Thấy ta đồng ý, thiếu niên kia nói đa tạ không ngừng, sau đó xoay người vội vàng rời đi. Một lát sau, hắn dìu một nam tử trẻ tuổi tới. Quả nhiên, cả người y ướt đẫm, từng giọt nước từ tóc lặng lẽ nhỏ giọt.
Y ôm chặt hai tay, run cầm cập. Ta và Thanh Y vội xuống xe ngựa, hiện tại là đầu xuân, trời vẫn còn lạnh, càng đừng nói cả người đều ướt đẫm.
"Tiểu thư, tên đó..."
Mãi đến khi màn xe buông xuống, ta mới hoàn hồn: "Có lẽ, vừa rồi nhảy xuống nước cứu người, là y."
"Là y?"
Thanh Tư kinh ngạc, sự cảnh giác khi nãy cũng vơi đi, thay vào đó là nể phục. Đúng vậy, trời lạnh thế này, có thể nhảy vào làn nước lạnh như băng, không phải ai cũng có thể làm được.
Nhìn bộ dáng đó, hẳn là một thế gia công tử, có thể chịu khổ, khó mà thấy được. Ta và Thanh Tư đứng ngoài xe đợi, một lát, màn xe được vén lên, ngón tay thon dài vịn vào thành xe, ngay sau để lộ gương mặt tuấn tú cương nghị của nam tử, nổi bật nhất là khí chất xuất chúng hơn người.
Mày kiếm hơi nhếch lên, đôi mắt thâm thúy không chút gợn sóng. Đây là lần đầu tiên có một nam tử khiến ta thất thần như vậy, cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy mình trong đôi mắt của một nam nhân. Đến lúc nhận ra, ta kinh hãi, không biết làm thế nào, cuống quít quay đầu đi.
"Tại hạ Giang Nam, đa tạ cô nương ra tay tương trợ."
Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, pha lẫn khàn khàn. Giang Nam, tên y là Giang Nam, cũng là nơi từ lâu ta đã muốn tới.
"Tiểu thư." Thanh Tư gọi nhỏ.
Ta có chút luống cuống, vội nói: "Khách khí rồi, chỉ là việc nhỏ mà thôi."
Thế nhưng, Thanh Tư lại tiến lên trước, cười nói: "Vị công tử này, vừa rồi nhảy xuống nước cứu người là ngài sao?"
Giang Nam còn chưa trả lời, thiếu niên ở cạnh đã cướp lời: "Đúng vậy, trời lạnh thế này! Ta không cản được! Thật sự dọa ta sợ muốn chết!"
"Thư Nghiên." Y nhẹ nhàng cắt ngang lời Thư Nghiên, sau đó quay đầu nhìn chúng ta, thay vào là nụ cười ôn hòa nho nhã, "Phật viết, cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp."
Ta không nhịn được mà bật cười.
Không ngờ một người trông có vẻ chững chạc như vậy cũng biết nói giỡn.
Thư Nghiên mím môi, lộ rõ vẻ bất mãn.
Thanh Tư cười nói: "Vừa rồi công tử nhảy xuống nước cứu người, mà tiểu thư chúng ta lại giúp ngài, xem như tiểu thư chúng ta đã làm một được một việc thiện rất lớn!" Nàng bỗng nhiên quay sang nhìn ta, khuỷu ta đụng nhẹ người ta, cười giảo hoạt, "Đúng không tiểu thư?"
"Nha đầu chết tiệt!" Ta mắng nhỏ một tiếng, không biết vì sao, hai má lại nóng lên.
Thanh Tư hình như rất cao hứng, vui vẻ nói: "Được rồi, chúng ta phải hồi phủ, mời công tử xuống xe."
"À." Nam tử kia xấu hổ, vội cùng Thư Nghiên xuống xe.
Ta nhìn y, cúi đầu chào hỏi, sau đó cùng Thanh Tư lên xe ngựa.
Y ở phía sau bỗng dưng nói: "Sau khi sắp xếp mọi việc ổn thỏa, ba ngày sau tại hạ sẽ đến nhà cảm ta, không biết nhà cô nương..."
Đột nhiên hỏi như vậy thật sự khiến ta giật mình, đang cân nhắc phải trả lời thế nào, nha đầu Thanh Tư kia đã nói: "Phượng phủ ở thành Nam." Dứt lời, nàng còn nháy mắt của ta.
Quả nhiên, sắc mặt Giang Nam thoáng dao động, đó không phải là khiếp sợ, ngược lại là ung dung, Phượng phủ, mọi người trong kinh thành ai ai cũng biết, đó là phủ của Quốc Cữu đương triều! Đó giống như là một vinh quang, biết bao nhiêu người trông mong có chút quan hệ với nơi đó. Có điều không biết vị Giang Nam công tử này có phải kẻ hám lợi hay không? Ta ngờ vực nhìn y.
Y lại hỏi: "Không biết nên xưng hô với cô nương thế nào?"
Thanh Tư định trả lời, cánh tay liền bị ta nhéo một cái, nàng cố nhịn, không dám la lên.
Ta khẽ cười: "Gọi ta Phượng cô nương là được." Nói rồi, ta lệnh Thanh Tư buông màn xe xuống.
Xe ngựa chậm rãi lên đường, Thanh Tư xoa xoa cánh tay, bất mãn nói: "Tiểu thư, nô tỳ chỉ là muốn tốt cho người thôi, người thật không có lương tâm!"
"Nha đầu hư!" Ta trừng mắt, "Ngươi sao có thể hai ba lần nói chuyện của ta với một người xa lạ, như thế là tốt cho ta hả?"
Nàng ngồi nhích lại gần ta, cười hì hì: "A, tiểu thư của chúng ta ơi! Không phải lão gia chưa chọn được con rể sao? Người không thích những công tử vương tôn quý tộc kia, nô tỳ thấy vị công tử này không tệ lắm, vốn không quen biết, ngài ấy vẫn có thể không chút suy nghĩ mà đi cứu người, người như vậy chắc chắn là người tốt."
Ta đỏ mặt, cúi đầu, vò nát khăn tay, cắn môi nói: "Việc đó liên quan gì tới ta?"
"Đương nhiên là có, người có thể bảo lão gia chọn mối lương duyên này!"
"Sao ngươi biết cha ta sẽ coi trọng y?" Môn đăng hộ đối vốn là chuyện quan trọng, hơn nữa với thân phận của ta, phu quân sau này cũng phải là người tài trí.
Thanh Tư híp mắt cười: "Tiểu thư hồ đồ rồi, hay là do nô tỳ ngốc vậy? Y phục của vị công tử kia tuy giản dị nhưng cổ áo vao cổ tay làm từ gấm Tô Châu tinh tế, nhà tầm thường không thể dùng được. Cho nên, không giàu thì cũng quyền quý!"
"Thanh Tư, ngươi..." Ta tự biết đuối lý, cho nên ra vẻ giận dỗi không để ý tới nàng nữa.
Thời điểm hồi phủ đã gần hoàng hôn.
Gia đinh thấy ta trở về liền cung kính chào hỏi: "Bát tiểu thư đã về! Lão gia căn dặn, khi nào tiểu thư về thì đến thư phòng gặp ngài ấy."
Ta cười gật đầu, liền cùng Thanh Tư đến thư phòng. Vừa tới cửa, thấy Phượng Hố hình như đang vội giấu gì đó, ông ngước mắt nhìn ta, hỏi: "Về rồi?"
Ta đáp "Vâng", rồi đi lên trước: "Cha tìm con có chuyện gì sao?"
Ông không lập tức trả lời, lại nhìn Thanh Tư: "Ta có cho người lựa mấy sấp vải dệt tốt nhất cho Bát tiểu thư làm xiêm y, ngươi qua chỗ phu nhân hỏi xem."
Đây rõ ràng là muốn Thanh Tư ra ngoài. Nàng là nha đầu thông minh, liền đáp "Vâng" rồi cung kính lui xuống.
"Cha?" Ta nhíu mày nhìn ông ấy.
Ông ấy cúi đầu thở dài, đột nhiên hỏi: "Hôm nay Hoàng Hậu tìm con nói chuyện gì?"
Ta sửng sốt, thì ra là vì chuyện này, "Trong lòng cha hiểu rõ, cần gì hỏi con?"
"Loan Nhi!" Phượng Hố thở dài, "Con là nữ nhi cha yêu thương nhất, cha chỉ muốn biết ý kiến của con."
"Con sao?" Ta xoay người, nắm chặt khăn lụa, "Nếu muốn con trở thành quân cờ cho nam nhân tranh đoạt quyền lực, con đương nhiên không muốn."
Sắc mặt Phượng Hố không thay đổi, ông chỉ muốn nghe chính miệng ta trả lời mà thôi.
"Con thật sự không thích Thất hoàng tử?"
"Nhiều năm thanh mai trúc mã với biểu ca, tình cảm tất nhiên có, nhưng đó không phải tình yêu năm nữ, đến hiện tại con đối với huynh ấy vẫn như huynh trưởng vậy."
Khi ở cùng biểu ca, ta cảm thấy rất yên tâm, rất thân thiết. Mà nay đối diện với nam tử ở bên sông Tần Hoài kia, lòng ta thế mà thoáng rung động. Không khỏi giật mình, ta sao lại nghĩ tới y? Ta vội cúi đầu, sợ cha nhìn ra manh mối.
Qua một lúc sau, Phương Hố bỗng khẽ cười: "Cha sớm biết con không biết."
"Vậy cha định dung túng cho con sao?" Ta ngẩng đầu nhìn ông, cười hỏi. Cho dù đó là Hoàng Hậu, nhi tử của bà cũng rất xứng với ta?
Phượng Hố duỗi tay xoa đầu ta: "Ai bảo con là bảo bối của cha chứ!"
"Cha!" Sống mũi cay cay, thiếu chút bật khóc, ta nhào vào lòng ông, nức nở. Người trong triều ai ai cũng nói Quốc Cữu chú trọng nhất là thanh danh, câu nệ nhất là quyền lợi, ta vốn không tin. Mà nay suy nghĩ của ta đã được xác minh, cha sủng ái ta như vậy, sao có thể là người như thế?
"Cho nên cha đã sớm định cho con một hôn sự, không cần gả vào hoàng thất."
Ta ngẩng đầu: "Vậy bên phía cô cô phải làm sao? Không có chuyện gì chứ?"
Vẻ mặt căng thẳng của Phượng Hố giãn ra, vỗ nhẹ lên mu bàn tay ta, an ủi: "Yên tâm, dù gì cha cũng là ca ca của bà ấy, cùng lắm thì bà ấy tức giận, sẽ không có chuyện gì đâu."
Ta bán tín bán nghi gật đầu. Gả vào hoàng thất, cả đời sẽ bị cuốn vào vòng xoay tranh đoạt quyền lực, ngàn vạn lần ta đều không muốn.
Có điều không biết cha sẽ chọn hôn phu cho ta thế nào. Ta đứng ngồi không yên, theo bản năng chăm chú nhìn Phượng Hố, không biết có nên mở lời hay không. Từ xưa đến này, lệnh của phụ mẫu, lời người mai mối, cho dù bản thân muốn nói gì đi nữa, cũng không chắc chắn cha sẽ nghe theo lời ta.
Đang thất vọng, Phượng Hố lại nói: "Cha định ba ngày sau mời vài vị công tử tới nhà, đến lúc đó con cứ xem xem, sao hả?"
"Cha!" Ta xấu hổ đỏ mặt.
Ông bật cười: "Ha ha, nữ nhi của Phượng Hổ ta sao có thể tùy tiện gả đi? Nếu đợi đến đêm tân hôn, nhìn mặt tân lang lại không thích thì làm sao đây?"
Ta cắn môi, xoay người đi. Ba ngày sau... Bỗng nhớ tới lời y nói, ba ngày sau sẽ tới nhà cảm tạ...