Không Làm Thế Thân – Hứa Quân Tam Sinh

Chương 48




Sáng hôm sau, chương trình <Diễn viên phái thực lực> tung thông báo tập ba sẽ được phát sóng trước thời hạn, đúng sáu giờ tối nay “thả xích”.

Đội nhận thử thách trong tập này sớm đã được chương trình công bố là “Nguyễn Tri Vi và Dịch Bắc” nhưng lúc đó lại chả ai quan tâm.

Còn lúc này đây, độ hot của Nguyễn Tri Vi cao chót vót như mặt trời ban trưa, nhả ra cái đối với những khán giả đang bất mãn bởi suất diễn của Tử Diên quá ít mà nói, chẳng khác nào hạn hán gặp mưa rào. Fanclub của Nguyễn Tri Vi gửi thông tin tới các bạn fan hâm mộ khác, có tin cái bọn họ lập tức tràn đến dưới bài viết của <Diễn viên phái thực lực> trên weibo bình luận. Chỉ ít phút sau, lượt chờ xem của chương trình đã đột phá con số một triệu.

Cùng lúc đó, Nguyễn Tri Vi đang ngồi trong phòng trang điểm chuẩn bị cho thảm đỏ tối nay, chuyên viên trang điểm đang dùng bút kẻ lông mày tỉ mỉ phác theo hình dáng lông mày cô.

Trương Văn Văn ngồi cạnh lướt di động, hưng phấn báo cho Nguyễn Tri Vi biết số lượng người quan tâm tới chương trình: “Lượt thích và bình luận tăng nhanh lắm chị ơi, mấy bình luận top đầu toàn fan nhà mình cả đấy.”

Nói xong, Trương Văn Văn liếc mắt nhìn Nguyễn Tri Vi. Cô nàng cứ tưởng nghe mình báo vậy, Nguyễn Tri Vi cũng sẽ hứng khởi chờ mong nhưng nhìn vẻ mặt kia rõ ràng cô đang không hứng thú lắm.

“Chị Vi Vi sao thế, tâm trạng chị không tốt ạ? Hôm nay chương trình chị tham gia lên sóng, tí nữa lại đi thảm đỏ, đáng lẽ chị phải vui mới đúng chứ?”

Nguyễn Tri Vi nghe vậy quay qua cười an ủi Trương Văn Văn: “Chị không sao, chị đang vui lắm.”

Trương Văn Văn không tin nhưng Nguyễn Tri Vi không chịu nói cô nàng cũng đành chịu.

“Ấy, đừng động, em mở mắt ra đi. Đúng rồi, giữ nguyên thế nhé.” Chuyên viên trang điểm đột ngột lên tiếng nhắc nhở, cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người. Cô ấy đang cầm bút kẻ mắt kẻ eyeliner cho Nguyễn Tri Vi nên cần cô phối hợp với mình. 

Nguyễn Tri Vi nghe theo lời chuyên viên trang điểm, nhìn mình trong gương. 

Người con gái trong gương xinh đẹp tựa một viên ngọc quý nhưng chẳng hề mang tính công kích. Đôi mắt như nai tơ khiến cô trông dịu dàng thanh thuần hơn, mũi cao vừa phải, dáng môi cũng rất đẹp. Gương mặt cô và Bạch Khởi nếu đem ra so sánh sẽ thấy có nét hao hao nhau nhưng mắt Bạch Khởi viền không tròn như cô, ngũ quan cũng không dịu dàng bằng.

Nói thật, Nguyễn Tri Vi không vui.

Nãy xem danh sách đi thảm đỏ cô mới biết Bạch Khởi cũng tới bữa tiệc tối nay. Hai người họ lại đụng độ nhau trong một không gian, và rất có thể sẽ phải đối mặt với nhau.

Nghĩ đến đây, Nguyễn Tri Vi hỏi chuyên viên trang điểm: “Chị có thể trang điểm cho em theo phong cách quyến rũ hơn một chút được không?”

Chuyên viên trang điểm ngạc nhiên: “Chị định trang điểm cho em theo phong cách nhẹ nhàng, trong sáng ấy…”

Trương Văn Văn cũng lên tiếng khuyên: “Đúng đó. Chị Vi Vi, giờ chị đang nổi lên với hình tượng mỹ nhân thanh thuần, tuân theo hình tượng được thiết lập sẵn không phải tốt hơn ạ?”

“Không sao.” Nguyễn Tri Vi hạ quyết tâm, nói: “Chị muốn trang điểm theo phong cách trưởng thành chút. Trong chương trình phát sóng lúc sáu giờ tối nay, hình tượng nhân vật của chị cũng không phải kiểu thanh thuần, không ảnh hưởng lớn lắm đâu. Chị không thể cứ mãi diễn một kiểu nhân vật.”

Thấy cô quả quyết như vậy, chuyên viên trang điểm gật gù nói: “Muốn đi theo lối đó cũng được. Gương mặt em phù hợp rất nhiều kiểu trang điểm, thích theo phong cách nào cũng được tất. Để chị thử xem nào, kiểu mỹ nhân Hong Kong chắc hợp với em đó.”

“Vâng, làm phiền chị rồi.”

Thế là chuyên viên trang điểm lại lau sạch eyeliner và lông mày mình vừa vẽ, đổi kiểu như mong muốn của Nguyễn Tri Vi. Lông mày được cô ấy chỉnh sao cho nó hơi nhếch lên bên trên một chút, rồi lại dùng bút kẻ mắt thay đổi góc mắt cho Nguyễn Tri Vi… Nháy mắt cái, một buổi chiều đã trôi qua.

Nguyễn Tri Vi nhìn bản thân ở một phiên bản mới trong gương.

Gương mặt trắng nõn, môi đỏ mọng theo style Hong Kong mang tới cảm giác hoài niệm, ngũ quan hài hòa dưới sự hỗ trợ của lớp trang điểm khiến cô trở nên khí thế hơn, trông quyến rũ hơn hẳn. 

Nguyễn Tri Vi thầm nghĩ, thua người chứ quyết không thua trận.

Cảm giác thanh thuần trời sinh sẽ làm người ta cảm thấy mình nhỏ bé, yếu ớt, cần được che chở, nhưng cô không thích cảm giác đó. Thế thân thì sao chứ? Điều đó không có nghĩa là cô yếu đuối, càng không chứng minh được việc cô bại trận.

Nhoáng cái đã tới sáu giờ tối. <Diễn viên phái thực lực> lên sóng đúng như kế hoạch, cũng trong lúc đó, Nguyễn Tri Vi lên đường đi tới đêm hội của Đới Kỳ video. 

Cô mặc một bộ lễ phục màu đỏ, bên ngoài khoác áo tây trang đen, ngồi trong xe bảo mẫu lướt di động xem tình hình.

Chương trình lên sóng rồi, Trương Văn Văn hạ bàn xuống ngồi xem cùng với Nguyễn Tri Vi. Vừa nhấn vào video phát sóng của <Diễn viên phái thực lực> đã thấy bình luận bay tán loạn, tất cả đều đang trông ngóng Nguyễn Tri Vi: [Hóng Văn Dao của Vi Vi quá], [Vi Quang che chở cho chị nè], [Hóng Văn Dao ạ]…

Đương nhiên thi thoảng cũng có vài bình luận không dễ nghe cho lắm: [Tôi không chê Nguyễn Tri Vi nha nhưng cô ấy cứ diễn style mỹ nhân thanh thuần không phải được rồi sao? Giờ diễn Tiểu Văn Dao xinh đẹp của chúng tôi á?]…

[Phá nát tác phẩm kinh điển mất…]



Bình luận trái chiều dần chìm nghỉm khi Văn Dao xuất hiện.

Trời xanh cao vời vợi, làn váy tung bay, cỏ cây tươi tốt, từng tiếng chuông lanh lảnh như chạm tới trái tim người. Văn Dao chạy vội ra khỏi rừng cây, Nguyễn Tri Vi trong bộ đồ cổ trang thể hiện nhân vật Văn Dao vô cùng nhuần nhuyễn, không hề khiến người ta cảm thấy sượng trân. 

Những người mới vừa rồi còn chê mặt Nguyễn Tri Vi không hợp Văn Dao giờ chẳng nói câu nào nữa.

Khung cảnh trên sân khấu thay đổi, từ cảnh bị người đàn ông đeo mặt nạ theo đuổi hết sức giật gân tới về phái Thanh Loan sững sờ tận mắt chứng kiến người thân bị Lam Li giết chết. Nguyễn Tri Vi nắm bắt cảm xúc rất tốt, cảnh nào cũng đưa mọi người chìm sâu vào dòng cảm xúc của nhân vật. 

Lúc xem đến đoạn Văn Dao điên cuồng khóc lớn, nói: “Tại sao lại là ngươi? Ngươi… ngươi đã tự tay giết từng người một!” Nguyễn Tri Vi có dời mắt sang chỗ khác tầm mấy giây.

Thật lòng mà nói, xem phim mình diễn có hơi xấu hổ.

Nhưng cảnh này của cô lại thành công chinh phục khán giả. Trương Văn Văn nhìn màn hình điện thoại mà viền mắt hoen đỏ, cô nàng chìm đắm trong màn biểu diễn, không để ý cả việc Nguyễn Tri Vi rời khỏi chỗ.

Lát sau khi màn trình diễn kết thúc rồi, Trương Văn Văn mới dụi mắt nhìn sang Nguyễn Tri Vi đang ngồi cạnh cửa sổ: “Chị Vi Vi, chị diễn tốt lắm đấy. Sức bật vượt trội luôn, kết quả cuối cùng sao hả chị? Chị thắng đúng không?”

Nguyễn Tri Vi nhìn thẳng vào ánh mắt trông ngóng của Trương Văn Văn, đột nhiên không biết nói gì.

Trương Văn Văn tự mình mày mò tìm đáp án, cô nàng vội vàng kéo video đến cuối cùng, xem đến đoạn Bạch Khởi bầu toàn bộ 15 phiếu mình sở hữu cho Dịch Bắc thì kinh ngạc há hốc mồm: “Giám khảo này bị mù hả? Rõ ràng chị Vi Vi diễn tốt hơn mà.”

Trương Văn Văn tức giận bấm vào weibo, muốn đi tìm người cùng quan điểm với mình. Lúc cô nàng ấn vào bảng hot search thì thấy hot search đứng đầu là khả năng diễn xuất của Nguyễn Tri Vi, nhưng sang tới cái đứng thứ ba lại thế thân của Bạch Khởi.

Không cần ai mua hot search, độ thảo luận mỗi lúc một cao đã đẩy thẳng chủ đề lên bảng.

“Thế thân á? Hot search quái quỷ gì vậy…” Trương Văn Văn lẩm bẩm tự hỏi.

Nghe đến hai chữ “thế thân”, lòng Nguyễn Tri Vi lại lo ngay ngáy, vậy là suy đoán của cô ứng nghiệm rồi.

Nói tới là tới.

Nãy Nguyễn Tri Vi cố ý không xem weibo, tắt cả nguồn điện thoại chính là vì không muốn thấy điều dư luận bàn tán. Nhưng dù không xem, cô cũng mường tượng ra đại khái được việc mọi người thảo luận chuyện mình là thế thân sôi nổi như nào.

Đầu ngón tay cô không tự chủ được siết chặt làn váy đỏ. Song cô nhanh chóng nhận ra tí nữa mình còn phải đi thảm đỏ nên lập tức buông ra, dù vậy làn váy nơi cô nắm vẫn lưu lại vết nhăn. 

Mà Trương Văn Văn kể từ sau khi ấn vào hot search thế thân của Bạch Khởi cũng im lặng không nói gì.

Bầu không khí trong xe lặng ngắt như tờ. 

Cứ đến xế chiều là mọi nẻo đường lại bước vào khung giờ cao điểm, xe bảo mẫu của Nguyễn Tri Vi mỗi lần dừng đèn đỏ đều phải dừng rất lâu mới được di chuyển. Nguyễn Tri Vi im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, mái tóc đen dài xõa tung, môi tô kín bởi một màu đỏ mọng khiến nét mặt thêm phần quyến rũ, làm tôn lên ngũ quan nhẹ nhàng, nhưng không hề khiến cô trông yếu đuối. 

Nhưng bầu không khí trong xe lại yên lặng quá mức. 

Lặng ngắt đến mức làm cho Nguyễn Tri Vi cảm nhận được cả hơi thở yếu ớt, cô độc của bản thân.

*

Đúng tám giờ tối, xe bảo mẫu đỗ xịch lại trước cửa hội trường.

Suốt dọc đường đi, bầu không khí trong xe vô cùng yên ắng, không ai nói chuyện với ai câu nào, chẳng mảy may hay biết thế giới bên ngoài đã xáo trộn muốn lật trời. Người nhạy cảm nhất trong tất cả các câu chuyện luôn luôn là cư dân mạng, hot search thế thân của Bạch Khởi đã hot quá mức cho phép, chạm ngưỡng bùng nổ.

Cửa xe vừa mở ra, phóng viên từ bốn phương tám hướng đổ về, đèn flash chớp lia lịa, Nguyễn Tri Vi né được những tia sáng chói mắt, nhưng trốn không thoát tiếng nói đang vang lên: “Chào chị, không biết bên mình đã xem hot search chưa? Chị có câu trả lời nào cho việc mình là thế thân của Bạch Khởi không?”

“Giờ người Thẩm Yến thích là cô đúng không? Có tin đồn trước đó Thẩm Yến từng gióng trống khua chiêng đến tận đoàn làm phim để theo đuổi cô, đây có phải là thật không ạ?”

“Nghe nói cô từng tát Thẩm Yến, có phải vì nguyên nhân này không?”

“Xin hỏi cô có ý kiến như nào về việc Bạch Khởi dùng 15 phiếu bầu cuối cùng bầu tất cho Dịch Bắc trong <Diễn viên phái thực lực>? Có phải cô nghĩ cô ấy dùng việc công báo thù việc riêng không?” 



Bảo vệ hai bên gắng sức mở đường cho Nguyễn Tri Vi di chuyển, Trương Văn Văn đưa tay cản đèn flash chớp lia lịa: “Xin lỗi, chúng tôi không nhận phỏng vấn.” Còn Nguyễn Tri Vi xốc váy, vội vàng đi xuyên qua kẽ hở vào thẳng hội trường, không trả lời bất kỳ câu hỏi nào.

Vất vả lắm mới né được ồn ào ngoài kia đi vào khu vực thảm đỏ cô lại va phải một người khác, Bạch Khởi.

Trước khi bước lên thảm đỏ, người tới sẽ phải tạt ngang qua bàn đăng ký để báo danh. Lúc này Bạch Khởi đứng cạnh nhân viên công tác nói gì đó, thi thoảng lại liếc mắt nhìn ra cửa, cho thấy cô ta đang chờ người. 

Thấy Nguyễn Tri Vi vào, Bạch Khởi nở nụ cười, xoay người nhìn sang. Cô ta nhấc làn váy xanh lấp lánh lên, từ tốn đi về phía cô.

Nguyễn Tri Vi hiểu ngay rằng Bạch Khởi đang chờ mình.

Không sao cả. Đợi cô thì sao chứ. Cô không việc gì phải sợ hết.

Thế là, Nguyễn Tri Vi thẳng lưng nghênh chiến. Chỉ trong chốc lát, hai người đã đứng mặt đối mặt. 

Nhan sắc của cả hai người đều là thứ khiến cho người khác không thể dời mắt. Bạch Khởi khoác lên mình một bộ trang phục màu xanh đen, trên mặt vải có những hạt nhũ lấp lánh tựa sao trời, khiến cô ta trông cao sang và nổi bật. Còn Nguyễn Tri Vi lại mặc lên mình chiếc váy đỏ bó sát, tóc đen xoăn lọn xõa tung, từ quần áo đến mái tóc đều toát lên khí thế không thua kém gì đối phương.

Mấy nhân viên công tác đứng canh cửa, ai nấy đều không kiềm được hướng mắt về phía bên này nom với vẻ vô cùng tò mò. Dư luận đang sôi sùng sục, hai nhân vật trong tâm điểm câu chuyện lại đang đứng đối mặt với nhau, ngẫm thế nào cũng thấy rất kích thích. 

Thậm chí còn có người giơ máy lên chụp, ghi lại khoảnh khắc đấu đá tóe lửa này.

Bạch Khởi mỉm cười đầy đắc ý, quan sát Nguyễn Tri Vi một lượt từ trên xuống dưới, nói: “Cô hợp phong cách này thật đấy. Đẹp lắm!” 

Nguyễn Tri Vi hào phóng đáp: “Cảm ơn, cô cũng rất đẹp.”

“Ồ? Tôi đẹp lắm hả?” Nụ cười của Bạch Khởi bỗng trở nên đầy ẩn ý: “Mà cũng đúng thôi, tôi đẹp thế nào, hẳn bản thân cô biết rõ chuyện đó hơn ai hết.”

Mặt ngoài thì khách sáo trò chuyện nhưng Bạch Khởi cũng kín đáo thể hiện rõ ý đồ của mình. Cô ta tự tay xé nát bầu không khí hài hòa được dựng lên, muốn để lộ cuồng phong bão táp nằm bên trong.

Biểu cảm của Nguyễn Tri Vi lại trước sau như một, cô đáp: “Những gì tôi nói đều là lời nói chân thành xuất phát từ nội tâm. Xin lỗi, tôi không hiểu cô đang muốn nói gì, và tôi cũng không nghĩ mình hiểu cô hơn người khác.”

“À thôi vậy, vốn dĩ tôi đứng đây đợi cô là muốn nói tới vấn đề khác.” Bạch Khởi cười khéo léo, nói: “Chuyện về 15 phiếu bầu trong <Diễn viên phái thực lực> ấy mà, giờ có rất nhiều cư dân mạng để lại bình luận lẫn người hâm mộ lên tiếng la ó nói tôi không công bằng, vậy nên tôi đứng đợi ở đây là muốn giải thích riêng cho hiểu. Tôi bầu toàn bộ 15 phiếu cho Dịch Bắc là vì tôi thật sự thấy anh ấy làm tốt hơn cô.”

Bạch Khởi tiến tới gần Nguyễn Tri Vi hơn, nhỏ giọng nói: “Hay cô cũng nghĩ tôi cố tình không cho cô 15 phiếu bầu này?”

Giọng điệu Bạch Khởi tỏ rõ sự khinh thường, cô ta đang ngầm nhạo báng Nguyễn Tri Vi không biết lượng sức mình và thể hiện rõ rằng bản thân ưu tú hơn hẳn cô.

Nguyễn Tri Vi lúc này chỉ muốn bóp chặt thứ gì đó để xả tức, những lúc cần kìm nén cảm xúc luôn phải làm một động tác nhỏ để bản thân thấy thoải mái hơn. 

Nhưng Nguyễn Tri Vi lại không muốn bại trận trước Bạch Khởi nữa. Cô kiềm nén bản thân, lặng đi mất một lúc rồi ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Bạch Khởi, con ngươi tỏ ra vẻ không chịu thua kém, bình thản nói: “So bản thân với tiền bối trong ngành như Dịch Bắc tôi quả thật còn nhiều phương diện cần trau dồi. Nhưng không sao, tôi còn trẻ, còn cơ hội để thăng tiến, cảm ơn đạo diễn Bạch đã chỉ bảo.”

Một câu “tôi còn trẻ” như vả thẳng vào mặt Bạch Khởi.

Trong giới giải trí, tuổi trẻ chính là vốn liếng đáng quý nhất. Bạch Khởi không còn trẻ nữa, Dịch Bắc cũng vậy. 

Sắc mặt Bạch Khởi trở nên cứng ngắc. Cuối cùng cô ta cũng lờ mờ cảm nhận được con dao sắc bén Nguyễn Tri Vi giấu sau gương mặt dịu dàng kia. Ngay lúc cô ta giật khóe môi, muốn nói thêm gì đó thì ở cạnh cửa đã vang lên một giọng nam, gọi: “Nguyễn Tri Vi.”

Nghe tiếng, cả Nguyễn Tri Vi lẫn Bạch Khởi đều đồng loạt quay đầu nhìn. Người vừa nói là Tô Ngự. Hôm nay Tô Ngự diện một bộ âu phục màu đỏ thẫm, càng làm nổi bật thêm cảm giác tuổi trẻ tràn đầy năng lượng. Cậu ta đưa mắt nhìn về phía bên này, ánh mắt nhìn Nguyễn Tri Vi tràn ngập lo lắng. 

Bạch Khởi tự biết câu tiếp theo mình nói không thích hợp nói vào lúc này, chẳng tỏ thái độ gì đã quay người rời đi. 

Tô Ngự đi đến bên cạnh Nguyễn Tri Vi, hỏi: “Cô ta có làm khó chị không?”

Nguyễn Tri Vi lắc đầu: “Không đâu.”

Mà nói cô ta bắt nạt cô cũng không sai, chẳng qua Nguyễn Tri Vi không dễ bị nắm thóp như người khác tưởng tượng, vậy nên đến cuối cùng cũng khó nói được ai đang làm khó ai.

Nơi diễn ra thảm đỏ sóng gió ầm ầm, nhưng bên trong căn biệt thự giữa trung tâm thành phố của Thẩm Yến lại yên ắng đến lạ. 

Hai ngày nay có đoàn khách từ Nam Phi tới bàn chuyện hợp tác với Thẩm Yến nên phần lớn thời gian anh đều dồn sự chú ý vào dự án, đến tận giờ mới có thời gian nghỉ ngơi. 

Anh với Quách Kỳ vừa kết thúc cuộc gặp mặt với đoàn khách ở sân bóng, cùng nhau về nhà. Bận rộn suốt hai ngày liền khiến Thẩm Yến hơi kiệt sức. 

Thẩm Yến vào cửa bật đèn, nới lỏng cà vạt, cởi áo khoác tây trang đen ra tùy tiện vắt lên sofa, nhấc chân dài lên gác thẳng lên ghế, nằm xoa mũi.

Quách Kỳ đi ngay vào phòng bếp uống cốc nước mới thấy bớt khô miệng, uống xong đi ra sofa nằm nghỉ, lầm bầm mắng chửi: “Ông đây đã hai ngày không đi quẩy rồi, đến thời gian xem điện thoại còn chẳng có. Đúng là biết cách hành xác con nhà người ta mà! Nếu không phải dự án này nhiều tiền, còn khướt ông đây mới hầu hạ nó!”

Thẩm Yến không để tâm tới Quách Kỳ. Chuyện đầu tiên anh làm sau khi rảnh rỗi là lôi điện thoại ra vào weibo xem tin liên quan đến Nguyễn Tri Vi. Nhưng vừa mở được ứng dụng anh liền khựng lại.

Đập vào mắt anh là bốn chữ chễm chệ đầu bảng hot search:

Thế thân của Bạch Khởi.