Ba người sóng vai đi tới, Hà Kim Tự hỏi Chu Chức Trừng: “Em ăn cơm chưa? Mệ Thái mấy ngày nay đỡ đau đầu không, còn uống thuốc lần trước anh kê chứ? Nếu vẫn còn khó chịu thì nói mệ đến bệnh viện, hoặc chờ mấy hôm nữa anh có thời gian sẽ đến khám cho mệ.”
“Gần đây đêm mệ hơi khó ngủ, lại dậy sớm.”
“Lớn tuổi rồi thì sẽ vậy, mệ có đến chỗ chú anh châm cứu không?”
“Mấy nay tiệm bận rộn, mệ lại tiếc không muốn đóng cửa nên chưa đi.”
“Hôm trước anh gặp mệ trên đường.” Giọng Hà Kim Tự mang ý cười, “Mệ đi xin xăm về.” Anh nói, sờ túi để bút, lấy một lá bùa bình an bằng giấy vàng, viết chữ xuất nhập bình an.
Anh cảm động khó tả, mỉm cười nói: “Mệ đưa cho anh, nói bà xem tin tức thấy có bác sĩ bị bệnh nhân với người nhà hại, bà cho anh lá bùa bình an, phù hộ công việc thuận lợi, khỏe mạnh. Bà còn đưa anh thêm một tấm để mang về cho ba anh.”
Anh còn nói đùa: “Nhưng mà mệ lo nhiều rồi, bệnh nhân của anh là bệnh về xuất huyết não, tương đối ôn hòa.”
Trên người Chu Chức Trừng có nhiều loại bùa như vậy, loại nào cũng có, vẽ tay, đóng dấu, chạm khắc, vỏ cứng, giấy mềm. Năm đó cô mới đến Bắc thành bị chảy máu mũi, nói với mệ, mệ lập tức vỗ đùi bảo cô tìm trong vali túi tro hương Thiên cung, treo đầu giường, chuyên trị chưa quen thổ nhưỡng.
Giang Hướng Hoài yên lặng nghe, mím môi không nói gì nhưng suy nghĩ trong đầu không ngừng nghỉ. Lần đầu tiên anh nhớ Triệu Diên Gia ồn ào phiền phức, nếu có Triệu Diên Gia ở đây xem hai người có thể thân mật trò chuyện như thể không ai xung quanh thế này không.
Mệ không cho anh bùa bình an.
Trong lòng mệ hẳn vẫn hài lòng Hà Kim Tự hơn. Hà Kim Tự ở huyện, bác sĩ cứu người, nổi tiếng hơn luật sư đổi trắng thay đen, nhà anh lại còn là gia đình bác sĩ, chú cũng là bác sĩ y học cổ truyền, chưa kể gia đình còn có Hà Khai Luân, Hà Nghiên Minh là luật sư, cũng có thể xem là gia đình luật sư.
Hà Kim Tự mời: “Trừng Trừng, bây giờ em có rảnh không? Có muốn ăn lại cơm căn tin bệnh viện anh không?”
“Được ạ.” Chu Chức Trừng đồng ý, công bằng mà nói thì căn tin bệnh viện huyện Nam Nhật khá ngon, món ăn phong phú, vì chú ý khẩu vị bệnh nhân nên khá thanh đạm.
Giang Hướng Hoài nắm bắt được chữ “lại”, đừng trách anh nhạy cảm, đó chính là ý tứ sâu xa của bác sĩ Hà.
Bác sĩ Hà dường như giờ mới nhớ ra Giang Hướng Hoài, nhìn sang: “Luật sư Giang, căn tin chúng tôi khá đơn sơ, điều kiện trung bình, chắc anh không chê chứ?”
Giang Hướng Hoài cười, chưa lên tiếng.
Chu Chức Trừng cảm thấy anh chắc sẽ không quen, nói với anh: “Anh với họ về trước đi.”
Trong ấn tượng của cô, anh là người rất kén chọn, trước kia đồ ăn căn tin trường luật ngon vậy mà anh đến thăm cô cũng không đi đến căn tin ăn, còn kén cá chọn canh. Xem như nhờ phúc của anh mà bốn năm đại học, cô đã được ăn mấy lần nhà hàng Michelin mà sinh viên ăn không nổi.
Nhưng hai người có lần cũng bị hố hàng. Có một nhà hàng tự xưng ẩm thực Trung Hoa đương đại, phong cách “Trung Quốc mới” đã thay đổi bàn ăn tròn truyền thống, hai người ngồi cạnh nhau, một đầu bếp được gắn sao Michelin nấu ăn trước mặt họ, nói là nấu ăn theo đơn đặt hàng riêng, món ăn đặc biệt với một đống quy tắc, không được tự gọi món ăn, đầu bếp sẽ nấu theo tâm trạng, nói văn vẻ thì là điêu khắc thực phẩm bằng sự khéo léo.
Chu Chức Trừng vừa ăn vừa tức, không hiểu sao lại tiêu tiền như rác để ăn mà lại bị mắng. Văn chương của cô không đủ để đánh giá mỹ thực, khiến đầu bếp kia cứ dùng lỗ mũi nhìn cô. Giang Hướng Hoài muốn giúp cô, cô không muốn mình bị xấu hổ nên liên tục véo bắp tay anh, khiến anh chỉ có thể khô khan phun ra hai chữ “rất ngon”, vẻ mặt đầu bếp kiểu “đàn khảy tai trâu.”
Giang Hướng Hoài lúc này sắc mặt vẫn bình thản, nói: “Anh không về, anh đói.” Anh cười nhìn Hà Kim Tự, “Không chê, tôi rất thích căn tin tập thể.”
Dĩ nhiên là lời trái lương tâm.
Nhất là khi anh một lần nữa nhìn thấy đống khay inox, chén đũa chất đống trong căn tin, trên mặt bàn inox có nhiều vết xước, anh còn nhìn thấy những mảnh vụn còn sót lại trong mâm thức ăn. Anh không thể không nhớ lại một lần ăn phải sợi dây thép trong bùi nhùi rửa bát khi ăn ở căn tin, mơ hồ còn ngửi thấy mùi nước rửa chén.
Chu Chức Trừng gọi món thịt thăn chua ngọt, ức vịt sốt tương, khoai tây xào với canh cà chua trứng. Giang Hướng Hoài gọi theo cô. Hà Kim Tự nhìn rồi cũng gọi theo.
Ba phần giống nhau.
Chu Chức Trừng bỗng ý thức được mình thật thần kỳ, ngồi ăn chung với hai người yêu cũ.
Hà Kim Tự hỏi: “Hôm nay em đến bệnh viện làm việc hay thăm ai?”
“Một cậu bé lúc trước ở trong Trung tâm cải tạo vị thành niên, vợ cậu ta sinh con gái, anh còn nhớ cậu ấy không? Cậu ấy bị buộc tội đầu độc với đánh bạc.”
Hà Kim Tự có ấn tượng: “Cậu bé đầu độc bò hàng xóm à?”
“Đúng rồi.”
Chu Chức Trừng tiếp nhận vụ án này mấy năm trước, lúc đó Hà Kim Tự còn chưa hẹn hò với cô, nhưng khi nghe vụ án, anh thắc mắc tại sao chỉ đầu độc con bò mà lại phạm tội đầu độc, cứ nghĩ bồi thường là xong.
Chu Chức Trừng giải thích: “Cậu ấy bỏ thuốc trừ sâu vào thùng nước đặt trên bờ ruộng, gần đó có ruộng rau của người khác, ban đầu bị buộc tội cố ý giết người chưa thành vì cậu ấy từng cãi nhau với hàng xóm… Nếu bị kết án thì hình phạt sẽ tương đối nặng. Ý kiến bào chữa của em là cậu ấy không cố ý giết người, thật ra bình thường không ai lại uống nước trong thùng trấu, cũng không tạo thành hậu quả nghiêm trọng, chỉ có con bò bị chết. Trẻ vị thành niên nhận tội, chấp nhận hình phạt nên được hưởng khoan hồng.”
“Tội đánh bạc là vì cậu ta làm việc trong sòng bài à? Quán cờ thay đổi người quản lý, hình như cũng không trái pháp luật?” Hà Kim Tự hỏi vấn đề này, anh thực sự thắc mắc, đánh bạc thế nào mới là bất hợp pháp?
Nếu Giang Hướng Hoài biết thì sẽ trực tiếp trả lời Hà Kim Tự, đáng tiếc anh chỉ am hiểu thành lập công ty, xây dựng cơ cấu tổ chức và cải cách, cổ phần… Anh biết rất ít về án hình sự dân sự, các luật quy định liên quan đến cờ bạc liên quan nhiều đến các điều khoản Luật, văn bản hướng dẫn thi hành của Tư pháp, Viện kiểm sát tối cao cùng cảnh sát, người không làm loại tố tụng này thật sự không nắm rõ.
“Một phòng chơi cờ, đánh bài không có tiền thì vẫn hoạt động bình thường, không bị liên quan đến tội cờ bạc. Tôn Phúc Địa trực tiếp thu lợi nhuận, ăn hoa hồng, tập hợp người đến đánh bạc.”
“Vậy ngày lễ Tết, họ hàng trong nhà chơi bài, chơi mạt chược bằng tiền sẽ bị bắt sao?”
“Không có, họ hàng thân thích thì được nhận định là không có mục đích vì lợi nhuận.” Chu Chức Trừng nói thêm, “Nếu không phải người thân thì tùy theo số tiền nhiều ít, số tiền nhỏ thì nói chung cũng không sao.”
Hà Kim Tự nhìn cô, hơi rung động, không phải không có tiếc nuối.
Chu Chức Trừng là người bạn đời hoàn mỹ trong lý tưởng của anh, trưởng thành trong một gia đình hạnh phúc, gia cảnh khá giả, tính cách tươi sáng phóng khoáng, học hành tử tế, công việc đàng hoàng, bất kể khi nào gặp cô đều có cảm giác cô có nguồn năng lượng vô tận, ấm áp, nhiệt tình, ngoại hình xinh đẹp của cô lại là ưu điểm ít được nhắc đến nhất.
Sau khi xem mắt, hai người hẹn hò, anh có thể cảm nhận được so với tình cảm ngày càng sâu nặng của anh thì tình cảm của cô không hề thay đổi. Anh đề nghị chia tay không phải vì giận dỗi. Anh đã từng chứng kiến cô làm nũng với ôn mệ, dáng vẻ cô dỗ dành ông bà, ngay cả khi ở chợ đông đúc người, cô vẫn ôm tay mệ Thái, không hề ngượng ngùng nói: “Mệ cứ yên tâm, con yêu mệ nhất trên đời, sau đó mới tới ôn.”
Vì vậy anh trở nên tham lam, anh cho rằng thời gian tách ra ngắn ngủi có thể cho hai người một cơ hội phát triển tình yêu, không còn đặt họ vào thị trường hôn nhân lạnh lùng máy móc. Anh muốn cô có thể thực sự thích anh, cũng muốn có được tình yêu của cô, một người đàn ông được cô yêu thật lòng hẳn là rất hạnh phúc.
Tiếc thay không phải anh.
Ba người ăn xong, Hà Kim Tự định quay về làm việc thì tình cờ gặp một ông cụ đến tái khám, bà cụ đỡ ông, trùng hợp là đôi vợ chồng này cũng từng đến nhờ Chu Chức Trừng tư vấn việc ly hôn.
Ông cụ chống gậy, cười móm mém: “Bác sĩ Hà, luật sư Chu, bạn gái đến thăm bạn trai à?”
Bà cụ cũng vui vẻ: “Tình cảm tốt quá, còn đến ăn cơm cùng với bác sĩ Hà nữa, chỉ tách ra một lát cũng lưu luyến phải không? Sắp cưới chưa? Luật sư Chu, bác sĩ Hà, tôi với ông bạn già nhà tôi phải cảm ơn hai cháu.”
Tay trái bà nắm tay Chu Chức Trừng, tay phải nắm tay Hà Kim Tự, định kéo tay hai người nắm lấy nhau.
Giang Hướng Hoài cảm thấy cổ họng như bị nắm bông ướt chặn lại, ngực nhức nhối như bị kiến cắn, chua chua tức tức.
Anh thở dài, thừa nhận mình càng sống càng thụt lùi. Cơn ghen dâng trào.
Anh lại an ủi bản thân, việc này không liên quan đến lịch thiệp hay tuổi tác, Triệu Diên Gia có nói, Shakespeare nói ghen tuông là chất dẫn xuất tình yêu. Anh không biết Shakespeare có nói không, nhưng bây giờ cơn ghen làm xấu mặt luật sư Giang.
Anh nắm tay Chu Chức Trừng, “lợn chết không sợ nước sôi”, cười nói: “Chúng cháu mới là bạn trai bạn gái.”
“Ớ?” Bà cụ há hốc miệng.
Hà Kim Tự cũng cười, thở hắt ra.
Có lẽ là duyên phận còn mỏng.
Hà Kim Tự cũng hài hước, bình tĩnh đặt tay lên tay Giang Hướng Hoài, ba người cầm tay nhau, mặt anh không đổi sắc: “Đúng vậy, tụi cháu là bạn trai bạn gái.”
“Trời đất ơi!” Ông cụ không nhìn nổi quan hệ nam nữ bừa bãi, muốn giơ gậy lên đánh.