<Nỗi lòng không thể nói> vừa khai máy chưa được bao lâu, đoàn làm phim đã đăng tạo hình lên official weibo, chính thức công bố diễn viên trong đoàn, người hâm mộ cũng vì thế mà phấn khích không thôi.
Tạo hình của Nguyễn Tri Vi là một cô sinh viên mặc váy yếm, tóc buộc đuôi ngựa tràn ngập hơi thở thanh xuân, đôi mắt trong trẻo như nai con, nụ cười ngượng ngùng lại thanh thuần, khuôn mặt trắng mịn như trứng khiến cảm giác thiếu nữ tăng rõ rệt. Về phía Tô Ngự, cậu ta chỉ mặc một bộ quần áo rất đơn giản, áo phông đen phối với quần yếm, nhưng chỉ cần vậy thôi cũng đã làm người ta xao động, một vẻ đẹp tỏa nắng rất có khí chất của một hotboy vườn trường.
Bên dưới bài đăng là một loạt bình luận khen ngợi:
[Chồng em là Tô Ngự: Phim của đạo diễn Từ toàn phim chất lượng thôi! Dù cho bộ phim này không hot thì cũng là một sản phẩm được đầu tư chỉn chu chứ không phải là kiểu phim mỳ ăn liền tràn lan trong nước. Em xin một chân hóng!]
[Vi Vi mỉm cười xinh đẹp tuyệt trần: Không ngờ Vi Vi nhà mị lại là nữ chính. Fan sự nghiệp khóc vì sướng luôn rồi! Xúc động quá! Đã thế phim này em nhà mị còn đóng với Tô Ngự, hu hu đẹp đôi quá!]
[Đây là “chóa háo sắc”: Tui là người qua đường, đi ngang qua nhìn ảnh thôi cũng hơi mong chờ đó. Tuấn nam mỹ nữ, giá trị visual cao trót vót, xin phép hóng bộ phim này ạ!]
…
Chỉ có fan của An Duyệt Nhiên là bất mãn với Nguyễn Tri Vi, một vài fan máu chiến còn đứng ra bóc phốt quản lý của cô ta, nhưng kể từ sau vụ của trợ lý An Duyệt Nhiên, rất nhiều người đã thoát fan nên số người còn lại không nhiều lắm, chẳng giải quyết được vấn đề gì cả.
<Nỗi lòng không thể nói> chính thức bước vào giai đoạn quay chụp, Nguyễn Tri Vi bước vào giai đoạn bận rộn, ngày nào cũng sáng sớm tinh mơ lặn lội tới trường quay.
Vì Nguyễn Tri Vi trước đó đã nắm chắc kịch bản nên về cơ bản những cảnh của cô chỉ cần một lần là qua làm đạo diễn Từ vui vẻ khen không dứt miệng. Trái lại, phía Tô Ngự thường xuyên xảy ra vấn đề, nếu không phải quên thoại thì là cảm xúc cần không đúng lúc.
“Tô Ngự, mấy hôm nay cậu làm sao thế? Không có việc gì thì tìm Vi Vi diễn thử trước để tìm cảm giác đi chứ!” Đạo diễn nói.
Tô Ngự nói xin lỗi: “Cháu xin lỗi ạ!”
Sau khi trở về từ chỗ đạo diễn Từ, sắc mặt Tô Ngự khá khó coi, Nguyễn Tri Vi có lòng muốn an ủi cậu ta nhưng không biết phải mở miệng nói như thế nào.
Ngay cả người hay liến thoắng như Tiếu Mông Mông cũng ngập ngừng muốn nói lại thôi, suy tính một hồi mới do dự bảo: “Dạo này cậu không có thời gian đọc kịch bản hả? Tôi thấy lịch trình của cậu lúc nào cũng chật cứng không có thời gian thở.”
“Ừm.” Tô Ngự nhỏ giọng đáp lại. Bộ phim trước đó của cậu ta vừa đóng máy, còn chưa kịp nghỉ ngơi điều chỉnh lại cảm xúc, quản lý của cậu ta đã vội nhét người gia nhập đoàn phim, gần như không có kẽ hở nào để nghỉ ngơi. Bên cạnh đấy, quản lý còn sắp xếp cho cậu ta chạy vô số lịch trình khác như đóng quảng cáo, chụp tạp chí, chụp xong lại phải chạy về đóng phim, quay cuồng cả ngày cứ như chong chóng khiến cậu ta cảm thấy mình sắp lao lực tới nơi rồi.
“Không thì cậu nghỉ một lúc đi rồi chúng ta diễn tiếp.” Nguyễn Tri Vi nhẹ giọng đề nghị.
“Không sao, chúng ta tiếp tục đi.”
Nguyễn Tri Vi biết mình không khuyên nổi Tô Ngự bèn gật đầu: “Ừm.”
Tiếu Mông Mông bất lực thở dài. Thỉnh thoảng quản lý của Tô Ngự cũng sẽ đến đoàn làm phim với cậu ta, Tiếu Mông Mông từng “may mắn” bắt gặp cô ấy hai lần. Đó là một người phụ nữ có khí chất vô cùng mạnh mẽ, môi đánh son đỏ chót, hay đi tới đi lui ở một góc phim trường hút thuốc, sát phạt quyết đoán, nói một là một hai là hai.
Tô Ngự vốn đã ít nói nay đứng trước mặt quản lý lại càng im lặng hơn.
Đôi khi Tiếu Mông Mông thầm nghĩ, có một chị quản lý như này đúng là khổ cho Tô Ngự thật…
Ngay trong lúc Tiếu Mông Mông đang miên man suy nghĩ, cô đột nhiên chú ý tới phía xa xa An Duyệt Nhiên đang cầm điện thoại chụp bọn họ, thế là cô lập tức nâng cao cảnh giác, đi thẳng tới chỗ An Duyệt Nhiên.
An Duyệt Nhiên tính làm gì? Cô ta đang chụp bọn họ hay đơn giản chỉ đang tự sướng?
Dường như An Duyệt Nhiên cũng không chú ý tới Tiếu Mông Mông đã đứng lên, xoay người õng ẹo chỉnh tóc, đổi hướng điện thoại liên tục, nét mặt liên tục thay đổi trước ống kính điện thoại.
Đến nước này Tiếu Mông Mông mới thấy an tâm, xem ra cô ta chỉ đang tự sướng thôi.
Bết bát tới mức ấy rồi mà hôm nào cũng làm đủ trò, An Duyệt Nhiên đúng là ngã không sợ đau mà.
Lúc này, An Duyệt Nhiên ở phía xa xa liếc thấy Tiếu Mông Mông đã ngồi về chỗ lập tức thở phào nhẹ nhõm. Cô ta tiếp tục tự sướng thêm hai bức nữa rồi ấn tắt màn hình di động, không thèm liếc mắt nhìn tấm ảnh tự sướng trong di động lấy một cái.
…
Sau khi ngồi tìm cảm giác cùng Nguyễn Tri Vi, Tô Ngự đã nói thoại ổn định hơn nhưng hai hàng chân mày vẫn nhíu chặt, sắc mặt khá nặng nề.
“Mấy hôm nữa là Tết Trung Nguyên, đoàn làm phim sẽ cho mọi người nghỉ mấy ngày, tốt nhất là cậu nên nhân cơ hội đó ngủ bù đi, giờ trông cậu mệt mỏi lắm.” Tiếu Mông Mông xen miệng nói.
“Được, cảm ơn chị.” Tô Ngự gật đầu.
Tiếu Mông Mông nói xong lại quay qua Nguyễn Tri Vi bảo: “Vi Vi, cả cậu cũng thế. Cậu cũng nên nhân dịp nghỉ Tết Trung Nguyên mà nghỉ ngơi nhiều vào. Tớ nói cho cậu biết, người xưa người ta hay bảo Tết Trung Nguyên là tết của quỷ, tối là thời gian ma quỷ hoành hành. Nửa đêm ra ngoài cẩn thận bị ma bắt mất đấy.”
“Mê tín.” Tô Ngự chậm rãi nói hai chữ.
Tiếu Mông Mông thè lưỡi, quay qua nháy mắt với Nguyễn Tri Vi, ý muốn nói Tô Ngự quá nghiêm túc, chẳng biết đùa gì cả.
Nguyễn Tri Vi cong môi cười. Tuy cô không tin mấy cái này nhưng tốt nhất là không nên đả kích Tiếu Mông Mông, thế là dùng khẩu hình miệng đáp lại rằng, vậy cậu cũng phải ngoan ngoãn ở trong nhà đó.
“Ừm, tớ không ra ngoài đâu.” Tiếu Mông Mông vui vẻ đáp lại. Cô biết Nguyễn Tri Vi không tin mấy lời đó, nói như vậy hoàn toàn là vì giữ mặt mũi cho cô nhưng lòng vẫn thấy hơi hơi cảm động.
Càng nghĩ cô càng thêm chờ mong vào kỳ nghỉ sắp tới, nghỉ một ngày thôi cũng được, dạo gần đây quay phim liên tục khiến cô rất mệt mỏi.
…
Tết Trung Nguyên gần kề. Đây là ngày để con cháu trong nhà cúng bái tổ tiên nên không chỉ đoàn làm phim nghỉ mà các công ty cũng cho nhân viên nghỉ một ngày để về tảo mộ, thắp nén hương cho tổ tiên.
Thẩm Yến không muốn nghỉ Tết Trung Nguyên, cũng chẳng muốn về cúng bái tổ tiên hay gì cả nhưng nhà họ Thẩm có quy định rằng, Tết Trung Nguyên nhất định phải về nhà quây quầy bên gia đình, rồi dâng hương cúng bái.
Vừa nghĩ đến việc phải quay về nhà họ Thẩm là lòng anh lại thấy bực bội. Sáng sớm nay mẹ Thẩm đã gửi tin nhắn cho anh bảo anh phải quay về nhà trước giờ cơm trưa.
Cả năm trời mẹ Thẩm với Thẩm Yến chẳng nói chuyện với nhau được quá ba câu, đây có lẽ là câu thứ hai bà nói với anh trong năm nay.
Cuối cùng Thẩm Yến vẫn phải đổi sang bộ âu phục đen trang trọng, gọi trợ lý lái xe quay về nhà họ Thẩm.
Biệt thự nhà họ Thẩm tọa lạc trên con đường vô cùng xa hoa với 5 tầng lầu và tổng diện tích lên tới 600 mét vuông. Với giá đất 200 nghìn trên một mét vuông ở Bắc Thành thì đây hoàn toàn xứng đáng được gọi là khu nhà cao cấp.
(1)Một mét vuông tương đương với khoảng 670 triệu VND. Cứ thế nhân lên thôi nha =))
Phần vườn ở mặt trước biệt thự cũng là mời chuyên gia thiết kế vườn tới từ Tô Châu đến làm việc. Ngoài vườn có cầu nhỏ vắt qua hồ nước chảy, có chín khúc hành lang, mọi thứ từ cầu đến đình nghỉ đều được lát đá cẩm thạch, phía ngoài có trăm hoa đua nở, mọi thứ đều được thiết kế theo lối vô cùng thanh lịch, song vẫn bộc lộ được sự xa hoa của chủ nhân.
Thẩm Yến vừa vào cửa lớn, người hầu đứng hai bên đã đồng loạt cúi chào: “Cậu Hai.”
Cậu Hai…
Ngay từ đầu Thẩm Yến đã cảm thấy cách xưng hô này nghe buồn nôn muốn chết nhưng bà nội anh lại thích người hầu gọi như thế nên cũng không thể sửa được. Thành ra giờ bạn bè có gọi là cậu Thẩm anh cũng mặc xác.
Anh gật đầu có lệ với mọi người rồi tiếp tục đi vào trong, chờ tới khi anh vào hẳn gian trong mới biết Thẩm Phồn đã tới.
Người anh trai “yêu quý” của anh, cậu Cả của nhà họ Thẩm, Thẩm Phồn đang ngồi trên sofa nói cười vui vẻ với cha mẹ.
Bọn họ hòa thuận vui vẻ bên nhau, đằm thắm yêu thương như thể chỉ ba người họ mới là một ngôi nhà hoàn chỉnh.
Thẩm Phồn để ý thấy Thẩm Yến đứng ở cửa liền chủ động đứng dậy nghênh đón, cười nói: “A Yến tới rồi, cả nhà chờ em mãi! Bình thường em không hay về nhà, cha mẹ nhớ em lắm đấy.”
Thẩm Yến nghe vậy cũng chỉ cười khẩy trong lòng.
Rõ ràng ngay khi cha mẹ Thẩm thấy Thẩm Yến tới, nét cười trên mặt đã phai đi không ít, biểu cảm cũng chẳng còn thân thiện như vừa rồi. Sự xuất hiện của anh như một kẻ lạ đột ngột thâm nhập vào gia đình này, phá vỡ bầu không khí tuyệt hảo vừa rồi.
Còn anh trai anh lại quá am hiểu việc dùng một lớp mặt nạ nói ngược lại hoàn toàn sự thật, bẻ cong mọi thứ một cách mượt mà.
Chỉ là diễn thôi mà, có gì khó chứ.
Thẩm Yến nhếch môi cười, ra vẻ một người con hiếu thuận: “Xin lỗi mọi người, thời gian qua con bận quá không có thời gian về nhà. Con cũng nhớ hai người lắm!”
“Được rồi.” Cha Thẩm không muốn tiếp tục cuộc nói chuyện giả tạo ấy nữa: “Xuống phòng ăn thôi, bà nội đang ở đó chờ chúng ta rồi.”
Phòng ăn nằm ở mạn bên trái tầng một, bốn người trong một gia đình lần lượt đi vào dưới bầu không khí yên ắng.
Lúc không có Thẩm Yến, một nhà ba người bọn họ luôn thoải mái nói chuyện với nhau nhưng chỉ cần Thẩm Yến xuất hiện, bầu không khí sẽ trở nên khác lạ.
Nhiều lúc Thẩm Yến thấy mình chẳng khác nào một quả bom, lần nào tới cũng thành công phá vỡ bầu không khí ấm áp của gia đình, trăm lần như một.
Bên trong phòng ăn đặt một chiếc bàn dài hình chữ nhật, bên trên bày biện đủ loại món ngon từ gan ngỗng Pháp, trứng cá muối, tôm nướng tới từ Anh quốc, bánh ngọt Nga,… Phía cuối bàn dài là người phụ nữ quyền lực của nhà họ Thẩm – bà nội Thẩm.
Bà nội Thẩm mặc sườn xám đen thêu hoa mẫu đơn. Từng đóa hoa trên vải đường thêu hết sức tinh tế, sống động, bộc lộ ra được sự giàu sang phú quý. Mái tóc hoa râm của bà được chải chuốt cẩn thận vào nếp, đến giờ bà vẫn hết sức minh mẫn, tới dáng ngồi cũng thẳng lưng đầy khí khái.
“Đến đủ rồi đấy à, ngồi xuống đi.” Bà nội thấy mọi người tới liền mở miệng nói.
“Vâng, thưa mẹ.” Cha Thẩm cung kính nói rồi ra hiệu cho mọi người ngồi xuống.
Nhà họ Thẩm là doanh nghiệp kiểu cũ, tuy nhiên việc chuyển giao sang mô hình doanh nghiệp mới cũng đang làm rất tốt. Dù vậy, nó vẫn chịu sự ảnh hưởng nhất định, đơn cử là việc hơn một nửa cổ phần công ty hiện vẫn đang nằm trong tay bà Thẩm, người đã sinh ra cha Thẩm và cũng là bà nội của Thẩm Yến.
Ông Thẩm qua đời sớm nên bà phải gánh vác cả cơ ngơi, sát phạt quyết đoán quản lý cả một Thẩm thị khổng lồ. Đến hiện tại bà vẫn là người nắm quyền to nhất tại tập đoàn. Đứa con duy nhất bà sinh ra tính tình quá mềm mỏng nên bà rất chướng mắt, chỉ để cho con mình một phần cổ phần rất nhỏ, cũng may là đứa cháu lớn Thẩm Phồn coi như không tệ, là một doanh nhân khá có triển vọng. Giờ cổ phần trong tay cha mẹ Thẩm đã chuyển sang hết cho Thẩm Phồn, mà anh ta ở công ty cũng khá được lòng người nên trong tương lai nếu không có gì bất ngờ thì cả tập đoàn Thẩm thị sẽ là của anh ta.
Về phần Thẩm Yến thì ngay từ nhỏ anh đã bị coi như một người không học vấn không nghề nghiệp, cả ngày chỉ biết gây chuyện thị phi nên cha mẹ Thẩm chẳng trông mong gì vào anh.
Vị trí trên bàn ăn nói lên tất cả, Thẩm Yến ngồi ở sát mép ngoài, một vị trí gần như vô hình và không có quyền phát biểu.
Bà nội Thẩm chậm rãi mở miệng hỏi đôi câu về tình hình công ty, Thẩm Phồn rành mạch trả lời từng chút một: “Gần đây công ty vẫn đang được vận hành rất tốt, mọi thứ đều được kê khai trong bản báo cáo tài vụ tháng trước…”
Cha mẹ Thẩm ngồi đối diện mỉm cười hài lòng, dường như rất hãnh diện với câu trả lời của Thẩm Phồn.
Thẩm Yến yên lặng ngồi nghe, vẻ mặt như thể mọi chuyện không liên quan tới mình nhưng thực chất đôi mắt anh đang dần cụp xuống, con ngươi đen láy trở nên ảm đạm.
“Được rồi, ăn cơm thôi.” Bà nội Thẩm không có biểu hiện gì khác thường sau khi nghe Thẩm Phồn báo cáo. Sau khi nghe một vài chuyện liên quan tới công ty liền thay đổi trọng tâm câu chuyện, mọi người cũng vì thế mà thuận theo.
Nhà họ Thẩm neo người, bà nội Thẩm chỉ sinh được đúng một người con, họ hàng thì sống rải rác ở các thành phố khác. Với cả bà nội Thẩm miệng lưỡi sắc bén lại không thích nịnh nọt nên bình thường cũng chẳng qua lại gì với họ hàng.
Hôm nay trên bàn ăn chỉ có bà Thẩm và gia đình bốn người của con trai, nhưng sự khác biệt lại vô cùng rõ ràng.
Mẹ Thẩm cực kỳ săn sóc Thẩm Phồn, thi thoảng lại gắp thức ăn cho anh ta, chốc chốc lại hỏi anh ta có bạn gái chưa, song sau đó lại bảo dạo này anh ta mải mê công việc quá, gầy rộc hẳn đi, phải ăn nhiều vào mới có sức khỏe tốt, chọc cho cha Thẩm cười không ngừng: “Thôi nào, đâu phải không thể gặp nhau hàng ngày, sao nói cứ như thể lâu lắm rồi không thấy nhau ấy.”
Mẹ Thẩm sẵng giọng: “A Phồn bận rộn như thế, sao có thể ngày nào cũng gặp tôi được, tôi cũng thể cứ tìm thằng bé, quấy rầy thằng bé làm việc thì sao.”
“Không sao đâu mẹ.” Thẩm Phồn cười nói: “Nếu mẹ muốn gặp con thì cứ gọi điện thoại cho con, có bận đến mấy con cũng sẽ về ăn cơm với hai người.”
Dứt câu, Thẩm Phồn quay qua nói với Thẩm Yến: “A Yến, em cũng thế, về nhà với cha mẹ nhiều vào nhé.”
Thẩm Phồn vừa dứt câu, bầu không khí trong phòng lạnh hẳn đi.
Ý cười trên mặt cha mẹ Thẩm phai dần, lặng im ăn cơm.
Thẩm Yến lặng yên thưởng thức ly rượu trong tay. Lần này anh không muốn hùa theo diễn kịch với Thẩm Phồn nữa, miễn cường “ừm” một tiếng xem như đáp lại.
Bà nội Thẩm ngồi ở vị trí chủ tọa trông thấy hết nhưng không nói gì.
Đến tận cuối bữa ăn, Thẩm Yến vẫn không biết những món vào miệng mình có mùi vị như thế nào, mọi thứ đều nhạt như nước ốc.
Buồn nôn thật đấy! Anh ta cứ hơi chút lại nhắc tới anh như thể đang nhấn mạnh cho anh thấy rằng, trong mắt cha mẹ, anh không có giá trị tới nhường nào.
Nếu ý đồ của anh trai là vậy thì anh ta thành công rồi!
Anh thật sự rất chán ghét bữa ăn này, nó khiến anh nhớ tới một Thẩm Yến từng vật vã cả ngày lẫn đêm để vượt qua rất nhiều khoảnh khắc như thế này.
Bình thường con út bao giờ cũng nhận được nhiều yêu thương của cha mẹ hơn, nhưng ở nhà họ Thẩm thì không thế.
Ngày Thẩm Yến ra đời, mẹ Thẩm xuất huyết quá nhiều, suýt chút nữa thì một xác hai mạng, cũng may là đến cuối vẫn cứu sống được cả hai. Tuy nhiên sau đấy mẹ Thẩm lại mắc chứng trầm cảm sau sinh, nhiều lần không khống chế được cảm xúc suýt tự sát.
Sau khi trải qua vô số lần điều trị tâm lý, tình trạng của mẹ Thẩm cũng khá lên nhưng cũng chính vì thế mà bà đâm ra ghét Thẩm Yến, thấy anh chướng mắt nên càng lạnh nhạt hơn.
Cha Thẩm vì yêu mẹ Thẩm mà luôn chiều theo ý bà, từ đó cũng không thích Thẩm Yến luôn.
Bọn họ dồn hết tình yêu thương vào Thẩm Phồn, đối với Thẩm Yến chỉ thờ ơ như người xa lạ.
Thuở bé, Thẩm Yến không hiểu tại sao cha mẹ lại đối xử với mình như vậy, anh luôn nghịch ngợm gây sự, muốn dùng phương thức ấy để gây sự chú ý với cha mẹ nhưng cái có được chỉ là cha mẹ càng thêm chán ghét. Sau này lớn lên, Thẩm Yến vẫn nghĩ chỉ cần mình không học vấn, không nghề nghiệp, gây chuyện thị phi khắp nơi thì cha mẹ sẽ bớt chút thời gian tới quản chặt anh, nhưng chẳng có gì xảy ra cả.
Tới giờ Thẩm Yến có thể khẳng định rằng, nếu hiện tại chẳng may anh qua đời vì một chuyện ngoài ý muốn, cha mẹ chắc chắn sẽ không rơi bất cứ giọt nước mắt nào vì anh, ngược lại còn cảm thấy được giải thoát.
Bọn họ có Thẩm Phồn, còn anh có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Càng nghĩ lòng càng khó chịu khiến Thẩm Yến bất tri bất giác uống nhiều hơn. Anh uống say cũng không nháo loạn, chỉ là trầm tính hơn thường ngày mà thôi.
Kết thúc bữa tiệc, anh chậm rãi đi theo sau bà nội tới thắp hương cho tổ tiên. Buổi dâng lễ diễn ra vô cùng suôn sẻ, sau khi xong xuôi tất cả mọi việc, ngày Tết Trung Nguyên nhàm chán mới coi như kết thúc.
Thẩm Yến chỉnh trang lại quần áo chuẩn bị rời khỏi biệt thự nhà họ Thẩm thì bị bà nội gọi giật lại: “Khoan đã.”
“Dạ?”
Bà nội đi tới bên cạnh Thẩm Yến, ánh mắt như nhìn thấu tất cả: “Chỉ cần cháu chứng minh được bản thân, thì mọi thứ đều là của cháu.”
Thẩm Yến hiểu ý bà, cười nói: “Vâng, cháu biết rồi.”
Dứt câu, anh đi thẳng ra khỏi biệt thự, không hề ngoái lại nhìn ngôi biệt thự tráng lệ phía sau. Đối với anh mà nói, nơi đây chẳng khác nào địa ngục.
Trợ lý vẫn đang đỗ xe bên ngoài chờ Thẩm Yến. Thấy anh mở cửa xe bước vào, trợ lý ngạc nhiên ngoái đầu lại nhìn bởi cậu ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người sếp mình.
Dạ dày Thẩm Yến không tốt, bình thường chẳng bao giờ uống nhiều thế này, hôm nay không biết anh làm sao mà lại quá chén như thế.
Sau khi lên xe, anh thả lỏng cơ thể dựa vào lưng ghế, dùng tay day chân mày, choáng váng nói: “Đến biệt thự Kim Đàn.”
“?” Trợ lý tưởng mình nghe nhầm.
Nghĩ một hồi, cậu quyết định hỏi lại cho chắc: “Đến biệt thự Kim Đàn ạ?”
“Ừm.” Đầu Thẩm Yến đau như búa bổ: “Lái nhanh chút, Vi Vi đang ở nhà chờ tôi.”
Trợ lý không dám nói nhiều. Thẩm Yến say thật rồi, còn say đến mức không giữ nổi tỉnh táo. Rõ ràng tháng trước Nguyễn Tri Vi đã dọn ra khỏi biệt thự Kim Đàn, chưa từng trở về.
Mà Thẩm Yến khi say lại quên mất chuyện này.
“Ngơ ra đó làm gì?” Thẩm Yến mất kiên nhẫn.
Bị anh mắng, trợ lý không do dự nữa. Đi thì đi! Dù sao người nói cũng là Thẩm Yến, đến khi tỉnh rượu không thể đổ trách nhiệm lên đầu cậu được.
Thế là, trợ lý đạp chân ga, lái thẳng tới biệt thự Kim Đàn.