Lục Khởi trong lúc hoảng hốt nghe thấy cậu bên tai thấp giọng nói gì đó,
"Nếu anh cứ vậy thì thật tốt."
Giọng nói kia quá mơ hồ, phảng phất như cậu đang lầm bầm lầu bầu, Lục Khởi không nghe rõ, đang muốn mở miệng hỏi, nhưng mà còn chưa kịp lên tiếng, liền bỗng nhiên bị Hoắc Minh Sâm từ trên ghế sa lông kéo dậy.
"Đi thôi, nơi này phức tạp, về nhà đi."
Lục Khởi kỳ thực cũng không thích đến quán bar thế này, hắn cùng Hoắc Minh Sâm đi cửa chính, gió lạnh thổi đến khiến đại não trì trệ rúng động, phía sau mơ hồ truyền đến tiếng nhạc nhảy náo động ở quán bar, đối lập với vắng lặng bên ngoài.
Hoắc Minh Sâm ồ một tiếng, muốn tiếp lời.
"Lạnh thật, mùa đông sắp đến rồi."
Đề tài này thật khô khan, Lục Khởi thuận miệng đáp một câu,
"Mùa xuân cũng gần tới rồi."
Sau đó như ngựa quen đường cũ cho bàn tay vào túi quần cậu ——
"Ấy! Đừng —— "
Hoắc Minh Sâm giật mình, phản xạ có điều kiện đè tay hắn lại, nóng lòng thì đợi về nhà, ngay ở lối đi như vậy lỡ xảy ra chuyện thì sao.
Lục Khởi mặt không hề có cảm xúc nhìn hắn, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, sau đó nhìn kỹ Hoắc Minh Sâm, từ trong túi cậu chầm chậm móc ra chìa khóa xe ở hai người trước mắt quơ qua quơ lại.
Lục Khởi híp mắt, nghi hoặc hỏi:
"Em vừa nãy muốn nói gì thế?
"..."
Hoắc Minh Sâm bỗng nhiên cảm thấy mình thật ngu xuẩn, cậu ho nhẹ hai tiếng quay người, không nói một lời bước nhanh tới xe của mình, bóng lưng hiếm thấy nhìn được chút ngượng ngùng.
Đêm lạnh như nước, làm người ta ớn lạnh, Lục Khởi ở phía sau cậu cười cười, thu tay về, rồi đi theo.
Hai người ngồi trên xe, máy sưởi ấm khiến người ta buồn ngủ, Lục Khởi lái xe vững vàng, nửa đường Hoắc Minh Sâm suýt nữa ngủ thiếp đi. Hắn ngồi thẳng, ngáp một cái, cảm thấy chiếc xe thể thao này chắc đang oan ức lắm đây.
"Anh lái xe sao giống mấy ông già vậy, tôi đạp xe còn nhanh hơn."
Hắn đời trước chết vì tai nạn giao thông, Lục Khởi cảm thấy bản thân có thể vứt bỏ bóng ma trong lòng tiếp tục lái xe cũng đã rất lợi hại rồi, cũng không phải ai cũng giống với Hoắc Minh Sâm thích đua xe như vậy.
"Đời người đầy ắp bất ngờ, cẩn thận một chút cũng không sai."
Hoắc Minh Sâm không lên tiếng, đôi mắt đen nhìn ngoài cửa sổ xe cộ qua lại không dứt, cúi đầu tiện tay mở cửa xe, kết quả một giây sau liền bị Lục Khởi đánh một cái, bên tai vang lên giọng nói chậm rì rì của hắn.
"Đừng lộn xộn, ngã xuống mà chết thì tôi sẽ không cứu em đâu."
Hoắc Minh Sâm chẳng nói gì, phát hiện trên mu bàn tay mình có vệt hồng nhạt, nhíu mày lạnh lùng nói:
"Ngài đây yên tâm, có chết cũng kéo ngài chết chung."
Cũng không ai biết lời nói này là thật hay giả.
Lục Khởi thu tay về chuyên tâm lái xe, không đáp lại cái tên ngốc thiểu năng nào đó, chạy qua một cửa hàng tiện lợi mở 24 giờ, hắn mới nhớ tới mình chưa có ăn cơm tối, thuận miệng hỏi Hoắc Minh Sâm một câu.
"Muốn mua đồ ăn không."
Người nào đó mí mắt cũng không thèm mở, tựa lưng vào ghế ngồi kiểu cách của một đại gia.
"Nói trước, tôi không làm cơm."
"Cũng không hi vọng em làm được, tôi đi ăn, em không ăn thì cứ ngồi đây."
Lục Khởi nói xong liền xuống xe, đi được hai bước, một hình ảnh lóe qua khóe mắt hắn, người nào đó quả nhiên đi theo hắn. Hoắc Minh Sâm bước nhanh để đuổi theo, nhiều người ở đây, chỉ có thể bất mãn dùng vai huých nhẹ hắn một chút.
"Mợ, anh nói thương tôi, mà cơm cũng không cho tôi ăn?"
"Cơm thừa, đồ ăn thừa có ăn không?"
"Cmn!"
Lục Khởi đẩy xe đẩy vào trong, phát hiện gần tới Tết, rất nhiều người đến mua hàng chuẩn bị đón Tết, siêu thị chen chúc hơn tưởng tượng. Hắn mua một ít cà chua, khoai tây, rau dưa các loại, sau đó mua một hộp trứng gà, lấy mấy cân xương ống, định nấu canh xương với khoai tây.
Hoắc Minh Sâm đi theo một bên cạnh, nhìn đông lại nhìn tây, thỉnh thoảng quăng vào mấy bịch khoai chiên, sữa chua, các loại đồ ăn vặt khác, nhân viên bán hàng cầm loa nhiệt tình chào hàng tết, siêu thị cũng chơi mấy bản nhạc xuân chúc mừng phát tài, bầu không khí ấm áp vui vẻ.
Lục Khởi kéo cổ áo len, chợt nhớ tới đời trước vào năm nào đó, mình và Hoắc Minh Sâm cũng tới siêu thị mua qua hàng Tết, cảnh tượng lúc đó, có náo nhiệt thế nào không?
Hắn xuất thần như thế, trong xe đẩy có thêm một hộp táo tào, Lục Khởi cũng không thèm nhìn tới, trực tiếp ném trở lại, một giây sau ánh mắt Hoắc Minh Sâm liền lạnh buốt nhìn lại.
"Anh làm gì, tôi muốn ăn."
"Không phải dị ứng à."
Lục Khởi nhớ Hoắc Minh Sâm ăn táo tàu liền bị dị ứng, cả người ngứa ngáy đỏ ửng, có một lần nghiêm trọng tới nổi phải vào bệnh viện.
"Nhưng mà tôi vẫn thích ăn."
Yêu thứ làm mình bị thương, nhưng vẫn muốn ăn.
Hoắc Minh Sâm đem món đó ném lại vào xe, sau đó miễn cưỡng cầm tay vịn, nhìn Lục Khởi lưu manh cười, kéo dài giọng nói.
"Trước đây sao không phát hiện anh quan tâm tôi như vậy... Ăn ít một chút cũng không có vấn đề gì lớn."
Nghĩa bóng nghe như Lục Khởi lén lút lén lút yêu cậu đã rất lâu vậy.
Crush thầm lặng hả?
Cái quái gì vậy.
Lục Khởi liền bỏ vào một túi mì, phát hiện xe đẩy đã đầy, hơn một nửa đều là đồ ăn vặt Hoắc Minh Sâm ném vào, rõ ràng đã lớn rồi, mà như mấy đứa nhỏ thích ăn đồ ngọt.
Ban đầu cũng tính mua một ít thôi, cuối cùng thành mua nhiều, Hoắc Minh Sâm gác chéo chân, thoạt nhìn tâm tình không tệ
"Quả nhiên mua sắm khiến người ta vui vẻ đấy."
Lục Khởi mở máy, phàn nàn.
"Cậu là con gái à."
"Mợ, anh không cằn nhằn tôi anh chết sao?"
Hoắc Minh Sâm liếm môi, ánh mắt có chút lạnh lùng không rõ, cậu kè sát vào người Lục Khởi, cằm khẽ nâng.
"Nếu như tôi là con gái, anh sẽ để tôi trong mắt, theo tôi lên giường sao?"
Nhìn trúng cậu ta sao?
Lục Khởi liếc mắt nhìn sắc trời ngoài cửa xe, tối rồi mà lại mơ mộng vào ban ngày. Lười cùng cậu tranh luận, thuận miệng qua loa đáp.
"Không biết."
"Tôi đoán anh cũng không biết."
Xe chạy đến cửa tiểu khu, Lục Khởi dừng xe, mang theo đồ vật cùng Hoắc Minh Sâm lên lầu. Tựa hồ bọn họ mỗi lần về tới đây đêm cũng đã khuya, chưa gặp qua hàng xóm bao giờ.
Hai người đứng chen chúc tại huyền quan cởi giày, Hoắc Minh Sâm hỏi tiếp,
"Anh muốn nấu gì? Trứng sốt cà chua? Cải xanh xào?"
Lục Khởi dùng hành động trả lời, hắn đi tới kệ bếp lấy nồi, hai gói mì ăn liền, sau đó bỏ vào cà chua cải xanh đậu phụ, tiện thể thêm hai cái trứng đánh.
"..."
Hoắc Minh Sâm không nói nửa ngày, sau đó thu tầm mắt.
"Anh giỏi đấy."
Cả tối đi dạo siêu thị mua một đống đồ ăn chỉ để nấu hai gói mì ăn liền.
Lục Khởi yên tâm thoải mái nhận lời khích lệ nhưng không giống khích lệ này.
"Tuy rằng nhiều đồ tiện nghi, nhưng em không thấy ăn mì mới ngon sao?"
Trong nồi bốc hơi nóng sôi sung sục, nhà bếp cũng đầy sương mù mông lung, hương từng chút tràn ngập, khiến người thèm ăn nhỏ dãi.
Hoắc Minh Sâm nhìn nửa ngày, bỗng nhiên từ phía sau ôm lấy Lục Khởi, thân hình xoay xoay chen vào giữa hắn và kệ bếp, không có mục đích gì, như tiểu hài tử muốn làm người lớn chú ý, nhất định phải đụng tới đụng lui mới được.
Vừa vặn mì cũng nấu xong, Lục Khởi chỉ có thể ôm cậu, sau đó tắt bếp.
Hoắc Minh Sâm trong xương cốt như chảy dòng máu không an phận, làm việc lộ liễu, tính cách nôn nóng, mà không biết từ khi nào, cậu bắt đầu yêu thích cảm giác dịu dàng như nước chảy. Như hiện tại, hai người liền lẳng lặng mà ôm nhau, không trăng gió, không làm gì cả, cũng không cảm thấy chán.
"Lục Khởi."
Hoắc Minh Sâm bỗng nhiên gọi hắn một tiếng, bên trong bao hàm cảm xúc khiến người ta không tìm được manh mối.
Lục Khởi liếc cậu một cái, không lên tiếng, nửa ngày rốt cục không nhịn được nói.
"Tôi có thù oán gì với em sao?"
Nói xong kéo kéo cái tay quấn eo mình.
"Bỏ ra đi, tôi không thở được."
Hoắc Minh Sâm ồ một tiếng,
"Đương nhiên là có thù oán rồi, ghim chết anh rồi."
Nói xong rồi buông tay ra, ngược lại đi tới tủ chén cầm hai bộ chén đũa tới.