Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu

Chương 19: Khinh Ca nhận lỗi (1)




Hắn mới nói được một nửa, tiếng của Thanh Tư ở bên ngoài truyền vào: "Thanh Tư bái kiến lão gia, bái kiến phu nhân, Tứ phu nhân, Lục phu nhân, Cửu tiểu thư."


Phương Lê Mạch không nói nữa, khi đứng dậy cũng là lúc cửa mở.


"Loan Phi!"


Mẫu thân nhào tới trước giường, kéo tay ta, nức nở: "Con cuối cùng cũng tỉnh! Đúng là hù chết mẹ!"


Nhìn gương mặt mệt mỏi của mẹ, lòng ta đau đớn, Phượng Lê Mạch nói đúng, ta không nên tự ý một mình ra ngoài. Vành mắt đỏ lên, ta an ủi: "Mẹ, con không sao, để người lo lắng, là Loan Phi bất hiếu."


"Hài tử ngốc, con không sao là tốt rồi." Mẫu thân vuốt đầu ta.


Phượng Hố tiến lên, căn dặn Phượng Lê Mạch: "Sau này phái thêm hộ vệ đi theo bảo vệ Loan Phi, chuyện như vậy không thể lặp lại."


"Hài nhi biết." Phượng Lê Mạch gật đầu.


"A!" Lục phu nhân kêu lên, dùng khăn che miệng, ngón trỏ chỉ về phía này, "Nhìn Loan Phi nhà chúng ta bị hành hạ thành bộ dáng gì kia!"


Nhìn bề ngoài thì có vẻ phẫn nộ, nhưng lời nói của bà ta một chút cũng chẳng có ý quan tâm ta.


Tứ phu nhân là người hiền nhất Phượng phủ, không bao giờ nhiều lời, hiện tại cũng chỉ an tĩnh đứng một bên.


"Bát tỷ..."


Khinh Ca đứng sau bọn họ, hai mắt sớm đã hồng hồng, nhẹ nhàng gọi ta một tiếng.


Ta nhìn nàng, lắc đầu, ý nói mình không sao.


Vân Lan thế mà thật sự không tới. Nói không buồn là gạt người. Ta nhắm hai mắt lại, tỷ ấy hận ta như vậy sao?


Tay nắm tay mẹ hơn run lên, Vân Lan, Nhị tỷ, muội cứ tưởng tỷ chỉ ghen tị với địa vị của muội ở Phượng phủ, thật sự không biết vì sao tỷ lại hận muội. Liệu lần này muội không trở về, tỷ có cảm thấy thỏa mãn hay không?


Tại sao? Ta được phụ mẫu sủng ái, được những huynh đệ tỷ muội cùng cha khác mẹ yêu thương, chỉ có tỷ tỷ ruột của ta lại đối xử với ta như thế!


"Loan Phi, sao vậy?" Mẫu thân hỏi.


Phượng Hố thấp giọng: "Thôi, chúng ta ra ngoài đi, để Loan Phi nghỉ ngơi cho tốt."


"Đúng vậy! Đúng vậy! Lão gia nói đúng lắm, chúng ta về thôi, đừng ở đây quấy rầy Loan Phi nghỉ ngơi." 


Lục phu nhân là người vội vã muốn rời khỏi đây nhất. Quan hệ giữa ta và bà xưa nay không tốt, cho nên việc bà tới đây chẳng qua giả vờ giả vịt trước mặt Phượng Hố mà thôi. Có điều những thứ này, ta trước giờ chưa từng để ý.


Mẫu thân thương tiếc vuốt ve mặt ta, nhẹ giọng: "Nghỉ ngơi cho tốt, muốn ăn gì không thì nói với mẹ, để mẹ sai người chuẩn bị?"


Ta lắc đầu, hiện tại ta rất mệt, cái gì cũng không muốn ăn.


Phượng Lê Mạch nói: "Phu nhân, ra ngoài thôi."


Mẫu thân của hắn là Ngũ phu nhân, qua đời khi hắn còn rất nhỏ, có thể nói là hồng nhan bạc mệnh. Phượng Hố vốn muốn đưa hắn qua làm con thừa tự của mẫu thân ta, nhưng hắn một mực không chịu, thậm chí một tiếng "Đại nương" cũng không chịu gọi. Vì việc đó, Phượng Hố còn đánh hắn một trận, phạt hắn. Nhưng cũng không có kết quả.


Ta hiểu, hắn như vậy chẳng qua để giữ vững tình yêu kiên định dành cho thân mẫu mà thôi.