Không Làm Thế Thân – Hứa Quân Tam Sinh

Chương 50




Thẩm Yến, Nguyễn Tri Vi và Bạch Khởi nghiễm nhiên trở thành ba người nổi bật nhất bữa tiệc.

Chất lỏng màu đỏ loang lổ chảy xuống đọng lại vệt nước trên vai Bạch Khởi, lớp trang điểm tỉ mỉ tinh tế của cô ta bị ly rượu của Thẩm Yến phá hết, để lại gương mặt trông vô cùng nhếch nhác. Đến bộ váy màu xanh lấp lánh như ánh sao trời của cô ta cũng trở nên xấu xí vì vết rượu đỏ.

Nét mặt Bạch Khởi sững sờ, dường như cô ta không phản ứng kịp với những chuyện vừa xảy ra. Trên hàng mi cô ta còn đọng lại vài giọt rượu vang, thi thoảng lại có vài giọt tí tách rơi xuống nền váy xanh thấm đẫm rượu vang đỏ. 

Cả Nguyễn Tri Vi và Tô Ngự đứng đó đều bối rối, cô mở to mắt, không dám tin vào hành động vừa xảy ra.

Đến khi tiếng mọi người xung quanh ồn ào bàn tán lọt vào lỗ tai Bạch Khởi cô ta mới dần lấy lại được tinh thần, chẳng còn dáng vẻ đoan trang cố tạo dựng nữa, chỉ biết cao giọng để tìm lại tiếng nói của mình: “Thẩm Yến, anh…”

“Đừng có gọi tên tôi, giọng cô khó nghe lắm.” Thẩm Yến nâng ly rượu vang đỏ trống không lên, nhếch môi nở nụ cười nhưng ý cười không chạm tới đáy mắt, trong đó chỉ có sự thờ ơ và chế nhạo.

Rất rõ ràng, Thẩm Yến không hề cảm thấy áy náy với khung cảnh hỗn độn mình gây nên, kiêu ngạo nói: “Lúc nhận phỏng vấn của phóng viên chắc cô nhắc tới tôi không ít nhỉ? Sao nào? Tôi mới đáp lễ cô một ly rượu mà đã là quá đáng à?”

Thẩm Yến xem hết bài đăng trên Miêu khu mới biết, Bạch Khởi không ít lần cố tình nhắc tới mình mỗi khi có phóng viên phỏng vấn. Cô ta thường thường đáp lại bằng giọng điệu hết sức tự đắc với việc anh yêu cô ta sâu đậm, còn cô ta thì chưa nghĩ kỹ xem có nên đồng ý không, chỉ coi anh là “lốp xe dự phòng”.

Giờ chương trình <Diễn viên phái thực lực> của Nguyễn Tri Vi vừa lên sóng hot search thế thân của Bạch Khởi đã chễm chệ trên bảng xếp hạng, hẳn là có không ít cư dân mạng nhiều chuyện góp phần đẩy nó lên. Nhưng bằng sự nhạy bén của một thương nhân, Thẩm Yến biết Bạch Khởi đã đứng sau giật dây, thậm chí hot search đó ban đầu còn là cô ta mua.

Rõ ràng là Bạch Khởi cố ý.

Người phụ nữ này tác oai tác quái khắp nơi, anh mới hắt có ly rượu vẫn còn nhẹ lắm.

Bạch Khởi nhếch môi, dáng vẻ chật vật không còn chút phong phạm nào của một tiểu thư khuê các. Cô ta biết mấy người ở đây chỉ tụ lại xem náo nhiệt nhưng cũng không chịu thua cãi ngay: “Tôi nói sai chắc? Rõ ràng là anh thích tôi, năm đó chuyện anh theo đuổi tôi cả trường đều biết…” 

Nghe cô ta nói vậy, Thẩm Yến bực bội cắt ngang: “Chuyện từ đời thuở nào rồi còn lôi ra nhai lại, Bạch Khởi, cô không có ai yêu nên khát khao vậy à?”

Nói đến đây, anh khựng lại khoảng mấy giây, nhìn thẳng vào đôi mắt cô ta mà nhạo báng: “Với cả, cô thật sự nghĩ rằng sự theo đuổi bồng bột của tôi thời niên thiếu là thích à?” 

Anh phủi sạch quan hệ với Bạch Khởi chỉ bằng hai câu. 

Mọi người xung quanh nghe thế, không hẹn mà cùng lúc hiểu ra, có vẻ như bình thường Bạch Khởi khoác lác thành thói rồi. Người phụ nữ này quá ham hư vinh!

Quần chúng xung quanh quay qua nhìn nhau, ai cũng thấy xem thường hành vi của Bạch Khởi.

Bạch Khởi cảm giác máu toàn thân đang dồn hết lên trên đỉnh đầu. Dáng vẻ cô ta bây giờ chắc hẳn trông chẳng khác nào con hề, tự mình đa tình vẽ ra trò cười rồi để bản thân bị vạch mặt ngay trước ánh nhìn của biết bao nhân vật nổi tiếng trong giới.

Từ nhỏ đến lớn, cô ta chưa bao giờ mất mặt thế này.

Bạch Khởi thở gấp, nôn nóng muốn tìm lại tự tôn của mình, sau đó ánh mắt cô ta va phải Nguyễn Tri Vi đứng cạnh. Giờ cô ta trông chật vật biết bao nhiêu, Nguyễn Tri Vi dựa vào đâu mà vẫn giữ được dáng vẻ kiêu sa như lúc đầu? Dựa vào đâu chứ?

Bạch Khởi tức giận muốn cướp ly rượu trong tay Nguyễn Tri Vi hất ngược về phía cô. Lúc này đây, trong đầu cô ta không có một xíu lý trí và bình tĩnh nào cả, chỉ muốn nhanh chóng làm Nguyễn Tri Vi nhếch nhác giống như bản thân.

Cô ta ra tay quá nhanh làm Nguyễn Tri Vi không phản ứng kịp, đến khi hoàn hồn ly rượu trên tay đã bị cướp mất. Ai ngờ, Thẩm Yến còn ra tay nhanh hơn Bạch Khởi…

Ngay trước khi Bạch Khởi hất ly rượu về phía Nguyễn Tri Vi, Thẩm Yến nhanh tay tóm luôn cổ tay cô ta. 

Sau đó, anh trở tay, bẻ cổ tay Bạch Khởi đánh “khực” một cái, mọi người xung quanh ai cũng nghe rõ tiếng xương bị tháo khớp.

Cơn đau ở cổ tay khiến Bạch Khởi đau tới nhăn mặt, không còn sức cầm nổi ly rượu vang trên tay. Ly rơi xuống theo quán tính đổ luôn chất lỏng đựng bên trong ra, rượu đỏ loang lổ phủ lên váy.

Chiếc ly văng đi rất xa, rơi đánh xoảng một cái xuống mặt đất, mảnh thủy tinh sắc nhọn lóe lên tia sáng dưới ánh đèn.

Theo sau tiếng ly rượu vỡ nát là tiếng kêu gào thảm thiết của Bạch Khởi.

“ A A A A A A!” Đau, cổ tay đau quá! Bạch Khởi ôm cổ tay kêu gào không ngừng, mất hết dáng vẻ trang nhã.

Thẩm Yến lại chẳng có chút thương hoa tiếc ngọc nào, anh mặc kệ Bạch Khởi ngã ngồi trên mặt đất, vô tình giương mắt nhìn cô ta chịu đựng cơn đau. 

Nguyễn Tri Vi đứng cạnh nhìn hai tay mình trống không, ngơ ngác vì mọi chuyện xảy ra việc ngoài dự liệu của cô, đại não như đang chết máy. 

Và chỉ chớp mắt sau, Thẩm Yến đã có hành động khiến cho mọi người ở đây ai cũng khiếp sợ.

Anh nhấc chân, dùng sức dẫm lên cổ tay Bạch Khởi, hung hăng xoay mũi chân nghiền một vòng, tàn nhẫn gằn từng chữ hỏi cô ta: “Ai cho phép cô đụng vào cô ấy?”

Khoảnh khắc ấy, ai cũng nghĩ Thẩm Yến điên rồi.

Bạch Khởi không phải người thấp cổ bé họng như An Duyệt Nhiên, nói đuổi là đuổi được luôn ra khỏi giới. Sau lưng cô ta có cả nhà họ Bạch chống lưng, là thư hương thế gia nổi tiếng Bắc Thành. Bạch Khởi tốt xấu gì cũng là cô tiểu thư lá ngọc cành vàng, Thẩm Yến làm căng thế này chẳng khác nào trở mặt kết thù với người nhà họ Bạch. 

Trước đấy hất rượu coi như là ân oán đôi bên, bẻ khớp cổ tay có thể nói là tự vệ nhưng tàn nhẫn đến mức dẫm lên cổ tay thế này thì chẳng khác nào đang ném mặt mũi nhà họ Bạch xuống dưới đất.

Bạch Khởi bị đối xử như vậy, chắc chắn nhà họ Bạch sẽ không bỏ qua.

Nguyễn Tri Vi nhìn các diễn viên đứng xung quanh ai nấy đều không dám thở mạnh, lòng cũng ngờ ngợ ra đôi điều.

Cô vô thức tiến lên phía trước túm lấy áo Thẩm Yến, gọi tên anh hòng bảo anh bình tĩnh lại: “Thẩm Yến.”

Giọng nói mềm mại quen thuộc ấy như một liều thuốc an thần, đại não Thẩm Yến tức khắc tỉnh táo hẳn, dần ý thức được mình đang làm gì.

Anh quá xúc động khi thấy Bạch Khởi định hắt rượu vào Nguyễn Tri Vi.

Hoặc phải nói, ngay lúc nhìn thấy hot search nói Nguyễn Tri Vi là thế thân của Bạch Khởi, anh đã không giữ nổi lý trí.

Trong kinh doanh, anh có thể nhún nhường chịu nhục, bình tĩnh kiềm chế bản thân, thận trọng trong từng bước đi. Bản thân anh bị đối xử thế nào cũng được, nhưng anh không thể chịu nổi khi thấy người phụ nữ của mình chịu ấm ức.

Ngay cả người phụ nữ của mình còn không bảo vệ được thì đúng là đồ bỏ đi.

Nhờ có Nguyễn Tri Vi gọi giật lại, ánh mắt lạnh tanh của Thẩm Yến mới đỡ hơn chút. 

Anh bình thản bỏ chân ra khỏi cổ tay Bạch Khởi, nhìn về phía bảo an đang chạy tới, ra lệnh luôn: “Gọi xe cấp cứu cho cô ta đi, đừng để cô ta chết thật.”

Lúc này bảo an mới vội vàng cầm điện thoại lên bấm số: “Alo, 120 đúng không. Tôi cần một xe cấp cứu tới…”

Bạch Khởi đau đến nói không nên lời, trán cô ta lấm tấm mồ hôi lạnh, đau đến cong người, khó nhọc thều thào với Thẩm Yến: “Dựa, dựa vào đâu chứ… cô ta, cô ta chỉ là thế, thế thân…”

Mới nãy Thẩm Yến đã định không để tâm tới Bạch Khởi nữa, nhưng tự dưng cô ta lại mở miệng nói, ánh mắt anh lại trở nên sắc bén. 

Anh cúi đầu nhìn Bạch Khởi trong giây lát rồi khom người, lạnh lùng nói: “Thế thân? Thế thân cho cô hả? Cô xứng chắc?”

“Nghe cho kỹ đây, Nguyễn Tri Vi chưa bao giờ là thế thân của cô. Đừng có tự mình đa tình như vậy nữa, sống phải tỉnh táo lên!” Nói xong câu đó, Thẩm Yến đứng thẳng người dậy. 

Mọi người xung quanh ai cũng đang nhìn ba người họ nhưng Thẩm Yến không quan tâm, anh nắm lấy cổ tay Nguyễn Tri Vi muốn cô rời đi cùng mình.

Và lần này, khi Thẩm Yến chạm vào cổ tay cô, cô đã không còn hất ra giống như những lần trước.

Rõ ràng vừa rồi anh còn tàn nhẫn thẳng tay bẻ cổ tay Bạch Khởi nhưng tới khi cầm cổ tay Nguyễn Tri Vi, lực của anh đã nhẹ hơn rất nhiều, nắm hờ cứ như sợ làm cô đau.

Nguyễn Tri Vi biết nhưng không nói gì, cô để mặc Thẩm Yến kéo mình đi, cúi đầu cùng anh rời khỏi hội trường. 

Mọi người trong hội trường nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, bắt đầu bàn tán xôn xao chuyện vừa xảy ra. Trong số những người nhìn theo có cả Tô Ngự. 

Tô Ngự mới nãy còn đứng cạnh Nguyễn Tri Vi xem náo nhiệt, lẳng lặng quan sát hết tất cả.

Cậu ta chẳng khác nào một khán giả bình thường.

Từ đầu đến cuối, chỉ là khán giả mà thôi.

*

Thẩm Yến dắt Nguyễn Tri Vi tới bên cạnh chiếc Bugatti, mở cửa xe cho cô ngồi vào ghế phó lái, cả hai đều im lặng không nói. 

Đã lâu không nói chuyện với nhau, giờ Thẩm Yến không biết mình nên mở lời với cô như thế nào.

Cửa xe chậm rãi mở ra, để lộ nội thất bên trong đơn giản nhưng cực kỳ phong cách, Thẩm Yến cúi người điều chỉnh ghế ngồi cho cô: “Cụ thể ra sao, chúng ta vào xe nói đi.”

Nguyễn Tri Vi thấy vậy cũng nhìn anh lâu hơn chút. Thì ra Thẩm Yến cũng biết quan tâm người khác thế này.

Thẩm Yến nhận ra cô đang quan sát mình, mất tự nhiên dời mắt sang hướng khác.

Anh đang học. Học cách để yêu một người, học cách chăm sóc người con gái của mình, không biết có hiệu quả không đây. 

Sau khi Nguyễn Tri Vi ngồi lên ghế phó lái, Thẩm Yến lại giúp cô thắt nốt đai an toàn. Anh cài rất nhanh, cũng không dám để bản thân tiếp xúc quá gần với cô vì sợ cô nghĩ anh làm vậy là có ý đồ khác, lại cảm thấy anh đáng ghê tởm. 

Yêu, là ngay cả tới gần cũng không dám làm càn.

Giúp Nguyễn Tri Vi điều chỉnh ghế ngồi xong, Thẩm Yến đi vòng sang bên kia ngồi lên ghế lái, lái Bugatti ra khỏi bãi đỗ xe, cứ thế đi băng băng trên đường.

Anh không nói sẽ dẫn cô đi đâu, cô ngồi cạnh cũng không lên tiếng hỏi, chỉ lẳng lặng ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Một lúc sau, Thẩm Yến tìm được góc khuất đỗ xe lại.

Thẩm Yến nghiêng đầu nhìn Nguyễn Tri Vi, ẩn trong đôi mắt đào hoa kia là tình yêu phải kiềm nén: “Anh muốn giải thích với em chuyện thế thân và cả chuyện liên quan tới Bạch Khởi.”

Nguyễn Tri Vi gật đầu: “Anh nói đi.”

Dù cho chuyện đã qua nhưng Nguyễn Tri Vi vẫn muốn biết tường tận tất cả mọi thứ để sau này bản thân không còn bận tâm đến nó nữa.

Thẩm Yến khựng lại trong giây lát rồi nói hết chuyện của mình và Bạch Khởi cho cô nghe.

Thẩm Yến và Bạch Khởi từng học chung trường cấp ba dành cho con nhà giàu.

Anh lúc ấy ngày nào cũng ăn chơi đàn đúm với đám con ông cháu cha, còn Bạch Khởi lại là con cháu thuộc dòng dõi thư hương thế gia, hai người tuy học cùng một trường quý tộc nhưng vòng tròn giao tiếp của cả hai lại khác nhau một trời một vực. Cho dù có chạm mặt nhau ở trường học hai người cũng chẳng nói chuyện với nhau câu nào.

Mãi cho đến một đêm mưa, Thẩm Yến ra khỏi nhà ghé vào tiệm sách gần đó vô tình gặp Bạch Khởi.

Lúc đó tâm trạng Thẩm Yến rất tệ. Cha mẹ anh đưa Thẩm Phồn cùng đi du lịch Châu Âu, còn anh về nhà nghe bảo mẫu nói chuyện mới biết được việc họ đi chơi.

Đứa con trai út trong nhà là anh đây gần như không nhận được chút xíu sự coi trọng nào của gia đình, đến tư cách đi du lịch cùng cha mẹ cũng không có. Mặc kệ anh cố gắng bao nhiêu thì trong mắt cha mẹ, anh cũng như không tồn tại.

Anh thất thần đi trên đường, không biết sao lại đi cả vào trong hiệu sách. Trước kia, anh chưa bao giờ ghé vào hiệu sách, có lẽ do hôm nay ánh đèn trong đấy quá sáng, hoặc dòng người ghé mua đông đúc làm cho anh có cảm thấy ấm áp nên bước chân không cầm được rẽ ngang.

Sau đó, anh đi dạo lung tung giữa các kệ sách, vừa đi vừa ngó nghiêng xung quanh như thể đang phân vân xem nên mua sách gì, nhưng thực tế đến tựa đề sách là gì anh còn chả biết, cứ đi loanh quanh giết thời gian vậy thôi.

Anh như không có nhà để về.

Anh đi mãi đến khi hiệu sách sắp đóng cửa, nhân viên trong tiệm ra nhắc nhở, mới mặt mày vô cảm chuẩn bị rời khỏi đó.

Tuy còn nhỏ nhưng anh đã sớm có thói quen không biểu lộ vui buồn ra bên ngoài. Cũng như bây giờ đây, dù bản thân đang trong lúc rất yếu đuối, anh vẫn không tìm bạn bè để tâm sự, lẳng lặng gặm nhấm tất cả.

Lúc đến quầy thanh toán, anh trông thấy Bạch Khởi đứng đó.

Ngày đó Bạch Khởi mặc một chiếc váy màu trắng, xinh đẹp thanh thuần tựa đóa sơn chi. Có vẻ như cô ta đang đợi anh.

Thấy Thẩm Yến đi tới, Bạch Khởi chìa tay đưa cho anh quyển manga bán chạy nhất lúc bấy giờ, nét mặt cao ngạo nhưng cũng như đang thương hại: “Cậu cũng là học sinh trường này à? Không mang tiền hả? Tôi thấy cậu đứng nhìn quyển sách này được một lúc rồi nên mua cho cậu đấy.”

Khoảnh khắc cô ta vươn tay về phía anh, anh như nghe thấy tiếng hoa sơn chi nở rộ.

Sau đó, Thẩm Yến cứ như trúng tà vậy. 

Đứa trẻ thiếu tình thương là vậy đấy. Chỉ cần bạn cho họ chút ấm áp, là họ lại hận không thể đào sạch tim phổi mình dâng cho bạn. 

Kể từ đó, Thẩm Yến quay qua theo đuổi Bạch Khởi. Huênh hoang đủ loại hình thức, tặng đủ thứ quà trên trời dưới đất, khoa trương đến mức oanh động cả trường biết. Mà sau chuyện đó Bạch Khởi mới biết Thẩm Yến là cậu Hai vô dụng học hành bết bát của tập đoàn Thẩm thị. 

Bạch Khởi chướng mắt anh.

Bạch Khởi từng ngạo mạn nói với bạn mình rằng: “Người xứng đôi với tôi tốt xấu gì cũng phải là người thừa kế chứ? Yêu cầu có thấp hơn chút nữa thì cũng phải tài hơn người thường, thông minh nhanh nhẹn, làm gì có chuyện mấy đứa ất ơ chui ra từ xó xỉnh nào đó đòi xứng với tôi? Nhìn tôi dễ theo đuổi thế hả?”

Lời chế giễu truyền đến tai Thẩm Yến anh vẫn không nói gì, vẫn tiếp tục theo đuổi cô ta, tặng đủ các loại quà. Nhưng theo đuổi thế này trông chẳng giống người bình thường tí nào, cứ như đang báo ơn vậy.

Sau đấy Bạch Khởi ra nước ngoài, coi như là đang tránh né sự tấn công của Thẩm Yến. Đi một phát đi gần mười năm.

Mấy năm đó, hai người không liên lạc gì.

Kể từ sau khi Bạch Khởi ra nước ngoài, Thẩm Yến cũng không còn lằng nhằng đeo bám nữa, chỉ là thi thoảng anh lại nhớ tới cô gái từng giúp mình ở hiệu sách. Người đó chỉ còn tồn tại trong ký ức, ngay cả gương mặt cũng hơi mơ hồ.

Mãi cho tới khi anh gặp được Nguyễn Tri Vi ở bệnh viện, anh mới dần nhớ lại bóng hình người con gái mặc váy trắng năm đó.

Anh nhìn Nguyễn Tri Vi một lúc lâu. 

Thế là, một Thẩm Yến luôn lạnh lùng với tất cả mọi người quyết định cho Nguyễn Tri Vi vay tiền chữa bệnh trước. Anh làm vậy không vì gì khác, chỉ là vì cô trông hơi giống người từng cho anh hưởng thụ ấm áp, nên anh muốn giang tay giúp cô.

Vậy mà không ngờ sau đấy anh và Nguyễn Tri Vi lại dây dưa với nhau. Anh thích vẻ dịu dàng tươi sáng của Nguyễn Tri Vi nên cũng thuận theo tự nhiên ở bên cô.

Vài phút ấm áp còn khiến anh nhớ đau đáu suốt mấy năm huống chi là Nguyễn Tri Vi dùng tình yêu bao bọc anh. Sau một quãng thời gian dài chung đụng, anh đã sớm yêu cô thật lòng. Nhưng vì quá khứ có khúc mắc là Bạch Khởi, nên anh không dám biểu hiện tình yêu ấy ra ngoài, thậm chí còn vì khắc chế quá lâu mà nghĩ có phải mình không còn yêu cô nữa không.

Sau đó, Bạch Khởi về nước.

Thuật toán đề cử liên tục đề cập tới tin Bạch Khởi về nước khiến anh cực kỳ bực bội. Anh nhận ra mình vẫn còn tò mò tin liên quan đến cô ta dù rõ ràng anh đã ở bên Nguyễn Tri Vi. Suốt bao nhiêu năm qua, anh sớm đã quên Bạch Khởi trông như thế nào nhưng cái tên thì lại in sâu trong đầu.

Quá phiền phức, đã vậy lại còn không công bằng với Nguyễn Tri Vi. Không cần biết bản thân có yêu Nguyễn Tri Vi hay không, Thẩm Yến vẫn luôn nghĩ là đàn ông thì phải chung thủy với người phụ nữ của mình.

Vậy nên, ngày Bạch Khởi về nước, anh đột ngột đổi ý tới sân bay gặp cô ta. Bởi vì đột nhiên Thẩm Yến nhận ra rằng, ánh trăng sáng sở dĩ được gọi là ánh trăng sáng là vì có bộ lọc làm đẹp là trí nhớ in sâu trong đầu, thế nên khi hiện thực đánh vỡ lăng kính ấy, ánh trăng sáng cũng sẽ thành vệt máu muỗi(1), vừa nhìn là thấy bẩn chứ đừng nói là nhớ.

(1)Trở thành thứ tầm thường trong cuộc sống, không còn cao xa vời vợi như bản thân vẫn nghĩ.

Anh đến sân bay gặp Bạch Khởi mình xa cách đã lâu, nhìn dáng vẻ kiêu ngạo như con chim khổng tước của cô ta, Thẩm Yến chợt bừng tỉnh. Thì ra, mình chưa từng yêu Bạch Khởi.

Anh không thích kiểu phụ nữ như Bạch Khởi, kiêu ngạo, hay tự cho mình là đúng, còn chẳng bằng một sợi tóc của Nguyễn Tri Vi.

Điều làm anh nhớ mãi không quên chỉ là ấm áp cô gái váy trắng từng trao cho anh trong đêm hôm đó. Anh quyến luyến sự ấm áp ấy chứ không phải con người, nếu đổi người đêm đó là một người khác, anh cũng sẽ như vậy thôi.

Nói chính xác ra thì đó còn chẳng tính là thích chứ chưa nói gì đến yêu, một cảm xúc rất hư vô, dễ dàng bị đánh tan như bọt biển.

Sau đó Thẩm Yến đến bệnh viện gặp Nguyễn Tri Vi sốt đến ngất xỉu phải nhập viện. Cô hỏi anh đi đâu, anh không trả lời, còn bảo cô đừng xen vào chuyện của mình, đơn giản chỉ vì anh thấy chuyện đó rất ngu ngốc.

Đến tình cảm của bản thân còn mông lung mờ mịt, bị quấy nhiễu bởi vệt máu muỗi suốt bao nhiêu năm qua, anh không muốn nói chuyện đó cho Nguyễn Tri Vi biết.

Ai mà ngờ được, do bản thân giấu diếm nên Nguyễn Tri Vi càng hiểu lầm nhiều hơn, đến mức dứt khoát buông tay.

Thẩm Yến thường xuyên cảm thấy bản thân không hiểu chuyện tình cảm. Lúc nào cũng là muộn màng nhận ra, muộn màng nhận ra mình không yêu Bạch Khởi, muộn màng nhận ra mình yêu Nguyễn Tri Vi tha thiết, không có cô không được.

Tới đây là Thẩm Yến đã kể hết toàn bộ câu chuyện.

Nhắc đến hai từ “thế thân”, Thẩm Yến không kiếm được ý trào phúng: “Cư dân mạng chắc ai cũng nghĩ đây là một câu chuyện máu chó có thật sao? Trên đời này làm gì có nhiều thế thân như thế? Đến tính cách Bạch Khởi như nào anh còn không biết chứ đừng nói gì tới chuyện làm thế thân.”

Anh nhìn thẳng vào mắt Nguyễn Tri Vi, nói: “Ban đầu, quả thật là vì anh nhìn thấy em có đôi nét giống cô ta nên mới chủ động tiến tới làm quen, nhưng anh chưa từng coi em là thế thân của ai khác, em vẫn là em.”

Thế thân ý chỉ thay thế người khác, mà Thẩm Yến lại chưa từng coi Nguyễn Tri Vi là Bạch Khởi.

Nguyễn Tri Vi khựng lại. Cô nhớ lúc mình ồn ào đòi chia tay, rõ ràng cô ở trong phòng ngủ nghe được tiếng Thẩm Yến ở ngoài nghe tin tức có ngưng lại mấy giây lúc đến tin liên quan đến Bạch Khởi. Chẳng lẽ lúc đó cô nghe nhầm?

“Vào hôm chúng ta cãi nhau tôi có cắn anh một phát, sau đấy tôi đứng trong phòng ngủ có nghe thấy tiếng anh xem tin tức liên quan tới Bạch Khởi…” Nguyễn Tri Vi ngập ngừng hỏi.

Thẩm Yến lại chẳng có ấn tượng gì, nghĩ ngợi nói: “Có chuyện đấy à? Sao anh không có ấn tượng gì. Chắc lúc đó anh có cuộc gọi hoặc tin nhắn đến dừng lại xem thông báo, vừa hay TV dừng đúng kênh phát tin đó.”

Cũng đúng.

Mới nãy khi nhắc tới Bạch Khởi, giọng anh chẳng có chút tình cảm nào. Đến nước này rồi Thẩm Yến đâu cần lừa cô.

Bất kể thế nào thì hôm nay coi như chân tướng sự việc đã rõ ràng, vấn đề thế thân quấy nhiễu cô bao lâu nay, cuối cùng cũng có một lời giải thích chính đáng.

Hơn nữa anh còn vì cô mà sẵn sàng đứng về phía đối địch với Bạch Khởi, nghĩ thế nào cũng thấy mình nên nói tiếng cảm ơn, và cô cũng làm y như vậy thật: “Cảm ơn anh.”

Nguyễn Tri Vi tiếp tục nói: “Cảm ơn anh hôm nay vì đã giải thích cho tôi mọi việc từ đầu đến cuối, nói cho tôi hết chân tướng sự việc, để tôi biết mình không phải thế thân, tình cảm một thời của mình không phải trò cười. Ngoài ra, tôi cũng cảm ơn một số việc anh làm gần đây cho tôi, cảm ơn anh đã mua hot search đẩy tôi lên, tiền mua bao nhiêu để tôi chuyển trả anh…”

Thẩm Yến không muốn nghe mấy lời khách sáo để mình thấy rõ khoảng cách xa xôi giữa hai người bèn lên tiếng cắt ngang Nguyễn Tri Vi: “Cái anh muốn không phải lời cảm ơn của em. Giờ giữa chúng ta không còn hiểu lầm gì nữa, anh cũng nhìn nhận rõ lòng mình, anh yêu…” Nói tới đây, lưỡi Thẩm Yến như bị rút một phát.

Anh vẫn chưa quen nói câu “anh yêu em”, cảm giác chữ yêu ấy quá lạ lẫm.

Anh sửa lại ngay tức thì: “Anh để ý em, anh để ý em hơn bất kỳ ai khác, thế nên…”

Nói đến đây, Thẩm Yến khựng lại điều chỉnh giọng nói, đôi mắt đào hoa trở nên mông lung khác thường. Anh nhìn Nguyễn Tri Vi không chớp, con ngươi như lóe lên tia sáng: “Em có thể một lần nữa quay về bên anh không?”

Anh đang chờ đáp án, chờ câu trả lời đã ngày đêm mong ngóng.

Nguyễn Tri Vi chớp mắt cái đã hiểu ra nguyên nhân thật sự Thẩm Yến dẫn mình lên xe. Anh không chỉ muốn giải thích mà còn muốn thổ lộ lòng mình với cô.

Dù lúc Thẩm Yến đổ rượu lên đầu Bạch Khởi cô đã lờ mờ đoán ra ý anh nhưng nó khác hoàn so với việc chính miệng anh thừa nhận. 

Nhưng mà…

Nguyễn Tri Vi lẳng lặng nhìn Thẩm Yến. Ánh mắt cô không còn quật cường như ngày trước, thay vào đó là sự bình thản đến không tưởng, cô chân thành mở miệng nói: “Nhưng Thẩm Yến này, tôi quên mất cảm giác yêu anh như nào rồi.”

Nhìn vào mắt cô, Thẩm Yến biết, cô nói thật.

Thì ra, tình yêu có thể biến mất.

Tia sáng lóe lên trong mắt Thẩm Yến vụt tắt.

Đến giờ anh mới nhận ra rằng.

Ánh sáng của anh đi mất rồi…