Tối hôm đó, Thẩm Yến lái xe về biệt thự Kim Đàn nhưng không vào.
Trước kia nơi đây lúc nào cũng đèn đuốc sáng trưng, mang tới không khí ấm áp, còn giờ lại tối om mù mịt, như một tòa thành không bóng người.
Anh dừng xe bên ngoài biệt thự Kim Đàn một đêm, cứ thế ngồi im trên xe nhìn ngôi biệt thự bị bóng đêm bao trùm.
Chẳng cần đi vào anh cũng biết tình trạng bên trong như thế nào, có vào cũng chẳng thể gặp được người anh muốn thấy.
Mãi cho đến khi những tia nắng sớm ló rạng, được chân trời nổi lên những vầng mây anh mới khởi động xe về công ty, tiếp tục làm việc.
Thôi cũng được, ít nhất anh còn có công ty để về.
Chưa đến mức không có “nhà” để trú.
*
Sau buổi ăn mừng cùng Hướng Cẩm Thu, Nguyễn Tri Vi rơi vào trạng thái “điên cuồng vì công việc”, nghiêm túc ở nhà chuẩn bị mọi thứ để sẵn sàng nhập vai trong <Nỗi lòng không thể nói>.
Lúc Hướng Cẩm Thu gõ chữ, Nguyễn Tri Vi sẽ đọc kịch bản, lúc Hướng Cẩm Thu nghỉ ngơi xem phim, Nguyễn lại tập thoại, thậm chí tới cả khi Hướng Cẩm Thu ngủ, Nguyễn Tri Vi cũng ra ban công tìm cảm xúc cho nhân vật.
Mới đầu Hướng Cẩm Thu còn không tiếc lời khen bạn mấy câu: “Vi Vi, cậu nghiêm túc quá đấy, trông cậu còn nghiêm túc hơn cả khi tớ điên cuồng ôn tập trước hai ngày thi sát hạch tuần đầu.” Sau đấy Hướng Cẩm Thu không chịu nổi nữa, quay qua xin cô đi nghỉ: “Vi Vi, cậu đi nghỉ một lúc đi. Nghỉ ngơi một lúc nhé?”
Mà lần nào Nguyễn Tri Vi cũng nói: “Không sao, tớ không mệt, không cần nghỉ ngơi.”
Hướng Cẩm Thu: “…” Nhưng tớ thấy cậu vất vả lắm.
Nhưng chính nhờ sự luyện tập chăm chỉ ấy mà cô thu lại được hiệu quả rõ rệt. Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, Nguyễn Tri Vi không chỉ học thuộc được lời thoại trong kịch bản, thậm chí còn nhớ luôn cả thoại của nhân vật khác. Chỉ cần nghĩ tới một cảnh bất kỳ trong kịch thôi là cô có thể lập tức đi vào trạng thái diễn, viền mắt ửng đỏ.
Hướng Cẩm Thu sau những lần xem cô diễn: “Tuyệt vời!”
Sau một thời gian ở cùng Nguyễn Tri Vi, Hướng Cẩm Thu cũng hình thành thói quen vừa gõ chữ vừa xem cô diễn, thi thoảng nhìn thế lại lấy được cảm hứng ngồi gõ tiếp đoạn sau.
Lúc này đây, Hướng Cẩm Thu vừa gõ được hai chữ ngẩng lên nhìn Nguyễn Tri Vi đang lẩm nhẩm lời thoại, nói: “Vi Vi, tớ đang viết một bộ nữ chính nuôi chó, kiểu chó mà biến thành người được ấy nhưng nghĩ mãi không biết đặt tên nó là gì. Cơ mà tớ vừa nảy ra một ý, mình đặt nó tên Thẩm Yến được không?”
Nguyễn Tri Vi nín thinh: “…”
Đâu cần phải thế…
Hướng Cẩm Thu lại hết sức hài lòng với cái tên mình vừa đặt: “Cứ gọi vậy đi! Quá thích hợp để đặt tên cho chó, hãy để tớ trả thù cho cậu bằng ngòi bút, viết thảm hết mức có thể cho biết tay. Đến khi nữ chính kế vị ngai vàng, nữ chính sẽ cưỡi lên “Thẩm Yến” uy phong lẫm liệt đi xuyên qua từng ngõ ngách hẻm nhỏ, nhận cái cúi chào đầy kính trọng của mọi người.”
Nguyễn Tri Vi bất lực nói: “Không cần đâu, bọn tớ không còn liên quan gì tới nhau nữa rồi.”
“Không sao, chúng ta cứ quyết định vậy đi.” Hướng Cẩm Thu quả quyết nói.
Nghe vậy, Nguyễn Tri Vi cũng mặc kệ bạn, thôi thì Thẩm Yến cũng chẳng tìm được đến chỗ của Hướng Cẩm Thu.
“Không còn liên quan tới nhau nữa thật à?” Hướng Cẩm Thu làm như vô ý hỏi.
“Ừm.”
Hướng Cẩm Thu thỉnh thoảng sẽ cố tình làm như vô thức hỏi dò Nguyễn Tri Vi, nhưng đúng là thời gian gần đây, rất ít khi Nguyễn Tri Vi nhớ tới Thẩm Yến.
Tìm lợi tránh hại vốn là bản năng của con người, thế nên khi đối mặt với người hoặc vật từng làm tổn thương mình, người ta thường có xu hướng muốn quên đi, hoặc cũng có thể do dạo gần đây cô quá chú tâm vào sự nghiệp nên không còn thời gian nhớ tới Thẩm Yến nữa.
Nhưng đôi khi đọc kịch bản đến đoạn Hứa Bất Ngôn chịu tổn thương, trong đầu cô sẽ bất chợt hiện lên khuôn mặt Thẩm Yến.
Có điều, suy nghĩ ấy chỉ lóe lên trong đúng một giây lại vụt tắt. Cả quá trình không có bất kỳ cảm xúc đau thương hay khổ sở nào.
“Được rồi. Vi Vi, cậu thử xem xem gần đây bên cạnh cậu có người đàn ông nào tốt không, mau ra tay đi. Bị tên khốn nạn ấy làm lỡ dở lâu như vậy đúng là thiệt thòi cho cậu quá.” Hướng Cẩm Thu khuyên nhủ.
“Dạo này tớ không muốn yêu, chỉ muốn chuyên tâm đóng phim thôi.” Nguyễn Tri Vi thành thật nói.
Cái này Hướng Cẩm Thu hiểu. Tình cảm của con người nào phải vô tận, mà Nguyễn Tri Vi lại hết lần này tới lần khác bị Thẩm Yến làm hao mòn.
Nhưng Hướng Cẩm Thu cũng thật lòng hi vọng Nguyễn Tri Vi có thể mở lòng thêm lần nữa. Cô chọc nhẹ một cái vào đầu bạn mình, hỏi: “Cậu cứ thử để ý người khác xem sao nhé, tớ thấy nam diễn viên diễn cùng cậu cũng không tồi đâu.”
Câu nói ấy khiến Nguyễn Tri Vi nhớ tới Tô Ngự.
Nhiều người cứ nói đùa gán ghép Nguyễn Tri Vi với Tô Ngự nhưng thật sự mỗi lần như thế cô đều thấy rất xấu hổ.
Mà có xấu hổ cỡ nào cô cũng không thể biểu hiện ra ngoài nên cảm xúc ấy cứ tích cóp trong người cô từng chút một.
Nhưng không bao lâu nữa, Nguyễn Tri Vi sẽ gặp lại Tô Ngự ở lễ khai máy của đoàn phim <Nỗi lòng không thể nói>.
Bộ dân quốc <Khói lửa> đã quay xong, Tô Ngự vừa đóng máy cách đây không lâu mà đạo diễn Từ vì để đuổi kịp tiến độ cũng đẩy nhanh việc khai máy <Nỗi lòng không thể nói> luôn.
Ngày diễn ra lễ khai máy, mọi người ai nấy đều mặc vô cùng giản dị, Tô Ngự vội vàng bước tới, trên đầu đội mũ lưỡi trai đen sụp xuống, vẻ mặt trông khá mệt mỏi.
Tiếu Mông Mông và Nguyễn Tri Vi đứng tán gẫu với nhau trong lúc chờ chuẩn bị làm lễ khai máy. Đang nói, chợt Tiếu Mông Mông chỉ về phía An Duyệt Nhiên ở xa xa, nói với cô rằng: “Cậu thấy An Duyệt Nhiên chưa? Cô ta cũng trong đoàn đấy. Lúc quay <Khói lửa> cô ta vẫn còn được đảm nhiệm vai nữ chính, sang tới <Nỗi lòng không thể nói> chẳng biết đã tuột tuốt xuống vai nào rồi. Nghe bảo hôm đi thử vai nữ chính cô ta thể hiện rất tệ, đạo diễn Từ không muốn để cô ta diễn bất cứ vai nào trong phim nhưng cô ta lại cho người đi cầu, tới cuối cùng đạo diễn đành miễn cưỡng đồng ý.”
“Chậc.” Tiếu Mông Mông cảm thán không thôi, hết nhìn Nguyễn Tri Vi lại nhìn An Duyệt Nhiên, nói: “Hai người đúng là giống hệt câu vận đổi sao rời, thế mới nói đừng bao giờ khinh thường kẻ yếu.”
Nguyễn Tri Vi đứng cạnh yên lặng nghe bạn kể. Xét theo một mức độ nào đó thì cô phải nói lời cảm ơn An Duyệt Nhiên mới đúng, chính cô ta đã giúp cô trưởng thành lên trông thấy.
Đương nhiên, cô chỉ cảm ơn một An Duyệt Nhiên đã từng coi cô là đối thủ trong công việc chứ không phải là người hiện tại. An Duyệt Nhiên khiến bản thân trở nên như bây giờ là do cô ta tự làm tự chịu, gieo gió gặt bão, không trách được ai cả.
Ngay trong lúc cô đang suy ngẫm, An Duyệt Nhiên bắt đầu tìm cảm giác tồn tại.
Lúc Tô Ngự đi ngang qua An Duyệt Nhiên, cô ta chủ động tiến lên làm như rất thân thiết với Tô Ngự, cười cản cậu ta lại: “Trùng hợp thật, chúng ta vừa đóng máy với nhau ở đoàn làm phim trước nay lại gặp nhau ở đoàn mới rồi.”
Vài diễn viên đứng quanh nghe thế bất giác hạ giọng, len lén quan sát động tĩnh bên Tô Ngự và An Duyệt Nhiên, có người còn nhỏ giọng bàn tán: “Tô Ngự với An Duyệt Nhiên trước đó diễn vai chính trong một bộ phim khác đấy, có khi nào bọn họ biến giả thành thật không?”
“Hay là An Duyệt Nhiên cam tâm tình nguyện ở lại đoàn làm phim này là vì Tô Ngự, không quan tâm mình diễn chính hay phụ?”
…
Tiếu Mông Mông nghe mọi người xì xào bán tán chỉ thấy buồn cười, kề tai Nguyễn Tri Vi nói: “Đến lúc mất mặt rồi.”
Quả nhiên, ngay giây sâu, mọi người thấy Tô Ngự mặt lạnh tanh liếc An Duyệt Nhiên một cái rồi đi thẳng quá, không nói với cô ta câu nào.
Mọi người: “…”
Nụ cười bên môi An Duyệt Nhiên cứng đờ, cơ mặt căng cứng không gượng nổi nữa.
Tô Ngự đi thẳng về phía Tiếu Mông Mông và Nguyễn Tri Vi, chủ động gật đầu chào hai người, nói: “Hai người tới sớm thế.”
Giọng điệu của cậu ta rất tự nhiên, như thể ba người là nhóm bạn thân thiết đã nhiều năm.
Nguyễn Tri Vi nhẹ giọng “ừm” một tiếng, còn Tiếu Mông Mông lại cố tình lớn giọng bảo: “Ừm, chúng tôi tới sớm lắm, chờ cậu mãi đấy.”
Giọng Tiếu Mông Mông cứ oang oang như thể sợ người khác không nghe được vậy.
Tô Ngự biết thừa Tiếu Mông Mông cố tình nhưng cậu ta không thể hiện gì ra bên ngoài, tự nhiên đi tới bên cạnh hai người tán gẫu.
Nháy mắt, sắc mặt nhân viên công tác và các diễn viên khác ngượng nghịu hơn hẳn. Giờ thì hiểu rồi. Cho dù ở đoàn làm phim trước, Tô Ngự và An Duyệt Nhiên có sắm vai nam nữ chính, diễn với nhau nhiều cảnh thì giữa bọn họ vẫn không có bất cứ quan hệ mập mờ nào. Đã thế, trông Tô Ngự còn có vẻ không muốn gặp lại An Duyệt Nhiên nữa. Ngược lại, cậu ta lại có quan hệ khá tốt với hai diễn viên mới.
Mọi người ai cũng biết nhân phẩm An Duyệt Nhiên không tốt nhưng không ngờ lại tệ đến mức Tô Ngự cũng chẳng buồn quan tâm tới.
Rất nhiều ánh mắt đang dán chặt lấy An Duyệt Nhiên, họ quan sát, chế giễu, hứng khởi xem kịch hay,… An Duyệt Nhiên tự cảm thấy mình như một tấm bia bị phi tiêu găm tơi tả. Cô ta khó chịu, căm thù nhìn ba người đứng phía xa xa.
Cô ta cứ nghĩ Tô Ngự sẽ nể mặt cho mình chút mặt mũi để vớt vát tí thanh danh, không ngờ cậu ta lại chẳng nể nang gì thế này.
Nguyễn Tri Vi cũng cao tay thật, lợi dụng được cả Tô Ngự để cướp vai nữ chính. Nhìn thì hiền lành dễ ăn hiếp, không ngờ lại biết dùng thủ đoạn như vậy.
Cứ đợi đấy! An Duyệt Nhiên hận muốn tứa máu, thầm nghĩ nhất định phải dẫm nát Nguyễn Tri Vi ở dưới thân, để cho cô cả đời này không trở mình được.
…
Sau khi Tô Ngự đến, các diễn viên khác cũng lục đục tới đông đủ. Giờ lành đã điểm, lễ khai máy <Nỗi lòng không thể nói> chính thức diễn ra.
Nhóm diễn viên chính từng người một lên dâng hương, cúi người lạy, trơn tuột một dây chuyền đến khi kết thúc. Phần cuối cùng của lễ khai máy là đạo diễn chụp ảnh cùng nhóm diễn viên.
Ấy thế mà không biết vô tình hay cố ý, lúc chụp An Duyệt Nhiên lại đứng ngay trước Nguyễn Tri Vi. Dáng cô ta cao, khí thế cũng lớn nên nghiễm nhiên chèn ép được Nguyễn Tri Vi thụt lại đằng sau, tự mình đứng vào vị trí trung tâm.
Vừa chụp ảnh tập thể xong, đạo diễn Từ đi tới chỗ nhiếp ảnh gia xem ảnh, cau mày hỏi: “Vi Vi đâu? Sao nữ chính không đứng phía trước mà để ai đứng đây? An Duyệt Nhiên, cô chen lên trước làm gì? Cô không thấy chiều cao của mình che mất người khác à?”
Ngay từ đầu đạo diễn Từ đã không hài lòng với An Duyệt Nhiên rồi nên khi ông nói thẳng như thế càng khiến bầu không khí thêm gượng gạo.
Những diễn viên khác cũng đồng loạt nhìn An Duyệt Nhiên bằng đủ loại ánh mắt. Cô ta chợt thấy mặt mình nóng rát, nhỏ giọng lấp liếm: “Tôi không để ý…”
“Được rồi, chúng ta chụp lại! Vi Vi ra đứng phía trước đi, đứng cạnh Tô Ngự ấy. An Duyệt Nhiên, cô đứng ra sau đi.” Đạo diễn Từ lên tiếng.
An Duyệt Nhiên hết cách đành hậm hực xoay người. Nhưng không ngờ vừa quay người, cô ta lại đụng phải Nguyễn Tri Vi.
Ánh mắt Nguyễn Tri Vi bình tĩnh đến mức lạnh nhạt, không tỏ ra sung sướng hay đắc ý mà trong veo lạ thường. Thậm chí, nó còn soi tỏ đến mức để An Duyệt Nhiên thấy được vẻ mặt như chó nhà có tang của mình.
Ngay khoảnh khắc nhìn vào mắt Nguyễn Tri Vi, An Duyệt Nhiên đột nhiên thông suốt mọi chuyện.
Nguyễn Tri Vi cái gì cũng hiểu, cô không ngu cũng chẳng hiền, mới nãy là cô cố tình để An Duyệt Nhiên đứng ở giữa.
Bởi vì Nguyễn Tri Vi hiểu rất rõ một chuyện, địa vị và đãi ngộ là hai thứ quan trọng bậc nhất trong giới giải trí, An Duyệt Nhiên của hiện tại không xứng với vị trí ấy.
Cho dù cô ta có mạnh mẽ đàn áp để được đứng ở vị trí kia, kết cục nhận lại vẫn chỉ có nhục nhã ê chề.
Khoảnh khắc ấy, ánh mắt Nguyễn Tri Vi như muốn nói với cô ta rằng, tất cả là do cô tự làm tự chịu.
Đáng đời!
Địa vị ra sao sẽ nhận được đãi ngộ tương tự.
An Duyệt Nhiên từng dạy dỗ Nguyễn Tri Vi ra sao thì giờ Nguyễn Tri Vi giữ nguyên cấp bậc đó, trả lại cho cô ta.