Quách Kỳ không nói thành lời.
Anh ta mơ hồ có cảm giác, vòng ngọc này không phải vòng ngọc bình thường.
Với thế lực của Thẩm Yến, có là chiếc vòng ngọc đắt giá hơn nữa cũng không thể khiến anh bi lụy thế này. Rõ ràng nó là vật tượng trưng cho tình yêu của anh và Nguyễn Tri Vi.
Quách Kỳ lặng đi mất một lúc mới cất tiếng nói: “Anh Thẩm…”
Nghe có tiếng gọi, Thẩm Yến mới quay lại nhìn ra phía cửa. Thấy người tới là Quách Kỳ, anh lập tức thu lại dáng vẻ yếu ớt ban nãy. Anh không có thói quen thể hiện sự yếu đuối của mình trước mặt người khác.
Dưới cái nhìn chăm chú của Quách Kỳ, chờ Thẩm Yến ngước lên lần nữa, sắc mặt anh đã trở về như lúc bình thường.
“Có việc gì à? Sao cậu lại tới đây?” Thẩm Yến lạnh nhạt hỏi.
Dáng vẻ bất lực mất mát của Thẩm Yến tựa như chỉ là ảo giác của Quách Kỳ.
“À, Thẩm Phồn gọi cho tôi, bảo cậu gọi điện lại cho bà nội, đừng chơi trò mất liên lạc nữa. Tôi biết cậu nghe không lọt tai lời của anh trai, nhưng người kia dù gì cũng là bà nội cậu, nên mới tới đây tìm.” Quách Kỳ giải thích.
“Tôi biết rồi.” Thẩm Yến nhặt mảnh vỡ vòng ngọc rơi trên nền đất lên rồi đứng thẳng dậy, cẩn thận cất nó đi xong bước về phía Quách Kỳ.
Quách Kỳ cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: “Cậu bị mất một đoạn nối của vòng ngọc à?”
“Ừm.” Thẩm Yến biết Quách Kỳ đã nhìn thấy bộ dạng khi nãy của mình nên không nhiều lời: “Trước khi rời đi Vi Vi đã ném vỡ nó. Lúc ném cô ấy đứng khá gần lan can sân thượng, chắc là miếng đấy bị văng ra bên ngoài, bị người quét rác người ta nhặt rồi. Chuyện xảy ra khá lâu rồi, giờ không tìm được nữa.”
“À à là vậy hả…” Trong chốc lát, Quách Kỳ cũng không biết nói gì.
Hai người im lặng sóng vai rời khỏi sân thượng, đi xuống dưới.
Yên lặng được một lúc, Thẩm Yến lại hỏi: “Cậu nói xem, vòng ngọc bị mất một miếng có thể khôi phục lại như lúc ban đầu không?”
Tuy giọng điệu của Thẩm Yến rất đỗi bình tĩnh, tựa như chỉ đang thuận miệng hỏi thăm nhưng Quách Kỳ biết ẩn dưới đó là trăm ngàn cảm xúc ngổn ngang.
Tình cảm bị Thẩm Yến đè nén tới cực hạn, đến mức nó có thể sụp đổ ngay trong giây kế tiếp.
Trực giác Quách Kỳ mãnh liệt cảnh báo, nhưng anh ta lại không thể nói không thể.
“Được, được chứ…”
Thẩm Yến dừng chân: “Được ư?”
“…” Quách Kỳ cũng không biết nữa, từ đó vô thức bật ra khỏi miệng anh ta.
Từ từ, tự dưng Quách Kỳ nhớ ra: “Đúng! Tất nhiên là được rồi. Tôi có quen một chuyên gia chuyên phục chế lại các văn vật bị hỏng. Đừng nói là vòng ngọc, ngay những văn vật khó nhằn anh ta cũng phục chế được hết. Phần mảnh ngọc bị thiếu của cậu, anh ta có thể tìm một miếng ngọc tốt hơn đắp vào. Sửa nó về y như cũ thì khó, nhưng anh ta thừa sức biến nó trở nên tốt hơn.”
Lời này là để thức tỉnh Thẩm Yến.
Giờ chuyện cũng đã xảy ra, chuyện anh làm đã trở thành tổn thương không thể cứu vãn với Nguyễn Tri Vi, nên dù có làm gì đi chăng nữa cũng sẽ để lại vết tích, không thể ngó lơ như không có chuyện gì xảy ra. Chuyện Thẩm Yến phải làm không phải là để cho tất cả mọi chuyện quay về như ban đầu, mà cần cho Nguyễn Tri Vi thấy được, mình không còn ngỗ ngược như ngày trước nữa. Anh biết yêu là gì, và sẽ làm cho tương lai của cô trở nên tốt đẹp hơn.
“Gửi tôi phương thức liên lạc với chuyên gia phục chế văn vật ở Myanmar.”
“Được được được, để tôi gửi cho cậu.”
Đến giờ Quách Kỳ mới cảm nhận được Thẩm Yến như sống lại. Không như vừa rồi trên sân thượng, anh chẳng khác nào cái xác không hồn.
Sau khi rời khỏi sân thượng, hai người quay trở lại phòng ngủ chính trong biệt thự Kim Đàn. Thẩm Yến đi vào nhà tắm rửa tay, gột rửa hết bùn đất còn dính trên đầu ngón tay, sau đó lập tức nhấn kết bạn với chuyên gia phục hồi văn vật kia. Nhưng tầm này chắc đến giờ nghỉ ngơi của người ta rồi nên đối phương không đồng ý ngay.
Giờ Quách Kỳ có ở đây cũng không giải quyết được vấn đề gì nên Thẩm Yến nói hai, ba câu đuổi anh ta về nhà. Xong xuôi mọi thứ anh mới nhấc máy lên thản nhiên gọi lại cho bà nội, không hề cảm thấy chột dạ khi bản thân gây họa: “Alo, bà nội ạ?”
“Cuối cùng cháu cũng nghe máy rồi.”
“Trước đó cháu không cầm điện thoại.” Thẩm Yến giải thích qua loa.
Bà nội nghiêm trọng nói thẳng vào chủ đề chính: “Thẩm Yến, cách xử sự lần này của cháu làm bà rất thất vọng. Bà giao tập đoàn Thẩm thị cho cháu là vì xem trọng sự ẩn nhẫn và mưu lược quyết đoán của cháu. Nhỏ không nhịn ắt làm loạn việc lớn, đạo lý đơn giản như thế mà cháu không hiểu sao? Đã là doanh nhân thì nhiều bạn, ít kẻ thù là tốt nhất bởi cháu không thể biết được đến khi nào mình cần trợ giúp. Chuyện của nhà họ Bạch cũng thế thôi, chúng ta đâu nhất thiết phải khiến mọi chuyện xáo xào khó coi như vậy? Việc này cháu xử sự không đúng, mấy hôm nữa qua bên đó xin lỗi Bạch Khởi đi.”
Thẩm Yến yên lặng nghe bà nội nói hết xong bật thốt lên một câu hỏi không đầu không đuôi: “Bà nội, bà có biết tại sao trước đấy cháu đổi ý vào công ty làm việc không?”
“Gì cơ?” Bà nội không hiểu ý Thẩm Yến.
“Vì cháu muốn bảo vệ người phụ nữ của cháu.” Ánh mắt Thẩm Yến trở nên lạnh băng: “Vậy nên việc cháu giả heo ăn thịt hổ, nhẫn nhịn đi từng bước, tất cả đều vì cô ấy. Giờ cháu đã đứng trên cao rồi, nhưng đứng đó rồi mà vẫn không thể bảo vệ người mình yêu thì có ích gì?”
Giọng Thẩm Yến không chút nao núng: “Trở mặt với nhà họ Bạch thì sao chứ? Cả đời không qua lại với nhà họ nữa thì có sao? Nếu giết người không phạm pháp thì lúc đó cháu đã bóp chết cô ta rồi. Cháu thì không sao, nhưng cô ta phải trả giá vì khiến Vi Vi chịu ấm ức. Cháu không xin lỗi đâu. À, còn nữa, không chỉ không xin lỗi mà cháu còn vạch thẳng giới hạn với cô ta. Cả nhà cô ta sau này đừng hòng được sống cuộc sống sung túc như bây giờ.”
Lời Thẩm Yến nói, nghe ngông cuồng vô cùng.
Bà nội nghẹn lời không nói được gì.
Bà biết, Thẩm Yến đi lệch hướng rồi. Đứa bé này có thủ đoạn, nhưng tính tình cũng rất cố chấp.
Người đứng trên cao không nên có nhược điểm. Vậy mà, Nguyễn Tri Vi lại trở thành nhược điểm trí mạng của anh. Nhưng bà biết, giờ Thẩm Yến đang đứng trên cao, có khuyên thế nào anh cũng chẳng nghe lọt tai.
“Tự giải quyết đi.” Bà cũng không muốn nhiều lời: “Cháu nên nhớ, mọi việc cháu làm bây giờ, tương lai cháu phải gánh chịu hết thảy hậu quả.”
Thẩm Yến đáp lại không chút do dự: “Cháu sẽ tự chịu trách nhiệm.”
“Tút tút tút…” Bà nội dứt khoát cúp máy.
Thẩm Yến mở khóa di động không chút đắn đo, nhấn vào wechat thông báo ngay cho hội đồng quản trị quyết định mới…
Ngưng hết tất cả các giao dịch và dự án hợp tác với nhà họ Bạch, đồng thời đẩy những dự án sẵn có lên thay thế nhà họ Bạch, chiếm thị trường của họ, làm cho bọn họ không còn đường lui.
Đã là tư bản thì không có chuyện nương tay, đã ra tay là không có lối thoát.
Cha mẹ Bạch Khởi không phải dân kinh doanh nhưng nhà họ Bạch dẫu gì cũng là gia tộc lớn ở Bắc Thành, cơ ngơi tất nhiên không phải dạng vừa. Đã vậy họ hàng của Bạch Khởi có không ít người đang có dự án hợp tác với tập đoàn Thẩm thị. Vậy mà giờ Thẩm Yến nói ngưng là ngưng toàn bộ, không chút để tâm tới số tiền bị tổn thất.
Thẩm Yến chặn đứng mọi đường lui của nhà họ Bạch. Anh chẳng cần biết đấy là họ hàng xa hay gần của Bạch Khởi, chỉ cần dính líu đến cô ta thì đều gặp xui xẻo hết.
Đây là cái giá Bạch Khởi phải trả.
*
Quyết định vừa ra đã khiến giới kinh doanh rung chuyển cực mạnh. Từ trước đến nay không một ai dám để ân oán cá nhân xen vào công việc, nhưng Thẩm Yến lại làm thật.
Dù biết đấy là hành động hết sức “bỉ ổi”, nhưng không một ai dám nói không.
Các doanh nghiệp liên quan nhao nhao đặt tập đoàn Thẩm thị và Bạch thị lên bàn cân để so sánh. Kết quả cho thấy lựa chọn tập đoàn Thẩm thị vẫn tốt hơn nên mọi người ngả hết về Thẩm thị, cô lập Bạch thị.
Họ hàng của Bạch Khởi không tìm được chốn nương tựa, doanh nghiệp bị ảnh hưởng nặng nề, khó tránh khỏi việc oán trách cha mẹ Bạch Khởi làm liên lụy tới mình. Cha mẹ Bạch Khởi gánh chịu áp lực nặng nề đến mức ngủ cũng không yên giấc.
Rõ ràng nói Thẩm Yến sẽ tới xin lỗi sao giờ mọi thứ lại thành thế này? Thẩm Yến không những không nể mặt mà còn làm cả nhà họ Bạch phải điêu đứng.
Cha mẹ Bạch Khởi muốn tới nhà họ Thẩm hỏi bà cụ Thẩm xem chuyện này là như thế nào, nhưng lần này đến cửa biệt thự nhà họ Thẩm bọn họ cũng không vào nổi.
Khoảnh khắc ấy, bọn họ nhận ra rằng, chỉ khi nhà họ Thẩm chịu nể mặt bọn họ mới có thể giữ thể diện. Chứ một khi bên đó thu hồi ý định đấy, thì hai người họ chẳng là cái thá gì.
Nhà họ Bạch thuộc dòng dõi thư hương thế gia, cha mẹ Bạch Khởi cũng là kiểu người nho nhã trí thức nên họ luôn nghĩ bất cứ sự việc gì cũng phải rạch ròi đúng sai, đâu ngờ được Thẩm Yến lại bá đạo, vô lý không từ thủ đoạn như thế.
Giờ thì hai ông bà hối hận không kịp.
Bạch Khởi trở thành cái đích cho mọi người trong nhà họ Bạch chỉ trích, đến người nhà còn không giúp đỡ thì làm sao tới lượt người lạ ngoài kia. Vì chuyện của Nguyễn Tri Vi mà giờ danh tiếng của cô ta trong giới cực kỳ kém, có không ít fan Nguyễn Tri Vi trở thành antifan của Bạch Khởi, còn đổi tên tài khoản thành “Hôm nay Bạch Khởi đã chết chưa?”, “Bạch Khởi cút ra khỏi giới giải trí”, “Bạch Khởi không xứng đáng làm đạo diễn”… Đã vậy, những topic tẩy chay cô ta cũng rất hot.
Bình luận dưới weibo Bạch Khởi thì khỏi phải nói, những lời chửi rủa nhục mạ cô ta nhiều vô kể, chả thiếu gì mấy lời hỏi thăm ân cần đến tận 18 đời tổ tông nhà cô ta, khủng khiếp đến mức cô ta phải đóng mục bình luận và tin nhắn riêng.
Bạch Khởi bị ép phải khiêm tốn. Cô đạo diễn da trắng mặt xinh kiêu ngạo trong mắt đại chúng trước kia dần bị lu mờ khỏi sự chú ý của quần chúng.
Ngược lại với Bạch Khởi, Nguyễn Tri Vi bật lên nhanh chóng…
Đêm thảm đỏ ấy đã giúp Nguyễn Tri Vi thu về không biết bao nhiêu hot search, từ chuyện của cô với Thẩm Yến tới tạo hình, khả năng diễn xuất. Nguyễn Tri Vi dùng chính sức hút của mình làm bản thân trở nên nổi bật trên hot search giữa một dàn đỉnh lưu.
Thậm chí đêm ấy Nguyễn Tri Vi còn leo lên top 1 nữ nghệ sĩ có độ thảo luận cao nhất, bỏ xa các ngôi sao nổi tiếng khác. Tất cả những gì cô có được đều là người thật việc thật.
Hơn nữa, bản thân Nguyễn Tri Vi cũng không chơi chiêu trò thái quá, cô vẫn thành thật đi đóng phim. Cô có nhan sắc thoát vòng, có khả năng diễn xuất thuyết phục mọi người, nó đủ để khiến ai xem <Diễn viên phái thực lực> cũng thấy phiếu bầu của Bạch Khởi có vấn đề. Xui xẻo một chỗ là sau đấy Bạch Khởi dính scandal, Nguyễn Tri Vi lại bị động vạ lây.
Có nhan sắc, có diễn xuất, có độ thảo luận, gây được thiện cảm với nhiều người, lần này Nguyễn Tri Vi không thể không nổi.
Nguyễn Tri Vi thẳng một đường tiến vào hàng ngũ các nữ minh tinh nổi tiếng. Có rất nhiều kịch bản tìm tới cô, muốn Nguyễn Tri Vi gia nhập đoàn làm phim của mình. Lần này hình tượng nhân vật không chỉ dừng lại ở kiểu thanh thuần ngây thơ mà dạng nào cũng có, làm chị quản lý chọn đến hoa cả mắt.
Bỗng một ngày, Nguyễn Tri Vi bất ngờ nhận được cuộc gọi từ chị quản lý ngay sau khi vừa kết thúc công việc.
Chị quản lý run rẩy nói: “Vi Vi! Ôi trời ạ! Em có biết ai vừa tìm chị không? Đạo diễn Trương Văn đấy! Em không nghe nhầm đâu, là bác đạo diễn Trương Văn nổi tiếng đó đấy!”
Nguyễn Tri Vi ngẩn người: “Đạo diễn Trương Văn ạ?”
Có thể nói đạo diễn Trương Văn là vị đạo diễn nổi tiếng bậc nhất trong nước, là nhà chế tác điện ảnh có uy lực nhất. Rất nhiều bộ phim điện ảnh qua tay ông gây được tiếng vang lớn trên thị trường quốc tế, đoạt vô số giải thưởng. Ông ấy đã thổi hồn cho không biết bao nhiêu nhân vật. Chỉ cần đóng phim ông quay, diễn viên ấy lập tức bay lên top đầu trong giới.
Đạo diễn mát tay là vậy nhưng không phải đỉnh lưu, diễn viên nào cũng có tư cách tham gia vào phim của ông. Không ai có thể chi phối ông ấy. Ông không quan tâm diễn viên đó nổi tiếng ra sao, chỉ cần biết người này có hợp với nhân vật hay không.
“Đúng thế.” Chị quản lý không tài nào nói lưu loát nổi: “Đạo diễn Trương Văn nói ông ấy rất tán thưởng diễn xuất của em trong <Diễn viên phái thực lực> và cảm thấy em rất hợp vai bộ phim trong tay ông ấy. Trời ạ, Vi Vi ơi, chị cứ như đang nằm mơ vậy. Rốt cuộc chị phải đánh đổi bao nhiêu may mắn mới gặp được em vậy!”
Nguyễn Tri Vi hoảng hốt, không dám tin vào điều mình vừa nghe được. Được ưu ái diễn phim do Trương Văn quay nghĩa là gì, cô tin rằng không một diễn viên nào trong giới không biết. Người đó chắc chắn sẽ nổi tiếng, đó là tài nguyên cao cấp nhất trong giới giải trí.
Từ truyền hình chuyển hướng sang màn ảnh lớn, đã thế còn chạm ngay phải xuất phát điểm cao vời vợi, nếu nói Nguyễn Tri Vi không vui là nói dối, bởi nhìn khóe mắt đuôi mày cô là biết cô đang vô cùng vui sướng.
“Đạo diễn Trương Văn hẹn em thứ năm tuần này tới thử vai đấy. Vi Vi, chị tin em sẽ làm được.”
Nguyễn Tri Vi trịnh trọng gật đầu: “Vâng! Cảm ơn chị Tôn, em sẽ cố gắng hết sức!”