Không Làm Thế Thân – Hứa Quân Tam Sinh

Chương 25




Suốt dọc đường đi, trợ lý cứ nơm nớp lo sợ, ngóng trông Thẩm Yến tỉnh rượu nhưng đợi mãi chẳng thấy anh có dấu hiệu tỉnh lại. 

Thẩm Yến khép hờ mắt, ngả người vào lưng ghế nghỉ ngơi, cả đường đi không mở mắt ra lần nào, cũng chẳng nói chuyện lấy một câu. 

Trợ lý lén quan sát Thẩm Yến qua kính chiếu hậu. Khi anh nhắm mắt nghỉ ngơi, cảm giác tùy hứng anh mang lại đỡ hơn hẳn, chắc do không còn trông thấy cặp mắt hoa đào biết trêu ghẹo lòng người. Vậy nên chẳng hiểu sao Thẩm Yến trong những lúc như thế này lại khiến cậu ta có cảm giác anh rất yếu ớt.

Hai từ “yếu ớt” hoàn toàn không phải từ thích hợp để miêu tả Thẩm Yến trong trạng thái thường ngày, nhưng lúc này đây lại không từ nào có đủ sắc thái lột tả bằng từ đó.

Lần nào trở về nhà lớn nhà họ Thẩm, tâm trạng Thẩm Yến cũng phiền muộn thấy rõ, nhưng hôm nay là lần đầu tiên cậu ta thấy anh uống say thế này, uống tới mức đầu óc không còn tỉnh táo.

Haiz, sao quan hệ với người nhà lại tệ như thế chứ…

Không có người thân, giờ lại không có cả Nguyễn Tri Vi. Đột nhiên, trợ lý cảm thấy Thẩm Yến có hơi đáng thương. 

Nhưng suy nghĩ vừa thoáng hiện lên trong tích tắc ngay giây sau lại bị trợ lý bóp nát, Thẩm Yến thì đáng thương cái nỗi gì chứ? Anh có tiền có quyền, tính khí thì ngông nghênh ngạo mạn, chẳng có gì đáng thương cả.

Chiếc xe băng băng lao trên đường. Thẩm Yến không tỉnh, trợ lý không thể làm gì khác hơn là tiếp tục đi về phía trước. Hai tiếng sau, xe dừng lại trước cửa biệt thự Kim Đàn, vì bên trong không có ai nên cả căn nhà chìm vào trong bóng tối yên ắng.

Dù trạng thái tinh thần đang không tỉnh táo, nhưng Thẩm Yến vẫn lờ mờ cảm nhận được rằng xe đã đỗ lại. Anh mở mắt trông thấy ngôi biệt thự quen thuộc nằm bên ngoài cửa sổ. Anh nhéo chân mày hòng khiến bản thân khôi phục tỉnh táo rồi mở cửa xuống xe, di chuyển vào trong biệt thự Kim Đàn.

Chờ tới khi anh đi tới cửa biệt thự mới phát hiện ra cửa bị khóa. Anh đứng ngẩn ra trước cửa để nhớ lại mã khóa, hẳn là do uống nhiều rượu, đầu óc anh không minh mẫn lắm nên phải mất một lúc lâu sau mới nhớ ra.

Thẩm Yến nhập tới ba lần mới mò được ra mật khẩu đúng, cánh cửa phản ứng lại mở ra ngay tức thì. 

Vừa vào cửa, Thẩm Yến đã bị bóng tối bao trùm lên căn nhà nuốt trọn. Anh không quen ở trong không gian tối thế này, sự tối tăm của nó khiến anh không thích ứng kịp. 

Dạo này Nguyễn Tri Vi ngủ sớm vậy ư? Lại còn tắt hết cả đèn? Bình thường khi ngủ cô luôn để một ngọn đèn cạnh cửa cho anh, thắp sáng cho anh lúc về.

Anh thích một căn biệt thự tràn ngập ánh sáng, ấm áp sáng sủa, như là cô đang chờ anh về nhà vậy. 

Đêm dài có ngọn đèn dầu thắp sáng, dù anh có về muộn cỡ nào, khi nhìn thấy ánh sáng được thắp lên kia lòng sẽ thấy bình yên lạ thường. 

“Vi Vi?” Thẩm Yến lên tiếng gọi cô.

Biệt thự lặng ngắt như tờ, không có ai đáp lại.

Thẩm Yến không nghĩ nhiều vì tưởng Nguyễn Tri Vi đang trong phòng ngủ nên không nghe thấy. Anh bật sáng trưng đèn phòng khách lên rồi đi một vòng quanh nhà, cảm thấy trong nhà trống trải hơn trước rất nhiều, nhiều món đồ chẳng thấy đâu nữa khiến không gian hơi quạnh quẽ. 

Chắc phải mua thêm mấy món đồ sưu tầm về để trưng thôi, để phòng khách trông ấm cúng hơn một tí. Vi Vi thích những món đồ mang hơi hướm cổ điển, mấy hôm trước anh vừa đấu giá được một bức tranh cổ, hẳn Vi Vi sẽ thích. 

Vừa nghĩ, anh vừa cất bước lên tầng đi về phía phòng ngủ. Lúc này đây, anh vô cùng, vô cùng nhớ Nguyễn Tri Vi. 

Chỉ muốn ôm chặt Nguyễn Tri Vi vào lòng, để cô chôn mặt trong ngực mình, dùng hết sức để ôm lấy cô. 

Sau đó, anh sẽ vùi đầu vào cổ cô, cảm nhận hương thơm cô mang tới, một mùi hương nhẹ nhàng mà ngọt ngào chỉ có trên người cô. 

Cơ thể của cô vô cùng mềm mại, mùi hương thoáng qua cũng rất dễ ngửi, mỗi khi hai người thân mật, Thẩm Yến thích nhất là ôm chặt lấy cô, bởi vì… cái ôm ấy khiến anh thấy ấm áp và sống động. 

Và nó cũng khiến anh cảm thấy, Nguyễn Tri Vi là thuộc về một mình anh. 

Thẩm Yến nhanh chóng đi tới phòng ngủ, bên trong tối om mà anh cũng lười bật đèn nên lần mò trực tiếp sờ tay lên giường, nghĩ chắc mẩm có thể chạm được ngay vào cơ thể mềm mại của cô nhưng mò hết bên này tới bên kia anh vẫn không được cảm nhận xúc cảm mình ao ước.

Giường trống không.

Cô không ở đây.

Thẩm Yến cau mày, muộn thế này rồi sao cô còn chưa về? Lại đi quay đêm à? Anh đã nói biết bao nhiêu lần là anh sẽ nuôi cô mà cô vẫn cứng đầu cứng cổ đi quay phim, vừa cực lại chẳng được cảm ơn hay nhớ tới. Làm chim hoàng yến không tốt ư? Muốn cái gì có cái đó.

Anh rút di động ra thuần thục nhấn số Vi Vi gọi qua nhưng khi vừa ấn gọi, người trả lời anh lại là một giọng nữ máy móc, lạnh lùng vang vọng giữa căn phòng tối đen như mực. 

“Số điện thoại quý khách gọi hiện đang bận…” 

Giọng nữ máy móc ấy khiến Thẩm Yến tỉnh rượu trong tích tắc. 

Quá quen thuộc. 

Lúc mới chia tay, anh từng nhấn gọi cho Nguyễn Tri Vi không biết bao nhiêu cuộc, muốn trả lại cho cô 900 nghìn nhưng người trả lời anh chỉ có giọng nữ này. Đến lúc đó Thẩm Yến mới biết khi bị người khác chặn, điện thoại sẽ vang lên âm thanh nhắc nhở như vậy. 

Đầu óc vừa tỉnh táo trở lại, Thẩm Yến đã cảm thấy tay chân mình lạnh ngắt, hơi lạnh len lỏi lan tận vào trong tim, khiến choáng váng như bị búa bổ. 

Như thể vừa bị hất thẳng chậu nước lạnh vào mặt, một phát lạnh xuyên tim, làm anh tỉnh táo hơn bao giờ hết. 

Anh vừa làm gì thế này? 

Anh uống say khướt, việc đầu tiên nghĩ tới là về biệt thự Kim Đàn để gặp cô ư?

Thẩm Yến là một người vô cùng kiêu ngạo. Anh có giới hạn, có sự cố chấp của riêng mình, chính vì thế nên cho dù đã chia tay được một khoảng thời gian, dù bản thân đang rất ngóng trông điện thoại từ cô, nhưng anh nhất quyết không chủ động đi tìm. 

Thậm chí anh còn cố tình không xem tin tức, không lướt hot search, không chú ý mọi thông tin liên quan tới cô. Anh sợ bản thân sẽ kìm không được mà tới tìm cô trước. Như vậy là quá mất mặt, anh không làm được.

Nhưng sau khi say rượu, cơ thể anh thành thật hơn suy nghĩ nhiều, anh làm tất cả mọi chuyện mà bản thân không cho phép mình lúc tỉnh. 

Giọng nữ máy móc trong điện thoại vẫn đang vang lên: “Số điện thoại quý khách gọi hiện đang bận…” 

Âm thanh ấy cứ thế vang vọng trong căn phòng tối tăm. Thẩm Yến im lặng ngồi trên giường, lẳng lặng nhìn màn hình điện thoại đang sáng lên. 

Anh biết cuộc gọi này sẽ chẳng đi đến đâu, sẽ chẳng một ai nghe, nó sẽ giống như hàng chục cuộc gọi trước đó vậy. 

Một lúc sau, Thẩm Yến mở miệng nói bằng chất giọng khàn khàn cực nhỏ: “Anh thua rồi.” 

Lúc chia tay, anh nói, rồi cô sẽ phải quay lại tìm anh trước. 

Nhưng anh thua rồi, anh là người quay đầu trước. 

Nửa tiếng sau, trợ lý trông thấy Thẩm Yến đi ra khỏi biệt thự Kim Đàn.

Trợ lý sớm đã biết thể nào Thẩm Yến cũng trở ra, vào biệt thự không thấy Nguyễn Tri Vi đâu anh sẽ tỉnh rượu, nhưng thời gian anh ra lâu hơn so với cậu ta tưởng. Hơn nữa nhìn tâm trạng anh có vẻ… không được tốt lắm. 

Trợ lý không cách nào hình dung được tâm trạng anh lúc này bằng lời nói, nhìn rất đau, rất trống vắng. Thẩm Yến của hiện tại như đang mơ về một giấc mơ đẹp, nhưng tỉnh giấc rồi lại phát hiện ra mình chỉ có hai bàn tay trắng.

Thẩm Yến đi tới bên cạnh xe nhưng không vào trong ngồi ngay mà vòng lên đi tới chỗ trợ lý, vươn tay nói: “Cho tôi mượn điện thoại cậu dùng một chút.”

“Dạ?”

“Cho tôi mượn điện thoại cậu dùng một chút.” 

Trợ lý phản ứng lại ngay tức thì, vội vàng đưa điện thoại cho Thẩm Yến, nói: “À đây, anh Thẩm, anh dùng… anh dùng đi.”

Thẩm Yến đón lấy điện thoại di động của trợ lý, mở giao diện cuộc gọi lên ấn số Nguyễn Tri Vi. Trí nhớ anh rất tốt, kể cả trước đó không cố ý nhớ số cô thì sau bao nhiêu cuộc gọi như thế cũng sớm in hằn mấy con số đó trong đầu. 

Sau đó, anh quả quyết nhấn nút xanh, gọi đi. 

Anh thua! Không sao cả, thua thì thua thôi, để thua thêm một tí cũng không hề hấn gì.

Lúc này đây, anh thật sự rất muốn nghe giọng cô.

Tâm trạng anh bây giờ chẳng khác nào một cánh đồng hoang vu cằn cỗi, nước sông vùi dưới lớp băng, cây cỏ khô héo, chỉ có âm thanh của cô mới khiến anh cảm thấy ấm áp, khiến băng tan chảy, cây cỏ hoa lá xanh um tươi tốt.

Lần này không còn giọng nữ máy móc vang lên nữa, thay vào đó là những tiếng “tút tút” chờ nhận. Nguyễn Tri Vi nhận máy rất nhanh, dùng chất giọng trong veo đáp lại: “Alo, xin hỏi ai đấy ạ?”

Nghe tiếng cô, không hiểu cổ họng Thẩm Yến nghẹn ứ, vô cùng chua xót. Trước giờ anh chưa từng nghĩ tới, có một ngày muốn nghe giọng cô lại khó khăn thế này.

Bờ môi Thẩm Yến mấp máy, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.

Anh không biết nói gì cả. Bảo cô về ư? Hay nói anh nhớ cô rồi? Anh không làm được. Nhấc điện thoại lên gọi cho cô đã là giới hạn của anh rồi.

“Alo, chào bạn, bạn có nghe thấy giọng mình không?” Nguyễn Tri Vi vẫn đang hỏi.

Thẩm Yến lặng thinh.

“Alo? Sao không có tiếng đáp lại thế này? Gọi lộn số hả?” 

Thẩm Yến cắn chặt răng. Không thể nghe nữa, còn nghe tiếp anh sợ mình sẽ không nhịn được nói. Anh chỉ muốn nghe giọng cô thôi, không muốn cô biết người gọi cho cô từ số điện thoại này là anh.

Thế là, anh quả quyết cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, tiếng cô dần trở nên xa xôi, sự cô quạnh ban sơ, một thế giới trống vắng đã quay trở lại.

Thẩm Yến cúi đầu, ngẩn người nhìn màn hình điện thoại một lúc lâu.

Lâu đến mức trợ lý không nhịn được phải mở miệng nhắc: “À, anh Thẩm, điện… điện thoại của tôi…”

“Ồ.” Thẩm Yến hoàn hồn, nhấn xóa lịch sử cuộc gọi mình vừa thực hiện rồi trả lại điện thoại cho trợ lý.

Khoảnh khắc trợ lý quay đầu nhận điện thoại, cậu ta trông thấy rất rõ nét mặt Thẩm Yến dưới ánh trăng. Cậu ta thấy một Thẩm Yến bình thường tuấn tú ngông cuồng nay lại không nén được sự mất mát trên khuôn mặt. 

Vành mắt Thẩm Yến hoen đỏ.

Còn Nguyễn Tri Vi lúc này chỉ cảm thấy cuộc gọi vừa rồi quá kỳ lạ. Cô không ngừng mở đi mở lại số điện thoại ấy lên xem, như thể muốn tìm ra cái gì đó.

Nguyễn Tri Vi có thể dám chắc rằng mình chưa từng trông thấy dãy số xa lạ này, nhưng chẳng hiểu sao ngay khoảnh khắc nhận điện thoại, một cảm giác thân thuộc kỳ lạ lại bủa vây lấy cô.

Hướng Cẩm Thu thấy cô nhăn mày, bèn hỏi: “Sao thế? Nhận có cuộc điện thoại thôi sao cậu xoắn xuýt nãy giờ vậy? Nãy ai gọi cho cậu thế? Lừa đảo à, hay bên ngân hàng gọi? Hay là mấy đứa tiếp thị gọi đúng không?”

“Không phải.” Nguyễn Tri Vi lắc đầu: “Đối phương không nói gì cả, tớ chỉ nghe thấy tiếng gió thổi thôi.”

Không ai nói gì?

Hướng Cẩm Thu nghe xong cũng thấy lạ, trầm ngâm: “Hay là có người muốn tỏ tình với cậu? Không đúng, nay đâu phải đêm Thất tịch, qua rồi còn đâu. Nay là tết Quỷ, ai lại chọn ngày kỳ vậy? Hay là có quỷ định tỏ tình với cậu? Cậu chạm phải thứ không nên chạm hả?” 

Nguyễn Tri Vi: “…” 

Hướng Cẩm Thu đừng viết ngôn tình cổ đại nữa, chuyển sang làm huyền nghi, hoặc kinh dị đi thôi.

Mắt thấy Hướng Cẩm Thu sắp sa đà vào câu chuyện quỷ quái cô ấy tự tưởng tượng, Nguyễn Tri Vi đúng lúc cản lại, chuyển hướng đề tài: “Cậu ăn hoa quả không? Tớ rửa cho cậu quả táo nhé, hay ăn nho?”

“Táo đi, cảm ơn tình yêu!”

“Ừm.”

Ấy thế mà đến tận lúc vào bếp mở vòi nước rửa táo, đầu Nguyễn Tri Vi chẳng hiểu sao lại nhớ tới lời Tiếu Mông Mông nói, cô ấy bảo tối hôm tết Quỷ không được ra đường, ma quỷ hoành hành, không phải thời gian thích hợp. 

Cô không tự chủ được rùng mình, càng cảm thấy cuộc gọi kia kỳ quái.

Nếu là người, vậy sao lúc cô nhận điện lại không nói câu nào?