“Tớ ra mắng cho anh ta một trận giúp cậu xả giận nhé? Giúp cậu phát tiết hết những ấm ức phải chịu trong thời gian qua.” Trước đấy, Hướng Cẩm Thu chỉ mới nhìn thấy Thẩm Yến qua những trang tin tức trên mạng, đây là lần đầu tiên cô được gặp người ở ngoài đời. Cuối cùng cô cũng có cơ hội được mắng tên chó này, không mắng cho anh ta một trận tơi bời hoa lá thì đúng là quá có lỗi với tính tình nóng nảy của cô.
“Quên đi, không cần thiết. Chúng ta lên nhà thôi.” Nguyễn Tri Vi gọi Hướng Cẩm Thu xuống đón là vì muốn tăng cảm giác an toàn, chứ không phải ra để cãi vã với Thẩm Yến.
Ai mà ngờ được, Nguyễn Tri Vi vừa dứt câu, chiếc xe Cadillac màu bạc ở phía sau lại rồ ga vọt lên.
Tiếng nổ máy vang lên bất thình lình khiến cả Nguyễn Tri Vi và Hướng Cẩm Thu ngỡ ngàng. Họ nghe thấy tiếng gầm rú vang lên bên tai, tiếp đấy là ánh đèn pha chói mắt chiếu đến xuyên màn mưa khiến cả hai chói mắt không mở ra được.
Khoảng cách quá ngắn, tốc độ xe lại quá nhanh nên cả hai chỉ biết đứng trơ mắt nhìn xe của Thẩm Yến lao lên cách hai người đúng một mét.
Và sau đó, chiếc xe thắng gấp lại, tiếng bánh xe ma sát với mặt đất tạo nên âm thanh chói tai. Chiếc Cadillac ấy cứ thế đỗ xịch lại trước mặt.
Vừa hay chắn ngang đường về của hai người.
Mưa vẫn tiếp tục rơi ngăn cách đôi bên. Chiếc Cadillac bạc ấy như một cỗ máy lạnh băng mang nhiều nỗi lòng.
Hướng Cẩm Thu phải mất một lúc lâu mới hoàn hồn được. Cô sợ hãi vuốt ngực, hãi đến mức không kìm được mà mắng một câu: “Mẹ kiếp!”
Sắc mặt Nguyễn Tri Vi cũng trắng bệch. Cô biết, Thẩm Yến không hề có ý định đâm bọn họ, tính tình anh tệ không đồng nghĩa với việc anh xử sự bốc đồng. Nhưng vào khoảnh khắc con xe Cadillac ấy lao nhanh về phía này, bản năng sinh tồn vẫn khiến Nguyễn Tri Vi hoảng sợ.
Ngay trong lúc hai người cố gắng hoàn hồn, cửa xe đối diện từ từ mở ra, một người đàn ông với đôi chân dài xuất hiện. Thẩm Yến đã bước xuống khỏi chiếc Cadillac.
Anh không bung ô, nước mưa cứ thế mà rơi thẳng xuống người, như thể đang muốn hòa mình với trời đất.
Từng hạt mưa khiến mái tóc đen nhánh của Thẩm Yến ướt nhẹp, làm giọt mưa đêm rơi xuống càng thêm trong suốt. Nét mặt anh không còn vẻ cà lơ phất phơ, ngả ngớn như thường ngày mà lại lạnh tanh không chút cảm xúc, chỉ duy nhất có ánh mắt là thể hiện được tâm trạng anh đang vô cùng suy sụp.
Thẩm Yến xuống xe, từng bước tiến đến chỗ hai người. Anh đi rất chậm, nhưng càng đến gần hai người lại càng nhìn rõ biểu cảm của anh. Mắt anh sụp xuống, khóe mắt đỏ hoe, con ngươi đen láy trông không rõ tâm trạng.
Hướng Cẩm Thu vốn muốn chửi ầm lên, nhưng nhìn bộ dạng Thẩm Yến cô lại không mắng nổi.
Lạ thật, sao anh ta trông… tàn tạ thế này?
Rõ ràng người lái xe vọt lên cản bước bọn họ là anh, dọa cho cả hai sợ mất hồn mất vía cũng là anh, sao giờ nhìn lại như thể người bị tông trúng là anh vậy?
Đến Hướng Cẩm Thu còn nhìn ra thì làm gì có chuyện Nguyễn Tri Vi nhìn không ra? Nhìn sự đau xót ánh lên trong mắt Thẩm Yến, cô lại lấy làm khó hiểu.
Trong lúc cô mải nghĩ, Thẩm Yến đã đi tới bên cạnh.
Anh cúi người nắm lấy tay Nguyễn Tri Vi, gọi tên cô bằng chất giọng trầm khàn:
“Nguyễn Tri Vi…”
Giọng nói ấy chứa chan biết bao cảm xúc. Nguyễn Tri Vi chấn động, cứ có cảm giác tiếng gọi ấy ẩn giấu cả thứ tình cảm mà cô không biết tên.
Nồng đượm, sâu lắng nhưng khắc chế.
Nguyễn Tri Vi rất nhanh sau đó đã tỉnh táo lại, cố giằng tay mình ra khỏi tay anh, nhưng Thẩm Yến thấy cô giãy vẫn không buông tay, ngược lại còn dùng lực mạnh hơn.
Tay anh nắm chặt cổ tay cô, lòng bàn tay nóng bỏng khiến Nguyễn Tri Vi cảm nhận được cảm giác hừng hực khi da thịt hai người chạm nhau.
“Anh buông tay ra!” Nguyễn Tri Vi nghiến răng nói.
“Không.”
Thẩm Yến bật thốt lên đúng một chữ, đủ để thể hiện được sự ngang ngạnh cố chấp của mình.
Hướng Cẩm Thu đứng cạnh nhìn hai người họ lôi kéo một lúc mới sực nhớ ra tại sao mình lại phải đi xuống đây. Cô xuống đây là để giữ thể diện cho Nguyễn Tri Vi, chẳng qua vừa rồi Thẩm Yến hành động quá ngang ngược, làm cô bị hãi hùng trước cảnh tượng trước mắt.
Theo như tưởng tượng của Hướng Cẩm Thu về Thẩm Yến, anh chính là cái loại công tử nhà giàu phong lưu ong bướm, dây dưa với Nguyễn Tri Vi mãi không chịu buông cũng chỉ bởi vì thói trăng hoa hay chọc ghẹo, dính lấy người ta cứ như keo da chó vậy, quấn quýt đến cùng dù bản thân chẳng có chút tình cảm nào. Nhưng giờ nhìn khóe mắt đỏ hoe của Thẩm Yến, Hướng Cẩm Thu lại thấy anh hơi khác so với những gì mình nghĩ.
Mà dù thế nào thì Hướng Cẩm Thu cũng đứng về phía Nguyễn Tri Vi, cô lập tức đi lên túm cổ tay anh nói: “Anh buông cô ấy ra mau! Anh có tư cách gì mà đụng chạm vào cô ấy hả…”
Bạn còn chưa dứt câu, Nguyễn Tri Vi đã thấy sắc mặt Thẩm Yến thay đổi.
Hai mắt anh ngập tràn sát khí, nghiêng đầu nhìn Hướng Cẩm Thu, giận dữ nói: “Mẹ mày, mày thì xứng đụng vào cô ấy…”
Lời chưa dứt, Thẩm Yến đã im bặt khi nhìn rõ dáng vẻ của Hướng Cẩm Thu.
Bởi vì anh thấy Hướng Cẩm Thu không có yết hầu.
Nãy nhìn từ đằng xa Thẩm Yến đã thấy cậu con trai này trông hơi yếu ớt, nam chẳng ra nam mà nữ chẳng ra nữ, không ngờ Nguyễn Tri Vi lại thích kiểu người yểu điệu thế này. Giờ tiến tới nhìn gần mới ngộ ra đây vốn không phải con trai.
Đây là một cô gái theo đuổi phong cách unisex, tóc ngắn, áo đen quần đen, trang phục hết sức thoải mái nên nhìn từ đằng xa có hơi giống con trai.
Thẩm Yến lúc này mới sực nhớ ra ngày trước Nguyễn Tri Vi từng kể với anh rằng cô có một người bạn thân. Cô bạn thân đấy tính cách hơi giống con trai, giờ xem ra người cô nói chính là người trước mặt.
Thì ra từ đầu đến cuối là do bản thân anh hiểu lầm, Nguyễn Tri Vi không có người khác, không sống chung với người ta.
Tâm trạng Thẩm Yến thoắt cái trở nên tốt hơn hẳn.
Hướng Cẩm Thu và Nguyễn Tri Vi cùng nhau chứng kiến cảnh tượng Thẩm Yến thay đổi sắc mặt, khóe môi còn hơi giương lên như đang cười.
Sau đấy, Thẩm Yến buông tay Nguyễn Tri Vi ra, dịu dàng xoa phần cổ tay mình vừa nắm, nhẹ giọng hỏi: “Đau không?”
Nhưng Nguyễn Tri Vi phớt lờ.
Thẩm Yến cũng không giận. Sắc mặt anh lúc này rất ôn hòa, khác hoàn toàn với người mới nãy còn khổ sở suy sụp.
Không chỉ Nguyễn Tri Vi thấy khó hiểu, mà Hướng Cẩm Thu đứng cạnh cũng đầu đầy dấu chấm hỏi. Gì đây? Định biểu diễn kịch đổi mặt à?
Thẩm Yến bỗng dưng trở nên nhẹ nhàng đã giúp Hướng Cẩm Thu tìm lại được khí thế của mình. Nguyễn Tri Vi không giỏi chửi người thì để cô đứng ra mắng thay cho một trận.
Hướng Cẩm Thu chủ động tiến lên phía trước, kéo Nguyễn Tri Vi ra sau người mình để che chắn, sau đó cô bắt đầu nhấn nút “khai hỏa”, chọc một phát vào bả vai anh: “Sao? Anh tính làm gì? Anh định làm gì đây? Anh định đánh người phải không? Đến con gái anh cũng dám đánh phải không?”
Hướng Cẩm Thu đứng trước ra sức mắng, Nguyễn Tri Vi đứng phía sau lại âm thầm quan sát sắc mặt Thẩm Yến. Anh bị Hướng Cẩm Thu mắng, bị Hướng Cẩm Thu đẩy như vậy mà không hề tức giận, trái lại tâm trạng của anh còn trông… khá tốt nữa.
Nguyễn Tri Vi cảm thấy cảm xúc của Thẩm Yến càng ngày càng khó nắm bắt.
Hướng Cẩm Thu vừa bật công tắc mắng người cái là không dừng được, thù cũ hận mới tính hết một lượt, càng nghĩ càng điên, cũng may lúc xuống cô có tiện tay vơ thêm cái túi, giờ là lúc nó phát huy tác dụng rồi.
Cô vơ đồ trong túi ném thẳng vào người Thẩm Yến, vừa ném vừa mắng: “Sao nào? Anh tưởng thế giới này xoay quanh anh ư? Hay anh nghĩ anh là con của Thượng Đế nên muốn thế nào cũng được? Trước kia Vi Vi đối xử với anh tốt biết bao, anh không biết trân trọng, đối xử thậm tệ với cậu ấy, giờ anh còn đứng đây dây dưa chèo kéo làm gì hả? Hay anh nghĩ mình là nhân dân tệ vạn người mê đấy? À phải rồi, đâu phải đồng nhân dân tệ nào cũng được người ta thích. Từ trên xuống dưới anh chỉ toát ra mùi hôi thối của tiền bạc thôi, liệu hồn mà cút ra xa biết chưa? Mũi tôi ngửi mùi thối trên người anh sắp điếc rồi.”
Thẩm Yến để mặc Hướng Cẩm Thu đập đồ trong túi xách lên người mình. Chỉ đến khi tới câu “anh không biết trân trọng, đối xử thậm tệ với Vi Vi”, sắc mặt mới thoáng sa sầm.
Trong túi của Hướng Cẩm Thu có không biết bao nhiêu là đồ, từ giấy vệ sinh, dây buộc tóc, rồi mấy món trang điểm nhỏ gọn như son, phấn cô lôi ra ném hết, lôi được cái gì ra là ném cái đó. Cái ném trúng người, cái lại bay trúng ngay mặt Thẩm Yến.
Cô đập rất ác, hoàn toàn không tiếc dùng hết sức bình sinh của mình. Mưa càng lúc càng lớn, không trung bụi mù, như đang giăng võng buộc chặt bọn họ lại một chỗ.
Thẩm Yến đứng yên tại chỗ cho Hướng Cẩm Thu mắng, anh không có bất cứ phản ứng nào trước loạt hành động của cô, chỉ chăm chú dõi theo Nguyễn Tri Vi đứng phía sau.
Mưa to như này còn đứng dầm mưa, làm bảo vệ đang trong bốt trực không kìm được phải ló đầu ra xem náo nhiệt. Ba người bọn họ đứng yên ở đó trong cơn mưa tầm tã như đang diễn kịch bản phim thần tượng vậy.
Hai cô gái đứng chung một tán ô, cô tóc dài phía sau cầm ô che cho cô tóc ngắn phía trước. Cô tóc ngắn ra sức dùng đồ đập người đàn ông đứng đối diện, người đàn ông đứng đối diện thì cứ vậy đầu trần dầm mưa cho người ta đập.
Trông chả khác gì kịch bản phim máu chó.
Từ tóc đến quần áo anh đều ướt nhẹp. Giờ anh có sự nghiệp thành công, tiền đồ vô hạn, đi đến đâu cũng được tâng bốc, nên giây phút này có thể coi như thời khắc anh chật vật nhất. Mặc dù vậy, bản thân anh lại không hề thấy chật vật, khóe môi còn hơi cong lên như đang cười.
“Anh còn chó hơn cả chó, người như anh không đáng được yêu thương chút nào! Đừng làm khổ con gái nhà người ta nữa, nhất là đối với những cô gái tốt như Vi Vi. Tốt nhất là anh nên sống cô độc tới già đi!” Hướng Cẩm Thu mắng xong câu cuối cùng thì dùng sức ném cây son cuối cùng trong túi ra ngoài. Phần viền cây son cô vừa ném ra khá bén nên lúc nó quệt qua mặt Thẩm Yến đã vô tình để lại một vết xước rướm máu ở khóe mắt.
Mái tóc anh ướt sũng rũ xuống dính bết trên trán, nhưng điều đó lại chẳng hề ảnh hưởng đến vẻ ngoài của anh. Anh lúc chật vật ướt nhẹp như này lại mang một vẻ đẹp khác hoàn toàn ngày thường, vết xước rướm máu dưới đôi mắt hoa đào kia càng làm tăng thêm sự ma mị.
Hướng Cẩm Thu muốn ném tiếp nhưng tay sờ vào trong túi lại thấy trống không.
Nguyễn Tri Vi đúng lúc lên tiếng nói: “Cẩm Thu, về thôi.”
Hướng Cẩm Thu lúc này chỉ chờ có thế. Túi trong tay cô đã hết đồ, chửi cũng chửi hết vốn liếng rồi, tâm trạng cũng nguôi ngoai phần nào.
Được mắng chửi một nhân vật tầm cỡ từng làm mưa làm gió trên các bản tin thế này đúng là quá sảng khoái.
“Đi thôi, không so đo với chó.” Hướng Cẩm Thu gật đầu, đồng ý với lời đề nghị của Nguyễn Tri Vi. Trước khi xoay người rời đi, cô còn cố tình liếc mắt chửi đểu anh một câu.
Thẩm Yến chẳng nói câu nào, cũng không tức giận.
Hướng Cẩm Thu mắng rất cay nghiệt, chửi vô cùng khó nghe. Cả đời này Thẩm Yến chưa từng bị ai ném đồ vào người tàn nhẫn như thế, đã vậy bản thân còn để người ta chỉ tay thẳng mặt mắng nhiếc, làm trò hề cho bảo vệ chung cư xem kịch.
Nhưng anh nghĩ, Nguyễn Tri Vi giận, thì để cô phát tiết.
Trước đây là anh đối xử không tốt với cô, cô giận là đúng.
Hướng Cẩm Thu và Nguyễn Tri Vi là một phe. Mọi hành động của Hướng Cẩm Thu đều có sự ngầm đồng ý của Nguyễn Tri Vi nên anh mới để mặc cho Hướng Cẩm Thu mắng mình. Chẳng đời nào anh để bản thân bị một người lạ thóa mạ như này, nhưng vì có Nguyễn Tri Vi, nên anh nhẫn nhịn.
Mắng xong, Nguyễn Tri Vi và Hướng Cẩm Thu đều quay lưng rời đi. Nhưng Thẩm Yến vẫn đứng yên ở đó, nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của cô.
Mắt thấy hai cô sắp đi tới cổng chung cư, anh lên tiếng gọi: “Nguyễn Tri Vi…”
Dù nãy giờ chẳng nói gì nhưng giọng anh vẫn hơi khàn.
Hai người kia cũng không dừng bước.
Thẩm Yến không để tâm, cứ một mình nói tiếp: “Anh rất vui. Anh vui lắm!”
Có khi giờ cả Nguyễn Tri Vi và Hướng Cẩm Thu đều cho rằng anh bị thần kinh, bị chửi cho tới đần luôn rồi.
Mặc kệ các cô nghĩ thế nào, anh vẫn rất vui. Khoảnh khắc phát hiện ra Hướng Cẩm Thu không nổi yết hầu, anh rất vui vì Nguyễn Tri Vi chưa có bạn trai mới, cô vẫn là Vi Vi của anh.
Điều đó chứng tỏ anh vẫn còn cơ hội.
Anh vẫn còn cơ hội, níu kéo cô.