Không Làm Thế Thân – Hứa Quân Tam Sinh

Chương 16




Nguyễn Tri Vi bị Thẩm Yến chọc cho tức quá hóa cười: “Anh còn định cưỡng ép người khác thích theo ý mình à? Tôi bảo tôi không thích là không thích, nói bao nhiêu lần nữa vẫn là không thích.”

Sắc mặt Thẩm Yến sa sầm. Cơn tức giận anh áp chế chưa được mấy giây đã thổi bùng lên như muốn thiêu cháy cả người.

Anh dùng một tay bế ngang Nguyễn Tri Vi lên đặt người ngồi lên bàn, không màng tới tiếng hét thảnh thốt của cô mà giữ chặt vòng eo, ghim người ngồi nguyên tại chỗ.

Sau đó, anh cúi đầu, hung dữ hôn cô.

“Ưm ưm ưm…” Nguyễn Tri Vi giãy chân muốn thoát ra. Anh tiến quân thần tốc, hôn rất ác liệt nên cô có xoay thế nào cũng không tránh được. Sau vì cô giãy quá mạnh, Thẩm Yến trực tiếp dùng chân mình kẹp cô lại, đồng thời giữ chặt cổ tay, cúi mình xuống hôn, phóng túng buông thả.

Vậy là che kín được miệng cô rồi.

Không thể nói mấy câu anh không thích nghe nữa.

Nguyễn Tri Vi bị anh giữ chặt không động đậy nổi, uất ức chảy nước mắt. Cô không muốn có liên quan gì tới anh nữa, đụng chạm cơ thể một tí thôi cũng khiến cô khó chịu, đặc biệt là khi nghĩ đến việc những đêm anh không có nhà, liệu có khi nào lúc đó anh đang vui vẻ cùng người phụ nữ khác không? Cô cảm thấy vô cùng ghê tởm.

Cô có bệnh sạch sẽ, không chịu nổi chuyện chung chạ.

Nụ hôn này của Thẩm Yến hoàn toàn mang hơi thở xâm lược và chiếm hữu, giống như anh đang công khai đánh dấu chủ quyền, tiến quân đánh tan tác cổng thành của cô. Anh muốn thấy cô đầu hàng, muốn thấy cô xưng thần, muốn thấy cô chịu thua. Nhưng anh càng muốn, Nguyễn Tri Vi càng không chịu khuất phục.

Nguyễn Tri Vi hạ quyết tâm cắn mạnh một phát, hành động dứt khoát không chút nương tay, nhoáng cái đã làm đầu lưỡi Thẩm Yến cảm nhận được cơn đau nhức. Cô cắn ngay chỗ mẫn cảm nhất, khiến cho Thẩm Yến đau tới sững người.

Mùi máu tươi tràn ngập trong khoang miệng hai người, thoang thoảng mùi như rỉ sắt.

Thẩm Yến khựng lại.

Anh không ngờ Nguyễn Tri Vi lại tàn nhẫn với mình như vậy.

Anh bị cô cắn đau tới mức mất cảm giác.

Nguyễn Tri Vi nhân cơ hội đó giãy dụa kịch liệt, quờ quạng đá lung tung làm sách lịch sử cùng mấy món đồ linh tinh trên bàn rơi hết xuống đất vang lên tiếng “loảng xoảng”. Ngay cả hộp bánh kem Thẩm Yến mua về cho cô cũng nằm trên mặt đất, nắp hộp bung ra, con thỏ trượt ra ngoài, phần cơ thể mềm mại trắng mịn bẹp dí, đôi mắt đỏ như sắp khóc tới nơi.

Thẩm Yến liếc mắt nhìn bánh con thỏ rơi trên đất, không hiểu sao lòng chợt nhói một cái như bị kim chích.

Nguyễn Tri Vi lợi dụng lúc anh ngây ra, lách người thoát khỏi sự kìm kẹp. Cô nhảy xuống khỏi bàn đọc sách, chân vô tình dẫm đúng vào chỗ bánh thỏ rơi xuống khiến chiếc bánh bị biến dạng nát bét, nhìn không ra dáng hình ban đầu.

Thẩm Yến kéo tay cô mà mắt vẫn nhìn chằm chằm con thỏ trên đất, nó chẳng thể khôi phục bộ dáng ban đầu nữa rồi.

Anh thay đổi sắc mặt, đuôi mắt rướn lên lạnh lùng nhìn cô, gằn từng chữ: “Nguyễn Tri Vi.”

Giọng anh nghe không chút cảm xúc: “Mẹ nó, em định náo loạn tới bao giờ?”

Hai người cứ giằng co nhau như nào, Nguyễn Tri Vi cũng chẳng thấy dễ chịu gì cho cam. Cô hít sâu một hơi, đáp lại trong tình thế miệng vẫn vương mùi máu: “Anh thả tôi đi, tất cả sẽ kết thúc.”

“Thả em đi?” Thẩm Yên hừ lạnh: “Đừng có mơ!”

*

Dì giúp việc thu dọn xong đống bừa bộn liền rời khỏi biệt thự, thoắt cái nơi đây chỉ còn lại hai người.

Thứ đọng lại sau mỗi trận cãi vã là cảm giác xấu hổ.

Vì bầu không khí trong nhà quá yên tĩnh, Thẩm Yến mới mở TV ngoài phòng khách lên, tăng âm lượng lên to hết mức có thể, tích tắc đã che đi được sự u ám đang bao vây lấy căn biệt thự.

Nguyễn Tri Vi ở lì trong phòng ngủ, không đọc sách mà chỉ thẫn thờ ngồi trên giường.

Tiếng TV ngoài phòng khách liên tục thay đổi, Nguyễn Tri Vi nghe là biết Thẩm Yến đang bấm đổi kênh liên tục với tâm trạng cực kỳ phiền muộn.

Cô thật sự không hiểu, quan hệ của hai người đã nháo nhào tới mức này rồi, sao Thẩm Yến vẫn không chịu chia tay.

Anh đâu quan tâm tới cô. Người anh thích là Bạch Khởi, giữ cô lại có ý nghĩa gì chứ.

Lúc mới đầu có thể anh thấy bị tổn thương lòng tự trọng nên nhất quyết không đồng ý chia tay, nhưng chuyện đến nước này cô tin chắc anh cũng hiểu, cô muốn rời đi. Cô không còn coi anh là trời, vì anh mà ngoan ngoãn dịu dàng nữa, cái anh muốn, cô không cho được nữa.

Càng nghĩ càng không thông, Nguyễn Tri Vi bất lực tự ôm lấy bản thân. Đừng thấy cô quật cường, đối xử lạnh nhạt với Thẩm Yến mà tin rằng cô mạnh mẽ, thật ra người chịu tổn thương nhất trong chuyện này chính là Nguyễn Tri Vi.

Cô vốn không phải người thích cãi nhau, vậy nên cũng không muốn tiếp tục duy trì chiến tranh lạnh như này.

Không biết chị quản lý có nhận thêm vai diễn mới cho không, Hướng Cẩm Thu không liên lạc được với mình giờ không biết như nào. Cô muốn kiếm tiền, muốn rời khỏi người và nơi cho mình chịu nhiều tổn thương này.

Đúng lúc ấy, tiếng đổi kênh liên tục bên ngoài chợt chững lại khoảng 5 giây. Do trước đó tiếng các kênh cứ lẫn lộn vào nhau nghe như tạp âm nên 5 giây chững lại này nghe rõ tiếng lạ thường.

Tiếng TV ở ngoài cửa truyền tới: “Đạo diễn Bạch Khởi tiếp nhận phỏng vấn, cho hay bản thân muốn đẩy mạnh phát triển đề tài khoa học viễn tưởng, một đề tài có quy mô hùng vĩ, ý nghĩa sâu xa…”

Lại là Bạch Khởi.

Thẩm Yến ngừng đổi kênh vẫn là vì Bạch Khởi.

Cô cứ nghĩ, bản thân chẳng còn quan tâm gì nữa nhưng nghĩ đến đây vẫn thấy nghẹn ngào. Nguyễn Tri Vi với tay đóng hẳn cửa phòng lại, ngăn cách hoàn toàn âm thanh phát ra ngoài phòng khách.

Ngay lúc này đây, dường như Nguyễn Tri Vi hiểu vì sao Thẩm Yến không chịu chia tay với mình.

Dựa theo bài phỏng vấn hôm đó cô thấy trên weibo, cùng với cảnh tượng Thẩm Yến cô đơn ngồi ngoài kia theo dõi tin tức về cô ta, cô có thể rút ra kết luận rằng, anh vẫn chưa theo đuổi Bạch Khởi thành công.

Cấp ba, anh theo đuổi Bạch Khởi một cách oanh liệt, mạnh mẽ tấn công đến mức Bạch Khởi phải trốn sang nước ngoài. Tới khi cô ta về nước, Thẩm Yến lại chạy ngay tới sân bay gặp người, thoắt cái biến thành người thâm tình, biết chăm sóc người khác.

Còn Bạch Khởi, vẫn không chấp nhận sự theo đuổi của anh.

Còn cô, Nguyễn Tri Vi, đơn giản chỉ là một người có gương mặt hao hao Bạch Khởi, là thế thân để anh ngắm cho với bớt sự nhớ nhung với cô ta.

Anh chưa có được Bạch Khởi, thế thân như cô sao có thể rời đi? Cô đi rồi, anh phải ký thác tình cảm ở đâu đây?

Viền mắt Nguyễn Tri Vi đỏ lên. Có lẽ do lực tự chủ của Thẩm Yến quá tốt nên cô chưa bao giờ thấy anh gọi sai tên, cũng chẳng nghe anh nhắc tới hai chữ “Bạch Khởi” lần nào. Anh nhìn cô cũng không thần người ra, dùng ánh mắt như đang tìm kiếm một hình bóng khác thế nên dù sau đó Nguyễn Tri Vi có biết mình hơi giống Bạch Khởi, cô cũng không nghĩ sâu xa như kiểu mình vào vai thế thân.

Cô luôn không muốn thừa nhận nhưng tới giờ phút này lại không thể không thừa nhận rằng, trong mắt Thẩm Yến, mình chỉ là thế thân mà thôi.

Tâm trạng bứt rứt khó chịu khiến Nguyễn Tri Vi rất muốn nói chuyện với Hướng Cẩm Thu, hoặc không tâm sự với Tiếu Mông Mông cũng được. Cô không muốn bị cuốn theo tâm trạng, cô cần một cái gì đó để di dời sự chú ý.

Nhưng điện thoại lẫn máy tính của cô không có cái nào ở đây, cô không thể liên lạc với người bên ngoài.

Hết cách, Nguyễn Tri Vi đành tắt đèn đi ngủ.

Ngủ một giấc chắc sẽ khá hơn thôi. Ít nhất, trong mơ sẽ không có những phiền não này.

*

Nguyễn Tri Vi nằm mơ.

Cô đang ở bệnh viện. Đầu giờ chiều nơi đây rất yên tĩnh, ánh mặt trời ấm áp chiếu thẳng xuống mặt mọi người, thi thoảng lại có tiếng ve râm ran vang lên, báo hiệu mùa hè đang tới gần.

Cô và Thẩm Yến cùng nhau ngồi trên băng ghế dài ở bệnh viện phơi nắng. Dưới ánh mặt trời, Thẩm Yến trông càng yêu nghiệt, cặp mắt hoa đào chỉ cần nhướn nhẹ một cái thôi lòng Nguyễn Tri Vi đã chộn rộn không yên.

Bỗng nhiên, bên cạnh có một ông lão mặc quần áo bệnh nhân đi ngang qua húng hắng ho khan. Sau đấy, Thẩm Yến như nghĩ tới cái gì đó, cười khẽ nói: “Cô gái nhỏ, em có biết trên đời này có hai thứ gì không giấu được không?”

“Gì ạ?” Nguyễn Tri Vi ngẩng lên nhìn anh.

“Cơn ho và thích.” Con ngươi anh như thể đang nhìn thấu tâm tư cô.

Vành tai Nguyễn Tri Vi ửng đỏ, lòng như có nai con chạy loạn, ấp úng đáp lại: “À… dạ.”

Cô nghĩ, mình giấu việc mình thích anh rất tốt.

Thẩm Yến bật cười xoa đầu cô. Anh rất thích xoa đầu Nguyễn Tri Vi, động tác ấy cũng khiến cô cảm thấy mình được anh cưng chiều. Thấy cô đỏ mặt không nói gì, Thẩm Yến quay qua búng một phát vào trán cô: “Sao mới nói chuyện với tôi một tí mà mặt em đỏ thế? Đừng ngây thơ quá, trên đời này không có người tốt đâu, người như em dễ bị lừa lắm.”

Nguyễn Tri Vi nhìn anh không chớp mắt: “Anh không phải người tốt sao?”

“Không phải.” Thẩm Yến mỉm cười, trả lời rất dứt khoát: “Làm người tốt chán chết. Nhớ kỹ nhé, tôi là người xấu.”

Nguyễn Tri Vi thầm nhủ, trong lòng em, anh là người tốt mà.

Đột nhiên, cảnh trong mơ thay đổi.

Cô đến một ngôi trường xa lạ với kiểu kiến trúc vô cùng tráng lệ, học sinh trong đây ai cũng mặc trang phục của riêng mình, không cần phải bó buộc trong những bộ đồng phục. Ai ai cũng mang trong mình khí chất kiêu ngạo không ai bì nổi. Nguyễn Tri Vi hoang mang đi tới đi lui, sau đó, cô trông thấy Thẩm Yến.

Cô thấy Thẩm Yến quỳ gối tỏ tình với Bạch Khởi, mọi người xung quanh ồn ào nhốn nháo. Rồi, Bạch Khởi thẳng thừng từ chối, xoay người muốn đi nhưng anh lại nhanh tay kéo cô ta vào trong lòng mình.

Tim Nguyễn Tri Vi như thắt lại, chân nặng như đeo chì, không nhúc nhích nổi.

Đằng xa, Thẩm Yến và Bạch Khởi biểu diễn một màn tình yêu trong mơ, còn cô ở đây trơ mắt dõi theo tình yêu của anh.

Mãi sau đó, mọi người xung quanh tản đi, Bạch Khởi cũng chẳng biết đi đâu rồi, chỉ còn mình Thẩm Yến đứng đó Nguyễn Tri Vi mới dám tiến lên trước. Tuyến lệ của cô không nghe theo sự khống chế, từng giọt lăn dài trên gò má, có lau cũng lau không sạch. Cô nức nở trách mắng: “Sao anh lại thích cô ấy như thế, cô ấy từ chối anh rồi mà?”

Có vẻ như lúc này Thẩm Yến mới chú ý tới Nguyễn Tri Vi, anh nhìn cô bằng ánh mắt khinh miệt và lạnh nhạt: “Tôi tình nguyện, thích cô ấy là tự do của tôi.”

“Vậy anh có biết em chịu nhiều đau khổ thế nào không? Em thầm mến anh, yên lặng chờ anh, hết lần này tới lần khác tha thứ cho sự vô tâm và bạc bẽo của anh, em tự mình tiêu hóa cảm xúc tiêu cực, em…”

Thẩm Yến cười khẩy: “Tôi bắt cô thầm mến tôi sao? Tôi bắt cô phải yêu tôi à? Tôi cần cô yên lặng chờ đợi không? Tôi bắt cô phải chịu đựng sự tiêu cực đó sao? Đấy là do cô muốn làm, tôi không yêu cầu. Đáng đời!”

*

Trái tim quặn đau tới mức làm Nguyễn Tri Vi tỉnh giấc. Cô ôm ngực, phát hiện vừa rồi chỉ là một giấc mơ.

Cô đau đớn nghĩ, tới mơ cũng không được yên.

Nguyễn Tri Vi liếc mắt xem đồng hồ, ngủ chưa tới 2 tiếng đồng hồ đã bị sự kiêu ngạo, lạnh nhạt của Thẩm Yến trong mơ đánh tỉnh.

Thật ra ở hiện thực cô là một người khá lý trí, cho nên đã giấu rất nhiều chuyện trong lòng, không ầm ĩ không chất vấn. Cô buộc chặt bản thân trong một không gian, tranh để bản thân rơi vào trạng thái kích động như cãi nhau hay động tay động chân.

Cô khắc chế tình cảm và ham muốn của mình, dù ở thế hạ phong cũng không muốn bản thân quá chật vật.

Còn cô ở trong mơ không sợ bản thân trở nên xấu xí, bộc lộ hết cảm xúc trong lòng ra, nói hết những gì mình muốn. Thẩm Yến lại càng giống trong tưởng tượng của cô, từng lời thẳng thắn như đâm dao, đâm tới mức cô không thở nổi.

Nhưng Thẩm Yến nói rất đúng. Cô bị vậy là xứng đáng, cho nên mọi hậu quả đều phải gánh chịu.

Thế nên, kết cục cuối cùng của họ là chia tay… Cô chịu đủ rồi.

Đang trong lúc cô nghĩ ngợi, cửa phòng bật mở.

Nguyễn Tri Vi vội vàng nhắm mắt giả vờ ngủ, Thẩm Yến bước vào.

Thẩm Yến cúi đầu nhìn người nằm co ro trên giường. Nguyễn Tri Vi lúc ngủ vẫn dịu ngoan như ngày trước. Anh ngồi xuống mép giường, ngắm cô yên tĩnh ngủ say, lòng nhộn nhạo muốn hôn.

Đầu lưỡi anh vẫn đau, tới uống nước còn thấy buốt nhưng thật sự trông cô lúc này quá ngoan, anh lại nhịn không được muốn hôn cô.

Ngay lúc môi anh chuẩn bị đụng vào môi cô, Nguyễn Tri Vi mở mắt, tỉnh táo chọc ngoáy: “Anh không sợ bị cắn lưỡi tiếp à?”

Thẩm Yến khựng lại, nói với giọng đầy ẩn ý: “Em giả vờ ngủ? Lại đang uy hiếp anh à?”

“Không, tôi nói sự thật thôi.” Nguyễn Tri Vi bình tĩnh đáp.

Giờ cô rất thích nói kiểu giọng này, nghe thờ ơ mà sắc bén.

“Vậy em có tin…” Thẩm Yến đè thấp giọng, nói với giọng hung ác: “Anh không những có thể hôn em, mà còn “làm” được em nữa. Làm một nháy không phải ngoan ngay à, hửm?”