Không Là Bè Bạn Bình Thường

Chương 68




Đêm đó không có gì phát sinh, hai người tắm xong lên giường trùm chăn, bên ngoài mưa gió mịt mù, mưa càng lúc càng nặng hạt, gõ lộp bộp vào cửa sổ.

Bắc thành rất ít mưa, nhưng Nam Nhật mưa nhiều, độ ẩm và nhiệt độ không khí cao, may là không phải loại mưa phùn khiến cô ghét mà là mưa to tầm tã, khi mưa thì khí thế như muốn nuốt chửng cả thành phố, khi ngừng, hơi nước lại như bốc hơi ngay lập tức, chỉ để lại những vũng nước nông trên đất phản chiếu bầu trời.

Chu Chức Trừng thích nhất khi trời mưa to, không làm gì mà chỉ ngồi lặng lẽ lắng nghe tiếng mưa rơi.

Giang Hướng Hoài ôm cô, cọ chóp mũi hơi lạnh của mình lên cổ cô, hỏi: “Vậy anh vượt qua bài kiểm tra bạn trai 17 tuổi chưa?”

Chu Chức Trừng không trả lời, thật ra anh đã vượt qua từ lâu, nếu không sao cô 17 tuổi lại thích anh?

Nụ hôn anh dày đặc, cô quay người, luồn tay vào áo ôm eo anh, áp mặt vào ngực anh. Anh xoay người phủ xuống, muốn kéo áo choàng tắm cô ra, cô chớp mắt: “Anh làm gì vậy? Gấu nhỏ đang nhìn kìa.”

Anh nhìn theo tay cô chỉ, thấy con gấu bông hôm nay vất vả mới gắp được kia được cô đặt trên ghế, nhìn về phía giường hai người. Chú gấu đúng là còn bé, mặt ngây thơ.

Giang Hướng Hoài véo mặt cô, cuối cùng không làm gì, chỉ tựa vào lồ ng ngực mềm mại của cô, nghe tiếng thở nặng nề của cô dưới sức nặng đầu anh.

Cô luồn những ngón tay thon dài vào tóc anh, nhẹ nhàng vuốt v e.

Cô nói: “Tóc anh dài quá.”

“Ừ, từ lúc đến Nam Nhật anh chưa cắt tóc.”

“Muốn đến chỗ Tôn Phúc Địa cắt không?”

“Được.” Anh không phản đối.

Chu Chức Trừng nói xong hơi chột dạ, không biết tay nghề Tôn Phúc Địa thế nào, lỡ cắt xong tóc không ra sao.

Điện thoại di động trên bàn rung lên hai lần, là điện thoại Giang Hướng Hoài. Anh chỉ nhìn lướt qua rồi quay đi, nhưng cô lại hứng thú, mắt đen láy: “Em có thể xem điện thoại không?”

Giang Hướng Hoài hơi do dự, nhưng vẫn giơ tay lấy điện thoại.

Cô phồng má: “Không coi nữa.”

Anh buồn cười, dùng tay chọc vào má cô: “Không được, anh cần em xem, không có gì là không xem được cả, chỉ sợ em xem rồi cảm thấy anh…” Anh ngập ngừng, cân nhắc câu từ, “Bi3n thái.”

Chu Chức Trừng cũng cười: “Bi3n thái đến mức độ nào? Có bằng một chủ công ty luật tố tụng cùng với luật sư ở trong phòng họp “vỗ tay” cả đêm, bị cô lao công đi làm sớm phát hiện, phẫn nộ sa thải cô lao công đó? Hay là bi3n thái hơn một cộng sự của công ty phi tố tụng nào đó, suốt ngày tìm kiếm những lời nói xấu của thực tập sinh trên mạng, tìm không ra ai đã đăng thì giận dữ xé bỏ hết hồ sơ thực tập sinh dưới quyền mình? Hay là nhà tư bản nào đó bắt luật sư làm việc hơn 14 giờ một ngày, không có sinh hoạt cá nhân?”

Giang Hướng Hoài cười, lồ ng ngực rung rung, anh cũng nói một tin đồn: “Có thể bi3n thái giống một cộng sự vì muốn cướp vợ người ta mà viết thư tình bày tỏ mỗi ngày, kết quả bị chồng người ta chụp ảnh, viết đơn tố cáo gửi vào hộp thư nội bộ cả công ty.”

“Vậy là thâm tình sao?”

Anh không trả lời, để cô tự mở khóa màn hình, hình nền là ảnh cô tham gia lễ diễu hành hồi bé, cô hỏi: “Sao anh có? Anh em cho anh hả?”

“Không phải, lúc em cho anh xem thì anh gửi qua điện thoại của anh.”

“Ăn trộm.”

Anh còn trộm rất nhiều ảnh, trong điện thoại anh có một album tên là Bồ tát nhỏ, dù đổi bao nhiêu điện thoại thì những ảnh này cũng sẽ được chuyển sang. Có tấm cô mặc áo choàng lông xù to như con lật đật ngồi trên giường, có ảnh cô ngồi sau xe ba bánh đi giao hàng hồi tiểu học, hồn nhiên nhìn vào máy ảnh, có ảnh cô tốt nghiệp cấp 3, mặc đồ đồng phục áo thủy thủ trắng, chu môi làm dáng…

Rất nhiều ảnh, cô đầy tháng, 100 ngày, một tuổi, tiểu học, cấp 2, cấp 3, cho đến tận đại học, thậm chí còn có ảnh chụp khi cô làm việc ở Khai Luân.

Ngày chụp ảnh tốt nghiệp cấp 3, trường cho học sinh mang theo máy ảnh, máy tính bảng đến chụp ảnh. Đồng phục nữ sinh là đồ thủy thủ biến tấu, quần dài đen, cô với mấy bạn học đang chụp ảnh thì có người gọi: “Trừng Trừng, anh trai cậu đến kìa.”

Cô tưởng Chu Bỉnh Trừng, không có hứng thú, không muốn quay đầu nhìn. Có cô bạn hô lên nho nhỏ, mắt tỏa sáng, má ửng hồng: “Trừng Trừng, anh trai cậu đẹp trai quá, thiếu niên sơ mi trắng. Tuy đồng phục chúng ta là sơ mi trắng nhưng mà tớ chưa từng ai mặc sơ mi trắng đẹp như vậy.”

Chu Chức Trừng cảm thấy tội nghiệp cho ánh mắt của mấy cô bạn mình, Chu Bỉnh Trừng là lão già đã xấu còn ngốc!

Nhưng cô quay lại, rơi vào đôi mắt đen láy của Giang Hướng Hoài. Anh mỉm cười nhẹ nhàng, hơi tựa vào khung cửa lớp, ngay cả ánh nắng cũng thiên vị, tạo một quầng sáng đẹp đẽ trên gương mặt anh. Anh còn nghiêng nghiêng đầu: “Trừng Trừng, em không chào đón anh sao?”

Cô không biết phải diễn tả nhịp tim của mình lúc đó thế nào, tim như nhảy khỏi cổ họng, sự ồn ào náo nhiệt xung quanh không che lấp được nhịp đập tim cô. Cô muốn khóc, muốn bất chấp mọi thứ mà ôm anh, khóc như lũ lụt tràn bờ, cô vốn mau nước mắt.

Không phải anh nói rất bận sao, đây là năm đầu tiên anh làm việc chính thức. Anh là luật sư năm đầu tiên, cần nhiều thời gian để phát triển nghề nghiệp, cô không dám quấy rầy anh, hoàn toàn không ngờ, một ngày tầm thường như vậy với người lớn, anh lại từ Bắc thành đến tận đây.

Cô ôm ipad, điện thoại đi dạo cùng anh trong khuôn viên trường. Trường Nhất trung dựa lưng vào núi, các dãy nhà được xây trên sườn núi, có những bậc thang rất dài, cổng vòm được hoa giấy hồng nở rộ bao phủ. Cô đi bên anh, tình cảm thầm mến anh giấu trong lòng. Hôm nay tình cờ anh cũng mặc sơ mi trắng như đồng phục học sinh. Cô muốn cùng anh đi xuyên qua cổng vòm lãng mạn này, ngồi trò chuyện dưới gốc đa cổ thụ trăm năm, đi dạo trên con dốc dài phía sau thư viện đón hoàng hôn màu đỏ cam, cùng đón những chiếc máy bay giấy từ lầu 3 thả xuống bay trắng trời trong giờ tốt nghiệp.

Anh muốn chụp ảnh cho cô, cầm điện thoại với ipad của cô, ngắm nghía rồi đùa: “Không phải các em không được sử dụng thiết bị điện tử sao, ôn còn mua ipad 2 với iphone 4 cho em?”

“Ba mua, hồi trước em kể với anh đó, ba mẹ ở nước ngoài.” Khi đó cô còn trong độ tuổi dậy thì nhiều hoang mang, thường xuyên cảm thấy ba mẹ dùng tiền để bù đắp cho việc họ không thể làm bạn đồng hành cùng con.

Anh cười, chụp cho cô rất nhiều ảnh nhưng điều cô mong nhất là có người có thể chụp ảnh cho họ, ngay dưới tán hoa giấy sum suê này.

Hai người ngồi ở bậc thang, tư thế anh thoải mái, tự nhiên, cong môi cười, còn cô thì dè dặt, căng thẳng, mắt mở to như một học sinh tiểu học ngoan ngoãn. Càng ngoan hơn là cơn gió đầu hè, gió thổi áo sơ mi của anh bay bay, giống như vật quý báu cô cất giữ cẩn thận, những thiếu niên trong tiểu thuyết, lan chi ngọc thụ, đọng lại trong ký ức thanh xuân mãi không phai mờ.

Hình ảnh dừng ở đó, bức ảnh này cũng nằm trong album điện thoại của Giang Hướng Hoài.

Chu Chức Trừng xem lại ảnh tốt nghiệp đại học của mình, cô nao nao, vì cô chưa từng thấy ảnh này.

“Anh chụp à?” Cô hỏi, vì khi đó hai người đã chia tay.

“Ừ.” Giang Hướng Hoài nói, “Em tốt nghiệp sao anh lại không đến được chứ.”

Nhưng anh không đến gần, chỉ đi theo cô từ xa xa. Nhìn cô làm lễ tốt nghiệp, lên sân khấu làm nghi thức nhấc tua mũ, chụp ảnh tập thể. Anh chỉ thấy tiếc nuối, khi cô tốt nghiệp trung học, hai người đã chụp ảnh ở bậc thang, đã hứa là khi cô tốt nghiệp đại học lại chụp ảnh nhưng không thể thực hiện được.

Mắt Chu Chức Trừng cay cay, tiếp tục kéo về sau. Tiếp theo là những bức ảnh của cô khi về huyện Nam Nhật, một số ảnh đời thường, chụp từ rất xa, không rõ nét, chụp liên tục từ đông đến hè, mùa nào cũng có, kéo dài nhiều năm. Có ảnh cô đang làm việc, ảnh cô sau khi vượt qua kỳ thi khảo sát pháp lý, ảnh cô selfie đăng trên wechat, ảnh bằng chứng nhận luật sư của cô, ảnh chụp màn hình cô xuất hiện trên chương trình pháp luật của huyện Nam Nhật…

Cô im lặng một lúc: “Anh bi3n thái à? Theo em nhiều năm như vậy.”

Anh nói rõ: “Không phải, anh cũng phải làm việc, chỉ có khi nghỉ phép mới đến thăm em.”

Cô mím môi, nếu lên tiếng nữa giọng sẽ run lên.

Cô lại mở wechat của anh, cố định đầu tiên là cô, bên dưới ngoài công việc thì có Hạ Minh Ninh và bố anh. Anh nói với Hạ Minh Ninh anh muốn từ chức, rời khỏi Minh Địch. Anh không trả lời tin nhắn của bố anh, bố anh hỏi khi nào anh về Bắc thành, nói mẹ anh đã rất tức giận.

Giang Hướng Hoài nói: “Anh sẽ nói rõ ràng với bố mẹ.”

Chu Chức Trừng ngước mắt nhìn anh: “Giờ bà ấy còn đánh anh không?”

Giang Hướng Hoài cười nhạt: “Đánh, bà ấy còn đánh cả Triệu Diên Gia.”

Lòng cô nặng trĩu, anh thấy cô không lên tiếng, mắt cong cong: “Sao? Bây giờ thấy anh bi3n thái, bắt đầu hối hận à?”

Cô kìm nước mắt xuống: “Sao anh còn không biết xấu hổ nói người ta viết thư tình cho đối tác là bi3n thái, anh mới là bi3n thái cuồng theo dõi, còn không viết thơ tình hay tỏ tình.”

Anh hôn lên trán cô, nhìn đôi mắt đen ẩm ướt của cô, tim căng đầy. Anh nghiêm túc, trịnh trọng, giọng mang ý cười: “Tất nhiên là anh thích em, tất nhiên cũng yêu em… Nhưng mà thơ tình, anh cũng rất muốn nói, em muốn cái gì anh đều viết cho em, tiếc là anh không có tài năng đó.”

Cô nghe rõ lời anh nói.

Ánh mắt cô thẳng thắn, chớp mắt, muốn anh nói rõ ràng: “Yêu đến mức nào?”

Nói thế nào đây? Giang Hướng Hoài chợt cảm thấy ngôn ngữ con người thật cằn cỗi, anh không nghĩ ra nên hình dung tình yêu như thế nào.

“Liệu có đột ngột mất kiên nhẫn mà bảo em đừng làm phiền anh không?”

Hô hấp Giang Hướng Hoài hơi khựng lại, anh biết đây là gút mắc trong lòng cô, cho dù có nghiêm túc xin lỗi cũng không thể bù đắp được tổn thương đã gây ra. Anh trầm giọng: “Đương nhiên là không.”

“Vậy em tha thứ cho anh.” Chu Chức Trừng như thế này anh vô cùng quen thuộc, chân thành, thẳng thắn, cũng có thể nói lời tàn nhẫn một cách đáng yêu: “Nếu có lần sau, em sẽ…”

“Sẽ sao?”

“Băm ‘em trai’ của anh.”

Em trai này dĩ nhiên không phải là Triệu Diên Gia.

Giang Hướng Hoài bật cười, anh không có khả năng làm thơ tình, chỉ có thể chỉnh bức ảnh gốc cùng dòng chữ “Người tôi yêu” đăng lên vòng bạn bè. Hình đính kèm là bức ảnh chung của hai người trên cầu thang trường Nhất trung kia, anh không chặn ai, tức là bố anh cũng sẽ nhìn thấy.

Có tiếng gõ cửa.

Giang Hướng Hoài nhíu mày, đại khái đoán được là ai, không muốn đi mở cửa nhưng ngại làm ồn nên anh đắp chăn lại cho Trừng Trừng, xuống giường mở của.

Có thể gõ cửa ồn ào như vậy chỉ có duy nhất mình Triệu Diên Gia.

Triệu Diên Gia cũng đang mặc áo choàng tắm của khách sạn, gãi đầu: “Anh, anh làm gì mà lâu vậy không mở cửa?” Cậu nói, muốn chen vào thì thấy Giang Hướng Hoài chỉ mở hé một khe cửa nhỏ, ý rõ ràng là không muốn cho cậu vào.

Giang Hướng Hoài khẽ cau mày: “Em có chuyện gì sao?”

Triệu Diên Gia tò mò: “Anh không tiện sao? Bên trong có người à?”

Phòng của anh bình thường cậu đều tùy tiện ra vào.

Giang Hướng Hoài không muốn nhiều lời, mặt hiện ý mất kiên nhẫn: “Không có gì thì quay về ngủ, mai gặp.”

“Bên trong có ai không thể gặp người sao?” Triệu Diên Gia tự cho mình vốn đơn thuần, không nghĩ đến chuyện phụ nữ kia, nhưng thấy anh trai môi ẩm ướt, áo choàng hơi mở rộng, dáng vẻ che che giấu giấu, cậu đảo mắt xung quanh, thoáng thấy quần áo phụ nữ trên ghế sofa gần cửa.

Cậu bỗng hiểu ra, máu nóng dâng lên, lại tình cờ dẫm phải tờ quảng cáo “vui vẻ” dưới chân, khách sạn tệ hại này ngày nào cũng nhét những tờ card bẩn thỉu này cho khách. Cậu khom lưng nhặt lên, giận đỏ mặt, giận thay luật sư Chu.

“Anh, sao anh có thể làm ra chuyện như vậy?”

Giang Hướng Hoài “?”

“Bên trong là phụ nữ đúng không?”

Giang Hướng Hoài im lặng.

Cơn giận Triệu Diên Gia càng tăng, lắc đầu: “Sao anh lại có thể làm chuyện có lỗi với luật sư Chu như vậy? Nhìn cái miệng đỏ chót của anh đi, thật không ngờ anh lại là loại người này! Mua dâm là độc dược lớn nhất đối với đàn ông! Em phải báo cảnh sát, đại nghĩa diệt thân, cho anh vô đồn cảnh sát mà vui vẻ 7 ngày!”

Giang Hướng Hoài nhìn tấm card nhỏ trên tay cậu có in hình phụ nữ ăn mặc hở hang, trên viết: “Hẹn hò hoa hồng, hẹn hò người đẹp.”

Anh lại càng im lặng

Triệu Diên Gia nhân lúc anh không chú ý, đẩy cửa, chui qua nách anh vào phòng.

“Triệu Diên Gia.” Giang Hướng Hoài túm chặt Triệu Diên Gia.

Nhưng Triệu Diên Gia đã thấy được người phụ nữ trong phòng, cậu nhanh chóng quay người, mặt đỏ bừng, luống cuống tay chân đi ra: “Trời ơi, mắt em, sao mắt em không còn thấy gì hết. Tạm biệt anh, chúc hai người một đêm vui vẻ.”