Chung kết sẽ không tiến hành diễn tập, buổi chiều quay trực tiếp, Trần Ức ở phía sau đài trang điểm, một bộ quần áo luyện công giả cổ thủy mặc, dáng đi phiêu dật, dường như có phong thái của hiệp khách, Đặng Triển Đình mặc quần áo giống gã, một cương một nhu, chỉ nhìn hoá trang đã khiến người mong đợi.
Mấy vị tuyển thủ đứng đầu đều được an bài ra trận vào thời điểm then chốt, tổng cộng sáu tổ, biểu diễn xong xuôi thì ban giám khảo thương nghị chọn ra top 3. Thành viên Vũ Phong Hòa của Trương Đạc giống với hắn ta, động tác tứ chi đều có hơi hoa hòe và dư thừa, từ khi chương trình phát sóng đến nay, tuyển thủ dưới tay hắn cũng chưa lọt nổi top 3, cho nên ai nấy đều nhìn vào đội viên của Đông lão sư cùng Anh Tử lão sư.
Màn biểu diễn của tổ 1 và 3 tạm được, tổ 2 có Thiệu Giai Giai và Kim Thu diễn “Đại đôn hoàng” được khán giả nhất trí khen hay, cả giám khảo cũng liên tiếp gật đầu.
Lúc nhóm 5 lên biểu diễn, thì tổ kế là Trần Ức, gã đứng ở phía sau đài, ánh mắt xuyên qua khe hở cánh gà nhìn về phía ghế khán giả, Phó Tu Niên an vị ở giữa hàng thứ ba, mang khẩu trang che kín mặt, trong lồng ngực vẫn ôm một cái bảng đèn tiếp ứng to, mỗi nét bút, mỗi bông hoa đều có tên Trần Ức.
Phó Tu Niên ở góc độ này không nhìn thấy hậu đài, cho nên cậu không nhìn thấy Trần Ức, chỉ căng thẳng ngồi, đầu ngón tay vô thức gõ lên đầu gối.
Trần Ức nhìn một chút, lòng khó giải thích lại bình tĩnh lại, trên tay gã có một thanh kiếm bán ngạnh dài ba thước ba tấc, chuôi kiếm có một cái hồng tuệ với tua rua thật dài, từng sợi mang vẻ ôn nhu tạo ra sự tương phản mãnh liệt với chuôi kiếm cứng rắn.
Đặng Triển Đình chẳng biết lúc nào xuất hiện ở bên cạnh gã, lên tiếng hỏi: “Trần lão sư, anh lo lắng sao?”
Trần Ức lắc đầu.
Đặng Triển Đình thấy thế cười cười: “Kỳ thực thắng thua không quan trọng, tôi chỉ là muốn: bất luận thế nào, đều phải thử một lần mới cam tâm.” Dứt lời, cô chỉ vào hàng khán đài thứ tư có một thanh niên đeo kính đen, cảm khái nói với Trần Ức: “Đó là chồng tôi, chúng tôi kết hôn đã sáu năm.”
Trần Ức không khỏi nhìn về phía cô, Đặng Triển Đình nói: “Sau khi xuất viện tôi bình phục, lần đầu lên sân khấu cũng rất hồi hộp, thế nhưng vừa nghĩ tới anh ấy, tôi sẽ không sợ.”
Trên sân khấu các cô bị ánh sáng làm chói mắt, dũng khí lại đến từ bên dưới sân khấu.
Chẳng biết lúc nào, tổ 5 cũng đã biểu diễn xong xuôi, tiếng vỗ tay rõ ràng, kèm theo giọng của MC giới thiệu chương trình, Trần Ức ý thức được mình nên ra sân khấu, ánh đèn vũ đài phút chốc lại tắt, khi gã cùng Đặng Triển Đình đứng ở trên sân khấu, ánh đèn mới từ từ chiếu lên người bọn họ.
Âm nhạc vang lên, là một tiếng tiêu cô quạnh xa xôi, tiếp theo nhịp trống nhịp điệu dần dần dồn dập, dường như kéo người ta vào trong bức tranh giang sơn khí thế hào hùng vậy, không giống với những tiết mục tỉ mỉ giàu cảm xúc đã diễn trước mắt, phả vào mặt là khí thế mạnh mẽ oai dũng, mọi người ai nấy đều nín thở ngưng thần.
Trên sân khấu có hai người múa kiếm, trong mắt Phó Tu Niên lại chỉ có thể chứa đựng hình bóng Trần Ức mà thôi.
Tay gã cầm trường kiếm, điệu múa cương nhu hợp nhất. Khi nhanh, ánh kiếm chói lọi như màu của tuyết, khiến người ta cơ hồ chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh. Khi chậm lại như gió thổi tuyết bay, thân hình biến hóa cùng quan ảnh tựa như hiệp khách thời xưa mười bước giết một người, ngàn dặm không lưu lại bước chân.
Khách nước Triệu phất phơ giải mũ
Gươm Ngô câu rực rỡ tuyết sương
Long lanh yên bạc trên đường
Chập chờn như thể muôn ngàn sao bay
(Hiệp khách hành – Lý Bạch)
Chỉ thấy Trần Ức ném thanh trường kiếm trên không trung, nhảy lên trên không, tiếp lấy thanh kiếm, Đặng Triển Đình cũng nhảy lên, eo cong như trăng lưỡi liềm, vạt áo lụa mỏng mà thủy mặc theo gió tung bay, quang ảnh mơ hồ chỉ nhìn thấy hai thân ảnh hiên ngang, mạnh mẽ mà xinh đẹp.
Thời thiếu niên của Đỗ Phủ từng có bài “Quan Công Tôn đại nương kiếm khí vũ hành”, lưu truyền thành một bài thơ tuyệt thế, kể rằng giai nhân họ Công Tôn, múa kiếm nổi tiếng tứ phương, hậu nhân cũng không thể tưởng tượng tình cảnh lúc đó, mà bây giờ khán giả dưới đài bỗng nhiên có thể hình rung ra được.
Màn múa kết thúc, tiếng trống dần phai, còn lại âm thanh của tiếng đàn, sau đó dư âm tiêu tán, ánh đèn dần tắt, thân hình cố định như thế, trên sân khấu có hiệu ứng sóng biển trào dâng, trở thành đợt sóng rợn rồi tan biến vô tung vô ảnh, chỉ còn hai người trên sân khấu là sáng như trăng giữa trời trong, như mang cơn gió đến từ thời xa xưa.
Dưới sân khấu yên tĩnh vài giây, tiếng vỗ tay đột nhiên vang lên như sấm, tiếng ủng hộ gần như muốn lật tung nóc nhà, chấn động cực điểm, khi Phó Tu Niên phản ứng lại thì cũng cùng dùng sức vỗ tay, lòng tràn đầy vui mừng không ngăn lại được.
Trần Ức nhìn lại, vừa lúc chạm tới ánh mắt tràn ngập vui sướng của Phó Tu Niên, khóe miệng cũng vì vậy mà cong cong.
Khi các tổ biểu diễn xong xuôi, cuối cùng cùng lên sân khấu nhận lời bình của giám khảo. Cuối cùng đến phiên Trần Ức, Đông lão sư đầu tiên là nhẹ nhàng vỗ tay, sau đó than thở: “Người ta là nước chảy dưới cây cầu nhỏ, mà các bạn lại là sông lớn đổ ra biển Đông, mạnh mẽ cùng ôn nhu kết hợp vừa đủ, không giống như xếp đặt mà trôi chảy tự nhiên, nói thật. Vừa bắt đầu tôi còn lo cho Trần Ức, mà rõ ràng các bạn phát huy một cách bất ngờ, tôi thực sự quá vui mừng!”
Trần Ức nghe vậy khẽ gật đầu, khiêm tốn tiếp thu lời đánh giá.
Sau Anh Tử lão sư cũng ngắn gọn khích lệ, đến phiên Trương Đạc, hắn chỉ tập trung vào Đặng Triển Đình, còn với Trần Ức lại chỉ nói sơ xài, nụ cười trên mặt cực kỳ cứng ngắc, nhìn ra rất miễn cưỡng.
Ban giám khảo thảo luận nhanh, rốt cục xác định top 3, nữ MC cầm trong danh sách, cố làm ra vẻ bí ẩn để tăng không khí, chậm rì rì tuyên bố người thứ ba, tiếp theo là người thứ hai, nhưng mà Trần Ức cùng Đặng Triển Đình không nằm trong số này.
Vất vả mới công bố quán quân, lòng của ai nấy cũng căng thẳng, chỉ hận không thể xông lên đoạt lấy danh sách tự xem cho thỏa thích.
“Cuối cùng là quán quân, tôi tin là ai nấy cũng đều quan tâm, tuy rằng này hợp tác không lâu, nhưng lại có rất nhiều bất ngờ, bọn họ khắc phục khó khăn, mang đến cho mọi người tác phẩm xuất sắc…”
Nói đến đây, tất cả mọi người biết đến quán quân là ai, dồn dập đem ánh mắt nhìn về phía Trần Ức bên kia, người chủ trì cũng lên giọng, đầy mặt nụ cười nói: “Quán quân “Vũ động nhân sinh” chính là —— Đặng Triển Đình, Trần Ức! Chúng ta hãy vỗ tay chúc mừng bọn họ!”
MC dứt lời, Đặng Triển Đình không nhịn được nữa mà khóc, ôm mặt nghẹn ngào lên tiếng, Trần Ức thì lại bình tĩnh nhiều, trên mặt không có quá nhiều biểu cảm, chỉ đưa mắt tình cờ nhìn về phía ghế khán giả.
Mang khẩu trang không có cách nào lộ mặt, Phó Tu Niên chỉ có thể giương cao bảng đèn, giơ ngón tay cái, động tác nho nhỏ đó Trần Ức được, làm khóe môi gã lần thứ hai cong lên.
Chung kết có thể nói là làm muôn người chú ý, trong đó còn có Trần Ức tham gia, rất nhiều anti-fan đều theo dõi, chương trình quay xong, tin gã và Đặng Triển Đình giành được quán quân của mùa này truyền nhanh như gió khắp mạng internet, không còn nghi ngờ khiến mà người ta há hốc mồm kinh ngạc, vô cùng hoài nghi tổ tiết mục gian lận.
—— Đặng Triển Đình lợi hại, ngọc trong đá, tất nhiên là có thể thắng, đúng là phái thực lực!
—— tổ tiết mục đừng nói là vì có Trần Ức tham gia nên đem chức quán quân tặng cho gã đấy, không công bằng gì cả, thời đại này quả nhiên là thiên hạ của các công ty và lưu lượng, may mà Đặng Triển Đình cũng có thể coi là quán quân, không đến nỗi tồi.
—— Trần Ức đừng nói là nhảy theo bài thể dục của đài phát thanh để đạt quán quân đấy? Cười chết tui, hay là giám khảo nể mặt Đặng Triển Đình mới để cho hắn ta chiếm lợi.
Fan Trần Ức cười không nói: Chờ chương trình phát trên đài, toàn bộ anti-fan quỳ trên đất mà bò! Bò bò bò!
Trong đó cao hứng nhất không ai bì được Phó Tu Niên, hợp đồng của Trần Ức cùng Hoa Ngu hết hạn, song phương đã chính thức kết thúc hợp đồng.
“Qua Tinh Duyệt, Tinh Duyệt Tinh Duyệt!”
Phó Tu Niên theo đuôi Trần Ức, muốn cắt cũng cắt không được, Trần Ức tới cửa phòng tắm không biết nhớ tới gì, chợt dừng lại, Phó Tu Niên phanh xe không kịp, đụng vào lưng gã, một giây sau rên lên một tiếng rồi nhanh chóng ôm mũi.
Trần Ức liếc mắt: “Vào làm đứa nhỏ ba tuổi muốn kiếm sữa uống à?”
Phó Tu Niên bịt mũi nhỏ giọng nói: “Anh cũng có sữa đâu.”
Nói xong đi vào nhà tắm soi mặt mình, vội vã cuống cuồng nắn lại sống mũi hai lần, Trần Ức thấy thế dựa vào cửa nói: “Há, đừng nắn nữa, nắn nhiều năm mà còn chưa thẳng, đụng một cái sao gãy được?”
Phó Tu Niên như đứa trẻ muốn đánh người, nghe vậy đẩy Trần Ức một cái: “Lỗ mũi em gãy là do anh, anh thường cho em!”
Trần Ức vui khôn tả: “Được đó, đi, anh dẫn em đi Thái Lan sửa mặt.”
Phó Tu Niên cười: “Người ta Thái Lan để chuyển giới mà.”
Trần Ức đi vào buồng tắm, khóa cửa lại, nói: “Eo em nhỏ như thế, chỉnh hai lần chắc đẹp hơn con gái.”
Phó Tu Niên thấy động tác của gã, theo bản năng liền muốn đi ra ngoài, kết quả bị Trần Ức lôi về, thấp giọng hỏi: “Không phải muốn bám theo anh à, sao không bám nữa?”
Phó Tu Niên cố gắng trấn tĩnh: “Lát gặp, không quấy rầy anh tắm nữa.”
Trần Ức ôm cậu không buông, cười như con mèo nhìn con chuột mình bắt được: “Em xem anh là gì đây, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao? Hả?”
Vòi hoa sen được mở, kèm theo tiếng nước tí tách, hơi ấm tràn ngập ra, khiến trước mắt người phủ lên một mảnh không chân thực, Phó Tu Niên mất phòng bị, bị Trần Ức áp lên tường, đầu váng mắt hoa, cảm thấy người kia đang đo hông của mình, sau đó nhẹ nhàng cắn xé vành tai cậu nói: “Đủ mềm… Đủ nhỏ…”
Mặt góc cạnh Trần Ức rõ ràng có những giọt nước lăn xuống, cả người có một loại gợi cảm hoang dã, gã đỡ người Phó Tu Niên xuống, tựa cười mà không cười nói: “Mấy ngày trước nếu như cùng em múa, nói không chừng anh còn biểu hiện tốt hơn.”
Phó Tu Niên hoàn toàn không nghe thấy gã đang nói cái gì, trước mắt long trời lở đất, hai người mơ mơ hồ hồ liền từ buồng tắm lăn tới trên giường.
Tối thứ sáu tám giờ, chung kết “Vũ động nhân sinh” phát sóng, không ít anti-fan ngồi ở trước màn hình chuẩn bị mắng, nói trắng ra là Trần Ức chỉ học hai tháng vũ đạo, tất nhiên bọn họ cho là muốn đào ra sai lầm còn dễ hơn uống ngụm nước, ai nấy đều nóng lòng muốn xem.
Fan Trần Ức đã sớm bài trận địa sẵn sàng đón địch, chuẩn bị có anti vừa xuất hiện đã bị đè xuống, đè xuống được bao nhiên thì đè, không đè ép được cũng phải đè!
Đội viên Trương Đạc biểu hiện thường thường, ngược lại là Thiệu Giai Giai cùng Kim Thu dưới tay Anh Tử lão sư khiến người sáng mắt, kỹ thuật của “Đại đôn hoàng” ưu mỹ phiêu dật, cũng có khuyết điểm nhưng không che lấp được ưu điểm, trước mắt có thể nói là tốt nhất. Mọi người ngàn trông vạn trông, gian nan chịu đựng chương trình quảng cáo, cuối cùng đến phiên Trần Ức cùng Đặng Triển Đình.
Thân thể Trần Ức thon dài, tay phải cầm trường kiếm, mặt mày lạnh lùng mang cảm giác tiêu điều cô quạnh, Đặng Triển Đình mặc vũ phục lụa mỏng, không mất dáng vẻ ôn nhu, ánh đèn vũ đài tối đi, tạo nên cảm giác quang ảnh thực thực giả giả, tiếng nhạc vừa vang, khí thế đã chiếm ưu thế hơn mấy nhóm kia rồi.
Thanh kiếm trong tay Trần Ức tựa hồ có linh hồn của mình, tung bay chỉ còn tàn ảnh, làm người ta hoa cả mắt, có thể mở miệng khen một câu đẹp đẽ. Khi gã tung người trên không, ánh đèn lộng lẫy phía sau làm nền, giống như trăng sáng dưới đáy nước, gió nhẹ tạo thành từng đợt sóng lăn tăn, cùng Đặng Triển Đình ôn nhu xảo diệu hợp lại cùng nhau, khán giả dưới sân khấu xem như mê như say không ngừng, ở trước màn hình mọi người cũng ngây người hồi lâu.
Màn vũ đạo kết thúc, mọi người rốt cục hoàn hồn, fan Trần Ức đã sắp không khống chế được nội tâm rít gào, dồn dập mở topic mà tâng bốc idol nhà mình.
A a a a a a a a a a Trần Ức sao anh lại đẹp trai như thế!
Sao có thể A như thế!
Anh câu mất hồn tụi em rồi, biết hông!!!
Còn có…
Trần Ức nhảy điệu thể dục qua đài phát thanh cũng khiến anti-fan phải bò!!!
Quân tử bội kiếm, mãi mãi cũng cũng là mị lực toát ra từ bản thân gã, trước màn ảnh không ít khán giả đều bị dáng người tiêu sái gọn gàng lôi kéo thành fan, đặc biệt là hình ảnh cuối cùng trên ống kính là khi ánh mắt kia của Trần Ức tràn ngập vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, quả thực giết chết lòng thiếu nữ của người ta.
A a a a a vì anh điên vì anh cuồng! Vì anh mà bị giam cầm!
Có fan lên mạng tìm hình ảnh chất lượng cao trên mạng, ảnh này ảnh nọ ảnh kia, photoshop đơn giản sau lập tức tải lên tieba cho mọi người bình luận, mặt khác đem màn biểu diễn của Trần Ức cùng Đặng Triển Đình mà cắt riêng ra, vừa mlem nhan sắc vừa mlem vóc người.
—— ai nói Trần Ức không phải phái thực lực tui đi đánh tên đó liền! Mẹ nó, Trần Ức tùy tiện làm một động tác cũng có thể làm tui gãy xương á á á!! Thật đẹp trai a! Mlem mlem! Hormone tăng cao, tối nay tui là Phó Tu Niên, cầu một đêm với Trần Tiểu Ức!!
—— ha ha ha ha vũ đạo Trần Ức có phải là chuyên nghiệp tui không rõ, nhưng võ thuật của ổng vô cùng chuyên nghiệp, kiếm ở trong tay chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh, này thật sự chỉ học hai tháng vũ đạo sao?!
——Ức Ca của em dục hỏa trùng sinh! Nữu Hỗ Lộc Trần Ức đã về rồi!
—— soái quá soái, nhìn cũng mãn nhãn, mà tui chỉ muốn biết… ổng năm đó học vũ đạo hai tháng ở lớp nào, viết huyết thư quỳ cầu chỉ điểm!!!
——huyết thư +2!!
——+10086
Trần Ức tình cờ cũng sẽ lên mạng xem bình luận, kết quả phát hiện trong một đêm bỗng nhiên có nhiều người muốn ngủ với gã, không khỏi nói với Phó Tu Niên: “Em xem, nhiều người muốn ngủ với anh đó, em quý trọng ngày tháng hiện tại đi.”
Phó Tu Niên nằm lỳ ở trên giường yên lặng siết chặt nắm đấm, ngước mắt nhìn Trần Ức: “Các cổ muốn ngủ với anh, với em cho anh ngủ, có giống nhau không?”