Không Là Bè Bạn Bình Thường

Chương 70




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tối hôm qua Giang Hướng Hoài đăng bài viết lên vòng bạn bè, trên biểu tượng khoảnh khắc của anh xuất hiện dấu ba chấm do số lượt thích và bình luận quá nhiều nên không hiện con số cụ thể.

Anh vừa mở wechat, tin nhắn quá nhiều dẫn tới hộp thư lập tức bị lỗi.

Đột nhiên nhận được tin nhắn quá nhiều cùng lúc, anh không thích ứng kịp, còn tưởng như mình vẫn đang làm việc ở Minh Địch, luôn có vô số tin nhắn và email công việc chưa xử lý xong, anh chỉ có thể xem mình như một bộ máy không ngừng chuyển động.

Ngoại hình Chu Chức Trừng thời trung học không thay đổi so với bây giờ, ai quen biết đều nhận ra người Giang Hướng Hoài đăng chính là cô.

Vòng bạn bè Giang Hướng Hoài dĩ nhiên chỉ có chúc mừng.

“Đây là Chu Chức Trừng sao? Đàn anh Giang, hạnh phúc dài lâu nhé.”

“Quá xứng lứa vừa đôi, khi kết hôn nhớ phát kẹo mừng cho chúng tôi đấy.”

“Đây là bạn gái quen từ thời trung học à? Dễ thương thật, bạn gái anh cũng là luật sư à?”

Người thân thiết với anh không khỏi trêu: “Đây là tìm vợ càng sớm càng tốt nhỉ? Lúc trước chẳng phải nói chỉ là em gái của bạn thân sao?”

“Cho cậu đi quay phim tiết mục ở quê, cậu đi yêu đương à? Hạ par lần trước họp nói rất thất vọng vì cậu, không lo làm việc!”

“Chúc mừng cậu, bao năm trăm phương ngàn kế, rốt cuộc ôm được mỹ nhân về.”

Hạ Minh Ninh nhắn: “Cuối cùng cũng thấy cậu công khai bày tỏ tình cảm, gửi lời hỏi thăm Trừng Trừng giùm tôi nhé.”

Triệu Diên Gia bình luận ngả ngớn: “Trừng Trừng Hoài Hoài, chào anh chị nha ~ em là Gia Gia.”

Giang Hướng Hoài đọc những lời chúc mừng, mặt ẩn ý cười, tựa như cảm nhận được cảm giác hạnh phúc khi thể hiện tình cảm, nhất là thấy mọi người khen Trừng Trừng, lòng anh dâng lên cảm giác tự hào. Anh muốn mọi người nhìn thấy kho báu mà anh giấu bên mình.

Anh bắt chước cách Hạ Minh Ninh thường trả lời, gõ chữ: “Trả lời chung: Cảm ơn mọi người, cô ấy là đàn em của tôi, một nữ luật sư xuất sắc.”

Nghe đậm mùi lạc hậu của người già lướt mạng.

Vòng bạn bè của Giang Hướng Hoài và Chu Chức Trừng có nhiều bạn bè chung, cô like khoảnh khắc của Giang Hướng Hoài, xem như thừa nhận. Có người nhắn tin riêng chúc mừng cô, có bạn cùng lớp bắt đầu tán gẫu trong nhóm, hoặc chúc mừng, hoặc nhiều chuyện.

“Trai tài gái sắc, Trừng Trừng với đàn anh Giang, giờ không biết nên hâm mộ ai.”

“Trừng Trừng giỏi thật, đàn anh Giang mới xuống nông thôn bao lâu mà lại bị cô ấy thu phục.”

“Lại? Trước kia từng thu phục sao? Không phải Mân An nói Chu Chức Trừng tỏ tình bị từ chối sao? Anh Giang không thích cô ấy mà.”

“Trực giác của tôi… trước đây anh Giang thường xuyên đến tìm cô ấy, cùng ăn cơm, xem phim… có gì khác bạn trai không? Hay là mấy người thật sự tin tưởng có tình anh em thân mật dù không cùng huyết thống?”

Khương Lê: “Hứa Mân An nói mà mấy cậu cũng tin. Trước đây cô ta còn biên soạn câu chuyện tình yêu của cô ta với anh Giang đấy, bị anh Giang vả mặt. Thật ra anh Giang yêu thầm Trừng Trừng nhiều năm rồi, nếu không ai sẽ vì đến dự lễ tốt nghiệp của em gái bạn thân mà đặc biệt xin nghỉ ở công ty luật, bay mấy giờ đồng hồ chỉ để chụp chung một tấm ảnh? Anh trai ruột Trừng Trừng còn không làm được thế đâu.”

Hứa Mân An sĩ diện, nhất là trên mạng, khí chất của một người đẹp ngân hàng có trình độ học vấn cao đã thu hút rất nhiều người hâm mộ.

Cô ta ung dung xuất hiện trong nhóm: “Khương Lê, hình như cậu nhớ nhầm, người học Berkeley tôi nói không phải đàn anh Giang mà là bạn trai hiện tại của tôi, anh ấy cũng học Berkeley, sau đó học tại Yale, bây giờ đang làm Quỹ phòng hộ.”

(Chú thích: Các quỹ phòng hộ, quỹ tự bảo hiểm rủi ro hay quỹ đối xung (hedge fund) là các quỹ đầu tư tư nhân được quản lý chủ động. Họ đầu tư vào một phạm vi đa dạng các thị trường, công cụ và chiến lược đầu tư và phụ thuộc vào các quy định hạn chế của đất nước họ. Các quy định của Hoa Kỳ giới hạn tham gia quỹ phòng hộ đến các lớp nhất định của các nhà đầu tư được công nhận.)

“Ồ phải rồi, vẫn phải chúc mừng cho Trừng Trừng, chúc mừng cô ấy cuối cùng theo đuổi được nam thần, cũng may cô ấy kiên trì yêu thầm bao năm.”

Cô ta nói rồi gửi một ảnh chụp cô ta với bạn trai hiện tại, người kia nhìn là người Mỹ gốc Á điển hình, toát ra phong thái dân tài chính tinh anh lọc lõi.

Hứa Mân An lại hỏi: “Trừng Trừng, cậu trở lại Bắc thành à? Anh Giang sẽ sắp xếp cho cậu vào Minh Địch nhỉ? Tôi nhớ trước kia cậu ghét đi cửa sau nhất, nhưng nay đã khác xưa, cậu về quê 5 năm, lãng phí mất 5 năm, không còn theo kịp thị trường tư bản nữa, nếu cậu tự mình nộp hồ sơ lý lịch thì không phải sinh viên mới ra trường, bằng cấp không đủ, lý lịch không cao, HR các công ty lớn không thèm liếc mắt nhìn cậu… May mà cậu còn có cái “đùi vàng”, bạn trai là cộng sự, cho cậu một vị trí thì không thành vấn đề.”

Có người bạn học cũng nói: “Chắc chắn là về Bắc thành rồi, anh Giang sự nghiệp, gia đình đều ở đây, có nhà có xe, có hộ khẩu thành phố, chúng ta dốc sức ở đây không phải vì để an cư lạc nghiệp tại Bắc thành sao?”

“Đúng vậy, nỗ lực cũng vì đời sau có khởi điểm cao hơn chút.”

Đây là bản chất thường tình của con người, dũng cảm mà tiến lên chỗ cao, như Khương Lê vậy, khoác lên mình áo giáp, chém giết giành một vị trí ở thị trường tư bản.

Hoàn cảnh Chu Chức Trừng khá đặc biệt, cô biết mình không vĩ đại như vậy. Ước nguyện ban đầu của cô chỉ cần vì quyến luyến gia đình, muốn ở cạnh ôn mệ, nhưng sau này, cô thích cảm giác làm việc tại huyện thành này, cô giải quyết những vụ án rất nhỏ, trợ giúp những người rất bình thường, lại đạt được sự thỏa mãn vô cùng.

Cô có thể nhớ hầu hết các vụ án cô từng xử lý, những người bình thường sống động, những bà mẹ khóc lóc trong các vụ án hôn nhân gia đình, những người già tuyệt vọng ở nông thôn, những thiếu niên vì thiếu quan tâm, yêu thương của gia đình mà lầm đường lạc lối. Cô thích trò chuyện cùng họ, sẵn lòng lắng nghe câu chuyện của họ, đồng cảm với nỗi đau đớn của họ. Những điều lệ pháp luật lạnh lùng không thể nào giúp đỡ trực tiếp đương sự bị xâm hại quyền lợi, luật sư tố tụng ở huyện thành cũng không thể nào đứng trên cao, xa rời người dân mà xử lý theo pháp luật.

Đối với cô, sự tồn tại của luật sư là để khơi dậy sự dịu dàng của pháp luật.

Nhiều khi Chu Chức Trừng không thích những người tự nhận là tinh hoa pháp luật, họ thường vì tinh thông pháp luật, có được trình độ học vấn vượt trội, logic pháp luật chặt chẽ rồi tự tách rời khỏi người bình thường, đồng thời luôn cho rằng người bình thường sẽ đồng tình với người bị hại, người làm luật nên xuất hiện như những cỗ máy pháp lý máu lạnh vô tình, đưa ra những quan điểm hoàn toàn khác với người bình thường, tự nhận là lý trí nhưng thật ra lại là mất nhân tính. Họ vì giữ tư thái tinh anh, ngạo mạn mà quên mất người họ đối mặt cụ thể là con người, pháp luật là công cụ, nhưng người sử dụng luật thì không.

Chu Chức Trừng cũng biết, nếu cô công khai đánh giá, nhận xét một vụ án xã hội từ góc độ cảm thông, tình người thì người công kích cô đầu tiên sẽ là các người làm luật, họ sẽ tìm ra đủ loại khuyết điểm để công kích.

“Đây là luật hay triết học? Thật xấu hổ thay cho cô ta.”

“Ồ, luật sư ở huyện nhỏ, hiểu hiểu.”

“Pháp luật học hành không đến đầu đến đũa, hoàn toàn không xứng làm luật sư. Nếu luật sư cũng điên rồ, phi lý như người bình thường thì còn cần luật sư làm gì? Đọc nhiều sách luật làm gì? Cô ta là người chỉ biết ra vẻ thảm thương, gây chú ý, luật sư rác rưởi.”

Hồi năm 2, khi kết thúc khóa học đại cương luật Hình sự, cô giáo La viết cho cô một câu trên trang bìa sách giáo khoa: “Hãy làm ánh sáng pháp quyền.”

Bất kể ánh sáng đó lớn bao nhiêu.

Cô tỏa ra ánh sáng bé nhỏ nhưng không bao giờ tắt của mình ở huyện Nam Nhật.

Hứa Mân An còn khoe cuộc sống thượng lưu của mình trong nhóm, đi công tác đều ở khách sạn 5 sao, xử lý tài chính hàng trăm triệu, nhìn thấy cuộc sống của người thượng lưu, mấy năm sau cô ta cũng sẽ đạt được tự do tài chính, vượt qua giai cấp. Cô ta thường xuyên chia sẻ công việc mình đã thực hiện, thu hút vô số người trẻ tuổi xem cô ta như thần tượng.

Chu Chức Trừng mỉm cười đáp: “Tôi không đi Bắc thành làm việc, sau này vẫn làm luật sư ở quê nhà.”

Cả nhóm yên tĩnh trong một giây.

“Cậu ngốc à? Ở lại quê thì có tương lai sao? Thành tích cậu tốt như vậy, không thấy tiếc sao?” Hứa Mân An nhất thời kích động, “Chu Chức Trừng, cậu bị đất quê mài không còn chút chí khí rồi à? Lấy tham vọng trước kia của cậu ra mà đấu tranh!”

Hứa Mân An nhắn liên tục hai tin: “Hay là anh Giang không muốn giúp cậu? Anh ấy là người thế sao? Bằng không cậu để tôi giới thiệu một người cho cậu, tùy tiện cũng có thể giúp cậu ở lại thành phố lớn này đầy vẻ vang.”

“Cậu đang lãng phí nhan sắc, học vấn, năng lực của mình. Cậu mới 27 tuổi, đi ra ngoài mạ vàng quay lại là có thể vào được công ty lớn.”

Khương Lê nhắn một loạt câu hỏi: “Hứa Mân An, cô không sao chứ? Ai bảo cậu bắt đầu nịnh nọt Trừng Trừng của chúng tôi? Trừng Trừng là của tôi.”

Hứa Mân An: “Ai cần? Tôi đang mắng cậu ấy.”

Chu Chức Trừng: “Tuy rằng tôi rất vui khi cô khen nhưng tôi thực sự chỉ muốn làm một luật sư bình thường ở huyện tôi.”

Cô không ngờ Hứa Mân An lại nhắn tin riêng cho cô.

Hai người đã nhiều năm không trò chuyện, Hứa Mân An từng có thời gian chặn cô với Khương Lê trên vòng bạn bè của cô ta. Thời gian đó Hứa Mân An đang trong giai đoạn xuống dốc của cuộc đời, cô ta tự ti, nhạy cảm, thường nghĩ người khác xem thường cô ta.

Hứa Mân An: “Chu Chức Trừng, cậu thật sự muốn ở lại vùng quê tuyến 18 đó cả đời sao? Cậu leo lên được Giang Hướng Hoài, anh ấy có rất nhiều tiền, nếu cậu lo cho ông bà mình thì cứ đem ông bà theo không được sao? Hà tất gì tự mình cảm động, ở lại nơi nhỏ bé đó làm việc.”

Cô nói tiếp: “Nếu cậu không muốn nhờ Giang Hướng Hoài, tôi cũng quen biết một số cộng sự, để xem có thể giới thiệu giúp cậu không.”

Chu Chức Trừng không trả lời cô ta.

Cô và Hứa Mân An không thể nào làm bạn bè, không phải vì đàn ông mà vì giá trị quan hai người luôn không hợp nhau, không chỉ có tiêu chuẩn sống khác nhau mà vì cô ta còn thích dùng tiêu chuẩn của mình coi thường người khác. Nếu nhất quyết dính đến Giang Hướng Hoài thì cũng chỉ có thể nói, Hứa Mân An đem cái gọi là đàn anh Giang như một công cụ có thể đánh bại cô.

Chu Chức Trừng im lặng nhìn về phía “công cụ người” kia.

Giang Hướng Hoài cảm nhận ánh mắt cô, thả đơn kiện trên tay xuống, đối diện ánh mắt cô, đi đến ngồi xổm xuống trước mặt cô: “Sao vậy em?”

Cô nhìn mái tóc đen ngắn bị gió thổi bay loạn của anh, ánh mắt trong veo, dịu dàng nhìn cô.

Lấy sắc dụ người.

Cô thở dài: “Lão hồ ly.”

Giang Hướng Hoài rất phản đối với từ “lão” này, hơi nhíu mày.

Chu Chức Trừng thành thật: “Anh 34 tuổi đúng không.”

Cô đưa lịch sử trò chuyện của cô với Triệu Diên Gia cho anh xem.

Triệu Diên Gia chia sẻ một nghiên cứu của Tạp chí khoa học tự nhiên Hoa Kỳ, trong đó nói con người sẽ già đi trong nháy mắt ở độ tuổi 34 hoặc 60, cậu hả hê: “Sáng nay anh ôm em, em đã thấy nếp nhăn của anh ấy.”

Giang Hướng Hoài im lặng xắn tay áo đi ra ngoài tìm Triệu Diên Gia. Nhưng anh tìm một vòng không thấy cậu ta đâu, bình thường giờ này cậu ta thường đang làm hồ sơ vụ án.

Triệu Diên Gia đang hối hận, vô cùng hối hận, sao cậu lại nhận điện thoại của dì chứ.

Cậu bật loa ngoài, để điện thoại ra xa tai.

“Triệu Diên Gia, cháu bảo Giang Hướng Hoài nghe điện thoại. Nó đăng ảnh cô gái kia lên khoảnh khắc là có ý gì? Nó còn dám không nghe điện thoại của dì, thấy cánh cứng rồi phải không? Nó ở quê bận rộn vậy à? Nó điên rồi nên mới muốn xuống quê, cháu cũng đi theo? Đi tới chỗ nghèo nàn đó!”

Triệu Diên Gia lẩm bẩm: “Không nghèo mà.”

Giọng dì cả bén ngót: “Cháu đi về quê thì có giúp ích gì cho sự nghiệp không? Anh cháu đã bị người phụ nữ đó mê hoặc, còn cháu? Sau này cháu sẽ nói cháu ở cái làng quê đó bao nhiêu ngày rồi làm được gì?”

“Cưỡi heo.” Cậu trả lời.

“Cái gì?”

Cậu nghiêm túc: “Dì cả, sau này chương trình phát sóng thì dì có thể nhìn thấy cảnh cháu với anh cưỡi heo.”

“Rốt cuộc cháu đang nói bậy gì đấy?”

“Không có nói bậy, cưỡi heo rất thoải mái, cũng k1ch thích như cưỡi ngựa vậy. Nhưng có điều cưỡi heo khó giữ thăng bằng. Dì cả, dì biết chiến tích tốt nhất của cháu không, 400 mét.”

Cậu cường điệu: “Cháu cưỡi một con heo nọc điên cuồng chạy được 400 mét, thôn trưởng nói cháu phá kỷ lục tốt nhất của thôn họ trong mấy thập niên qua. Dì, dì có nghe nói đến Ma lợi chi thiên bồ tát* không? Chiến thần đạo giáo, thần thú ngài ấy cưỡi là heo, cháu ở huyện Nam Nhật là chiến thần cưỡi heo thế hệ mới…”

“Mày bị bệnh à?” Dì cả tức giận cúp máy.

Triệu Diên Gia: “…”

Rốt cuộc thì ai có bệnh.

Dùng ma pháp đánh bại ma pháp.



Ma lợi chi thiên Bồ tát