"Chàng sao vậy?" Ta run sợ hỏi.
Y ho khan không ngừng, nói không ra hơi.
Ta đưa tay xoa lưng giúp y, muốn y giảm bớt đau đớn. Y ho một lúc lâu, khóe miệng đã xuất hiện tia máu, ta hoảng sợ, y vậy mà đột nhiên nắm lấy tay ta, an ủi: "Không sao, khụ khụ, trước giờ đều như vậy."
Ta không biết câu nói "Trước giờ đều như vậy" có ý gì, đang muốn hỏi thì nghe thấy tiếng mở cửa, hai gã nam nhân cao lớn đi vào, bước chân đạp vào vũng nước phát ra âm thanh "bõm bõm". Không nói một lời, chúng đi tới muốn kéo ta đi.
Đợi hoàn hồn, một tay ta đã bị chúng khóa chặt, ta giãy giụa kêu lên: "Làm gì thế hả, buông ta ra!"
"Loan Phi, khụ khụ..."
Tay Giang Nam vẫn nắm chặt tay ta, cảm giác nóng bỏng truyền đến trái tim ngày càng mãnh liệt.
"Còn không buông tay!" Tên cướp kia hét lớn, dùng sức nắm lấy bàn tay yếu ớt của Giang Nam. Nhìn ra được, gã dùng rất nhiều sức, thật không biết khi đó Giang Nam đang bệnh lấy sức lực ở đâu mà giữ chặt ta không rời.
Cổ tay bị nắm chặt đến đau đớn, nhưng lòng ta lại rất hạnh phúc.
Tên cướp kia hừ một tiếng, nói: "Được thôi, vậy mang cả ngươi đi theo!"
Ta và Giang Nam bị dẫn ra ngoài.
Thì ra trời đã tối, trăng lạnh như nước. Mưa vừa ngừng, gió lạnh thổi tới khiến cơ thể càng nặng nề. Ta không nhịn được mà rét run, theo bản năng nhìn Giang Nam, môi y đã lạnh tới tím ngắt, vẫn nhìn ta, miễn cưỡng cười.
"Làm càn!" Một tiếng mắng, sau đó là tiếng chén đĩa bị đập bể, giọng nói cộc cằn của nam nhân truyền đến, "Bảo các ngươi đưa Bát tiểu thư tới, các ngươi dẫn tên đó theo làm gì?"
Ta ngước mắt nhìn, trông thấy tên nam nhân mặt đầy râu được chúng gọi là Đại ca.
"Đại ca, không phải lỗi bọn đệ, là do tên tiểu tử này cứ nắm chặt tay nàng ta!" Nam nhân đứng bên phải oan uổng giải thích.
Mà người bên kia lại cười khinh miệt: "Đại ca, nếu tên đó đã nắm chặt như vậy, theo ý của đệ, không bằng chém tay y xuống, đi nấu làm mồi rượu, sao hả?"
Gã vừa dứt lời, những người xung quanh lập tức la ó, vỗ tay hưởng ứng.
"Đừng!" Ta sợ hãi kêu lên.
Sao bọn chúng có thể tàn nhẫn như vậy?
Cả thân thể và tâm hồn đều cảm thấy lạnh như băng, ta không biết bọn chúng đã từng thật sự nấu chín người để làm mồi rượu hay chưa, có điều không thể, tuyệt đối không thể, không được động tới Giang Nam!
Người bên trên nhìn ta, hình như nổi lên hứng thú, đưa tay vuốt râu, cười bảo: "Xem ra Bát tiểu thư rất coi trọng tiểu tử này! Ha ha... Chỉ là không biết Bát tiểu thư còn một thân hoàn bích hay không?" Vứt nói hết câu, gã đưa tay chạm vào người ta.
Ta giật mình hoảng sợ, mà trong mắt Giang Nam đã bị tức giận bao trùm.
Nhưng đúng lúc này, tên Đại ca kia lại quát lớn: "Hỗn xược! Chờ Lục thiếu gia tới thấy muội muội bảo bối của mình không còn hình người, đến lúc đó chúng ta ăn nói sao đây?" Gã vừa mắng vừa ném chén rượu vào tên kia.
Tên kia lộ nét mặt đau đớn, vội cúi đầu: "Đại ca nói đúng."
"Ha ha ha!" Đột nhiên gã cười lớn, dáng vẻ cực kỳ đắc ý, "Có điều... Chơi một chút hẳn cũng không sao."