*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên người Bùi Nhiên dường như có một cục đá ngàn cân vô hình, đè tới lưng hắn cũng cong, đầu cũng thấp, thậm chí không có cách nào duy trì nửa quỳ tư thế, cả người té xuống đất, đau đớn co cụm lại.
Hắn chưa từng chịu đau như thế này, như là có cây đao đang lăng trì da thịt hắn, sau đó nhiễu loạn đại não thối rửa của hắn, thần trí cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.
Không…
Không thể biến thành cương thi được…
Không thể biến thành cương thi…
Mắt Bùi Nhiên như muốn nứt ra, hắn cắn thật chặt mu bàn tay mình, lực lớn đến mức chảy máu, hắn muốn đẩy Khúc Nghiên ra, bảo cậu đi nhanh lên, nhưng lại chẳng có chút sức, chỉ có thể như cá lên bờ, sắp chết, yếu ớt giãy dụa trên bờ.
Cũng không lâu sau, hắn bất động, lẳng lặng nằm trên đất, không biết là còn sống hay đã chết, sơmi sạch sẽ cũng dính đầy bụi bặm, thành một màu xám.
Khúc Nghiên vốn đứng cách đó ba bước, thấy thế đi tới xem hắn thế nào rồi, kết quả lại phát hiện cả người Bùi Nhiên nóng vô cùng, da thịt lộ ra màu cũng một màu đỏ sậm, nói không chừng chút nữa sẽ biến thành cương thi.
Cách một cánh cửa, có thể nghe thấy tiếng rì rầm nói chuyện.
Tang Viêm, Chi Chi, Chu Thương Minh, và người phụ nữ…
Với những người này, Khúc Nghiên cũng dùng sức mạnh điều khiển tinh thần của mình để khống chế. Khó chơi nhất chỉ có Phùng Đường, ý chí y mạnh hơn người khác rất nhiều, Khúc Nghiên cũng không chắc mình có thể trăm phần trăm chế phục y.
Nếu Bùi Nhiên biến thành cương thi, những người kia bên ngoài, nhất định phải chết.
Người với cương thi không thể nào cùng tồn tại.
Bùi Nhiên…
Khúc Nghiên nghĩ, dù sao cũng là kẻ hiếm có trên đời này khiến cậu không cảm thấy chán ghét, nếu biến thành cương thi, cậu cũng phải bảo vệ, nếu không cuộc sống sau này cũng chẳng còn thú vị.
Mấy mạng người thôi mà.
Đầu ngón tay Khúc Nghiên lướt nhẹ qua ván cửa, lưu lại dấu, cậu chậm rãi bật cười, dường như đầu ngón tay kia là một thanh đao sắc bén, có thể cắt cuống họng người ta một cách dễ dàng.
Bùi Nhiên nằm dưới đất, không nhúc nhích, yên lặng như người chết, chỉ có lồng ngực là nhẹ nhàng lên xuống, mới có thể khiến người ta nghĩ đây là một cơ thể sống.
Khúc Nghiên dùng ánh mắt miêu tả gương mặt kia, sau đó đi tới, ngồi xuống bên cạnh hắn, một lát sau, dường như lại cảm thấy không thỏa mãn với tư thế như vậy. Cậu nằm nghiêng, khẽ tựa vào bả vai hắn, quần đồng phục màu xanh lam cũng biến thành xám xịt, rất dơ.
Cậu không sợ chết, không thèm để ý cái mạng mình, cũng không sợ Bùi Nhiên bỗng nhiên biến thành cương thi mà cắn cậu.
Khúc Nghiên thích mùi trên người Bùi Nhiên.
Rất nông, rất nhạt, cũng rất thoải mái.
Từ trước tới nay chưa từng có ai ôm Khúc Nghiên, mẹ của cậu là điếm, cùng một ông khách nào đó trải qua một đêm xuân, thì có cậu, bởi vì sức khỏe bà ta không tốt, không có cách nào làm sẩy thai, chỉ có thể sinh đứa nhỏ ra.
Mang thai khiến cơ thể người phụ nữa biến dạng, biến dạng, sẽ không có khách.
Người đàn bà kia gọi Khúc Nghiên là thằng con hoang, mỗi ngày đều khóc mắng đánh cậu, dùng đầu thuốc lá dí vào người cậu, trút hết hận ý vặn vẹo trong đáy lòng, sau đó bệnh chết ở bệnh viện, cũng chẳng để lại nhiều tiền.
Khúc Nghiên nghĩ cậu đi học, ngồi ở trong phòng học sáng sủa sạch sẽ, đọc sách, viết chữ, không cần chịu đòn hay bị mắng, cũng không cần mỗi ngày đi nhặt cơm thừa ở mấy tiệm ăn, không cần mỗi ngày ngủ trên đất lạnh, co rúc ở góc tường.
Sau đó học giỏi, thi đậu vào một trường đại học tốt, lại tìm một công việc tốt, tuổi thơ của cậu, chỉ muốn thế mà thôi.
Mà sau này đi học, cậu vẫn bị bắt nạt.
Ai cũng biết, Khúc Nghiên là con của gái đứng đường, là một ả điếm bị bệnh, Khúc Nghiên rõ ràng không hề làm gì cả, mà trong mắt người khác, cũng đã ô uế.
Khi đi học, có đứa ngồi sau dùng compa đâm cậu, lúc uống nước, sẽ có đứa bỏ gián vào chai, tan học bị người khóa trong phòng vệ sinh cả đêm không ra được, làm tốt bài tập ngày thứ hai cũng bị người ta xé nát.
Nhiều khi cậu cảm thấy, mình không phải con người.
Là súc sinh sao?
Hẳn là thế, chỉ có súc sinh mới trải qua loại cuộc sống này.
Bùi Nhiên nằm trên đất dơ bẩn, trong căn phòng đầy bụi chống lại căn bệnh, Khúc Nghiên nằm trong lồng ngực ấm áp tràn ngập vị bạc hà nhạt nhẽo, nhớ lại nửa đời trước lạnh lẽo của mình.
Bọn họ đến từ hai thế giới khác nhau, có cuộc sống khác nhau, nhưng đường đi của vận mệnh lại vào thời khắc này mà bắt đầu thay đổi, như là hai đường thẳng song song không gặp nhau, nhưng dẫu cách xa thiên sơn vạn thủy, ở một điểm trong con đường vô tận này, rốt cục lại gặp nhau.
Trong thế giới tràn ngập giết chóc, trong căn phòng riêng dơ bẩn.
Không biết Bùi Nhiên đã nằm bao lâu, trong lúc Chu Thương Minh gõ cửa, Chi Chi đến gõ cửa, Khúc Nghiên cũng hồi tưởng xong kí ức nhiều năm trước của mình, nhiệt độ trên người hắn rốt cục hạ xuống, sặc bụi mà ho khan thức dậy.
Bùi Nhiên mơ mơ màng màng mở mắt ra, đồng tử tối màu chợt lóe một ánh lam, da thịt vẫn mang nhiệt độ như trước, tim vẫn đập như trước, ánh mắt hắn từ từ lấy lại sự tập trung, thấy rõ Khúc Nghiên dựa vào cạnh cửa.
Cậu đang nhìn hắn, mà hắn cũng đang nhìn cậu.
Lặng im, thời gian cũng trôi.
Sau một hồi, Bùi Nhiên chậm rãi đứng dậy, toàn thân mang khí chất sắc bén không thể dấu, chẳng còn vẻ dịu dàng vô hại, hắn cử động vai phải tê cứng, sau đó nhìn thật sâu về phía Khúc Nghiên, một lát sau, mở miệng than thở: “Cậu vừa cứu tôi một mạng.”
Một chữ cuối cùng, âm cuối nghe có vẻ như đang ghẹo người.
Hai tay Khúc Nghiên chắp ở sau lưng, đầu ngón tay như có như không đùa bỡn, nghe vậy đang muốn nói cái gì đó, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện cái bóng, giương mắt, vừa vặn nhìn vào cái cằm góc cạnh rõ ràng của Bùi Nhiên.
Bùi Nhiên nhìn đỉnh đầu của Khúc Nghiên, thấp giọng hỏi: “Tôi nằm bao lâu rồi?”
Khúc Nghiên: “Tám tiếng.”
Bùi Nhiên nở nụ cười: “Lâu nhỉ, bọn họ không nghi ngờ sao?”
Cánh mũi Khúc Nghiên chỉ toàn mùi trên người hắn, thấp giọng nói: “Có nghi ngờ, đạp cửa, gõ cửa.”
Khúc Nghiên thường hay cúi đầu, lộ ra một đoạn cổ gầy yếu trắng nõn, dường như còn có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh nhạt, đầu ngón tay Bùi Nhiên xẹt qua sau gáy Khúc Nghiên, bỗng nhiên cảm giác lòng của mình rục rà rục rịch.
Nửa đời trước, hắn chưa từng gặp qua dạng người như Khúc Nghiên, trong lòng đột nhiên cảm thấy hứng thú.
Những kẻ ăn chơi trác táng đều là kẻ sống mơ màng, các cô thì có đủ loại mặt lại khiến người ta có cảm giác rập khuôn, bây giờ nhớ lại, trong đầu chỉ có những ly rượu và váy đỏ tung bay.
Bùi Nhiên là dạng công tử nhà giàu không nói chân tình, hơi có một chút hứng thú thôi là có thể gióng trống khua chiêng trực tiếp theo đuổi người ta, theo đuổi được thì tốt, không được thì cũng chẳng sao.
Bùi Nhiên nghĩ, Khúc Nghiên nếu là con gái, thật tốt, nhất định hắn sẽ cưa đổ cậu, nhưng đáng tiếc cậu là nam…
Nam…
Nam thì sao…
Hả?
Là nam thì không thể theo đuổi hả?
►[Follow xiaoyangscorner.wordpress.com để cập nhập chương mới nhé ( ´ ∀ `)ノ~ ♡]
Trong nháy mắt đó, cũng không ai biết Bùi Nhiên đang nghĩ cái gì, hắn hơi nhíu mày, sau đó cười vô cùng sáng sủa, cũng không vội mà đi ra ngoài, mà là tay, thay Khúc Nghiên chỉnh lại cổ áo đồng phục.
Bùi Nhiên nhìn trên bờ môi khô khốc của Khúc Nghiên, sau đó liền dánh vào phần má phải đã đóng mày, trong lòng lại sinh ra cảm giác tiếc hận thêm một lần, lại không có gì cảm giác ghét bỏ: “Đất nước sẽ không thờ ơ trước tình cảnh này, chúng ta đi về phía nam đi, nói không chừng sẽ có căn cứ dành cho người sống sót, với lại anh tôi cũng làm trong quân đội, cậu cùng đi tới tôi đi.”
Trước đây, hắn không đi, là bởi vì không có bản lĩnh, không có thể bảo đảm rằng mình không chết ở nửa đường thượng, mà hiện tại…
Bùi Nhiên mở đầu ngón tay thon dài, lòng bàn tay chậm rãi hiện ra một quả cầu xanh lam, kèm theo tiếng dòng điện vang roẹt roẹt, làm căn phòng tối sáng lên mấy phần ——
Là dị năng dạng sấm sét, có tính tấn công mạnh.
Khúc Nghiên thấy thế, đồng tử đen kịt hơi co rụt lại, như là có chút kinh ngạc, Bùi Nhiên thu hồi dị năng của mình, ép Khúc Nghiên vào cánh cửa sau lưng, cười, lên tiếng hỏi cậu: “Nè, thấy sao, đi với tôi chứ?”
Có dị năng, cũng không có nghĩa là có thể giết cương thi, Bùi Nhiên lại không nghĩ nhiều như thế, chỉ cảm thấy mình vô cùng tự tin, nhưng biết đâu hắn chỉ là một con trâu què.
Khúc Nghiên bị hắn bao phủ trong bóng tối, lộ ra dáng vẻ vô cùng gầy yếu, suy nghĩ một lát, ngửa đầu nhìn Bùi Nhiên, nhẹ giọng hỏi: “Vậy anh sẽ bỏ tôi lại sao?”
Bùi Nhiên nghĩ thầm sao tôi lại bỏ cậu chứ, sau này cậu quật khởi thành một cái đùi gà vô địch, lợi hại hơn tôi nhiều, hai chúng ta không biết ai sẽ thắng ai, nhịn không được, hắn ngả ngớn gãi gãi cái cằm gầy của Khúc Nghiên: “Cậu cứu tôi nhiều lần như vậy, sao tôi lại bỏ cậu lại.”
Câu hỏi của Khúc Nghiên vô tình lộ ra sự cố chấp trong xương tủy: “Nếu anh bỏ tôi thì sao?”
Bùi Nhiên nói: “Vậy cậu cứ dùng một đao chém chết tôi.”
Khúc Nghiên rốt cục nở nụ cười, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không giết anh…”
Chết là giải thoát, phải biến anh thành cương thi, vĩnh viễn sống như một cái xác chết di động.
Bùi Nhiên vẫn không phản ứng lại, bản thân hắn đã dính vào cái phiền phức to đùng rồi, là loại không bỏ xuống được, hắn vỗ vỗ bụi trên người, sau đó kéo Khúc Nghiên, đẩy cửa đi ra ngoài.
Nghe thấy tiếng mở cửa, mấy người bên ngoài trong phút chốc đều nhìn họ, ánh mắt tràn đầy sự đánh giá, Chu Thương Minh không biết tại sao, giống như lửa giận đầy người, lạnh lùng liếc nhìn.
Bây giờ Bùi Nhiên có dị năng, nhìn như tiểu nhân đắc càn rỡ, nên chẳng sợ gì gã, bình tĩnh lấy quần áo từ trong balo ra, chuẩn bị đi tắm lại, ai ngờ liếc nhìn qua cũng thấy người Khúc Nghiên bẩn, tay đẩy cậu mạnh một cái: “Cậu tắm trước, thay đồ của tôi đi.”
Đó là một bộ quần áo sạch sẽ, chỉnh tề nằm bên trong túi, là bộ quần áo còn mới mà Khúc Nghiên chưa bao giờ từng đụng vào, ánh mắt cậu trong nháy mắt sâu thẳm, theo bản năng nhìn về phía Bùi Nhiên, hắn chưa kịp hiểu thì đã nghe thấy tiếng đóng cửa rồi.
“…”
Thấy Bùi Nhiên cà lơ phất phơ dựa vào cửa, Chu Thương Minh giống như cuối cùng cũng tìm được cơ hội nói chuyện, vẫn giọng điệu châm chọc khiêu khích: “Hôm nay mày thoải mái nhỉ.”
Hôm qua Bùi Nhiên lúc tìm kiếm vật dụng đã lấy được một bao thuốc lá, sau đó dùng bật lửa châm thuốc, đôi mắt bị khói hun nên nheo lại, khí chất lưu manh làm lãng phí bề ngoài ôn nhu: “Ừ, là rất thoải mái.”
Chu Thương Minh không hề báo trước đạp mạnh vào vách tường loang lổ, quát khàn cả giọng: “Mẹ nó, mày có biết thằng Phùng Đường tối hôm qua trộm xe trốn đi rồi không?! Tên khốn kiếp kia! Lái xe của tao đi!”
Bùi Nhiên nghe vậy dừng lại, lúc này mới phát hiện ra là không nhìn thấy bóng dáng Phùng Đường đâu, hắn lấy điếu thuốc xuống, phủi một cái, thái độ qua loa bình bình: “Ờ, mắc mớ gì đến tôi.”
Chu Thương Minh suýt giận điên lên: “Thằng đó là vệ sĩ của mày! Con mẹ nó mày làm như việc không có chút liên quan gì tới mày hết à?! Thằng khốn đó thừa dịp mọi người ngủ, trộm xe đi rồi!”
Tuy không nên, nhưng mà Bùi Nhiên đúng là thích cười trên sự đau khổ của người khác: “Nói được lắm, nếu anh ta không trộm thì mấy người có đánh thắng nổi anh ta không.”
Tất cả mọi người ở chỗ này gộp lại cũng chẳng chịu nổi một cước của Phùng Đường, buổi tối ăn trộm cũng thường thôi, không có ý nghĩa gì lớn.
Dường như trong phút chốc bị chọc vào chỗ đau, dây thần kinh trên khuôn mặt Chu Thương Minh co giật rất mạnh, ̃gã giận dữ lấy kính mắt xuống: “Không có xe thì con mẹ nó, mày cũng chẳng tới được chỗ tốt!”
Bùi Nhiên vô vị buông tay: “À, không quan trọng lắm, lát nữa tôi đi.”
Nước lạnh lẽo tí tách chảy lên người, tóc cũng bị ướt kéo thành từng tia, Khúc Nghiên nhìn cái gương vỡ nát, không hiểu vì sao, bỗng nhiên lại quan sát gương mặt bên trong kia.
Vết thương má phải đã kết mài, những vết sẹo mờ mờ có hơi gồ lên, chẳng biết lúc nào mới có thể tróc ra, mặt trái thì vô cùng thanh tú, dường như hình thành hai thái cực.
Khúc Nghiên nhìn một lát, bỗng nhiên mất hết cả hứng thu mà thu ánh mắt về, hắn mặc quần áo Bùi Nhiên, hơi có rộng, dừng một lát, cúi đầu ngửi tay áo một cái, mùi giống nhau, mà cảm giác không thơm như mùi trên người Bùi Nhiên.
Chu Thương Minh, Phùng Đường, Tang Viêm, còn có người phụ nữ thờ ơ đó…
Bốn người này, Khúc Nghiên vốn không định để chúng sống tới giờ.
Nhưng bây giờ…
Cậu kéo cửa ra, thấy Bùi Nhiên đang cười trên sự đau khổ của người khác, khác biệt với gã Chu Thương Minh mây đen giăng kín kia, đuôi lông mày hơi nhếch lên, hiếm khi lại có một suy đứng đắn,
Tốt thôi.
“Ra đây.” Tính Bùi Nhiên vốn nóng, mà giờ lại nhẫn nại biết bao nhiêu, thấy Khúc Nghiên đi ra, lần đầu tiên quan sát cậu kĩ một lượt từ trên xuống dưới, sau đó cười nói: “Đẹp lắm, sau này cứ mặc như vậy nhé.”
Lúc này mới đi tắm.