Không Làm Thế Thân – Hứa Quân Tam Sinh

Chương 39




Nguyễn Tri Vi và Tô Ngự mới diễn được nửa chặng, nhân viên tổ hậu cần đã hớt hải chạy qua nói gì đó với đạo diễn Từ. Ông ấy nghe xong lập tức thay đổi sắc mặt.

Đạo diễn Từ cầm loa lên tuyên bố ngừng diễn: “Tất cả dừng lại! Mọi người dừng lại! Chúng ta tạm nghỉ ngơi trong phút chốc, chờ thông báo.”

Dứt câu, ông ấy quay người rời đi, như thể đang có chuyện gì gấp gáp lắm.

Để lại Nguyễn Tri Vi và Tô Ngự ngẩn ngơ nhìn nhau. Phân cảnh cô đang diễn là đoạn Hứa Bất Ngôn bị Trác Phàm làm cảm động, trên mặt vẫn còn những giọt nước mắt chưa khô.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Nguyễn Tri Vi lầm bầm hỏi, đang diễn lại bị ngưng đột ngột như này khiến cô thấy rất khó hiểu.

Diễn viên vai quần chúng đứng cạnh hóng hớt được xen vào nói: “Tôi biết này. Nãy tôi chạy sang bên hậu cần giúp đỡ nên chứng kiến được toàn bộ quá trình. Nghe đâu là bên đầu tư tới, đang xử lý cái cô tên An, An Duyệt Nhiên một trận ra trò kìa. Đứng xem một lúc thấy đáng sợ quá nên tôi chạy vội về bên này.” 

Bên đầu tư đến?

Nhà đầu tư tới đoàn làm phim, xử lý An Duyệt Nhiên,… tất cả những chuyện này không khỏi làm Nguyễn Tri Vi nghĩ đến việc người tới là Thẩm Yến.

Cô cứ nghĩ sau hôm cô nói anh ghê tởm anh sẽ không bao giờ đặt chân tới đoàn làm phim nữa. Thế thì tại sao hôm nay anh lại tới đây, đã vậy còn xảy ra xung đột với An Duyệt Nhiên?

Nguyễn Tri Vi không muốn qua xem, nhưng dòng người đổ dồn về phía đó quá đông đúc, cô không cách nào đi ngược dòng người sang bên kia được nên đành thuận theo số đông, chậm rãi di chuyển qua đó.

Chờ đến khi cô chen được chân tới chỗ tổ hậu cần, cảnh tượng trước mắt đã khiến cô chấn động.

Suất ăn của tất cả mọi người đều được xếp gọn gàng dưới đất, bao gồm cả cơm của diễn viên quần chúng, vai phụ, cho tới nam nữ chính. Thẩm Yến kiếm đâu được cái ghế đặt ngay giữa chỗ xếp các khay cơm, bắt chéo chân ngồi đó nhìn, tay trái anh vẫn còn quấn vải xô, cặp mắt hoa đào không giấu nổi sự tàn nhẫn, hứng thú nhìn tình cảnh trước mắt như thể dã thú đang thưởng thức dáng vẻ con mồi giãy dụa trước bờ vực chết chóc.

Con mồi ở đây là An Duyệt Nhiên. 

An Duyệt Nhiên đầu tóc rối bời quỳ rạp dưới đất. Tóc, mặt, khắp người cô ta đâu đâu cũng dính cơm, trông vô cùng nhếch nhác, bẩn thỉu. 

Có thể nói, lúc này đây cô ta đã mất hết mặt mũi. Cô ta không dám di chuyển vì xung quanh có quá nhiều người đang vây lại xem, chỉ biết cúi đầu dùng tóc che đi khuôn mặt tay bốc cơm và thức ăn trong khay lên ăn, nhét lấy nhét để vào miệng, ăn mà không nuốt được cũng cố lấy tay đấm vào ngực để nuốt trôi đồ.

Bên cạnh có hai khay cơm rỗng, có vẻ như nãy giờ An Duyệt Nhiên đã dùng cách này giải quyết được hai phần cơm rồi.

Diễn viên kéo tới đây ngày một nhiều, nhà sản xuất thấy không ổn bèn nói khéo với Thẩm Yến: “Cậu Thẩm, cậu thấy đấy, ở đây nhiều người vậy chúng ta xử lý công khai không tốt lắm đâu. Nếu Duyệt Nhiên đắc tội với cậu thì chúng ta cứ bí mật giải quyết không được sao…”

Đạo diễn Từ cũng phải lên tiếng khuyên nhủ: “Đúng thế, chúng tôi sẽ bảo Duyệt Nhiên xin lỗi cậu, mong cậu Thẩm bớt giận.”

Thẩm Yến gác tay chống má bằng bên tay phải không cuốn vải xô, thản nhiên theo dõi toàn bộ hành động của An Duyệt Nhiên, song do cảm thấy nhà sản xuất và đạo diễn Từ ở bên cạnh quá ồn, anh cau mày nói: “Suỵt!”

Mục đích của Thẩm Yến rất rõ ràng, anh muốn làm nhục An Duyệt Nhiên như vậy đấy, ai cũng đừng hòng khuyên nhủ anh.

Đến nước này cả nhà sản xuất lẫn đạo diễn Từ đều không dám nói gì. Anh là bên đầu tư, nếu đây là chuyện anh cố tình muốn nó xảy ra thì phải thuận theo thôi.

Bình thường, An Duyệt Nhiên là một người rất để ý tới cái nhìn của người khác, sĩ diện vô cùng, giờ bị mọi người vây quanh chứng kiến cảnh tượng này, cô ta xấu hổ chỉ muốn chết quách cho xong. Nhưng giờ có cái làm cô ta đau khổ hơn cả, đấy là không biết bao giờ hình phạt tàn nhẫn này mới kết thúc.

Đồ ăn chuẩn bị cho diễn viên phải lên tới gần trăm suất, dù cô ta có là vua dạ dày cũng không nhét nổi hết đống này vào bụng. Nhưng Thẩm Yến lại quá mạnh tay, anh muốn cô ta phải ăn hết, không ăn hết đừng hòng rời khỏi.

An Duyệt Nhiên nuốt thức ăn trong tuyệt vọng. Miệng nhai thức ăn, tay thì liên tục bốc đồ ăn lên bỏ vào miệng. Ngay lúc cô ta bỏ miếng cuối cùng trong khay vào mồm, tay với lấy khay mới thì Thẩm Yến ngồi đó lại duỗi chân đặt đôi giày nam hiệu Louis Vuitton Manhattan Richelieu ngay sát khay thức ăn đó. Chiếc giày cao cấp được làm từ da cá sấu đó giờ phút này chẳng khác nào một biểu tượng thể hiện cho thân phận và địa vị của anh ở đoàn làm phim. 

Thẩm Yến chậm rãi nói: “Từ từ đã, sao lại vội vàng lấy khay mới thế? Phần này cô ăn chưa sạch mà?”

Mới vừa rồi các diễn viên vây xung quanh xem còn nhỏ giọng thảo luận với nhau, chẳng ngờ Thẩm Yến vừa mở miệng cái ai cũng bị khí thế của anh dọa hết hồn, không dám hó hé nữa.

Nguyễn Tri Vi và Tô Ngự đứng lẫn trong đám đông chứng kiến hết thảy. Cô lấy làm ngạc nhiên, bởi kể cả trước đó Thẩm Yến có đối xử không tốt với mình anh cũng chưa từng ra tay mạnh bạo như vậy. Quá đáng lắm là anh lạnh nhạt với cô thôi chứ chưa bao giờ có hành động như sử dụng bạo lực này.

Lúc này đây, Thẩm Yến khoác lên mình một bộ quần áo cao cấp khiến anh rất ra dáng một cậu công tử nhà giàu phong lưu, khóe môi nhếch nhẹ cười hết sức đa tình nhưng hành động lại trái ngược hoàn toàn với bề ngoài. Anh chẳng khác nào ác quỷ đội lốt người, miệng cười nhưng tay lại tống thẳng đối phương xuống địa ngục, dứt khoát đến độ không buồn chớp mắt lấy một cái.

Nguyễn Tri Vi thầm nghĩ, hẳn đây là lý do tại sao anh leo lên được ghế cổ đông lớn nhất của tập đoàn Thẩm thị. Con đường sự nghiệp của anh giờ có thể thuận lợi như vậy hẳn anh đã vấp phải rất nhiều thử thách. 

Một Thẩm Yến hoàn toàn xa lạ với cô.

An Duyệt Nhiên ăn đến mửa, vừa ăn vừa nôn nhưng Thẩm Yến lại không nương tay: “Nôn cũng phải nuốt hết cho tôi.” 

Giọng điệu lạnh băng, tàn nhẫn.

Thẩm Yến lúc này trông quá đáng sợ, xung quanh có vài người không chịu nổi nữa lục đục dắt díu nhau rời đi. Anh đang phô bày hết sức thông thạo dáng vẻ của một tên công tử nhà giàu ăn chơi trác táng, không học vấn không nghề nghiệp, thể hiện rõ sự tàn ác của chủ nghĩa tư bản. 

Leo lên được đến cái chức ấy thì làm gì có ai cần lòng đồng cảm. Đến giờ họ mới từ từ ngộ ra cái tên “Thẩm Yến trở thành cổ đông lớn nhất của tập đoàn Thẩm thị” là có ý nghĩa gì. 

Bọn họ không dám vây xem nữa, chỉ sợ Thẩm Yến không vui, người tiếp theo gặp họa sẽ là mình.

Các diễn viên khác dần rời đi. Người vãn, chỗ Nguyễn Tri Vi và Tô Ngự đứng cũng thưa thớt hơn. Tô Ngự theo Nguyễn Tri Vi qua đây, thấy mọi người rời đi bèn thuận miệng hỏi: “Đi chứ?”

Nguyễn Tri Vi khựng lại: “Ừm, đi thôi.”

Đúng lúc này, Thẩm Yến hơi mất hứng, ngồi thẳng lưng dậy vô tình liếc mắt về phía đám đông, nhoáng một cái đã nhận ra Nguyễn Tri Vi đứng lẫn trong đó.

Sao cô lại ở đây?

Thẩm Yến cứ đinh ninh rằng, Nguyễn Tri Vi không hứng thú với mấy chuyện như này nên anh mới bung xõa như thế.

Biết Nguyễn Tri Vi đang nhìn, anh vô thức rụt chân lại, không còn dáng vẻ thảnh thơi như kẻ mạnh nắm chắc phần thắng, ung dung quan sát con mồi như nãy nữa. 

Không chỉ vậy, Thẩm Yến còn thấy hơi mất tự nhiên.

Nguyễn Tri Vi sẽ nghĩ gì khi thấy cảnh vừa rồi? Cô lại thấy anh ghê tởm ư? Hoặc thậm chí là thấy anh biến thái.

Thẩm Yến không phải loại người tốt đẹp gì, chính miệng anh đã từng thừa nhận điều này với Nguyễn Tri Vi, nhưng để cô tận mắt chứng kiến tính cách xấu xa đó của mình, anh vẫn thấy hơi bối rối.

Nguyễn Tri Vi từng nói, ở trong mắt cô, anh là người tốt.

Nhưng chuyện anh đang làm lại không phải chuyện một người tốt nên làm.

Anh nhìn cô lâu đến mức Nguyễn Tri Vi cũng cảm nhận được ánh mắt Thẩm Yến đang dõi theo mình, bèn quay đầu nhìn qua. Nhưng ngay giây phút ấy, Thẩm Yến lại dời mắt sang hướng khác, chật vật tránh khỏi cảnh đối mắt với cô.

Ý thức được hành động của bản thân có phần hèn nhát, Thẩm Yến bật cười tự giễu. Cả đời này anh chả sợ gì, duy chỉ có Nguyễn Tri Vi khiến anh phải dè chừng.

Nguyễn Tri Vi nói anh ghê tởm, anh cũng cảm thấy mình công khai xuất hiện trước mặt cô như này cũng là lỗi của bản thân. 

Phút chốc, Thẩm Yến mất hứng thú hành hạ An Duyệt Nhiên.

Thẩm Yến mất hứng đứng lên đá một phát vào khay cơm đặt trước mặt An Duyệt Nhiên, đặt dấu chấm hết cho trò hề này: “Thôi, mất hứng rồi. Cứ vậy đi.” 

An Duyệt Nhiên nghe anh nói vậy lập tức cảm giác bản thân như được hồi sinh, liều mạng bóp họng nôn khan muốn moi đồ ra. Thẩm Yến nhăn mày trước từng tiếng gằn giọng ói của cô ta.

Nhà sản xuất sợ Thẩm Yến lại mất hứng bèn vội vã ra hiệu cho An Duyệt Nhiên: “Vào nhà vệ sinh ngay, đừng nôn ở đây.” 

An Duyệt Nhiên che miệng gật đầu, ba chân bốn cẳng chạy vội vào nhà vệ sinh, vừa chạy vừa dùng tay móc họng nôn khan, chỉ muốn nôn hết những gì mình vừa nuốt vào ra ngoài.

Thẩm Yến không thèm nhìn theo bóng An Duyệt Nhiên vội vã rời đi lấy một cái, chỉ quay qua chỗ đạo diễn Từ bảo: “Đổi An Duyệt Nhiên đi, tôi không muốn cô ta có mặt trong bộ phim tôi đầu tư.”

Đạo diễn Từ chần chừ, việc này e là hơi khó: “Cậu Thẩm, bộ phim đã quay được hơn nửa rồi, giờ tìm gấp một người thế chỗ An Duyệt Nhiên có hơi mất thời gian…”

Thẩm Yến thẳng thừng nói: “Kéo dài thời gian quay, quay lại những cảnh đó.”

Nhà sản xuất phim nháy mắt ra hiệu với đạo diễn Từ, gật đầu: “Vâng, chúng tôi đổi, cậu Thẩm yên tâm.”

Thẩm Yến gật nhẹ, giờ xem như là anh đã xử lý xong An Duyệt Nhiên. Nếu không có gì bất ngờ thì sau này sẽ không một đạo diễn nào dám mời cô ta tới đóng nữa.

Sự nghiệp trong giới giải trí của cô ta tới đây là kết thúc rồi.

Việc gì cần làm đã làm hết rồi, theo lý mà nói thì Thẩm Yến không còn lý do nào để tới đây nữa.

Nhưng Thẩm Yến vẫn chưa muốn đi.

Anh muốn quay lại nhìn Nguyễn Tri Vi, nhìn xem bây giờ cô đang ra sao, có gầy đi tí nào không. Thời gian gần đây anh chỉ được trông thấy bóng dáng cô qua phim <Có hẹn với giai nhân> nên giờ anh rất muốn thấy cô ngoài đời, muốn biết cô sống có tốt không.

Anh kiềm nén bản thân đến khi không cố được nữa cũng chỉ dám quay đầu nhìn lướt qua. 

Nhưng Nguyễn Tri Vi đã xoay người rời khỏi, để lại cho anh một bóng lưng yểu điệu. Cô đi song song với Tô Ngự, chàng thiếu niên bên cạnh nghiêng đầu nói gì đó để lộ góc nghiêng khuôn mặt thanh tú, nhìn cũng có phần xứng đôi với cô gái dịu dàng kế bên.

Trái tim Thẩm Yến đau nhói khi thấy cảnh tượng trước mắt, chẳng khác nào có người vạch áo đâm thẳng một nhát vào tim anh.

Anh có trăm ngàn phương thức có thể sử dụng để Tô Ngự không thể ngóc đầu lên được trong giới giải trí, để sau này cậu ta không thể nói chuyện được với Nguyễn Tri Vi dù chỉ một câu, nhưng anh không làm, thậm chí còn nâng cả đãi ngộ dành cho cậu ta.

Không vì gì khác, chỉ vì Nguyễn Tri Vi bảo anh “ghê tởm”.

Mẹ nó, Nguyễn Tri Vi quả thật là uy hiếp trí mạng của anh.

Lúc Thẩm Yến quay đầu lại, cả nhà sản xuất và đạo diễn Từ đều thấy nét mặt anh không còn ngang tàng bá đạo như vừa rồi, ánh mắt ảm đạm và biểu cảm lẻ loi thấy rõ.

Thẩm Yến cụp mắt, im lặng một lúc lại mở miệng nói một câu vô thưởng vô phạt: “Thôi vậy.”

Một câu “thôi vậy” không biết là có ý gì.

Thẩm Yến nói xong câu đó thì rời đi luôn, để lại nhà sản xuất và đạo diễn Từ hai mặt nhìn nhau.

Hai người họ căng não đoán mò ý của Thẩm Yến, đạo diễn Từ khó hiểu nói: “Thôi vậy tức là chúng ta không cần thay vai của An Duyệt Nhiên đúng không?”

“Không phải.” Nhà sản xuất đưa ra suy đoán của mình: “Chắc liên quan tới Nguyễn Tri Vi rồi! Tôi thấy cậu Thẩm cứ liên tục đánh mắt về phía Nguyễn Tri Vi đấy, haiz, cuối cùng cũng chỉ có mình cô ấy là trị được cậu Thẩm. Không thì… chắc chắn cậu ta sẽ bắt An Duyệt Nhiên ăn hết chỗ cơm mang tới, ăn xong lên xe vào bệnh viện cấp cứu luôn là vừa. Rốt cuộc An Duyệt Nhiên đã làm gì để đắc tội với cậu Thẩm, chọc cho người ta giận điên lên như vậy cơ chứ.”

Đạo diễn Từ không nén được thở dài: “Chuyện tình yêu tình báo của bọn trẻ thời nay đâu phải chuyện chúng ta có thể nhìn thấu được.”