Không Là Bè Bạn Bình Thường

Chương 50




Điều hòa trong quán cháo đã bật ở 16 độ nhưng vẫn có cảm giác ẩm ướt, ngột ngạt.

Khương Lê đứng ở gần nơi đầu gió cho thổi một lúc, Chu Chức Trừng nhắc: “Cẩn thận lát nữa bị cảm lạnh.”

Khương Lê nhăn mũi, chờ thịt bò hầm nóng hổi được bê ra mới hài lòng ngồi xuống ghế bắt đầu ăn.

Chu Chức Trừng không đói nhưng cũng gọi một phần cháo, cô lơ đãng khuấy, nhìn Khương Lê.

Khương Lê ngước lên: “Thấy mắt tao có nếp nhăn hay phát hiện quầng thâm mắt tao quá nặng?”

Chu Chức Trừng lắc đầu: “Mày chưa ăn sinh nhật, bây giờ mày mới 27, chúng ta còn rất trẻ, quầng thâm mắt thì đúng là thâm thật nhưng là do mày nghỉ ngơi không tốt.” Cô dừng lại, “Đêm nay nghỉ ngơi cho tốt đi.”

“Luật sư không phải ở văn phòng mới làm việc được, tối tao còn rất nhiều việc cần phải làm.” Khương Lê làu bàu, “Người ta hay nói luật sư là nghề tự do, sao không nói rõ là địa điểm làm việc tự do chứ? Trên tàu điện ngầm, xe lửa, trong khu du lịch chỗ nào cũng có thể làm việc.”

Trang phục Khương Lê rất đơn giản, phong cách điển hình, áo sơ mi màu xanh khói, quần âu trắng, giày cao gót xanh lam, cô nói: “Lát nữa đi chợ đêm với tao mua ít quần áo, về vội quá không kịp mang theo gì cả.”

Chu Chức Trừng nói đùa: “Ngày mai Diệp Bạch mà nhìn thấy mày chắc sẽ thất vọng.”

Khương Lê nhướng mày.

“Cô bé cảm thấy mày làm việc ở văn phòng bên ngoài thì sẽ là người đẹp thành thị, mặc Akris, đi giày RV, tay xách Valextra, trang điểm cẩn thận, móng tay cắt tỉa đẹp đẽ.” Chu Chức Trừng đưa khăn giấy cho Khương Lê lau mồ hôi.

Khương Lê nói: “Tao mặc Zara, chân mang giày mua Taobao, mua cái túi Coach còn đau lòng cả nửa ngày. Nếu cô ấy nhìn thấy trạng thái công việc hàng ngày của tụi tao, cộng sự thâm niên thì mặc áo Polo, luật sư trẻ tuổi mặc áo thun quần jean thì có phải sẽ vỡ mộng không? Ở đâu thì cũng làm công, lại thường làm việc trong nhà máy, giả vờ sang trọng làm gì. Quá lắm là bay đến khách sạn xa hoa nào đó làm việc, đêm khuya phát định vị lên vòng bạn bè, ở trên lầu cao chụp cảnh đô thị phồn hoa tịch liêu giữa đêm khuya, đợi ngày hôm sau đăng lên thỏa mãn chút lòng hư vinh của mình. Người làm công cho tư bản còn có cảm giác vinh dự, thật can đảm!”

Chu Chức Trừng buồn cười: “Sao tao lại có cảm giác quen vậy?”

“Hứa Mân An truyền cảm hứng.” Khương Lê nói thêm, “Nhưng mà người ta đầu quân cho ngân hàng thì có cảm giác ưu việt hơn chúng ta cũng là chuyện thường, tiền kiếm được nhiều hơn chúng ta mà. Hôm trước tao thấy cô ta đăng lên vòng bạn bè mới mua Porsche.”

“Cô ta rất giỏi, rất cố gắng.” Chu Chức Trừng thật lòng ngưỡng mộ một cô gái trẻ từ tỉnh khác đến Bắc thành đơn thương độc mã chiến đấu mấy năm, từng bước tiếp cận mục tiêu đã định.

“Đúng vậy, chỉ không ưa nổi việc cô ta thích chà đạp những cô gái khác thôi.” Khương Lê gọi ông chủ cho hai chai coca lạnh, “Bắc thành giờ đã chuyển lạnh nhưng trong nhà vẫn còn nóng.”

“Mày ăn nóng, lát nữa chúng ta ra bờ biển hóng gió nhé.”

Trước cửa hàng có chú lái xe ôm nhưng không hiểu sao chỉ có một người, vì vậy hai người biết luật phạm luật, cắn răng tống ba, ban đầu còn xấu hổ cúi gục đầu sợ gặp người quen hoặc cảnh sát giao thông, nói nhỏ giục chú lái xe: “Lái nhanh lên ạ, cẩn thận có cảnh sát giao thông.”

Chú lái xe ôm cũng sợ: “Lát nữa còn cách biển một đoạn thì thả hai cô xuống nhé, hai người tự đi bộ qua.”

“Dạ được dạ được.”

Nhìn thấy ánh đèn và bóng người xa xa trên bãi biển, Khương Lê hô lên: “Dừng dừng, dừng ở đây đi ạ.”

Cô nhảy xuống xe, chạy ra biển, cởi giày cao gót, đi chân trần bước lên cát mềm, nghe tiếng sóng vỗ hòa lẫn tiếng ồn ào của đám đông cô mới có cảm giác chân thực. Gió biển mằn mặn ẩm ướt thổi tung tóc cô, những sợi tóc bay lượn trước mắt.

Cô quay đầu lại gọi: “Trừng Trừng, nhanh lên.”

Chu Chức Trừng đi qua, cũng cởi giày ra.

Khương Lê nhìn thấy có chiếc xe đẩy bán pháo hoa, có người bán bia lạnh, đồ ăn vặt, cô đi mua, ngồi xếp bằng trên cát, ngửa cổ uống hớp bia to, quyết định: “Tối nay tao không làm việc, mặc kệ công việc, ngày mai rồi tính. Tao muốn uống rượu, tao muốn say, tao muốn say rồi nổi điên!”

Cô mắng Khưu Hạ trước: “Khưu Hạ, đồ rác rưởi, giống y mẹ tao. Hắn ta là tên mamaboy, không ngờ còn làm mamaboy đến cả mẹ tao, có chuyện gì xấu thì lập tức mách mẹ tao. Mẹ tao cũng vậy, một gã đàn ông hàng second-hand mà bà còn vội vàng muốn tao chộp lấy.”

Giọng cô nhỏ lại: “Hàn Cảnh về lại Bắc thành.”

Chu Chức Trừng cũng chậm rãi nhấp hớp bia: “Hắn thường trú Bắc thành sao?”

“Ừ, hôm đó anh trai mày đến tìm tao đã gặp anh ta. Hàn Cảnh nói hắn với vợ cũ kết hôn vì nhiều nguyên nhân liên quan lợi ích, giờ ly hôn thì về tìm tao, hiện giờ hắn là khách hàng của một dự án tao quản lý.” Khương Lê nhíu mày, “Nếu sếp biết là tao chết chắc, có quan hệ thân mật với khách hàng là điều cấm kỵ.”

“Vậy cũng không làm được gì, là bạn trai cũ chứ không phải giờ có quan hệ thân mật.”

Khương Lê quen biết Hàn Cảnh trong thời gian thực tập năm 4. Thời gian đó cô không liên lạc với Chu Bỉnh Trừng vì mẹ cô đến nhà họ Chu để “đẩy mạnh tiêu thụ” cô. Hai người rất lâu không liên lạc với nhau, Hàn Cảnh xuất hiện đúng lúc. Cô vừa thi đỗ kỳ thi sát hạch pháp luật, tốt nghiệp cao học, vừa bước chân vào môi trường làm việc, anh ta là người đàn ông có thể giúp cô trưởng thành nhanh chóng trong khoảng thời gian ngắn, anh ta có thể giúp đỡ cô trong công việc, đồng thời anh ta là người có giáo dục, có bằng cấp, độc thân, còn sẵn lòng bỏ nhiều công sức theo đuổi cô.

Dĩ nhiên việc trợ giúp này không phải anh ta trực tiếp cho cô thành VIP, cô cũng không cần loại trợ giúp đó. Nhưng anh ta với tư cách người có chuyên môn, từng trải, lắng nghe những vấn đề khó khăn của cô, cho cô lời khuyên đúng lúc, khi cô bận rộn, anh muốn hỗ trợ thì sẽ không trực tiếp xem tài liệu của công ty luật của cô mà hỏi cô những số liệu pháp luật cần thiết, anh sẽ hỗ trợ những việc cơ bản, không có tính bảo mật.

Khương Lê từng đánh giá đùa rằng anh là “Nô lệ lao động.”

“Có bạn gái luật sư còn phải tự học luật.” Hàn Cảnh kiêu ngạo mỉm cười nhìn cô, chậm rãi nói thêm, “À, còn phải là một nô lệ ATM.”

Nếu không phải Hàn Cảnh đột nhiên chuyển sang thành phố khác, nhưng thực tế là nghe theo sắp đặt của gia đình, kết hôn với người khác thì Khương Lê từng nghĩ đến việc ở bên cạnh anh ta như thế đến hết đời.

Nhưng trên đời này, hôn nhân vượt giai cấp là điều không thể, hoàng tử chỉ cưới công chúa.

“Anh trai tao có nói gì với mày không?” Chu Chức Trừng chống gối, nghiêng đầu tựa mặt lên đầu gối.

Khương Lê: “Nhắc tới là tao nổi điên. Tao không thèm để ý tới anh ấy, ban nãy trong khách sạn tao mở trang trại Alipay ra thì thấy con gà con trong trang trại tao bị anh ấy đánh, bắt về trang trại anh ấy làm công. Tên đàn ông tiểu nhân này.”

Cô lại hỏi: “Chuyện mày với Giang Hướng Hoài anh trai mày biết chưa?”

“Nói với ổng làm gì, đó là chuyện của tao, chỉ cần nói với ôn mệ, ba mẹ tao là được.”

“Cũng phải, nhưng mà chắc chắn anh ấy sẽ giận, cảm thấy anh em lẫn em gái đều phản bội mình.”

Chu Chức Trừng không để ý: “Già vậy rồi, cũng nên thấy sự tàn khốc xã hội.”

Khương Lê thả chai bia xuống, vươn vai: “Mẹ tao chưa biết tao về, hôm nay cảm ơn mày đã khuyên bà ấy về nhà. Chuyện ngày mai để mai tính.”

Hai người quyết định uống hết số bia còn lại.

Khương Lê còn nhảy nhót trên cát, hét to mấy tiếng với biển. Cô tự cho mình là nữ chính trong phim thần tượng, lúc đốt pháo hoa, tia lửa bùng lên, cô mơ hồ nhớ đến người thiếu niên tóc đen, mắt đen bên bờ biển năm xưa và người đàn ông cách đây không lâu vẫn còn vòng tay ôm cô, nằm trên giường khách sạn, ngắm trăng ngoài cửa sổ.

Hai người liên lạc lại sau mấy năm, anh luôn tổ chức sinh nhật cô, hỏi thì nói là đúng lúc được nghỉ ca. Những chiếc túi anh tặng phủ bụi trong tủ quần áo đơn sơ của cô, bánh kem anh mua vừa ngọt vừa ngấy, nhưng chỉ có anh nghiêm túc bảo cô ước nguyện, lại vừa lưu manh vừa thân mật nằm tựa ngực cô, nói là muốn nghe ước nguyện của cô để giúp cô thực hiện ước nguyện.

Lúc này không biết xe ôm trên bãi biển đi đâu hết, chỉ còn người chủ quán cho thuê xe đạp du lịch còn ở đó.

Chu Chức Trừng tỉnh hơn Khương Lê một chút, cô đỡ Khương Lê hỏi: “Sao hôm nay không thấy xe ôm nhỉ?”

Chủ quán cắn hạt dưa: “Cảnh sát giao thông đang truy bắt nên chạy hết rồi.”

“Ồ.” Đầu óc Chu Chức Trừng cũng lơ mơ, cô nghĩ ngợi, không có xe máy thì đi xe đạp. Cô nói chủ quán thuê xe một ngày, chọn chiếc xe đạp đôi màu vàng.

Khương Lê hào phóng đập tờ 100 tệ lên bàn, nói với chủ quán: “Không cần thối.”

Chủ quán buồn cười: “Còn chưa đủ tiền thuê, chưa có tiền đặt cọc, thôi, may là tôi biết cô ấy là luật sư Chu, ngày mai trả xe thì nhớ trả thêm tiền.”

Ông cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng không biết là lạ ở đâu, đến khi thấy hai người vừa đạp xe nói cười vui vẻ vừa xiêu xiêu vẹo vẹo biến mất trong tầm nhìn của ông, ông mới lóe lên ý nghĩ, thôi tiêu đời, say rượu không được lái xe đạp!

Bên kia, Chu Chức Trừng đạp xe đến ngã tư, thấy đèn đỏ định dừng lại thì đã bị một cảnh sát giao thông chặn lại, cô nheo mắt nhìn, thấy người đi tới thì nhiệt tình chào hỏi: “Cảnh sát Vương.”

Mặt mày cô như trăng non, má đỏ bừng, còn cảm thấy trùng hợp vì gặp được người quen, vụ say rượu lái xe đầu tiên tiên cô bào chữa đó đã làm cảnh sát Vương rất tức giận.

Cảnh sát Vương nhìn cô, chưa đến gần đã ngửi thấy mùi rượu trên người hai người, còn chân trần đạp xe, không biết giày chạy đi đâu. Anh cười lạnh, hừ một tiếng, câu đầu tiên giống như năm đó: “À, cái con mọt sách học đến chết.”

Sau đó híp mắt: “Cô uống rượu à?”

“Uống rồi!” Khương Lê ôm eo Chu Chức Trừng, từ sau thò đầu ra, ngốc nghếch, thành thật, “Nhưng chúng tôi không lái xe, biết luật tuân thủ luật!”

“Say không?” Cảnh sát Vuơng lạnh lùng.

“Không.” Khương Lê cười, “Tôi ngàn ly không say.”

Cảnh sát Vương nhìn vẻ ngốc nghếch này, chỉ nói: “Ai cũng nói vậy, được rồi, theo chúng tôi về đội, đừng đi xe đạp nữa.”

Khương Lê nghe vậy thì òa khóc: “Không muốn, tôi muốn đi xe đạp của tôi…”

Nhà họ Chu, Chu Bỉnh Trừng đang chọc con gà con trong Alipay thì nhận điện thoại của cảnh sát giao thông: “Alo? Có phải bạn trai Khương Lê không?”

Chu Bỉnh Trừng lập tức bật dậy: “Phải phải phải, có chuyện gì không?”

“Bạn gái anh say rượu, anh đến đồn cảnh sát giao thông một chuyến.”

“Em gái tôi đâu?”

Cảnh sát Vương không hiểu: “Em gái anh cái gì, ở đây còn một người khác là luật sư Chu, nhưng cô ấy gọi điện thoại cho người đàn ông khác…” Anh chợt nhận ra, “Cậu có phải là Chu Bỉnh Trừng không? Cậu về Nam Nhật bao giờ đấy? Cô ấy không ghi chú rõ nên ban nãy không nhận ra giọng anh.”