Việc đầu tiên Thẩm Yến làm sau khi trở thành đại cổ đông của tập đoàn Thẩm thị là “thay máu” toàn bộ nhân viên trong công ty.
Những ai đã, đang trung thành và tận tụy với Thẩm Phồn đều bị anh sa thải, để nhân viên dưới trướng của mình thế chỗ. Người nào trước đấy từng chỉ trỏ, mỉa mai anh cũng bị kiếm cớ đuổi việc nốt, hoặc là sẽ thay đổi vị trí công tác.
Dù sao thì Thẩm Yến cũng là người có thù tất báo.
Thẩm Yến thừa nhận, mình không phải là người tốt. Cha mẹ lạnh nhạt với anh, anh cũng chẳng lấy gì làm thân thiết với bọn họ. Anh không rộng lượng đến mức sẵn sàng thông cảm cho bọn họ khi biết họ đối xử với mình như vậy là vì từng xuất huyết nhiều, hay mắc chứng trầm cảm sau sinh. Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ anh cảm nhận được tình thương của cha mẹ.
Cho nên, hai người họ cũng đừng hòng được bắt anh phải yêu thương hai người.
Thẩm Yến khiến Thẩm Phồn mất hết quyền lực trong công ty. Mới ngày nào Thẩm Phồn còn mang danh người thừa kế nhà họ Thẩm, nay lại nghèo túng đến mức không còn chỗ nào để xoay. Khác hoàn toàn với Thẩm Yến đi tới đâu cũng có người tán thưởng, Thẩm Phồn lại chẳng ai thèm ngó ngàng tới.
Cũng trong khoảng thời gian này, Thẩm Yến hiếm khi có dịp được nhận điện thoại từ cha mẹ. Đây chắc hẳn là khoảng thời gian cha mẹ thường xuyên liên lạc với anh nhất suốt bao nhiêu năm qua, bọn họ nói hết nước hết cái muốn anh đối xử với Thẩm Phồn tốt hơn một chút, dù sao đấy cũng là anh trai ruột của anh.
“Cha không nói thì con suýt quên mất anh ấy là anh trai ruột của con đấy.” Thẩm Yến bật cười: “Cha yên tâm đi, con sẽ không đối xử tệ với anh ấy đâu. Anh ấy đối xử với con như nào, con sẽ làm y hệt như vậy.”
“Thẩm Yến, con cư xử thế là có ý gì hả?” Cha Thẩm ở đầu bên kia cao giọng quát.
Thẩm Yến giả vờ khó hiểu hỏi lại: “Sao thế? Con không nên làm thế à? Hay…” Nói đến đây, anh đổi giọng ngay tắp lự: “Hai người cũng biết chuyện anh ta đối xử với con không tốt?”
“Cha, ý của cha mẹ không phải như thế…” Giọng cha Thẩm chợt yếu đi nhiều.
“Không còn chuyện gì nữa thì con cúp đây, bận lắm.” Thẩm Yến vội vàng cúp điện thoại, chẳng buồn quan tâm đầu bên kia là cha mẹ mình.
Cho đến giờ, tất cả mọi chuyện đều tiến hành theo đúng kế hoạch Thẩm Yến vạch ra, từ việc thay đổi cơ cấu tập đoàn Thẩm thị, sa thải và thuyên chuyển công tác một số nhân viên, nguồn vốn đầu tư và dự án mong muốn, tất tần tật không một thứ gì nằm ngoài sự tính toán của anh.
Anh gần như có được tất cả chỉ sau một đêm, nhưng bản thân lại luôn cảm thấy mình thiếu đi một thứ gì đó.
Những người bên cạnh càng náo nhiệt bao nhiêu thì anh càng cảm nhận rõ sự trống vắng. Lúc biết Thẩm Yến trở thành đại cổ đông của tập đoàn Thẩm thị, Quách Kỳ và đám bạn bè lông bông của anh ta đã cố ý chuẩn bị một bữa tiệc để chúc mừng Thẩm Yến.
Bọn họ ăn uống linh đình, ai ai trên bàn cũng khen anh không dứt miệng, đến Quách Kỳ còn cảm thấy quyết sách của Thẩm Yến quá ảo diệu: “Sao cậu nhìn được những dự án này có triển vọng phát triển trong tương lai?”
“Dù thị trường chất bán dẫn có chính sách quốc gia hỗ trợ nhưng phía Tây Nam liên tục bùng phát bệnh dịch liên quan đến chuột. Khu vực Đông Nam Á tuy dịch bệnh vẫn diễn biến liên tục nhưng thị trường thiết bị y tế và chất bán dẫn ở đây lại khá tốt, hơn nữa những dự án này cũng đã vượt qua vòng thẩm định ban đầu, cho thấy nó đủ khả năng thoát khỏi nguy hiểm.” Thẩm Yến kể lại ngắn gọn(*).
(*)Thời điểm truyện được viết là vào năm 2020-2021, lúc đó thì không chỉ khu vực Đông Nam Á, mà cả thế giới đều đang căng thẳng vì Covid-19. Mình giải thích thêm là để mọi người hiểu hơn về bối cảnh truyện, không bị lẫn với thời gian hiện tại.
Quách Kỳ nghe vậy liền ngạc nhiên hỏi: “Thế có nghĩa là cậu đã có tính toán từ trước chứ không phải tùy tiện thay đổi à? Sao cậu không nói cho tôi biết?”
“Không cần thiết.”
“…” Quách Kỳ ngẫm nghĩ một lát liền hiểu. Với tính cách của Thẩm Yến thì chuyện gì anh cũng sẽ giấu trong lòng, chỉ cần bản thân biết rõ là được chứ không thích nói quá nhiều với người khác.
“Vẫn là cậu Thẩm tài giỏi! Nào, để tôi kính cậu Thẩm một ly, sau này chúng ta hãy hợp tác nhiều hơn nhé.” Lý tổng có mặt trên bàn chợt xen miệng vào, bưng ly rượu tới kính Thẩm Yến, nở nụ cười vô cùng ân cần.
Thẩm Yến thản nhiên mỉm cười, rót đầy rượu vào ly, lịch sự đáp lễ.
Sau bữa ăn, Thẩm Yến lệnh cho trợ lý lái xe về căn hộ của anh nằm ngay tại trung tâm thành phố.
Đến nơi, anh lên tầng, mở cửa.
Chuyện đầu tiên Thẩm Yến làm sau khi về nhà là bật đèn. Đèn trong nhà là loại đèn ánh sáng ấm, giống như được gắn một lớp lọc sáng vậy, mang tới cảm giác ấm áp, nhưng lại chẳng đủ để anh cảm nhận được.
Một người ở trong căn phòng lớn thế này, ngọn đèn có ấm cũng chẳng hề hấn gì với sự trống vắng của không gian.
Bỗng nhiên, Thẩm Yến lại hơi muốn uống cafe. Anh đi vào bếp lấy máy pha cafe, tự chuẩn bị cho mình một cốc latte thơm phức được làm từ những hạt cafe đến từ Costa Rica. Hạt nào hạt nấy đều màu nâu sáng bóng, thơm đậm mùi đặc trưng của cafe.
Không bao lâu sau, mùi cafe dần lan tỏa trong không khí. Anh đứng dựa vào tường, cảm nhận mùi hương quẩn quanh mũi mình, yên lặng chờ tới khi máy làm cafe hoàn tất công việc.
Ngoài ra, anh cũng chuẩn bị sẵn một ly sữa tươi. Nếu uống cafe không thì quá đắng, đổ thêm ít sữa vào hương vị sẽ tuyệt vời hơn nhiều.
Máy pha cafe “ting ting” một tiếng báo hiệu việc pha đã hoàn tất. Anh bước lên trước cầm lấy cốc sữa, ngay lúc đang chuẩn bị đổ sữa vào cafe thì tay chợt khựng lại.
Anh cứ vậy nhìn chằm chằm vào cốc sữa tươi trắng.
Anh nhớ tới Nguyễn Tri Vi.
Thật ra hồi đầu Thẩm Yến cũng uống quen vị đắng của cafe rồi, nhưng Nguyễn Tri Vi lại thích uống sữa, cô hay lén bỏ thêm một chút sữa vào cốc cafe của anh, nói rằng uống như vậy sẽ thấy ngon hơn, sẽ cảm thấy cuộc sống thêm phần ngọt ngào. Cũng từ đó, anh dần dần hình thành thói quen uống latte.
Giờ khi đã uống quen vị latte rồi, anh lại không thể cảm nổi vị đắng của cafe đen. Dù sao thì người đã được nếm vị ngọt, sao có thể tiếp tục làm bạn với đắng chát.
Khoảnh khắc nhìn ly sữa bò ấy, Thẩm Yến cuối cùng cũng hiểu ra, mình đang thiếu mất cái gì.
Anh nhận được rất nhiều lời chúc từ những người xung quanh, họ ca tụng anh không ngớt, nhưng anh không hề cảm thấy vui vẻ, thậm chí trong lòng còn thấy hơi trào phúng. Bởi vì anh biết rõ những lời khen ấy chỉ là tạm thời, vì có năng lực nên bọn họ mới thi nhau ca tụng.
Thật ra lần thành công này cũng không đơn giản như lời anh nói. Thị trường luôn biến đổi khôn lường, chưa đến giây cuối cùng thì không ai biết được kết quả sẽ ra sao. Trước đó, anh đã phải gánh vác mối nguy rất lớn trên vai, và may mắn thay người thắng cuộc lại là anh.
Sự vui vẻ ấy, sự may mắn vì tìm được đường sống trong chỗ chết ấy, thậm chí tất cả những gì anh phải gánh vác, anh chỉ muốn được chia sẻ nó với người nhà, cũng chỉ có người nhà mới ảnh hưởng được tới cảm xúc của anh.
Trên đời này, người mà anh coi như người nhà, từ trước tới giờ chỉ có một mình Nguyễn Tri Vi.
Nghĩ tới đây, Thẩm Yến càng thêm nhớ Nguyễn Tri Vi.
Mấy ngày nay, hôm nào anh cũng bận bù đầu bù cổ, ngủ còn chẳng nổi bốn tiếng chính vì chờ thời khắc chiến thắng vang dội ấy. Công việc bận rộn khiến cuộc sống anh thêm phong phú, làm anh không còn thời gian để nghĩ tới Nguyễn Tri Vi.
Vậy mà ngay phút giây này đây, nỗi nhớ anh đè nén bao lâu nay chỉ vì một phút lơ lãng mà chồi lên nảy mầm, nhanh chóng phát triển thành một rừng cây sum suê không thấy biên giới.
Anh nhớ Nguyễn Tri Vi, nhớ tới sắp phát điên rồi.
Anh nỗ lực đè nén bản thân, ép mình phải bình tĩnh lại, cầm cốc latte lên uống. Rõ ràng lượng sữa tươi đổ vào cốc không ít nhưng anh vẫn cảm thấy đắng ngắt, lưỡi như chọc phải gai nhím biển, đau đến mức làm anh mất cảm giác.(*)
(*)Đắng và đau đều có thể dùng một chữ “苦”, nên có thể ở đây tác giả đang chơi chữ để miêu tả việc Thẩm Yến vừa thấy đắng vì cafe, nhưng cũng thấy đau vì nhớ Nguyễn Tri Vi.
Nếu Nguyễn Tri Vi ở đây, hẳn ly latte này sẽ rất ngọt.
Có lẽ do latte quá đắng, đắng đến mức Thẩm Yến bắt đầu thả hồn nhớ tới một số hồi ức. Trước đây, anh luôn cật lực tránh né việc nhớ về quá khứ, bởi vì anh cảm thấy đây là thứ vô dụng nhất trần đời. Nhưng lúc này đây, trong đầu anh tràn ngập bóng dáng Nguyễn Tri Vi khi cau mày, lúc lại cười ngây ngô, và cả thời gian đầu lúc hai người mới bên nhau.
Lúc mới ở bên Nguyễn Tri Vi, Thẩm Yến cũng không suy nghĩ quá nhiều. Cô gái nhỏ mỗi khi cười rộ lên trông vừa dịu dàng lại ngọt ngào, đôi mắt nhìn anh lấp lánh như sao trời. Anh rất hưởng thụ cảm giác ở bên cô, vừa thoải mái vừa tự do nên ngay sau khi cha cô xuất viện, hai người đã thuận theo tự nhiên mà ở bên nhau.
Khi đó anh vẫn là một tên công tử nhà giàu ăn chơi trác táng, cha không thương mẹ không yêu, sống mơ màng qua ngày, cả ngày chỉ biết ăn nhậu chơi bời. Tuy anh không thiếu tiền nhưng so với số cổ phần trong tay anh trai, chỗ đó chỉ như muối bỏ biển.
Lúc ấy, anh cũng không nghĩ đến việc tranh giành tài sản. Thẩm Yến tự thấy việc đứng trên cao chẳng có gì hay, anh lại chẳng thiếu tiền tiêu, cần gì phải tốn công tốn sức leo cao thế làm gì, cứ làm một tên phế vật sống hưởng thụ không phải tốt hơn sao.
Nhưng, suy nghĩ của anh đã thay đổi ngay vào cái đêm anh cùng Nguyễn Tri Vi nằm xem một bộ phim điện ảnh của Anh. Bộ phim điện ảnh đó vừa cũ vừa máu chó, anh chẳng còn nhớ tình tiết cụ thể nữa, chỉ nhớ mang máng nam chính là con nhà giàu, sau này gia đình phá sản, anh ta biến thành người không xu dính túi, tất cả mọi người đều bỏ anh ta mà đi.
Xem đến đoạn ấy, Thẩm Yến nổi hứng trêu chọc Nguyễn Tri Vi, bèn thuận miệng hỏi cô: “Vi Vi, nếu sau này anh không xu dính túi, em sẽ làm gì?”
Nguyễn Tri Vi ngẩng lên nhìn anh, kiên định trả lời không chút do dự: “Em nuôi anh.”
Dứt câu, cô lại nói thêm rằng: “Giờ em đã vào giới giải trí, về sau sẽ có nhiều tác phẩm cũng sẽ tích lũy được độ nổi tiếng nhất định, hẳn có thể đủ để nuôi hai chúng ta.”
Cô gái nhỏ lúc ấy vừa mới vào giới giải trí, ngây ngô lạc lõng giữa khu vườn rộng lớn, ngay cả việc có người muốn quy tắc ngầm với mình còn không biết, vẫn là anh âm thầm đứng phía sau giải quyết mới êm xuôi. Nhưng chính vì cô ngây thơ như thế, thản nhiên dùng đôi mắt trong veo nghiêm túc nhìn anh, lời nói mới có trọng lượng, gõ mạnh vào sâu trong lòng anh, làm trái tim anh tê dại.
Thẩm Yến nhìn chằm chằm cô, nụ cười bên môi chậm rãi biến mất.
Một lúc sau, anh lại nhếch khóe miệng lên cười, tay dùng sức xoa đầu cô: “Vậy thì làm em thất vọng rồi, ông đây sẽ không bao giờ không xu dính túi, thậm chí về sau còn muốn gì có đó.”
Nguyễn Tri Vi không hiểu ý anh lắm: “Giờ không phải anh cái gì cũng có à?”
“Giờ hả?” Thẩm Yến khựng lại: “Vẫn còn kém xa cái anh nói lắm. Vi Vi, em chờ đi, anh sẽ cho em một mái nhà.”
Cô gái của anh tốt như vậy, anh muốn mọi thứ cô có được đều phải tốt nhất, muốn cho cô cả đời này sống một cuộc sống đầy đủ vật chất, không phải lo cơm áo gạo tiền.
Nguyễn Tri Vi nào biết, dù có cùng một giai cấp thì vẫn tồn tại sự cách biệt rất lớn. Thẩm Yến nhìn thì như con nhà giàu, nhưng thực chất trong nhà anh chẳng có gì cả.
Chờ đến ngày Thẩm Phồn hoàn toàn nắm quyền tập đoàn Thẩm thị, nếu anh ta không muốn chu cấp tiền cho Thẩm Yến thì anh sẽ gặp trắc trở liên miên. Anh không có tình yêu thương của cha mẹ, và cũng chẳng ai nguyện ý làm chỗ dựa cho anh.
Thế là, từ đó về sau, Thẩm Yến thay đổi rất nhiều.
Anh tiếp tục dùng lớp vỏ bọc ăn chơi trác táng để che giấu nội tâm đã thay đổi. Anh lợi dụng hình tượng ấy để xây dựng một nhân cách khác, từng chút một đoạt lại những thứ trong tay Thẩm Phồn, âm thầm nắm quyền chủ động trong tay.
Ngay từ bé Thẩm Yến đã biết mình thông minh hơn người, dù là tháo dỡ hay lắp ráp mô hình anh cũng làm nhanh hơn so với anh trai mình. Anh không thích học nhưng chỉ cần chịu khó động não một chút là có thể tiếp thu rất nhanh, một khi anh thật sự nghiêm túc thì không một ai có năng lực vượt qua anh cả.
Thẩm Yến âm thầm ẩn mình trong bóng tối học những kiến thức về quản lý, tài chính, đồng thời chủ động đi tìm bà nội, muốn bà cho mình một cơ hội đến Thẩm thị rèn luyện.
Bà nội Thẩm là một người rất coi trọng nhân tài. Giữa Thẩm Phồn và Thẩm Yến, bà không thiên vị ai cả. Ai tài giỏi hơn thì sẽ được bà ưu ái hơn hết thảy. Chẳng qua trước đấy Thẩm Yến ăn chơi sa đọa nên bà luôn thấy chướng mắt anh, thậm chí còn cảm thấy anh phá hỏng nề nếp nhà họ Thẩm. Chính vì thế bà càng cảm thấy mất mặt và chán ghét.
Mãi cho đến khi Thẩm Yến dám đứng ra bảo đảm, ký vào bản thỏa thuận đánh cược với bà nội, bà mới miễn cưỡng đồng ý cho anh vào công ty. Nếu anh không làm được những gì như thỏa thuận, vậy cả cuộc đời anh sau này sẽ mặc cho người khác sai bảo, không ra ngoài ăn nhậu chơi bời, chấp nhận ở nhà đóng cửa cách ly. Tuy không đến mức không được ra khỏi cửa nhưng ít nhất anh sẽ không làm một cậu ấm chỉ biết ăn chơi đập phá làm nhà họ Thẩm mất mặt nữa.
Sau đó, sự nghiệp của Thẩm Yến càng ngày càng phất lên. Anh lót sẵn đường đi trong công ty, mọi kế hoạch được trình ra đều xét đủ yếu tố bên trong lẫn bên ngoài, những gì có khả năng uy hiếp đến việc thắng lợi đều được xem xét kỹ càng. Anh càng lúc càng bận, thời gian về nhà cũng ngày một ít đi, không còn thời giờ quan tâm tới cảm xúc của Nguyễn Tri Vi, cũng chẳng còn nhiều sức lực mà để tâm tới cô…
Dần dà, khoảng cách giữa hai người ngày một xa.
Thẳng tới khi anh hoàn toàn mất đi cô.
Giờ đây, khi anh có được tất cả, bồi hồi nhớ lại mới ngỡ ngàng nhận ra, tất cả những gì anh làm đều vì Nguyễn Tri Vi, anh muốn cho cô gái của anh một mái nhà.
Nhưng trên con đường theo đuổi công danh, anh dần dần quên mất ý niệm ban đầu. Anh đắm chìm trong khoái cảm chinh phục sự nghiệp, bởi anh luôn cho rằng, dù thế nào thì khi mình quay đầu lại cũng có Nguyễn Tri Vi ở phía sau. Cô sẽ luôn chờ anh.
Nhưng giờ quay đầu lại, anh phát hiện cô không còn ở đấy nữa.
Cốc latte này Thẩm Yến uống không nổi nữa, cũng chẳng còn hứng thú muốn uống.
Thẩm Yến lấy di động ra gọi cho trợ lý: “Alo, cậu tra cho tôi xem hiện giờ Nguyễn Tri Vi ở đâu rồi tới đây đón tôi. Tôi muốn đi gặp cô ấy. Đúng! Làm ngay bây giờ!”
Kiêu ngạo cái mẹ gì nữa, cần đếch gì quan tâm ai quay đầu trước.
Anh chẳng còn sĩ diện mà nghĩ nhiều như vậy, giờ anh chỉ muốn biết “sơ tâm” của mình đang làm gì…
Cô có nhớ anh không?