Thật ra cả Nguyễn Tri Vi và Hướng Cẩm Thu đều nghe được câu Thẩm Yến nói nhưng không ai quay lại để ý tới anh.
Hai người đi vào bên trong khu chung cư, vừa đi vừa không ngừng suy nghĩ đến chuyện vừa xảy ra. Nghĩ tới Thẩm Yến nãy đứng nghe mình mắng còn cười, Hướng Cẩm Thu cũng cạn lời.
Hướng Cẩm Thu ngập ngừng nói: “Vi Vi này… có phải sau khi hai cậu chia tay, đầu óc của Thẩm Yến có vấn đề không? Hay anh ta đập đầu vào đâu rồi?”
Nguyễn Tri Vi lắc đầu: “Tớ không biết.”
Bản thân Nguyễn Tri Vi cũng cảm thấy Thẩm Yến có gì đó khang khác nhưng cô không giải thích được.
Tự dưng nổi điên, rồi thoắt một cái lại thay đổi sắc mặt, bị người ta đánh chửi cũng không giận, khiến cô nhìn cũng ngớ người.
Hai người lên tầng trở về nhà.
Vừa vào nhà, Hướng Cẩm Thu lập tức chạy tới bên cửa sổ phòng khách, mở cửa ra xem, phát hiện Thẩm Yến đã quay lại ngồi trên xe, nhưng con xe Cadillac đó vẫn chưa đi.
Aiz, có thôi đi không?
Hướng Cẩm Thu nhanh chóng kéo rèm che kín cửa sổ để người bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong mới trở vào ngồi xuống, uống hớp nước cho nhuận giọng, nãy mắng hăng quá khô cả cổ: “Chửi anh ta được một trận quá đã, coi như trút giận thay cậu.”
Nguyễn Tri Vi không nói nên lời. Thật ra ý cô không phải như vậy, mà cô cũng không lường trước được lại có cảnh kia. Nhưng vì Thẩm Yến tự dưng nổi điên, nên sau đó Hướng Cẩm Thu có tức quay ra chửi cô cũng không ngăn cản.
Dù sao Hướng Cẩm Thu cũng là bạn cô, lại đang thay cô trút giận, nếu lúc đó cô đứng ra ngăn cản thì chẳng khác nào đang tự vả mặt bạn mình, nên mới để mặc cho Hướng Cẩm Thu mắng. Cô nghĩ cứ kệ thế đến khi Thẩm Yến tức giận thì lôi bạn đi, nhưng bất ngờ thay lần này anh lại không tức giận, đã vậy còn nói mình rất vui.
Đến cô cũng không hiểu Thẩm Yến muốn làm gì.
Giờ bình tĩnh lại Hướng Cẩm Thu mới thấy tiếc đống son mình vừa ném đi: “Đáng lẽ tớ phải cầm túi kia xuống mới đúng, bên trong có nhiều chai, lọ, hộp trang điểm nặng hơn.”
Nguyễn Tri Vi hiểu ý của bạn, bèn hỏi: “Hay giờ tớ với cậu đi xuống nhặt nhé? Để xem mấy món đó còn dùng được không.”
“Thôi khỏi.” Hướng Cẩm Thu xua tay: “Tớ chỉ cảm thán chút thôi. Thỏi son đỏ đấy tớ dùng tới phát chán rồi mà còn chưa hết, có khi hết hạn rồi ấy chứ. Đổi cái mới luôn vậy. Cũ không đi, mới sao đến.”
“Phải rồi.” Hướng Cẩm Thu sực nhớ ra một chuyện: “Còn chuyện này nữa. Mới nãy tớ có chú ý tới ánh mắt anh ta nhìn cậu. Cậu có chắc là anh ta chỉ coi cậu là thế thân không? Nếu đúng thì sao sau khi chia tay anh ta lại có phản ứng lớn thế? Nếu là mới chia tay cách đây ít ngày anh ta lại tới dây dưa thì tớ có thể hiểu được là anh ta thấy mất mặt, sĩ diện hão, hoặc là do quá quen với vẻ ngoan ngoãn của cậu rồi nên tạm thời không chấp nhận được thay đổi đột ngột này. Nhưng giờ hai người cũng xa nhau được mấy tháng rồi anh ta mới chạy tới níu kéo, còn đầu tư vào đoàn làm phim của cậu, cái giá phải trả quá lớn. Với cả, ánh mắt anh ta…”
Hướng Cẩm Thu nói không nên lời, vẻ tan nát cõi lòng ánh lên trong mắt Thẩm Yến lúc anh ta mới bước xuống xe trông không giống làm màu.
Nguyễn Tri Vi cũng đang nghĩ tới điều đó, trầm ngâm một lúc rồi nói: “Chắc anh ta muốn chiếm làm của riêng.”
Anh yêu người khác là thật. Hẳn là Bạch Khởi vẫn chưa chấp nhận yêu anh nên anh lại tìm tới cô. Anh cũng từng nổi điên lên vì cô nhưng đấy nào phải yêu, đó chỉ là sự chiếm hữu của đàn ông đối với một người phụ nữ mà thôi.
Nghe thấy cô nhắc tới năm từ “muốn chiếm làm của riêng”, Hướng Cẩm Thu cũng sực tỉnh. Có một số người, dù không thương không yêu đối phương nhưng vẫn sẽ tìm mọi cách giữ người ta lại, nhất là kiểu người Thẩm Yến thì càng có khả năng.
Nghĩ tới đây, Hướng Cẩm Thu liếc mắt nhìn cô: “Nếu sau này anh ta lại tới quấy nhiễu thì cậu tính thế nào?”
“Không quan tâm, từ chối thẳng, về lâu về dài chắc anh ta sẽ từ bỏ thôi.”
Trong trí nhớ của Nguyễn Tri Vi, Thẩm Yến không phải là người cố chấp dây dưa mãi không buông. Anh lúc nào cũng kiêu ngạo, tự phụ. Sự kiện lần này quả thật đã nằm ngoài tầm hiểu biết của cô về anh, hẳn là sau khi công thành danh toại, anh rảnh rỗi quá nên mới làm vậy, không duy trì được lâu đâu.
“Bé cưng, cậu tuyệt quá!” Hướng Cẩm Thu tán thưởng: “Phải để Thẩm Yến mở to mắt ra xem xem Tri Vi ngọt ngào của chúng ta khi muốn từ chối có thể tàn nhẫn đến cỡ nào.”
Nguyễn Tri Vi không nói gì thêm, thật ra cô thấy mình từ chối vậy không có gì gọi là độc ác cả.
Lúc cần quyết đoán mà không quyết đoán, ắt sẽ gây hậu quả về sau. Đã cắt đứt thì phải cắt đứt thật triệt để, đấy là nguyên tắc đối nhân xử thế cơ bản của cô.
…
Chuyện về chiếc xe Cadillac trong đêm mưa nhanh chóng lan truyền trong khu chung cư của Hướng Cẩm Thu.
Nguyễn Tri Vi chẳng thấy hề hấn gì, bởi cô thường xuyên đi sớm về trễ, ngày nào cũng làm tổ ở đoàn làm phim để diễn nên không có nhiều thời gian ở nhà. Người khổ ở đây chỉ có một mình Hướng Cẩm Thu ở nhà gõ chữ quanh năm, mỗi một lần xuống lấy hàng chuyển phát nhanh là được anh bảo vệ nhiệt tình giữ lại hỏi thăm: “Này, cô gái ở cùng cô là người thế nào đấy?”
Hướng Cẩm Thu cười gượng: “Người thường thôi mà.”
“Người thường gì chứ, người thường sao tiếp xúc được với tầng lớp giàu có như thế.”
Hướng Cẩm Thu không muốn nhiều lời: “Anh tìm giúp tôi thùng hàng chuyển phát nhanh đi…”
“À được, nhưng cô gái ở cùng cô đẹp thật đấy, trông cứ như ngôi sao nổi tiếng…”
Hướng Cẩm Thu âm thầm nuốt nước miếng, Vi Vi là minh tinh thật.
“Chuyển phát nhanh của cô đây.”
Chẳng biết thùng hàng chuyển phát nhanh hôm nay có gì mà lại to thế này. Hướng Cẩm Thu chắc chắn rằng gói đồ này không phải mình mua, chẳng biết là người bạn nào lại đóng gói đặc sản gửi cho cô nữa.
Hướng Cẩm Thu nói thêm vài câu qua quýt với bảo vệ rồi ôm thùng hàng đi lên nhà. Lên tầng đẩy đồ vào nhà xong xuôi, cô cầm kéo khui hàng. Sau khi nhìn rõ những kiện hàng có trong thùng đồ, cô sốc tới há hốc mồm.
Son môi vương miện Christian Louboutin, loại son nằm trong top mặt hàng xa xỉ phẩm, là thứ mà bình thường cô không mua nổi.
Son môi có bề ngoài lóng lánh tinh xảo, thon về phần đuôi như hình mũi khoan, nhìn một cái là thấy được mùi tiền. Son trong hộp có đủ 36 thỏi màu, được thắt ruy băng trông vô cùng tinh tế.
Bên cạnh son, bên trong hộp còn có một vài hộp phấn cao cấp, linh tinh mấy thứ như khăn giấy nữa… Đống lộn xộn này là gì không biết.
Khoan đã! Hướng Cẩm Thu càng lật ra xem càng thấy bất ổn, những món đồ này nhìn thì như linh tinh không liên quan gì tới nhau nhưng nó lại hoàn toàn trùng khớp với những món đồ trong túi cô ném Thẩm Yến đêm đó. Có điều luận về giá cả hay nhãn hiệu, mấy món này cao cấp hơn hẳn đồ cô hay dùng.
Hướng Cẩm Thu lập tức ngộ ra gói hàng này là của Thẩm Yến.
Anh bồi thường cho cô mấy món đồ đã mất.
Hừ, Thẩm Yến làm thế này không phải dụng ý quá rõ ràng hay sao? Muốn dùng tiền để mua chuộc cô? Để cô nhìn đó mà nói vài lời hay ý đẹp trước mặt Nguyễn Tri Vi, để Nguyễn Tri Vi sớm ngày về bên anh ta đúng không?
Hướng Cẩm Thu cười khẩy, ném hết những món hàng vừa lôi ra vào trong thùng, định vứt tất đi.
Cô đóng gói lại đồ vào hộp xong, lập tức bê thùng hàng chuyển phát nhanh ra ngoài, nhưng gần tới nơi ngửi lại ngửi được mùi hôi thối của thùng rác khiến chân mày cô cau lại.
Đến khi đi tới cạnh thùng rác, chuẩn bị vứt hàng vào trong, mắt lại liếc thấy thỏi Christian Louboutin lóe sáng. Phút chốc, Hướng Cẩm Thu do dự.
Son môi lấp lánh ánh vàng sáng chói thế này mà cô lại không dùng, lại mang nó làm bạn với thùng rác.
Lãng phí quá.
Hướng Cẩm Thu càng nghĩ càng thấy mình thiệt. Sao cô lại phải làm khó đồng tiền như thế chứ?
Cô phải cạo sạch lớp lông của chủ nghĩa tư bản, tên khốn ấy có đưa cô cũng dùng nhưng không có chuyện cô nói đỡ cho Thẩm Yến trước mặt Nguyễn Tri Vi. Cô ngốc Nguyễn Tri Vi kia trước khi đi không mang theo một đồng tiền nào, cô ấy đã không nỡ thì giờ cô đòi lại dùm bạn.
Nghĩ vậy, Hướng Cẩm Thu lại không nói nữa.
Coi như là cầm tiền của chó, cướp của người giàu chia cho người nghèo.
Thế là, Hướng Cẩm Thu lại ôm thùng hàng từ phòng chứa rác về nhà. Về đến nhà cô lại lôi hết mấy món hàng trong thùng ra sửa soạn lại. Nhìn mấy món hàng bày ra trước mắt, cô lại chợt nghĩ tới một vấn đề, quả thực không ngờ Thẩm Yến lại có thể nhớ rõ từng món trong túi như thế, không sót một cái nào.
Đường đường là công tử nhà giàu nhưng lại tình nguyện cúi đầu lấy lòng cô như vậy trong khi cô chỉ là bạn thân của Nguyễn Tri Vi.
Thẩm Yến làm hết sức để níu kéo Nguyễn Tri Vi. Cảm giác này chẳng giống việc muốn chiếm làm của riêng Nguyễn Tri Vi nói chút nào.
…
Sau đêm mưa xối xả ấy, Thẩm Yến thường xuyên xuất hiện ở đoàn làm phim <Nỗi lòng không thể nói>.
Dường như chỉ cần có thời gian rảnh, anh sẽ lập tức tới đoàn làm phim, hơn nữa anh chỉ tới để xem cảnh quay của Nguyễn Tri Vi.
Nguyễn Tri Vi bị xem nhiều đến mức quen luôn với cảnh có Thẩm Yến ở cạnh quan sát, cô xem như anh không tồn tại, cứ thế nhập vai diễn tiếp.
Thẩm Yến vẫn ngày ngày chuẩn bị bữa xế cho đoàn làm phim, chưa ngày nào trùng ngày nào. Trong đó đồ ăn chuẩn bị cho Nguyễn Tri Vi luôn là suất đặc biệt nhất, nhưng đó giờ cô chưa từng ăn, suất đặc biệt đó cũng vì thế mà bị vứt đi.
Người trong đoàn làm phim ai ai cũng tinh tường thấy rõ, hay lén thảo luận với nhau rằng: “Vậy có nghĩa là Thẩm Yến đang theo đuổi Nguyễn Tri Vi hả?”
“Chắc chắn là vậy rồi! Ngay hôm đầu tiên tôi đã phát hiện anh ấy chỉ xem cảnh quay của chị Vi Vi. Đến ánh mắt cũng chỉ nhìn một mình chị ấy. Bữa ăn xế chiều hôm đó ấy, vốn tôi tưởng đấy là suất đặc biệt chuẩn bị cho nam nữ chính, hôm đó không có phần của nam chính là vì Tô Ngự không tới. Nhưng kết quả như mấy cậu thấy đấy, Tô Ngự có tới cũng chẳng được hưởng đãi ngộ như vậy. Nó chỉ dành cho một mình chị Vi Vi thôi.”
“Đúng! Tôi cũng thấy thế! Sao Thẩm Yến lại thích Nguyễn Tri Vi như vậy chứ? Tôi thừa nhận là Nguyễn Tri Vi đẹp, nhưng giới giải trí chúng ta đâu thiếu người đẹp, cô ấy có cái gì mà khiến anh ấy quỵ lụy thế chứ? Mà hơn nữa cô ấy còn đối xử với Thẩm Yến rất lạnh nhạt… Phải tôi là tôi xiêu lòng từ lâu rồi.”
Mọi người ai nấy cũng rôm rả thảo luận, có một mình An Duyệt Nhiên ngồi cạnh là tâm như tro tàn.
Nghe đến đoạn các cô ấy tò mò không biết vì sao Thẩm Yến lại thích Nguyễn Tri Vi, An Duyệt Nhiên mới tham gia vào cuộc trò chuyện, nói với giọng sặc mùi ghen ghét: “Bởi vì Nguyễn Tri Vi biết quyến rũ! Mà đàn ông thì chết mê cái cách lạt mềm buộc chặt của cô ta.”
Ba từ “biết quyến rũ” được An Duyệt Nhiên đặc biệt nhấn mạnh để cho mọi người nghe rõ.
Trong mắt An Duyệt Nhiên tràn ngập sự ghen tuông và độ kị, cô ta lạnh giọng nói tiếp: “Nguyễn Tri Vi nhìn thì thanh thuần nhưng thật ra lại rất biết cách đưa đẩy, ai mà biết được lúc lên giường cô ta như thế nào. Tôi dám chắc rằng cô ta đã ngủ với Tô Ngự, nếu không nữ chính sao tới lượt cô ta đóng? Giờ câu được thêm Thẩm Yến, đúng là rất có bản lĩnh.”
Có nữ diễn viên yếu ớt nói: “Vi Vi được nhận nhờ thử vai mà…”
Sau có người bên cạnh nhéo cho một cái cô nàng ấy mới ngậm miệng.
An Duyệt Nhiên lại không cho là đúng: “Thử vai? Diễn xuất của cô ta cũng có tốt đâu, vào được là nhờ ngủ với người ta hết.”
Nguyễn Tri Vi khá được lòng mọi người trong đoàn nên khi nghe An Duyệt Nhiên nói vậy, có người tính đứng lên phản bác nhưng lại bị người ở cạnh ngăn lại. Ai ai cũng nhìn ra được An Duyệt Nhiên đang đố kị. Khuôn mặt sắc sảo của cô ta trở nên dữ tợn, cho thấy rõ cô ta có thành kiến với Nguyễn Tri Vi.
Các diễn viên khác không ai muốn tiếp tục chủ đề đó với An Duyệt Nhiên nên đồng lòng đổi trọng tâm câu chuyện, di chuyển ra chỗ khác nói chuyện phiếm tiếp.
Thoáng chốc, nơi đây chỉ còn lại một mình An Duyệt Nhiên nhưng cô ta chẳng mảy may có cảm giác gì. Cô ta vẫn đang đắm chìm trong cơn phẫn uất, càng nghĩ càng hận.
Gần đây cô ta có nghe nói đến vụ trà chiều ở đoàn làm phim. Lúc đó cô ta cũng tưởng đấy là đãi ngộ đặc biệt của phía đầu tư dành cho nam nữ chính, còn thầm hận tại sao người đóng vai chính không phải mình.
Nhưng bẵng đi một thời gian, cô ta lại phát hiện ánh mắt Thẩm Yến nhìn Nguyễn Tri Vi rất khác. Bất cứ thứ gì liên quan đến Nguyễn Tri Vi anh đều vô cùng chú tâm, thậm chí tới cả việc đầu tư cho <Nỗi lòng không thể nói> có khả năng cũng vì Nguyễn Tri Vi mà có.
Sau khi nhận rõ sự khác biệt ấy, An Duyệt Nhiên càng thêm khó chịu. Những tài nguyên cô ta lấy được từ chỗ Thẩm Yến không cái nào thành công hợp tác, đến phương thức liên lạc anh cũng không cho. Đến việc lần trước anh bị thương nằm trong bệnh viện, cô ta viện cớ ở lại chăm sóc cuối cùng lại bị anh thẳng thừng đuổi về.
Người lạnh lùng vô tình như Thẩm Yến giờ lại vì theo đuổi Nguyễn Tri Vi mà buông bỏ tất cả? Còn Nguyễn Tri Vi lại đối xử lạnh nhạt với anh?
Càng so, An Duyệt Nhiên càng thấy mình như đang tự rước lấy nhục, càng khiến mình chẳng bằng sợi tóc của Nguyễn Tri Vi.
Như một tên hề vậy.
Dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà tất cả đều là của Nguyễn Tri Vi?
An Duyệt Nhiên tức giận nghĩ, chỉ cần cô ta còn ở đây một ngày thì Nguyễn Tri Vi đừng hòng sống tốt!