Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu

Quyển 1 - Chương 1: Vô tình gặp gỡ (1)




Tháng đầu tiên của mùa xuân tới mang theo hơi ấm phá tan mùa đông lạnh giá. Lúc này, bên sông Tần Hoài vô cùng náo nhiệt. Cổ cây chỉ mới đâm chồi nảy lộc, gió vẫn se lạnh, nhưng thoang thoảng đã có hơi thở của mùa xuân. Nhắm mắt, cúi đầu, cảm nhận bầu không khí trong lành khiến cho tinh thoải mái. 


Buông màn xe xuống, cho xe ngựa dừng lại, ta muốn đứng dậy ra ngoài, lại bị Thanh Tư ngăn cản: "Tiểu thư, tốt nhất người đừng ra ngoài. Nếu xảy ra sơ xuất gì, lão gia sẽ lột da nô tỳ mất!"


Ta bật cười, đưa tay gõ trán nàng một cái: "Nha đầu chết tiết, dám lấy cha ra dọa ta! Chỉ ra ngoài một chút, không sao đâu, cùng lắm thì... Ngươi đi theo ta, được không?" Dứt lời, không màng vẻ mặt bất mãn của nàng, ta cứ thế xuống xe.


Thanh Tư vội đi theo, dặn dò xa phu chờ ở đây, chạy tới: "Tiểu thư, người chậm một chút!"


Nhìn nàng thở hổn hển, ta cười nhạo: "Xem ngươi kìa, ngày thường lười biếng, mới chạy vài bước đã mệt thành như vậy."


"Tiểu thư!" Thanh Tư dậm chân, "Người lại giễu cợt nô tỳ!"


Hai người chúng ta vừa cười đùa vừa đi dọc bờ sông. Hôm nay ánh mặt trời chói lọi, từng cơn gió thổi tới mang theo se lạnh nhưng lại khiến cho người ta thanh tỉnh. Như ta, dường như ngày ngày đều ở khuê phòng, có thể hưởng thụ bầu không khí này, thật tốt.


Khi nãy Thanh Tư còn ngăn cản không cho ta ra ngoài, ai ngờ sau khi xuống xe, người hưng phấn nhất lại là nàng ấy. Ta bất lực lắc đầu, tùy ý đi về phía trước. Hôm nay Hoàng Hậu cô cô triệu kiến, từ hoàng cung trở về, nửa đường hồi phủ ta đột nhiên muốn đi dạo một chút, chỉ cần trở về trước khi trời tối, cha sẽ không trách mắng.


Trên mặt hồ, xa xa trông thấy đàn vịt bơi lội, thỉnh thoảng còn vỗ cán làm bọt nước bắn khắp nơi. Lắng tai nghe, còn có thể nghe âm thanh vui vẻ của chúng.


Ta và Thanh Tư chậm rãi đi dạo, bỗng nhiên nghe thấy có gì đó rơi xuống nước, sau đó la một tiếng hét chói ta. Theo tiếng mà nhìn, chỉ thấy bọt nước bắn cao một vùng.


"Có người rơi xuống nước!" Ta theo bản năng thốt lên.


Quả nhiên, tiếng kêu cứu mạng không ngừng vang lên, ngày càng nhiều người tụ tập. Ta đang muốn đi qua, cánh tay lại bị Thanh Tư giữ chặt: "Tiểu thư, nhiều người như vậy, người không thể qua đó!"


Ta sửng sốt, cho dù đi qua thì thế nào, ta cũng không biết bơi. Đang lúc mọi người đều hoảng loạn, "BÙM" một tiếng, có người nhảy xuống! Ta kinh ngạc nhìn theo, chỉ thấy một thân ảnh màu trắng lướt qua. Thanh Tư cũng nhìn về phía trước, tay vẫn bướng bỉnh giữ chặt ta, nhất quyết không cho ta rời đi nửa bước. Qua một lát, đám người phía trước vỗ tay tán dương, sau đó, có người quỳ khóc cảm tạ.


Ta và Thanh Tư thở phào nhẹ nhõm, xem ra cứu được người rồi! Thanh Tư cười hỏi: "Tiểu thư yên tâm rồi chứ?"


Nha đầu này đúng là hiểu ta, cho dù không thể hỗ trợ, nhưng nếu xảy ra chuyện gì, lòng ta vẫn sẽ bất an.


Lúc này, đám người bên kia đã tản đi.


Thanh Tư kéo tay ta, nói nhỏ: "Không còn sớm nữa, chúng ta hồi phủ thôi."


"Ừ." Ta đáp, cùng nàng xoay người rời đi.


Xe ngựa vẫn chờ ở chỗ cũ, xa phu thấy chúng ta trở về liền nhảy xuống, vén màn xe, kính cẩn cúi đầu: "Tiểu thư, hồi phủ sao?"


"Ừ, về thôi." Thanh Tư dìu ta lên xe, cười nói với xa phu.


Hai người chúng ta vào trong, xe ngựa liền lên đường. Khi nãy còn vui vẻ hứng khởi, hiện tại tâm tình trong nháy mắt đã trầm xuống. Hồi phủ, không biết đến khi nào mới có thể ra ngoài. Duỗi tay vén màn cửa sổ, ta nhìn ngắm cảnh sắc sông Tần Hoài đẹp động lòng người.


Đột nhiên, xe ngựa rung lắc dữ dội, ta nhất thời không kịp ngồi vững, cả người cứ thế lao ra trước.


"Tiểu thư!"


Thanh Tư vội ôm lấy ta, cách màn xe lên tiếng trách mắng.


"Đánh xe kiểu gì vậy? Nếu tiểu thư bị thương thì phải làm sao, ngươi gánh nổi tránh nhiệm không?"


"Thanh Tư..."


Nha đầu này, mỗi lần tức giận liền không giữ nổi bình tĩnh. Ta trừng mắt nhìn nàng, nàng vẫn không sợ, dùng sức hất màn xe lên, đang muốn lên tiếng, lại thấy một người xa lạ đứng ngay trước mặt. Đó là một thiếu niên mặc bộ y phục màu lục, vạt áo trước ngực ướt đẫm. Hắn thấy màn xe bị vén lên, căng thẳng nhìn vào bên trong, xấu hổ đỏ mặt, chắc là không ngờ ngồi bên trong lại là hai nữ tử.


"Chuyện gì?" Thanh Tư lạnh lùng hỏi.


Ta nhịn cười, nha đầu này, đã là lúc nào rồi mà còn ương bướng! Có điều, thiếu niên kia đột nhiên cản xe ngựa của ta lại, rốt cuộc là chuyện gì?


Thiếu niên kia nhìn Thanh Tư, lại nhìn ta: "Tiểu nhân mạo phạm tiểu thư, mong tiểu thư thứ tội. Chỉ là... Chỉ là cả người công tử nhà ta đã ướt đẫm, trước mặt không có y phục để thay, cho nên tiểu nhân cả gan cản xe ngựa của tiểu thư lại."


Dứt lời, hắn lập tức quay đầu. Nhìn bộ dáng này, hẳn là được dạy dỗ rất tốt. Ta không khỏi tò mò, công tử mà hắn nói rốt cuộc là ai?


Không đợi ta lên tiếng, Thanh Tư đã cự tuyệt: "Y phục công tử nhà ngươi ướt thi liên quan gì đến tiểu thư nhà chúng ta?" Nói rồi, nàng lệnh xa phu, "Chúng ta đi!"


Nghe Thanh Y nói vậy, thiếu niên kia nôn nóng: "Vị tỷ tỷ này, tỷ nghe ta..."


"Ai là tỷ tỷ của ngươi!" Thanh Tư quát.


Ta cuối cùng cũng nhịn không được mà bật cười thành tiếng.


Nàng quay đầu nhìn, bất mãn nói: "Tiểu thư!"


Ta lắc đầu với nàng, sau đó nói với thiếu niên kia: "Ý của ngươi ta hiểu, nhưng chỗ chúng ta không có y phục công tử ngươi có thể thay được."


Hắn chắc cũng thấy, chỗ của ta, ngoại trừ cái đệm thì chẳng còn gì thấy.


Nhưng hắn lại tỏ vẻ hưng phấn, vội hỏi: "Y phục chúng ta có mang theo, chỉ mong tiểu thư cho công tử chúng ta mượn xe ngựa một chút!"


Lúc này ta mới để ý hắn có mang theo một cái tay nải, hẳn là y phục để thay.


Ta nghĩ nghĩ, gật đầu: "Vậy được."


"Tiểu thư!" Thanh Tư nhìn ta, nói nhỏ, "Đối phương là ai chúng ta không biết, sao người lại dễ dàng đồng ý như vậy?"


Ta biết nàng có ý tốt, nhưng chính vào thời khắc này, cũng không biết vì sao ta lại gật đầu đồng ý.