Nói thế, nhưng Trần Ức vẫn đưa tay xoa đầu cậu, đi tới nhà bếp làm cơm, đời trước cầm đao kiếm, lần đầu tiên trong đời cầm dao, cảm giác có chút quái dị.
Trần Ức vo gạo, dùng nồi cơm điện xác định thời gian thì bắt đầu rửa rau, định làm salad dưa chuột, dưới động tác không ngừng của gã, vừa nhấc mắt liền phát hiện Phó Tu Niên nằm úp sấp ở trên ghế sa lon nhìn mình, như con mèo nhỏ mềm oặt, trong lòng trong nháy mắt không khỏi mềm đi, rất hứng thú hỏi: “Thấy sao?”
Phó Tu Niên suy nghĩ chốc lát, cười nói: “Hình như đây là lần đầu tiên anh làm cơm.”
Trần Ức giương mắt, nửa thật nửa giả nói: “Lần đầu trong đời anh làm cơm.”
Phó Tu Niên lập tức bật cười, vui vẻ: “Thật hay giả?”
Đương nhiên là thật sự…
Mà Trần Ức không nói, để bản thân cậu đoán.
Điểm tâm rất đơn giản, ăn sáng với cháo hoa, khó ăn cũng không thể làm gì khác, Trần Ức còn chiên một cái bánh trứng nữa, chỉ là vẻ ngoài không dễ nhìn, chỗ mỏng thì khét đen, chỗ dày thì chưa chín.
Trần Tiểu Mộng ở dưới lầu, bình thường thỉnh thoảng sẽ lên ăn quỵt cơm, cô lại quên Trần Ức ngày hôm nay quay chương trình, vừa mở của nhìn thấy gã trong bếp làm cơm sợ giật bắn người, khó tin tưởng nói: “Trần Ức, anh điên rồi sao?”
Trần Ức đang cùng nồi chảo đấu tranh, nghe vậy cũng không quay đầu lại nói: “Điên cũng không điên bằng em.”
Trần Tiểu Mộng làm mặt quỷ, đi tìm Phó Tu Niên chơi, rõ ràng trước đó cô lãnh đạm với Phó Tu Niên, qua ăn mấy bữa cơm tình cảm lại tăng nhanh như gió, cả ngày một tiếng Tu hai tiếng Tu, không biết còn tưởng rằng cô đổi anh ruột luôn rồi.
Hai người cũng không hàn huyên, cuối cùng cùng nhau ngồi ở bàn ăn bên cạnh nhìn gã làm cơm, Trần Ức cắn nát kẹo que trong miệng nghe răng rắc, tiếp tục kiên nhẫn chiên bánh, nhưng đáng tiếc vẫn khét.
Trần Tiểu Mộng nghiêng đầu liếc mắt nhìn: “Trần Ức, anh còn hút thuốc sao?!”
Mặt Trần Ức không hề có cảm xúc cắn que kẹo: “Em tin em bị anh đánh không, buổi tối thức đêm chơi game, mắt cũng mù hả?”
Phó Tu Niên giải thích: “Anh ấy ngậm que kẹo thôi, không có hút thuốc.”
Khi bữa sáng được bưng lên bàn, Trần Tiểu Mộng liếc mắt nhìn rồi cáo từ luôn, Phó Tu Niên theo bản năng nói: “Em không ăn cơm sao?”
Trần Tiểu Mộng mỉm cười: “A, không cần, em ra ngoài mua đồ ăn.”
Cho nên cô ngồi ở đây thuần túy là xem trò vui thôi.
Trần Ức bưng hai bát cháo lười nhác đi tới: “Em rốt cuộc cũng biết mình làm cơm khó ăn à?”
Trần Tiểu Mộng nghe vậy trừng mắt, trực tiếp bị đánh vào nỗi đau: “Khó ăn cũng không khó ăn bằng anh đâu!”
Trần Ức vui vẻ, cúi đầu hôn gò má Phó Tu Niên một chút: “Cũng không làm cho em ăn, làm cho người anh yêu ăn thôi, đúng không?”
Trong mắt gã ý cười làm say lòng người, hư hỏng ngổ ngáo, Phó Tu Niên không nghĩ tới gã trước ống kính dám hôn mình, trực tiếp hồng từ tai đến cổ, cố gắng trấn định gật đầu, đầu óc trống rỗng, kì thực Trần Ức nói cái gì cũng không nghe rõ.
Lạnh lùng nhìn cơm chó ụp vào mặt, Trần Tiểu Mộng bĩu môi, tức giận bỏ đi.
Trên bàn bày một cái đĩa không biết dưa chuột trộn mặn nhạt, còn có một đĩa bánh trứng gà chiên cháy khét, thứ bình thường chắc là cháo trong chén, Trần Ức cầm đũa ăn một miếng, sau đó đem bánh trứng gà chỗ nào cũng khét gắp cho Phó Tu Niên: “Dưa chuột hơi cay, em ăn cháo đi, rồi ăn bánh.”
Phó Tu Niên dùng đũa khều dưa chuột trộn: “Anh xem, em buông ra một chút, anh làm dưa chuột thành muối luôn.”
Trần Ức nhíu mày: “Anh nói là anh không làm cơm.”
Phó Tu Niên: “Em tưởng anh khiêm tốn.”
Trần Ức: “Chỗ nào, không có đâu.”
Trần Ức lần đầu làm cơm, hai món ăn đơn giản từ bảy giờ làm tới tám giờ, mặt và lưng toàn mồ hôi, gã vừa húp cháo, vừa dùng khăn giấy lau mồ hôi trên đầu: “Sao làm cơm lại khó như vậy.”
Mệt hơn hồi bé luyện phi hoa trích diệp.
Phó Tu Niên nghĩ thầm anh rốt cuộc cũng khó à, cười cười, đang muốn nói cái gì đó, chỉ nghe Trần Ức nói: “Em dạy anh đi, chúng ta thay phiên nấu.”
Phó Tu Niên ngẩn ra, cho là Trần Ức nói đùa, quay đầu lại nhìn thấy cặp mắt nghiêm túc của gã.
Đời trước Trần Ức mẫu thân sớm qua đời, phụ thân cũng là người cứng nhắc, gã từ nhỏ đến lớn chỉ biết luyện võ, vẫn luôn luyện, chỉ luyện một mình, không thích hơn người, cũng không biết nên làm sao yêu một người, so với Phó Tu Niên lo liệu chu toàn, gã phần lớn lại là thờ ơ cẩu thả.
Phó Tu Niên nghe vậy khó giải thích có cảm giác đứa con mình cuối cùng cũng hiểu chuyện, gã nháy mắt ra hiệu cho đồ ăn vô cùng thê thảm trên bàn, sau đó tựa cười mà không cười hỏi Trần Ức: “Làm cơm rất khó, anh chắc là anh học được chứ?”
Trần Ức ở dưới đáy bàn đá đá chân cậu: “Anh có thể học, chỉ cần sư phụ dạy tốt.”
Không học được, chính là sư phụ dạy không xong.
Phó Tu Niên cười trong lòng, trên mặt gật đầu: “Được, anh đi rửa chén đi.”
Trần Ức: “… Anh sao?”
Phó Tu Niên cười, chân mày cong cong: “Em nhìn anh rửa.”
Hoán đổi nhiệm vụ mà.
Trần Ức cười cười, thầm nghĩ thế sự đổi thay, nhận lệnh đứng dậy dọn bát đũa, chỉ là vào nhà bếp bỗng nhiên cúi đầu, ở bên tai Phó Tu Niên thầm nói gì đó, cũng không biết nói chút gì, thành công làm thân hình Phó Tu Niên cứng đờ, hóa thành người đá.
Câu gã nói cũng chỉ là: Buổi tối có cần đổi một chút không, cho Phó Tu Niên nằm trên.
Trần Ức rửa chén như đánh trận, nhà bếp vang mấy tiếng bang bang, Phó Tu Niên nghe mà hoảng loạn nhìn lại, nhiều lần không nhịn được muốn đứng dậy xem xem, cuối cùng liền nhịn được.
Trên ti vi đang phát phim tình cảm Hàn Quốc, Trần Ức rửa chén xong, trực tiếp co quắp ở trên ghế sofa mà khôi phục thể lực. Phó Tu Niên xé ra một túi khoai chiên, theo thói quen gác chân ở trên người gã, kết quả nhớ ra đang quay chương trình, theo bản năng muốn rút chân về, Trần Ức cũng không thèm nhìn tới, lấy tay nắm cổ chân của cậu.
Phó Tu Niên đánh không lại, đành phải tùy ý gã.
Trên ti vi nam nữ chính yêu đương cuồng nhiệt, cách màn hình cũng có thể ngọt người chết, ánh mắt động tác đều động lòng người, nữ chính cẩu thả không biết làm cơm, lại bằng lòng vì người yêu nấu canh, nam chính biết cô cực, nói dối rằng mình thích ăn mì gói.
“Kim Thế Sáng, nói đi, anh gạt em phải không, sao lại có người thích ăn mì gói?”
Nữ chính buộc tạp dề, trong bếp bận rộn, nam chính dựa vào cửa, lẳng lặng nhìn bóng lưng của cô, trong mắt yên tĩnh ấm áp, cười nói: “Tuy rằng khẩu vị anh hơi lạ, nhưng thích thì biết làm sao bây giờ, không thể cứu chữa.”
“Thế Sáng à, cuối cùng hỏi anh thêm một lần, cơm trưa chỉ cần mì là đủ rồi sao?”
“Ừ, được rồi.”
“Haizz, phim truyền hình đúng là phim truyền hình, đối tượng tốt cũng không nhiều.” Trần Ức tựa cười mà không cười, sau đó đem tầm mắt từ trên màn ảnh dời xuống, vỗ vỗ chân Phó Tu Niên hỏi: “Buổi trưa em muốn ăn cái gì?”
Phó Tu Niên nghe vậy động tác ăn khoai chiên dừng lại chốc lát, sau đó nhấc mắt nhìn về phía Trần Ức, dò hỏi: “… Mì?”
Trần Ức nói: “Không có mì.”
Phó Tu Niên: “Ồ.”
Hai người ngồi ở trên ghế sofa nghỉ ngơi, tổ đạo diễn ban bố nhiệm vụ thứ hai, mí mắt Trần Ức nhảy lên, Phó Tu Niên đưa tay nhận lấy, phát hiện là một cái phong thư, mở ra bên trong có một trăm tệ cùng hai tấm vé vào cửa công viên.
Nhân viên công tác nói: “Mời khách mời nộp tiền bạc, sử dụng kinh phí tổ tiết mục giúp đỡ cà vé vào cửa hẹn hò, dùng phương thức của mình có một ngày khó quên nhất.”
Trần Ức liền biết đó không phải chuyện tốt, nhìn vé vào cửa xem xét, phát hiện chỗ này bên ngoài thành phố, ngồi taxi thì phá sản mất, dùng cánh tay đẩy đẩy Phó Tu Niên nói: “Chúng ta đi bộ, nhất định đặc biệt khó quên.”
Phó Tu Niên: “Có xe bus, sao phải đi bộ.”
Ở mặt sau của vé vào cửa có vẽ tuyến đường, đi ba chuyến xe bus, tổng cộng có 32 điểm dừng.
Trần Ức chà chà lên tiếng: “Cũng đủ khó quên.”
Bên ngoài, nắng gắt, Phó Tu Niên đeo một balo màu đen, bên trong là hai áo khoác chống nắng cùng một cái quạt nhỏ, cậu trực tiếp đưa tiền cho Trần Ức, động tác dũng cảm gọn gàng: “Nè, anh muốn xài sao thì xài.”
Trần Ức liếc mắt, sau đó cho tiền vào túi: “Nói nhỏ thôi, lớn tiếng như vậy làm gì, không biết còn tưởng em cho anh một triệu.”
Hai người đi tới trạm xe buýt phụ cận, sau đó đem một trăm tệ đổi thành tiền lẻ ngồi xe, bởi vì mang theo khẩu trang, cũng không ai nhận ra bọn họ, dọc theo đường vui vẻ lắc lắc rung rung, ngồi liên tục ba tiếng mới tới nơi.
Chân Phó Tu Niên đã tê rần, dựa vào biển trạm xe nghỉ ngơi, Trần Ức nhìn bốn phía, phát hiện đường cái trống trải, nhất thời không biết đi đâu, cuối cùng dùng di động, chỉ đi về hướng đông.
“Hơn một ngàn mét, sắp đến rồi.”
Trần Ức tháo nón xuống quạt, cảm giác mát mẻ đến chỗ của Phó Tu Niên, bây giờ hai người vừa đói bụng vừa mệt, cháo sáng sớm cũng đã tiêu hóa hết, mà bốn phía người thưa thớt, chỉ có thể vào bên trong công viên mới có quán ăn.
Phó Tu Niên mặc một bộ áo chống nắng màu trắng, mang nón kết đen, thân hình thon dài tuấn tú, thập phần có cảm giác thiếu niên, cậu dựa lên vai Trần Ức hữu khí vô lực nói: “Em đói quá.”
Trần Ức trở tay sờ sờ bụng cậu: “Anh không đói, sao em lại đói bụng.”
Phó Tu Niên nói: “Bởi vì sáng nay em ăn ít.”
Trần Ức nhíu mày: “Tại sao không ăn nhiều.”
Phó Tu Niên: “… Tại hơi khó ăn.”
Trần Ức nghe vậy không tức giận, trái lại cười cười, đưa tay chỉnh nón của Phó Tu Niên, lên tiếng dò hỏi: “Em muốn ăn gì?”
Phó Tu Niên lập tức nổ ra một đóng đồ ăn: “Em muốn ăn hamburger gà chiên, khoai lang, sườn bò sốt bơ, mì ý sốt nấm với tôm hùm.”
Trần Ức nói: “Từ từ suy nghĩ đi, anh mua không nổi.”
Phó Tu Niên: “…”
Hai người nói chuyện một lát cũng đến nơi, vừa nãy bọn họ xuống xe ở khu cửa sau, có chút hẻo lánh, cửa chính lại náo nhiệt vô cùng, đâu đâu cũng bày sạp bán vật lưu niệm, có chỗ thi đạp xe ngược làm Trần Ức chú ý.
Chủ là một chị gái trung niên, trên đất có vẽ phấn trắng, cô ta vừa thành thạo điêu luyện đạp xe theo đường thẳng, một bên dùng loa hô: “Mọi người đi ngang hãy ghé lại một chút, chỉ cần có thể đạp xe đạp đi một đường thẳng là có tiền thưởng 100 tệ, tiền ghi danh năm tệ, không nên bỏ qua nha, như tặng không tiền.”
Xe đạp của cô ta có kết cấu khác với xe bình thường, tay lái có thêm hai cái bánh răng, nếu như quay xe về phải, thân xe sẽ quẹo trái, nếu như đi phía trái, xe quẹo phải, bởi vì con người tư duy theo quán tính quá mạnh, người không có kinh nghiệm sẽ rất khó đi theo một đường thẳng, có thật nhiều du khách nóng lòng muốn thử, ai cũng bị thua.
Phó Tu Niên nhìn nói: “Là đạp xe ngược, rất khó chỉnh hướng, nếu lỡ gặp người có kinh nghiệm, chị ta sẽ lỗ.”
Trần Ức nói: “Em có thể sẽ kiếm lời, nhưng chị ta tuyệt đối không thiệt, thấy tình huống không xong thì dọn hàng, ai còn có thể bắt chị ta bày hàng chứ.”
Giá cả trong khu vui chơi cao, ngoại trừ tiền ngồi xe còn lại, trong túi bọn họ còn có hơn tám mươi tệ, hiển nhiên là không đủ, Trần Ức quan sát nửa ngày, sau đó đem điện thoại di động đưa cho Phó Tu Niên cầm, đi tới xếp hàng giao tiền đi.
Phó Tu Niên hiểu rõ võ công Trần Ức, yên lặng làm thế cố lên: “Ức Ca, bữa trưa nhờ vào anh.”
Trần Ức đã rõ: “Nhất định sẽ mua mỳ cho em ăn.”
Phó Tu Niên dễ dàng thấy đủ, đôi mắt lộ ngoài khẩu trang cười híp thành hình nửa vầng trăng, hí ha hí hửng gật gật đầu, không vì ăn mì mà bất mãn.
Lòng người hẳn là dễ dàng thấy vui như thế, đầu ngón tay Trần Ức khẽ nhúc nhích, không khống chế được lấy tay chạm vào mặt cậu, cũng không nói gì, mà trong mắt mang theo sự ôn nhu chưa bao giờ xuất hiện trước mặt người khác.
Mấy vị du khách trước đó không thành công, đến phiên Trần Ức thời điểm, họ đã đứng bên lề quay phim, đoàn người bốn phía dồn dập nhìn, bất quá hai người bọn họ che kín mặt, trong nhất thời người khác cũng không nhận ra.