Không Làm Thế Thân – Hứa Quân Tam Sinh

Chương 38




Thẩm Yến dành phần lớn thời gian của bản thân cho công ty. Anh ngồi cả ngày trong phòng làm việc, nếu không phải đi họp thì sẽ gặp khách hàng, các nhân viên thấy vậy cũng lén bàn luận với nhau rằng, cuối cùng anh cũng ra dáng một cổ đông có trách nhiệm của công ty. Chỉ mình Thẩm Yến biết thật sự mình đang làm gì. Anh đang dùng công việc chuyển dời sự chú ý, muốn gây tê chính mình. Thẩm Yến không còn ghé thăm đoàn làm phim, cũng không đến gặp Nguyễn Tri Vi. Chỉ là mỗi khi ngồi trong phòng làm việc mà đầu óc không thể tập trung, anh lại mở của Nguyễn Tri Vi lên xem. So với bây giờ thì hồi đóng cô trông có da có thịt hơn, nhìn càng thêm dịu dàng, tạo cảm giác đáng yêu thanh thuần khó tả. Có đôi lúc, chiếu tới đoạn Nguyễn Tri Vi khóc, Thẩm Yến lại vô thức giơ tay muốn lau nước mắt cho cô, đến khi ngón tay chạm phải màn hình lạnh băng, anh mới giật mình nhận ra bản thân đang làm gì. Anh thầm chửi bản thân ngu ngốc. Không được tới tìm cô, bản thân lại chẳng quên được cô, giờ chính anh cũng chẳng biết cuộc sống của mình đang ra sao. Tới khi anh xem đến lần thứ 10, Thẩm Yến bắt đầu chán nản, anh đã xem đến ngán cảnh quay của cô trong phim rồi, anh muốn nhìn thấy biểu cảm khác của Nguyễn Tri Vi. Thế là, Thẩm Yến bắt đầu tìm kiếm thông tin về Nguyễn Tri Vi trên mạng. Lướt một hồi anh phát hiện, tin có lượt tìm kiếm cao nhất liên quan đến cô là đợt lùm xùm giữa An Duyệt Nhiên và trợ lý của cô ta. Trợ lý An Duyệt Nhiên? Thẩm Yến hơi có ấn tượng với cái tên này, hình như là người cùng đoàn làm phim với Nguyễn Tri Vi, một người phụ nữ bị đồng tiền làm cho mờ mắt, không phải hạng người tốt đẹp gì. Anh mở weibo, lướt đọc từng câu từng chữ ở bài đăng của cô trợ lý. “Cuối cùng, tôi muốn gửi lời cảm ơn đến chị Tri Vi, chị ấy là người tốt nhất mà tôi từng gặp. Chuyện ngày trước là em có lỗi với chị, không mong chị tha thứ. Hi vọng chị sẽ mãi giữ được trái tim thiện lương, chân thành, ngày một phát triển hơn.” Đây là đoạn cuối cùng trong bài đăng trên weibo của cô trợ lý. Trợ lý An Duyệt Nhiên xin lỗi Nguyễn Tri Vi? Chuyện gì thế này? Chợt, Thẩm Yến muộn màng nhận ra, bản thân trước kia đã ít quan tâm tới Nguyễn Tri Vi nhường nào. Cô lên hot search, anh không biết, cô và trợ lý nhỏ nhà người ta có xích mích anh cũng không biết nốt. Nghĩ đến đây, sắc mặt Thẩm Yến sa sầm. Một lát sau, anh nhấn gọi cho trợ lý, nói: “Tra cho tôi tin tức liên quan đến trợ lý cũ của An Duyệt Nhiên, và cả tai tiếng trước đó đã lên hot search nữa.” Bản báo cáo về đầu đuôi sự việc nhanh chóng được đặt trước mặt Thẩm Yến. Từ chuyện kênh kiệu không coi ai ra gì đến bắt nạt trợ lý đều là chuyện thường thấy trong giới giải trí, ở đây chỉ khác duy nhất một điểm là nó có liên quan tới Nguyễn Tri Vi. Nguyễn Tri Vi từng tốt bụng giúp đỡ cô trợ lý đó khi cô ta bị An Duyệt Nhiên bắt nạt, nhưng cô ta được giúp lại không biết cảm ơn, quay sang cắn ngược Nguyễn Tri Vi một cái, hại cô bị An Duyệt Nhiên ghim thù xử một trận. Mãi sau này An Duyệt Nhiên gặp chuyện không may, giận chó đánh mèo trút lên trợ lý, cô ta mới đứng lên phản kích ả trên weibo, đồng thời công khai xin lỗi Nguyễn Tri Vi. Thẩm Yến cúi đầu đọc tài liệu, ánh mắt dần trở nên sa sầm. Rốt cuộc Nguyễn Tri Vi đã trải qua những chuyện gì mà anh không biết? Sao anh lại có thể không mảy may biết gì như vậy chứ? Ban đầu anh cứ nghĩ An Duyệt Nhiên cùng lắm chỉ là loại phụ nữ hám lợi, không ngờ cô ta lại dám bắt nạt người phụ nữ của anh. Chả trách… chả trách lúc biết anh trao tài nguyên cho An Duyệt Nhiên, cô lại tức giận phản đối kịch liệt như vậy. Sao có thể không giận cơ chứ? Là người bình thường ai mà chẳng cáu? Tính tình Nguyễn Tri Vi có thể coi như rất tốt rồi, chịu đựng anh suốt một khoảng thời gian dài. “Trợ lý cũ của An Duyệt Nhiên giờ đang ở đâu?” Thẩm Yến lạnh lùng hỏi. “Sau vụ lùm xùm lên hot search đó cô ấy đã rời khỏi giới giải trí, giờ đang là nhân viên bán hoa cho cửa hàng của người thân.” Trợ lý trả lời đúng sự thật. Thẩm Yến suy tư mất một lúc: “Tuyển cô ta vào tập đoàn Thẩm thị, để cô ta làm phần công việc khó nhất, khổ nhất cho tôi.” “Dạ?” “Không hiểu à?” Thẩm Yến nhướn mày. “Hiểu, hiểu rồi ạ.” Trợ lý gật đầu rồi vội vàng lui ra ngoài, theo lời Thẩm Yến tìm tới bộ phận tuyển dụng. Thẩm Yến làm vậy là có nguyên nhân chính đáng. Giọng điệu trong bài đăng trên weibo của cô trợ lý rất tha thiết, hẳn cô ấy đã thật sự cảm thấy áy náy với Nguyễn Tri Vi, thậm chí là có suy nghĩ muốn bù đắp cho cô, vậy thì cứ kéo cô ấy về phe mình trước đã. Bất kể thế nào, mục đích của anh và cô ấy cũng giống nhau, đều là muốn đối xử tốt với Nguyễn Tri Vi. Nhưng cô ấy cũng đã mắc sai lầm, nên phải trả giá cho việc làm sai trái của mình. Để cô ấy làm phần công việc khổ cực nhất chính là một cách để chuộc tội. Về phần An Duyệt Nhiên… Thẩm Yến nheo mắt lại đầy nguy hiểm, có lẽ anh phải đích thân tới đoàn làm phim “dạy dỗ tử tế” cô ta mới được. * Lúc này, tại trường quay của đoàn làm phim, Tô Ngự và Nguyễn Tri Vi đang nhập vai. Công ty nơi Trác Phàm và Hứa Bất Ngôn làm việc đang rơi vào tình trạng nguy hiểm, bởi số liệu được điền trong báo cáo dự án do bộ phận Hứa Bất Ngôn nộp lên xảy ra sai sót. Sự việc này đã bị các công ty khác thừa cơ báo cáo lên bên trên khiến công ty của Hứa Bất Ngôn phải chịu một khoản lỗ lớn, danh dự cũng theo đó mà bị ảnh hưởng. Số liệu rõ ràng là do đồng nghiệp của Hứa Bất Ngôn làm nhưng người phải chịu tội lại là Hứa Bất Ngôn. Dù sao thì ả nhân viên làm sai số liệu cũng có quan hệ mập mờ với lãnh đạo, nên tất nhiên người ta sẽ phải che chở cho cô tình nhân nhỏ bé rồi, giờ chỉ tìm một con tốt thí mạng cõng tội danh này là xong. Ả nhân viên đó vốn đã không thích Hứa Bất Ngôn nên thẳng tay ụp luôn tội danh này lên đầu cô. Đối mặt với sự hoành họe của cấp trên và đồng nghiệp, trái tim Hứa Bất Ngôn lạnh buốt. Cô đã hi sinh cho công ty biết bao nhiêu, không ngờ kết quả nhận được lại cay đắng như vậy. Nhưng cô cũng hiểu, mình không thể phản kháng, đã đến lúc mình trở thành một quân cờ thế mạng cho ván bài quyền lực này. Ngay trong lúc Hứa Bất Ngôn định nhận tội thay thì Trác Phàm lại đứng dậy, chủ động “ụp” tội danh đó lên đầu mình. Trác Phàm lúc nào cũng thế, luôn cười cười ra vẻ không đứng đắn, ngay cả lúc đứng dậy chủ động nhận tội danh đó về mình anh ta cũng không nghiêm túc: “Thế này nhé, để tôi nhận cho. Chung quy lại là hai người chỉ cần người chịu tội thay, không cần biết người đó là ai đúng không?” Anh ta vừa dứt câu, một vài nhân viên trong công ty lập tức cúi gằm mặt xấu hổ. Anh ta nói quá thẳng thừng, như đang lột trần mọi thứ bên trong ra, để cho người ta thấy rõ sự thối rữa ghê tởm ấy. Ả nhân viên làm sai nói dối không chớp mắt: “Vốn dĩ nó là lỗi của Hứa Bất Ngôn, tại cô ta vô dụng.” Trác Phàm chỉ cười không đáp. Anh ta chậm rãi thu dọn đồ trên mặt bàn, thả hết vào trong một cái hộp, sẵn sàng rời khỏi vị trí công tác, mà Hứa Bất Ngôn chỉ biết lẳng lặng đứng bên cạnh nhìn. Trác Phàm thu dọn xong, lúc đi ngang qua Hứa Bất Ngôn vẫn không quên giơ tay ra xoa đầu cô một cái: “Suỵt! Chờ anh ổn định sẽ đưa em đi theo.” Lần này Hứa Bất Ngôn không né, cũng không còn đối xử với anh ta lạnh lùng như trước. Cô cắn môi, ngập ngừng mãi: “Sao anh lại…” “Coi như anh đang bồi thường cho em đi.” Trác Phàm tiến tới gần Hứa Bất Ngôn, nhỏ giọng nói: “Chuyện thời đại học, là anh có lỗi với em. Em rất tốt, ngày đó tốt, bây giờ vẫn tốt, tốt đến mức anh muốn bù đắp cho em, trông ngóng đến một ngày được em tha thứ, hai ta sẽ ở bên nhau.” Môi dưới bị cô cắn chặt đến mức tạo vết, hai mắt ầng ậc nước. Cô sinh ra và lớn lên trong một gia đình có điều kiện hết sức bình thường, công việc hiện tại cô phải nỗ lực rất nhiều mới có được, nếu giờ phải rời khỏi vị trí công tác thì cô rất có thể không thể tiếp tục lăn lội trong cái ngành này nữa. Ấy thế mà hôm nay Trác Phàm lại thay cô gánh chịu tất cả. Từ ngày gặp lại, cô chưa từng đối xử tử tế với Trác Phàm. Mối tình thầm mến thời đại học đẹp đẽ biết bao nhiêu, nhưng rồi vẫn phải hèn mọn chấm dứt, mang theo tổn thương sâu sắc. Vì thế, cô rất hận Trác Phàm. Nhưng giờ, anh ta lại nói anh ta nhớ ra rồi, nói cô rất tốt, anh ta muốn bồi thường cho cô. Hai mắt Hứa Bất Ngôn ầng ậc nước, cô ra sức lắc đầu: “Thôi, chuyện đó tôi tự chịu. Tôi không cần anh bồi thường, cũng không mượn anh gánh tội thay.” “Nhưng anh không muốn ở lại đây nữa. Nơi dơ dáy này không xứng với sự sạch sẽ của em, cũng không xứng với tình yêu anh dành cho em.” Trác Phàm cười khẽ, nói lời tạm biệt cô: “Anh đi trước. Bất Ngôn, ngoan nào, chờ anh nhé!” Dứt câu, anh ôm thùng carton rời khỏi phòng làm việc. Chàng thiếu niên ấy có vóc dáng cao gầy và khuôn mặt điển trai tuyệt vời, ngay cả lúc rời đi tinh thần anh vẫn hết sức phấn chấn, hoàn toàn nhìn không ra đấy là một người vừa phải nghỉ việc. Anh cứ như một chàng kỵ sĩ vì công chúa của mình mà xông pha lên phía trước, mở rộng lãnh thổ. Anh hiên ngang rời đi như thể vạn vật trên thế giới này không gì có thể làm khó anh. Những nhân viên khác trong phòng làm việc đều không nhịn được mà nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của anh, Hứa Bất Ngôn nước mắt giàn dụa. Cô biết, anh rời đi thế này mai sau sẽ phải chịu rất nhiều khó khăn, khổ cực. Cô lau nước mắt, lớn tiếng gọi người: “Trác Phàm…” Trác Phàm đi tới cửa phòng làm việc bất thình lình nghe thấy Hứa Bất Ngôn gọi mình, anh dừng chân lại nhưng không quay đầu. Anh giơ tay phải lên, giơ năm ngón tay như hình cái bao khi chơi “oẳn tù tì”, mà “bao” ở đây là đồng âm với “không”. (*)Trò “oẳn tù tì” hay “kéo búa bao” bên Trung được sử dụng với cụm từ là “石头剪刀布” tức /shi2 tou jian3 dao4 bu1/, trong đó chữ “布” có phiên âm là “bu1”, đồng âm với từ “不” /bu1/, nên khi Trác Phàm giơ năm ngón tay, Hứa Bất Ngôn mới hiểu anh đang nói chữ “không”. Trác Phàm muốn nói, Bất Ngôn, đừng khóc. Hứa Bất Ngôn hiểu ngay ý anh, nhưng hai tay lại ôm lấy mặt, khóc nức nở. … Lúc này, An Duyệt Nhiên đang ngồi trong phòng hóa trang vừa trang điểm vừa lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Phần tường giả được sử dụng trong cảnh quay là một tấm phản lớn màu trắng nên hiệu quả cách âm không tốt lắm. An Duyệt Nhiên có ngồi ở phòng hóa trang vẫn nghe được tiếng Nguyễn Tri Vi và Tô Ngự đọc thoại trên trường quay. Hai người họ đều dùng giọng gốc nên ngay lúc Nguyễn Tri Vi nức nở gọi hai tiếng “Trác Phàm…”, An Duyệt Nhiên đã rùng mình ớn lạnh. Âm sắc của Nguyễn Tri Vi vốn nghe đã dễ chịu nên lúc cô khóc rất dễ làm người ta sinh lòng thương tiếc. An Duyệt Nhiên nghe tiếng khóc đấy chỉ biết trợn mắt, lòng thầm nghĩ buồn nôn. Cô ta ngồi trước bàn trang điểm đung đưa chân, tay mải miết tán phấn. Tầm này trong phòng hóa trang không có người và cô ta thì đang ngồi ở chỗ của Nguyễn Tri Vi. Sau khi Thẩm Yến đầu tư, mọi tiêu chuẩn của đoàn làm phim đều cao hơn hẳn lúc trước, nhất là đồ dành cho Nguyễn Tri Vi. Phòng hóa trang riêng biệt, đồ ăn toàn món thượng hạng, đến đồ trang điểm cũng toàn sản phẩm đến từ các thương hiệu lớn, tất cả đều do An Duyệt Nhiên nhân lúc không có ai ở đây mà trộm dùng. Cô ta thừa nhận, mình ghen tị với Nguyễn Tri Vi. Ghen tị khi thấy cô dám thẳng thừng từ chối Thẩm Yến, ghen ghét với việc cô chẳng cần làm gì cũng làm người khác yêu quý, từ Thẩm Yến, Tô Ngự,… đến cả đạo diễn Từ cũng dành cho Nguyễn Tri Vi sự ưu ái nhất định. Giờ An Duyệt Nhiên không còn được đóng nữ chính, không thể tùy tiện huênh hoang nên chẳng tìm được cách nào để trị Nguyễn Tri Vi. Tuy vậy, mỗi lần nhìn thấy cô, cô ta đều ghen ghét đến phát cuồng, sẽ lén lút đến ngồi ở chỗ Nguyễn Tri Vi để sử dụng những món đồ đó như thể cô ta vẫn được đãi ngộ đặc biệt vậy. An Duyệt Nhiên đang chờ cơ hội. Giới giải trí luôn có những sự thay đổi bất ngờ, không ai biết trước được ngày sau ai sẽ nổi, An Duyệt Nhiên đang chờ một cơ hội giúp bản thân nổi trở lại. Có vẻ như Nguyễn Tri Vi và Tô Ngự đã diễn xong nên nhân viên trong đoàn bắt đầu vỗ tay ầm ĩ. An Duyệt Nhiên liếc mắt ra cửa, thong thả tô lại son rồi đứng lên rời khỏi phòng hóa trang. Hừm, sắp đến phiên cô ta diễn rồi. An Duyệt Nhiên ra ngoài đúng lúc đụng phải nhân viên công tác đang tất bật chuẩn bị cơm tối. Nhóm hậu cần nhanh chóng chuẩn bị xong những phần cơm tương ứng với mọi người, An Duyệt Nhiên liếc mắt một cái đã nhận ra bên cạnh chính là phần cơm thượng hạng mình vừa nghĩ tới. Đây là bữa ăn dinh dưỡng dành riêng cho nam nữ chính của đoàn làm phim, đến hộp đựng cơm cũng được chọn loại vô cùng tinh xảo. Cơm ngũ cốc nóng hổi ăn kèm với cá ngừ và vài miếng khoai lang có độ dày vừa phải. An Duyệt Nhiên biết, phần cơm này đã được đong đếm calories cẩn thận bởi chuyên gia dinh dưỡng đến từ Bắc Âu. Ghen ghét, đố kị, từng dòng cảm xúc đang xộc thẳng lên não An Duyệt Nhiên. Cô ta cười khẩy, lấy hộp phấn phủ trong túi ra, thừa dịp nhóm hậu cầu không chú ý đổ hết bột phấn vào hai phần ăn dinh dưỡng được chuẩn bị riêng. Bột phấn màu mật ong rải đều lên phần cơm ngũ cốc, lên các khay thức ăn trong hộp, người không biết khi nhìn vào có khi còn nghĩ đây là sốt salad được rưới lên bên trên ấy chứ. Bản thân An Duyệt Nhiên cũng tự tin sẽ không ai biết việc này nên bật cười vô cùng đắc chí. Dù sao cũng không chết được, để ả nếm thử xem bột phấn ăn có ngon không. Kể cả có bị phát hiện cũng chẳng ai nghi ngờ là cô ta gây ra. Giờ cô ta không cách nào hành hạ Nguyễn Tri Vi được, nhưng bảo cô ta cứ trơ mắt nhìn cô yên ổn sống qua ngày thì lòng cô ta lại không thoải mái. Xong xuôi, cô ta vui vẻ cất đồ chuẩn bị rời đi. Ngay lúc xoay lưng định bước, An Duyệt Nhiên lại chạm trán một người. Thẩm Yến! Thẩm Yến bình tĩnh đứng ngay sau lưng An Duyệt Nhiên. Sống mũi anh cao thẳng, con mắt đào hoa trông vô cùng hung ác, hiển nhiên là đã chứng kiến hết sự việc từ đầu đến cuối. An Duyệt Nhiên hoảng sợ hét lên, lấy tay ôm ngực, tim đập thình thịch như muốn văng ra ngoài. Lâu lắm rồi Thẩm Yến không còn đặt chân tới đoàn làm phim, sao tự dưng anh lại tới đây? Anh đứng ở sau lưng cô ta bao lâu rồi? Thẩm Yến nhếch miệng cười nhạt, mắt liếc hai hộp cơm cô ta vừa động tay động chân, nói: “Cô vừa cho cái gì vào bên trong?” Xong rồi! Anh thấy rồi! An Duyệt Nhiên luống cuống, não bộ đờ đẫn không xử lý kịp thông tin nhưng vẫn nhanh miệng kiếm cớ: “Có, có gì đâu, món đó không có độc…” Thẩm Yến nhanh như chớp quay người An Duyệt Nhiên lại, bóp chặt lấy gáy cô ta ấn đầu xuống chúi vào hộp cơm. Anh lạnh giọng gằn từng chữ: “Không có độc à? Được thôi, cô ăn đi.” Hơi nóng của hộp cơm phả lên mặt An Duyệt Nhiên khiến cô ta bí bách không thở nổi, điên cuồng giãy dụa muốn thoát ra nhưng tay người đàn ông phía sau như gọng kìm bóp chặt cổ cô ta, làm cô ta muốn nhúc nhích cũng không di chuyển nổi. Cô ta cảm nhận được Thẩm Yến đang áp sát mình, ghé sát bên tai nói nhỏ: “Nếu cô thích đồ của người khác như thế thì hôm nay cô phải ăn hết sạch chỗ cơm hộp này cho tôi, không được để thừa lại dù chỉ một cọng rau.”