngoài kia chưa kiếm về tay, cậu còn chưa dỗ được cả người yêu quay đầu, sao có thể dễ dàng bỏ đi như vậy chứ. 

Đến 8 giờ sáng, cuối cùng đèn trung tâm cấp cứu cũng tắt.

Quách Kỳ ngồi chờ ngay ở băng ghế bên ngoài phòng cấp cứu, đèn tắt cửa vừa mở anh ta đã vội vàng túm lấy bác sĩ hỏi: “Cậu ấy…”

“Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch rồi.”

Tảng đá lớn đè nặng trong lòng Quách Kỳ cuối cùng cũng rơi xuống.

Bác sĩ cau mày: “Chỉ cần phát hiện muộn hơn nửa tiếng nữa thôi thì không ai cứu nổi cậu ta nữa đâu. Sao lại để dạ dày xuất huyết nhiều như thế hả, thanh niên các cậu bây giờ làm sao vậy? Biết dạ dày mình không tốt còn uống nhiều thế làm gì?”

Quách Kỳ phải cam đoan với bác sĩ: “Chờ cậu ấy tỉnh lại tôi sẽ dặn dò ngay.”

“Ừm, mình phải tự biết quý trọng lấy sinh mạng của mình ấy. Cậu là người thân của bệnh nhân à? Qua đây ký tên đi.” Bác sĩ nhìn Quách Kỳ hỏi.

Quách Kỳ lại bắt đầu thấy đau lòng thay Thẩm Yến, anh ta nén nỗi chua xót trong lòng mở miệng đáp: “Vâng.”

Cứ coi anh ta là người thân đi! Thẩm Yến hẳn không muốn người nhà mình biết chuyện này, anh ta sẽ không lắm chuyện.

“Được, thế theo tôi qua đây.”



Xử lý xong tất cả thủ tục liên quan đến phẫu thuật, nhập viện, Quách Kỳ quành lại tới phòng bệnh của Thẩm Yến. Cuộc phẫu thuật của Thẩm Yến đã diễn ra thành công và hiện tại anh đã được chuyển về phòng bệnh thường, vì thuốc mê chưa hết tác dụng nên anh vẫn chưa tỉnh.

Quách Kỳ nhẹ chân bước vào, đi tới cạnh giường bệnh quan sát Thẩm Yến. Dù sắc mặt Thẩm Yến tới nhợt, màu môi trắng bợt nhưng sự suy yếu đó không hề làm giảm đi vẻ tuấn tú trên khuôn mặt anh. Nhìn mong manh yếu đuối tựa như cánh hoa tàn bị cuốn theo dòng nước chảy xiết vậy. 

Nhìn Thẩm Yến yếu ớt nằm trên giường bệnh, lòng Quách Kỳ lại thấy khó chịu vô cùng. Đã rất nhiều năm rồi anh ta chưa thấy Thẩm Yến tự hành hạ mình tới mức này. Lần gần nhất anh ta được chứng kiến Thẩm Yến thế này là đầu năm cấp hai, Thẩm Yến của lúc đó vẫn chưa biết che giấu cảm xúc của bản thân, lúc nào cũng lạc lõng khi thấy bố mẹ không quan tâm đến mình.

Sau này, Thẩm Yến dần bớt thể hiện sự yếu đuối, anh tỏ ra thờ ơ với tất cả mọi chuyện, mỗi ngày đều chơi bời lêu lổng tìm niềm vui trong cuộc sống, sống một cách tuỳ tiện, không buồn đau khổ sở. Anh giấu bản thể nhỏ bé của mình ở một góc không ai nhìn thấy, không để ai phát hiện.

Nghĩ tới đây, Quách Kỳ thở dài đánh thượt một hơi: “Cũng may là cậu còn sống. Còn sống là tốt rồi. Sống mới có cơ hội giành lại mọi thứ, chứ nếu cậu chết đi thì coi như mất tất cả.”

Thẩm Yến nằm trên giường nhắm nghiền hai mắt, không đáp lại.

Tựa như đang có một giấc mơ không muốn tỉnh lại.

*

Nguyễn Tri Vi tỉnh giấc ở nhà Tô Ngự lúc 11 giờ trưa.

Cô ngơ ngẩn mở to mắt nhìn tình cảnh lạ lẫm xung quanh, đến khi có ký ức khơi gợi mới nhớ ra đây là nhà Tô Ngự.

Tối qua cô ngồi đây chờ tài xế quay về đón mình, chờ mãi chờ mãi rồi ngủ quên mất lúc nào không hay.

Nguyễn Tri Vi vội vàng ngồi dậy nhìn quanh một lượt cơ thể mình, quần áo trên người vẫn y nguyên như hôm qua, không có ai đụng vào và cũng không xảy ra chuyện gì.

Với tính cách đó của Tô Ngự, chắc chắn cậu ấy sẽ không làm gì mình. Về điểm này, Nguyễn Tri Vi vẫn khá tín nhiệm Tô Ngự.

Cô nhanh chóng xuống giường, nhìn quanh quất xung quanh quan sát kết cấu gian nhà. Nhà của Tô Ngự được trang hoàng rất đơn giản, nhất quán theo một màu xám tro. Gian phòng ngủ cô đang ngồi đây vật dụng chủ yếu trong phòng cũng theo màu đó, phía cửa sổ được lắp tấm rèm vừa dày vừa nặng, chắn toàn bộ ánh sáng chiếu vào căn phòng, hơn nữa gần đây cô ngủ không đủ giấc, nên được ngủ cái là ngủ thẳng đến khi tự tỉnh.

“Tô Ngự?” Nguyễn Tri Vi thử gọi một tiếng.

Không ai đáp lại.

Nguyễn Tri Vi đi ra phòng khách, tìm một vòng vẫn không thấy Tô Ngự đâu, cuối cùng cô tìm thấy di động của mình được đặt trên khay trà ngoài bàn phòng khách, bên cạnh có tờ note Tô Ngự để lại: “Tôi xin chị Tôn nghỉ giúp chị rồi. Tôi lên công ty đây, chị yên tâm nghỉ ngơi đi. Hôm nay chị đừng đáp trả lại dư luận bất kỳ điều gì. Tốt nhất là nay chị cứ ở lại đó đến tối hẵng rời đi, lúc đi nhớ đội mũ đeo khẩu trang cẩn thận, trên ghế sofa có chiếc áo khoác tôi chưa từng mặc lần nào.”

Nguyễn Tri Vi hiểu ý Tô Ngự. Dù lời tỏ tình của Tô Ngự là thật hay giả, nếu để phóng viên chộp được cảnh cô bước ra khỏi nhà Tô Ngự, thể nào mai tin này cũng lên đầu bảng hot search.

Cô ngồi lên ghế sofa cầm điện thoại đọc thông báo. Kể từ lúc Tô Ngự tỏ tình với cô tối qua đến giờ, giờ Nguyễn Tri Vi mới được động vào điện thoại của mình.

Vừa mở ra cái, cô không hề ngạc nhiên chút nào khi thấy một loạt thông báo từ wechat: “Tô Ngự thích cậu? Giờ Thẩm Yến cũng thích cậu? Vi Vi có diễm phúc ghê, nhiều lựa chọn quá đi ý chứ, mau chọn một anh đi.” 

“Vi Vi của chúng ta đúng là người gặp người thích…” 



Nguyễn Tri Vi xem lướt qua một lượt toàn bộ tin nhắn đến từ bạn bè và họ hàng, trong đó có cả tin Hướng Cẩm Thu gửi tới: “Tớ cứ thấy lời tỏ tình của Tô Ngự cứ quái quái sao ấy. Cậu ta vừa mới hot lên nhờ xào couple với Dương Ngải Văn mà, làm thế không phải lợi dụng cậu à?”

Nguyễn Tri Vi nhắn lại cho Hướng Cẩm Thu biết hành động ấy đơn giản là vì muốn giúp cậu ta tháo trói couple. Trả lời xong cô lại lướt lướt đọc tin nhắn tiếp, lướt đến cuối cô chợt phát hiện ra, từ lúc sự việc nổ ra tới giờ, Tiếu Mông Mông không hề nhắn tin cho cô.

Người trước đây lúc nào cũng hóng hớt đủ chuyện trong giới giải trí, có tin gì hot là phải tình báo ngay cho Nguyễn Tri Vi biết như Tiếu Mông Mông giờ lại im lặng bất thường.

Bình thường quan hệ giữa ba người họ khá tốt nên lúc này Nguyễn Tri Vi chỉ thầm suy đoán rằng chắc Tô Ngự nói việc này cho cô bạn biết trước rồi nên mới không sốt sắng qua hỏi.

Sau khi trả lời hết một lượt tin nhắn trên wechat, cô lại mở weibo lên xem thử. Vừa nhìn một cái cô đã phải ấn thoát ra ngay tức thì, vì trong hòm thư trên weibo có rất nhiều tin gửi tới chửi rủa cô.

Toàn là tin từ fan Tô Ngự, fan Dương Ngải Văn rồi cả fan couple Tô Dương nữa.

Đúng như Tô Ngự đã nói, cô không cần phải xem. 

Nguyễn Tri Vi thoát khỏi weibo, tìm mở lại kịch bản <Vòng xoáy vương triều> ra tiếp tục đọc. Cô định cả chiều nay sẽ ngồi ở nhà Tô Ngự xem qua kịch bản, chờ tới tối thì lặng lẽ rời đi.

Sau đó, cô dứt khoát mở điện thoại ra đọc kịch bản.



Tới khi màn hình di động tự động chuyển từ chế độ ban ngày sang ban đêm Nguyễn Tri Vi mới biết trời đã tối.

Cô mải mê xem kịch bản đến quên cả thời gian.

Đồng hồ trên điện thoại hiển thị 19:12, cô phải đi thôi.

Nguyễn Tri Vi đeo khẩu trang đội mũ vào, cầm luôn áo khoác của Tô Ngự mặc lên người và đóng cửa lại cẩn thận. Ra khỏi Tô Ngự, cảm giác hơi thở của mình xen lẫn cảm giác lành lạnh, Nguyễn Tri Vi mới nhận ra, chẳng biết bên ngoài tuyết đã rơi từ lúc nào. 

Này không phải là trận tuyết nhỏ, vì xung quanh tứ phía đâu đâu cũng mênh mông một màu trắng tinh. Từng hạt tuyết trắng li ti bay đầy đường, dưới ánh đèn đường ngoài kia trông nó chẳng khác nào một loại vụn bạc óng ánh, sáng tới loá mắt.

Nguyễn Tri Vi không kiềm được lòng mình nán lại ngắm tuyết. Cô rất thích tuyết, nhất là những trận tuyết lớn.

Trắng nõn tới mức làm người ta không nỡ vấy bẩn.

Đúng lúc này đây, đột nhiên cô nhớ tới trước kia mình và Thẩm Yến cũng có một lần nói chuyện liên quan đến tuyết. Lúc ấy Thẩm Yến nói anh rất thích ngắm tuyết rơi trên trời, vì nhìn hoa tuyết anh sẽ nhớ tới cô.

Lúc ấy Nguyễn Tri Vi đã vì những lời tình tứ đó của anh mà vui vẻ rất lâu. Giờ nghĩ lại khoảng thời gian hai người từng bên nhau, dù là hạnh phúc hay đau khổ, tất cả đều xa xôi cứ như chuyện kiếp trước vậy. 

Quên đi. Nguyễn Tri Vi hít sâu một hơi, dẹp hết mọi tâm tư ngổn ngang trong đầu. Vừa cất bước ra khỏi toà nhà của Tô Ngự hai bước, cô lại khựng bước chân. 

Bởi vì cô thấy…

Thẩm Yến.

Đang đứng giữa trời tuyết.

Sắc mặt Thẩm Yến trắng bệch như giấy, màu môi tái nhợt không chút huyết sắc, màu da anh tựa như muốn hoà vào làm một cùng tuyết trắng, như thể ngay giây sau sẽ tan biến ngay tức thì. Tương phản với đó anh lại mặc trang phục đen kịt từ đầu tới chân, làm hình thành sự đối lập rõ rệt.

Thẩm Yến đứng ở đằng xa yên lặng nhìn cô.

Tại sao chứ? Tại sao Thẩm Yến chỉ lặng lẽ đứng đó nhìn cô, mặt không có chút biểu cảm nào, nhưng Nguyễn Tri Vi vẫn cảm nhận được anh đang đau khổ chứ…