Đến tận khi tan tiệc, Nguyễn Tri Vi vẫn không nói được câu nào với Thẩm Yến.
Thẩm Yến rời đi trong vòng vây chào tạm biệt của mọi người. Nghe nói anh bay chuyến lúc nửa đêm nên giờ xong tiệc sẽ phải ra sân bay luôn. Từ đầu đến cuối, Nguyễn Tri Vi chỉ im lặng đi theo sau, dõi theo bóng dáng anh.
Không ngờ chuyện bạn trai mình bay lúc nào, cô lại phải biết thông qua miệng người khác.
“Hẹn gặp lại anh sau nhé, nhớ liên lạc với chúng tôi thường xuyên đấy.” An Duyệt Nhiên nở nụ cười mê hồn.
“Duyệt Nhiên nói phải, lúc nào rảnh chúng ta tụ tập nhé.” Đạo diễn cười nói.
“Ừm, chờ mọi người về thành phố Bắc, tôi lại mời mọi người ăn cơm.” Thẩm Yến đứng quá xa nên tiếng đáp lại nghe không rõ lắm.
Sau khi chào tạm biệt đạo diễn, Thẩm Yến lên xe phóng đi dưới ánh mắt dõi theo của đám người đứng ven đường.
“Vậy là hết cơ hội gặp anh đẹp trai này rồi! Tứ thiếu Bắc thành, ôi, có thể gặp anh ấy một lần đúng là quá may mắn.” Tiếu Mông Mông dõi theo chiếc xe phía xa, lưu luyến nói.
Nguyễn Tri Vi im lặng cúi đầu xem điện thoại, Thẩm Yến vẫn không trả lời tin nhắn của cô, chắc là không cần cô ra tiễn.
“Thôi thôi, mọi người mau về khách sạn nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta vẫn còn phải quay phim đấy. Tranh thủ nghỉ ngơi sớm chút để mai đạt trạng thái tốt nhất khi quay.” Đạo diễn lên tiếng nhắc nhở rồi dẫn đầu đoàn người quay về khách sạn.
Vì là đoàn làm phim nhỏ nên kinh phí quay không cao, đã thế trường quay lại còn nằm ở nơi hẻo lánh nên bọn họ cũng chỉ chọn dừng chân ở một khách sạn có tầm giá vừa phải. Nhóm diễn viên lục đục nối gót đạo diễn quay về khách sạn đang lưu trú.
Lúc về Tô Ngự cũng đi sau như bọn cô. Cậu ta im lặng đứng cạnh, quanh thân như được dựng một bức tường vô hình, ngăn cách bản thân với người xung quanh.
Ánh mắt Tiếu Mông Mông nãy giờ vẫn dán chặt lên người Tô Ngự. Cô ấy là một người yêu cái đẹp, anh đẹp trai nào đến cũng yêu, rung rinh nói: “Không sao, Thẩm Yến đi rồi chúng ta vẫn còn Tô Ngự mà. Thôi thì gần quan được ban lộc, nay không phải cậu ấy đồng ý đối diễn với cậu rồi sao, thế lại chẳng xuất hiện cùng lúc nhiều quá ấy chứ. Cậu diễn vai nữ số 3, ánh trăng sáng của nam chính nhỉ? Này nhá, cậu với cậu ấy không được biến giả thành thật đâu đấy!”
Nguyễn Tri Vi sững người, đến khi hiểu được ý Tiếu Mông Mông, cô đỏ mặt quát: “Mông Mông, cậu nói linh tinh cái gì đấy?”
Tiếu Mông Mông chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Vi Vi, cậu làm sao thế? Chúng ta còn trẻ như này, phải nhân lúc sức sống dạt dào làm quen với nhiều anh đẹp trai chứ. Cậu xem cậu đẹp thế này cơ mà! Haiz, tớ mà có nhan sắc như cậu thì không anh nào thoát khỏi tay tớ đâu…”
Nguyễn Tri Vi cắt ngang lời bạn: “Tớ có người mình thích rồi.”
Lúc đầu cô định nói là mình đã có bạn trai nhưng lại sợ Tiếu Mông Mông truy hỏi không ngừng nên đành sửa thành có người mình thích.
“Hả?”
Nguyễn Tri Vi nghiêm túc nói: “Thế nên cậu đừng gán ghép tớ với Tô Ngự nữa.”
Tiếu Mông Mông ngạc nhiên đến đơ người. Bình thường nói chuyện với Nguyễn Tri Vi, đa phần đều là cô nói còn Nguyễn Tri Vi ngồi nghe, chính vì vậy cô biết rất ít chuyện về bạn mình. Đây là lần đầu tiên cô thấy Nguyễn Tri Vi chủ động đề cập tới chuyện liên quan đến bản thân.
“Đó là người như thế nào…” Tiếu Mông Mông muốn hỏi cặn kẽ nhưng nhìn sắc mặt Nguyễn Tri Vi lại thôi.
Hình như, cuộc tình của Nguyễn Tri Vi không êm đẹp lắm.
Tiếu Mông Mông vòng vo lảng sang chủ đề khác: “Cũng muộn rồi, chúng ta về nghỉ ngơi sớm thôi. Mai gặp nha, Vi Vi!”
“Ừm, mai gặp lại.”
Chờ đến khi các cô về đến khách sạn, những diễn viên khác đã về hết phòng mình. Nguyễn Tri Vi và Tiếu Mông Mông được phân hai phòng liền nhau nên sau khi tạm biệt đối phương, đôi bên đều mở cửa vào phòng.
Việc đầu tiên Nguyễn Tri Vi làm sau khi vào phòng là lấy điện thoại ra gọi điện cho Thẩm Yến.
Đầu bên kia vang lên tiếng tút tút liên hồi, không ai nhấc máy.
Nguyễn Tri Vi hết cách, đành phải đứng lên tẩy trang, tháo trang sức trước. Vệ sinh cá nhân xong ngồi lên giường, cô lại lôi kịch bản ra để nghiên cứu tiếp. Trong khoảng thời gian ấy, thỉnh thoảng cô lại liếc nhìn màn hình di động, chỉ sợ mình sẽ bỏ lỡ cuộc gọi hay tin nhắn của anh.
Nhưng đã hơn một tiếng trôi qua, Thẩm Yến không nhắn tin lại.
Bóng đêm bao trùm lên vạn vật khiến không khí trở nên mát mẻ hẳn. Chiếc đồng hồ treo trên tường chỉ đúng 12 giờ đêm.
Đúng lúc ấy, điện thoại cô “ting” một tiếng.
Nguyễn Tri Vi vội vàng cầm điện thoại lên xem thông báo, nhưng đó vẫn không phải tin nhắn từ Thẩm Yến. Người vừa nhắn cho cô là Hướng Cẩm Thu, cô ấy hỏi Nguyễn Tri Vi một câu liên quan đến lịch sử: “Nén bạc đầu tiên xuất hiện vào triều đại nào?”
Nguyễn Tri Vi mở lên xem, không khỏi thấy thất vọng.
Thế rồi, cô dằn lòng mình lại, ngẫm nghĩ một lúc và trả lời tin nhắn của bạn: “Triều Hán, dưới thời Hán Cảnh đế, năm thứ hai Trung Nguyên.”
Hướng Cẩm Thu cũng đáp lại ngay: “Cậu chưa ngủ à? Chờ anh ta hả?”
Nguyễn Tri Vi khựng lại mất mấy giây mới hồi âm: “Ừ.”
“Ồ…”
Hướng Cẩm Thu là người duy nhất biết mối quan hệ của Nguyễn Tri Vi và Thẩm Yến, bọn họ là bạn cùng phòng thời đại học, đều là sinh viên khoa lịch sử đại học A.
Cha mẹ Nguyễn Tri Vi đều là giáo viên. Vì có cha là giáo viên lịch sử nên Nguyễn Tri Vi được lớn lên trong bầu không khí thoáng hương vị xưa cũ, cũng vô cùng yêu lịch sử. Sau này, cô thi đỗ đại học A, một ngôi trường nằm trong top 5 và theo học khoa lịch sử. Cô chẳng có dã tâm lớn lao gì, cũng không mơ ước cao sang được sống giàu sang phú quý, mà chỉ muốn tiếp tục học sâu hiểu rộng, ra trường làm giáo viên lịch sử, yên ổn cả một đời là được.
Lúc ấy, Hướng Cẩm Thu bảo Nguyễn Tri Vi ngốc. Với số điểm thi đại học của cô thì thừa sức theo khoa tài chính, khoa máy tính, sao lại cố chấp chọn khoa lịch sử như thế. Phải biết rằng trong khoa của họ, hơn nửa số sinh viên vào đây là do điểm thấp, không đạt tiêu chuẩn xét ở các khoa trên, bình thường có tiết Hướng Cẩm Thu còn chẳng buồn lên học nữa là. Có mỗi Nguyễn Tri Vi là hứng thú với chuyên ngành này, là học trò cưng của thầy cô giáo trong khoa.
Ấy thế mà sau khi tốt nghiệp đại học, trời xui đất khiến thế nào mà Nguyễn Tri Vi lại vào giới giải trí, còn Hướng Cẩm Thu trở thành tác giả viết tiểu thuyết online. Cái Hướng Cẩm Thu viết là ngôn tình cổ đại, nhưng mà kiến thức về lịch sử của cô ấy lại không tốt lắm, thường xuyên nhớ sai mấy chi tiết, thế nên luôn có một nhóm người đọc chăm chăm thuyết giáo cô ấy, không ngừng phổ cập kiến thức lịch sử cho cô ấy dưới phần bình luận.
Miệng Hướng Cẩm Thu bảo: “Nói gì mà nói lắm thế, giỏi vậy sao không đi tranh quán quân hùng biện luôn đi?”, nhưng về với hiện thực, cô nàng vẫn muốn duy trì hình tượng là một tác giả điềm đạm, hiểu tri thức, hiểu lễ nghĩa nên không thể ra mặt cãi tay đôi với độc giả được. Vậy nên, mỗi lần có thông tin nào đó bản thân không dám chắc, cô nàng sẽ chạy đi hỏi Nguyễn Tri Vi.
Dù sao thì tra baidu có đôi khi chưa chắc đã chính xác, còn bản thân Nguyễn Tri Vi lại đọc rất nhiều sách, trí nhớ cũng tốt nên khoa lịch sử đại học A hay ca tụng cô với danh hiệu “nữ thần từ điển”.
Lúc Hướng Cẩm Thu nhắn tin hỏi, cô ấy đã nghĩ chắc sáng mai Nguyễn Tri Vi mới trả lời được vì nữ diễn viên phải ngủ sớm để giữ gìn nhan sắc chứ, ấy vậy mà cô lại trả lời ngay, khỏi nói cũng biết là đang chờ tên đàn ông chết giẫm kia.
“Chờ anh ta làm gì? Kể cả anh ta có tiền có thế, bản thân là cậu ấm sống trong nhung lụa, cậu cũng không thể vì anh ta mà đánh mất bản thân được. Nếu cảm thấy đôi bên chênh lệch nhiều quá thì cậu đừng miễn cưỡng nữa, đừng gắng gượng chịu đựng vì lợi ích đôi bên. Cậu thấy đấy, anh ta lúc nào cũng phớt lờ cậu, đối xử chẳng ra gì.”
Hướng Cẩm Thu có vẻ bề ngoài đậm chất chị đại, tính cách ương ngạnh, tới tiểu thuyết cô ấy viết cũng đều là những tác phẩm lấy nữ chính làm chủ. Dưới ngòi bút của cô ấy, nữ chính đều là người tâm cơ, lạnh lùng, nếu không âm mưu lật đổ nam chính trên ngôi vị hoàng đế thì sẽ là người dốc lòng trèo lên địa vị cao, lạnh mắt nhìn những người khác cúi đầu xưng thần.
Nguyễn Tri Vi viết rồi lại xóa, cuối cùng trả lời rằng: “Anh ấy không tệ với tớ đến mức ấy đâu. Lần này anh ấy còn tới Giang Lư thăm tớ nữa.”
Hướng Cẩm Thu: “Cậu dễ thỏa mãn thế… Thôi vậy, ngủ ngon nhé.”
“Ừm, ngủ ngon.”
Nguyễn Tri Vi vừa mới tắt màn hình di động đi, màn hình lại sáng lên. Cô cứ tưởng Hướng Cẩm Thu lại nhắn, ai ngờ vừa liếc mắt xem một cái lại trợn trừng.
Lần này là tin nhắn của Thẩm Yến.
Anh đáp gọn lỏn: “Lên máy bay rồi.”
Thoáng cái, Nguyễn Tri Vi đã vui vẻ hẳn lên. Vốn cô định trả lời anh nhưng nghĩ lại giờ này anh lên máy bay rồi, không đọc được tin nhắn nên cuối cùng không nhắn gì thêm.
Cuối cùng cô cũng có thể yên tâm ngủ ngon.
Cô đặt kịch bản sang một bên, đổi tư thế chuẩn bị ngủ. Lúc này đây, tâm trạng cô rất tốt, nhưng lúc mở điện thoại ra bật báo thức, vô tình đọc lại đoạn tin nhắn của mình với Hướng Cẩm Thu, nụ cười bên môi bỗng trở nên cứng ngắc.
Cô biết bản thân hèn mọn, cũng đã phải trả giá rất nhiều trong mối quan hệ này.
Nhưng hết cách rồi, ai bảo cô thích Thẩm Yến chứ.
Đối với cô, Thẩm Yến là một sự tồn tại đặc biệt trong cuộc đời.
Cuộc sống trước kia của Nguyễn Tri Vi có thể nói là xuôi chèo mát mái, thành tích tốt, nhân duyên tốt, là người có cả nhan sắc lẫn khí chất. Mãi cho đến năm ba đại học, số mệnh mới cho cô một kích trí mạng.
Biến cố lớn xảy tới với gia đình cô vào kỳ 2 năm ba đại học, lúc đó cha cô đi kiểm tra phát hiện bệnh nặng, mẹ phải bán nhà để chữa bệnh cho cha, đồng thời cũng đi vay mượn họ hàng thân thích không ít tiền. Có điều, số tiền phải chạy chữa vẫn quá lớn, con số ấy là quá sức với người có gia cảnh như cô.
Khoảng thời gian đó, cô bế tắc vì không còn đường xoay sở. Thế nhưng trong một lần cô tới bệnh viện đưa cơm cho cha mẹ, lúc đi qua cổng học viện truyền thông thành phố Bắc, cô đã rơi vào tầm ngắm của một tay chuyên săn ngôi sao. Người đó muốn ký hợp đồng với cô. Chỗ làm việc của tay săn ấy là một công ty giải trí nhỏ, họ vừa khởi nghiệp nhưng ra tay rất hào phóng, sẵn sàng trả trước cho cô 200 nghìn để dùng gấp, đổi lại tiền bồi thường vi phạm hợp đồng cao ngất ngưởng.
Người đại diện nói với cô rằng thù lao đóng phim của các ngôi sao trong làng giải trí rất cao, dù chỉ là người ở hạng B hạng C thôi cũng đã kiếm được rất nhiều tiền, sống vô tư không phải lo nghĩ. Nguyễn Tri Vi lúc ấy quá thiếu tiền nên thẳng tay ký hợp đồng, gia nhập giới giải trí, bỏ qua cơ hội học thẳng lên thạc sĩ.
Nhưng số tiền đó vẫn chưa đủ.
Hết tiền viện phí lại đến tiến phẫu thuật, đó là khoảng thời gian Nguyễn Tri Vi phải chịu nhiều áp lực nhất. Ở trước mặt cha mẹ, cô luôn phải giả vờ lạc quan, an ủi bọn họ rồi mọi chuyện sẽ khá lên thôi.
Sau đấy, cô sẽ lặng lẽ ra khu vực cầu thang của bệnh viện ngồi xổm xuống, cắn ngón tay lặng lẽ khóc. Cô không dám khóc thành tiếng, sợ mọi người nghe thấy vây lại đây xem.
Thẩm Yến đến với cô vào lúc cô tuyệt vọng nhất.
Anh xuất hiện ở cầu thang đúng lúc cô đang ngồi đó, mà hướng anh đi cô lại ngồi xổm chắn đường. Chuyện như vậy ở bệnh viện thấy rất nhiều, Thẩm Yến lười biếng liếc mắt nhìn cô, thản nhiên nói: “Làm phiền tránh đường.”
Nguyễn Tri Vi hoảng loạn đứng dậy lấy tay lau nước mắt trên mặt. Lúc nhìn thấy rõ khuôn mặt cô, ánh mắt Thẩm Yến lóe lên.
Anh không đi ngay mà đứng lại quan sát cô một lúc.
Bị người xa lạ nhìn chăm chăm như thế khiến Nguyễn Tri Vi bối rối. Cô ngoảnh mặt sang hướng khác mà ánh mắt Thẩm Yến vẫn không rời đi: “Có việc gì gấp cần tôi giúp không?”
Nguyễn Tri Vi không hiểu Thẩm Yến có ý gì. Anh có ý tốt muốn giúp cô sao? Quần áo anh mặc trên người toàn hàng xa xỉ, gương mặt cũng xuất sắc đến mức khiến người qua đường liên tục ngoái đầu nhìn, không hề giống lừa đảo.
Cô lau khô nước mắt, thản nhiên đáp: “Tôi thiếu tiền.”
Nghe vậy, Thẩm Yến nhếch môi cười: “Trùng hợp thay, tôi có tiền.”
Sau đó, Thẩm Yến thật sự cho cô vay 85 nghìn không tính lãi, để cô yên tâm cầm đi chữa bệnh cho cha. Khoảng thời gian cha cô nằm viện cũng là khoảng thời gian Thẩm Yến đối xử với cô tốt nhất.
Mỗi khi anh tới bệnh viện thăm Nguyễn Tri Vi, anh thường xách theo một giỏ hoa quả biếu cha mẹ cô, rồi mang cho cô mấy thứ đại loại như đồ ăn vặt, bánh ngọt, thi thoảng còn ra ngoài tản bộ với cô mấy vòng.
Từ lời nói tới hành động của anh đều rất ung dung, tuy là con nhà giàu nhưng hành động lại không hề vồ vập, làm gì cũng khiến cô yên lòng.
Những lúc trong lòng cô nhiều áp lực, anh sẽ xoa đầu cô và bảo: “Cô gái nhỏ, em muốn khóc thì khóc đi, trước mặt cha mẹ giả vờ kiên cường không sao, nhưng trước mặt tôi em không cần gắng gượng đâu. Tôi sẽ không cười nhạo em.”
Chờ cô khóc xong, anh sẽ lấy túi giấy ra rút một tờ đưa lên lau mặt cô: “Em khóc xấu quá. Khóc đủ rồi thì thôi, em phải xốc lại tinh thần, vì ngày mai lại là một ngày mới.”
Bạn thấy đấy, Thẩm Yến không dịu dàng, cũng không biết nói những câu từ hoa mỹ để an ủi người khác, nhưng lúc nào ở cạnh anh cô cũng thấy rất yên tâm và thoải mái.
Anh đứng chắn trước mặt cô như một cái cây to cành lá xum xuê, vì cô che mưa chắn gió, vì cô mà che chở một khoảng trời.
Chỉ cần có anh, Nguyễn Tri Vi tin rằng mọi thứ sẽ dần dà tốt lên, bệnh của cha sẽ đỡ hơn, không khó khăn nào là không thể vượt qua.
Cô vẫn nhớ như in, ngày cha còn nằm viện, khoảng thời gian cô mong chờ nhất là lúc anh đến thăm mình, cảm giác lo âu và suy sụp vì căn bệnh của cha cũng theo sự xuất hiện của anh chậm rãi biến mất.
Cuối cùng, mọi chuyện cũng phát triển theo hướng tốt đẹp, cha cô khỏi bệnh, thuận lợi xuất viện.
Vào hôm cha cô xuất viện, Thẩm Yến đưa cô tới nhà hàng Tây sang trọng bậc nhất thành phố Bắc chúc mừng. Số tiền phải chi để ăn một bữa ở đây cao tới líu lưỡi, làm người ta có cảm giác giờ tách riêng nguyên liệu nấu ăn ra quy đổi thành tiền cũng được nữa. Cô cắm nĩa vào miếng thịt bò nhỏ trên đĩa, chần chừ không nhúc nhích.
Thẩm Yến thản nhiên nói: “Ăn đi.”
Nguyễn Tri Vi thả miếng thịt bò xuống, bất an nói: “Phải rồi, tiền tôi nợ anh, chờ bao giờ kiếm được tôi sẽ trả, nhưng chắc là sẽ hơi lâu…”
Phía sau ly rượu vang đỏ là Thẩm Yến với vẻ mặt như sắp bật cười tới nơi. Đôi mắt hoa đào nhướn lên, con ngươi đen láy sáng ngời.
Anh chậm rãi mở miệng nói: “Vậy, em tặng bản thân cho tôi đi.”
Nguyễn Tri Vi giật mình.
Cô và Thẩm Yến là hai người ở hai giai cấp hoàn toàn khác nhau. Thẩm Yến là người ở tầng lớp cao vời vợi cô không thể với tới, anh có tiền, có gara chứa toàn siêu xe như bao công tử nhà giàu khác. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể dính dáng tới người ở tầng lớp thượng lưu như này.
Thẩm Yến thấy cô do dự liền tiến sát lại. Cô như ngừng thở khi được chiêm ngưỡng dung nhan anh ở khoảng cách gần.
Phản ứng của cô chọc Thẩm Yến bật cười: “Em thử nói em không thích tôi xem? Mỗi lần tôi tới, hai mắt em như phát sáng, lúc tản bộ cùng tôi, ánh mắt em dính chặt lên người tôi. Giờ tôi nhìn em gần như này em cũng đỏ hết mặt mày, đến nước này rồi vẫn không chịu thừa nhận sao?”
Nguyễn Tri Vi bị anh nói trúng tim đen, sắc mặt ửng đỏ, mím môi không nói.
Nếu là người con gái khác, có lẽ cô ấy sẽ thấy vui sướng khi được một thiếu gia nhà giàu như anh coi trọng, họ có thể ỷ vào đó bám víu chèo lên cao hơn. Cô thì không có ý đó, cô thật lòng thích anh, cũng muốn nghiêm túc bồi đắp mối quan hệ tình cảm này. Nhưng chính cô cũng nhìn ra được sự chênh lệch giữa hai người, từ thân phận đến tầng lớp, khoảng cách đó khiến cô cảm thấy tự ti.
“Em còn do dự điều gì?” Thẩm Yến chờ mãi không thấy cô đồng ý, giọng điệu có hơi thay đổi, trở nên lạnh nhạt hơn.
Làm sao đây, dù biết không xứng nhưng cô vẫn muốn ở bên anh. Dù sao anh cũng là người duy nhất khiến cô rung động từ bé đến giờ.
Nguyễn Tri Vi hít sâu một hơi, ngẩng lên nhìn anh, đưa ra quyết định: “Là người yêu hay tình nhân? Chỉ có một mình em thôi đúng không?”
“Nói linh tinh.” Thẩm Yến đưa tay véo má cô, nhướn mày nói: “Anh không có nhiều sức lực vậy đâu, chỉ có mình em thôi. Chúng ta là người yêu.”
“Được, vậy chúng ta ở bên nhau đi.”
Cứ thế, cô càng ngày càng lún sâu vào, toàn tâm toàn ý hướng về anh.
Tính anh rất xấu, thường xuyên không trả lời tin nhắn của cô, cãi nhau thì cô luôn là bên chủ động giảng hòa… nhưng không sao cả.
Nguyễn Tri Vi nghĩ, người như Thẩm Yến lúc yêu cũng sẽ thế này thôi. Anh vốn không phải người biết dịu dàng săn sóc, cô cũng không thể cưỡng cầu anh làm điều đó. Việc cô là bạn gái duy nhất của anh đã đủ để chứng minh sự đặc biệt rồi.
Cô yêu anh nhiều hơn nên phải chịu khổ một chút, âu cũng là chuyện bình thường.
Chỉ cần không chạm vào giới hạn, cô sẽ không rời khỏi anh.
Cô vẫn nhớ như in buổi chiều ngày hôm đó, cái ngày anh xuất hiện ở cầu thang bệnh viện. Thẩm Yến đã tới trước mặt cô, người có đôi mắt đẫm lệ, nói: “Trùng hợp thay, tôi có tiền.”
Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu xuyên qua lớp kính, mạ lên người anh vầng sáng vàng nhạt như thể đấng cứu thế hạ phàm. Đôi mắt anh sáng ngời, xinh đẹp đến mức làm lòng cô thổn thức.