Triệu Diên Gia có trách nhiệm nặng nề, sau giờ làm cậu ngồi ở băng ghế trước tiệm tạp hóa mai Mai, tán gẫu với ôn mệ, còn không biết lấy của bà cụ nào mà cầm một cây quạt phe phẩy đuổi muỗi, mắt lén lút nhìn chằm chằm lối ra sân bên kia của nhà họ Chu.
Chân trời rực màu đỏ cam nắng chiều, đèn đường và ánh đèn của hàng ngàn ngôi nhà từ từ bật sáng, tiếng muỗi vo ve xen lẫn tiếng chạy nhảy nô đùa của bọn trẻ, không ít mấy bà cụ vừa gội đầu xong đang hong tóc trong gió, có mấy ông cụ mang theo radio, trong đó vọng ra tiếng ê a của vở Phủ Tiên.
Đây là một buổi chiều bình thường của một ngày cuối hè đầu thu ở huyện Nam Nhật.
Mấy bà cụ nhìn thấy Triệu Diên Gia đẹp trai, muốn giới thiệu cháu gái mình cho cậu nhưng lại thấy không đáng tin cậy.
“Bắc thành xa quá, con gái gả xa không tốt, quay về một chuyến chẳng dễ dàng gì!”
“Anh họ cháu đâu? Sao không ra ngồi chơi? Có phải cậu ấy không thích Trừng Trừng chúng tôi không?”
Một bà khác trêu: “Muốn làm con rể chúng ta thì phải khiêng Bồ Tát, biết đốt pháo, biết quỳ lạy.” Nói rồi bà nhét một quả táo cho Triệu Diên Gia, “Đây là quả Bồ Tát đã ăn qua, ăn có phúc.”
Triệu Diên Gia nhận lấy, cắn một miếng, giơ ngón cái lên: “Ngọt quá mệ!”
Thái Mai từ sau quầy đi ra: “Hôm qua bái lạy, tôi bảo nó đốt pháo mà nó sợ quá chừng.”
“Mệ ơi, mệ nói quá lên không à!” Triệu Diên Gia thích nghi nơi này nhanh hơn cậu tưởng, ngay cả giọng cũng không rõ ràng chuẩn xác phổ thông như xưa, “Con còn chưa tỉnh ngủ, mệ kêu con đốt pháo, con bị viên pháo đại của người bên cạnh làm giật mình.”
“Cho nên con chưa châm lửa đã bịt tai vừa chạy vừa la!” Thái Mai cười cậu.
“Luật sư Chu đâu rồi mệ?” hôm nay Triệu Diên Gia ngồi đây là có mục đích, cậu thế anh họ trông chừng Chu Chức Trừng đi hẹn hò.
“Đang trang điểm.” Thái Mai nói.
Tiêu rồi, Triệu Diên Gia lo lắng.
Môt bà cụ khác lại hỏi: “Thái Mai, Trừng Trừng yêu cậu luật sư Giang người Bắc thành kia thật à? Gả xa vậy rồi hai ông bà sau này làm sao? Trừng Trừng từ Bắc thành về đây làm việc không phải vì muốn bầu bạn với hai ông bà sao?”
Thái Mai thích Giang Hướng Hoài nhưng không thích anh với Trừng Trừng yêu nhau, phủ nhận ngay: “Đừng nói bậy, Trừng Trừng chúng tôi không gả xa vậy, hai đứa nó quen biết nhau bao năm rồi, muốn thành thì đã thành từ sớm, từ hồi còn ở Bắc thành kia. Đêm nay Trừng Trừng hẹn hò với bác sĩ Hà, hai đứa nó có duyên phận.”
Bà nghĩ tới đó thì cao hứng: “Con gái nên lấy chồng địa phương, hiểu tận gốc rễ, còn có nhà mẹ đẻ chống lưng, bây giờ sức khỏe tôi còn tốt, còn có thể giúp Trừng Trừng trông con, để nó làm việc cho tốt.”
“Vậy cũng phải, tôi cũng nghĩ vậy, không mong cầu gả cho người giàu sang quyền quý gì, chỉ cần gả cho người đối xử tốt với con cháu mình, giống Lâm Đào đó, lấy trúng đứa lòng lang dạ sói.”
“Sau chuyện con bé tôi mới biết không đăng ký kết hôn khủng khiếp thế nào. Hàng xóm láng giềng ai mà không biết tụi nó cưới nhau, kết quả Lâm Đào lại biến thành người thứ ba!”
Triệu Diên Gia vừa nghe vừa thắp một ngọn nến trong lòng giùm anh họ mình.
Hộ khẩu Bắc thành, cộng sự Minh Địch, gia thế giàu có, thu nhập hàng năm chục triệu, bằng cấp cao, ở huyện thành xa xôi này lại không có ưu thế, người ta phải tìm người địa phương.
Chu Quốc Hoa mua ít củi của người tiều phu trong làng, mới vừa dọn vào sân xong, thấy Giang Hướng Hoài cũng đến nhà, ông vẫy tay với anh: “Chụp cho ôn một tấm, phải chụp giống như đống củi này do ôn chặt nhé.”
Giang Hướng Hoài bước tới nhận di động của ôn Chu, nhìn thấy Chu Chức Trừng từ trên lầu xuống, cô mặc quần short jean, áo trễ vai lộ vùng da trắng nõn nhưng không quá hở hang, điều hiếm thấy nhất là cô trang điểm.
Chu Quốc Hoa vỗ vai Giang Hướng Hoài, cười nói: “Ôn thấy có hy vọng, bác sĩ Hà là mặt hàng được tranh giành. Trước đây cậu ấy với Trừng Trừng có qua lại một thời gian, sau không hiểu sao lại chia tay. Nhưng mà nhìn tình hình này thì con có thể lên làm bếp phó của đám cưới Trừng Trừng.”
Mặt Giang Hướng Hoài khó diễn tả, ngực nghẹn lại, cười gượng gạo.
Ôn à, con không muốn làm bếp phó.
Chu Chức Trừng cũng thấy Giang Hướng Hoài, cô leo lên xe máy điện, đội mũ bảo hiểm, còn lịch sự gật đầu chào anh rồi mới nói: “Ôn mệ ơi, con đi nha.”
Chu Quốc Hoa dặn dò: “Lái xe cẩn thận đấy.”
Thái Mai huých vai bà cụ ngồi bên cạnh khoe: “Thấy Trừng Trừng chúng ta lên đồ là không có gì để nói chưa.”
Ánh mắt Triệu Diên Gia cũng nhìn chằm chằm theo hướng Chu Chức Trừng rời đi, mắt hiện vẻ si mê.
“Xe máy điện của luật sư Chu,” Triệu Diên Gia ngẩn ngơ, “Nó sáng lên, khởi động còn có chuông. Anh, em cũng muốn một chiếc.”
*
Bác sĩ Hà tên đầy đủ là Hà Kim Tự, là anh họ Hà Nghiên Minh, cũng là bác sĩ mà Chu Chức Trừng quen biết khi xử lý vụ lái xe gây nguy hiểm. Anh là bác sĩ khoa nội thần kinh bệnh viện huyện Nam Nhật.
Sau này, sư phụ Hà Khai Luân và mệ sắp xếp mai mối cho cô, người cô gặp lại là bác sĩ Hà.
Hai người đều tốt nghiệp trường Nhất trung, có nhiều điểm chung, lại đều là dân Nam Nhật, hai bên gia đình đơn giản, nghề nghiệp bác sĩ và luật sư lại càng thích hợp, vì thế hơn nửa năm trước, Hà Kim Tự hỏi cô có muốn thử không, đúng là cô cũng động lòng, hai người hẹn hò trong hai tháng ngắn ngủi.
Sau đó chia tay vì Hà Kim Tự hỏi cô: “Có phải em không hề thích anh?”
Cô không biết nên trả lời thế nào, chắc chắn là cô có thích, nhưng mà thích bao nhiêu thì cô không xác định được.
Hà Kim Tự thở dài, ôm cô nói: “Trừng Trừng, anh hẹn hò em với mục đích kết hôn. Anh hy vọng chúng ta đều thích nhau, nhưng anh không muốn ép buộc em, chúng ta quay về làm bạn bè, lại tìm hiểu thêm một thời gian.”
Cô đồng ý.
Sau khi chia tay, Hà Kim Tự không đi xem mắt nữa. Hai nguời không thường liên lạc, thỉnh thoảng like bài trên vòng bạn bè, thỉnh thoảng chia sẻ ít chuyện công việc, thỉnh thoảng như hôm nay, hẹn nhau ra ngoài.
Hai người gọi mỗi người một nồi lẩu nhỏ, Hạ Kim Tự rót cho cô cốc coca, nói: “Hôm nay anh đi đến Trung tâm cải tạo thiếu niên để khám sức khỏe định kỳ, mấy cậu nhóc đều nói nhớ em, hỏi khi nào chị Chu đến.”
Chu Chức Trừng cười: “Mấy ngày tới em sẽ đến, đúng lúc có chương trình phải qua đó ghi hình.” Định kỳ cô sẽ đến Trung tâm cải tạo thiếu niên để giảng luật, bọn trẻ trong đó có quan hệ khá tốt với cô, chúng cũng chỉ là thiếu niên lầm đường lạc lối đáng thương, không phải mắc tội ác tày trời gì.
Cô trò chuyện với Hà Kim Tự rất thoải mái, có lẽ vì là bác sĩ nên anh nói chuyện rất nhẹ nhàng, cha mẹ anh đều là giáo viên có tiếng ở trường Nhất trung, hai người rất bận nên từ nhỏ anh đã hình thành thói quen tự chăm sóc bản thân, biết nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa.
Cô nghĩ đến Giang Hướng Hoài, người cũng có cha mẹ bận rộn nhưng anh lại không biết nấu ăn, làm việc nhà, bếp núc luôn lạnh tanh, thậm chí tủ lạnh cũng trống rỗng. Nếu không phải cần nghỉ ngơi có lẽ anh cũng không về nhà, một lòng tập trung cho công việc.
Sau khi hai người ở bên nhau, nhà bếp anh có không khí hơn.
Cô không biết nấu ăn, khi mới bắt đầu vào làm thực tập sinh thì liều mạng làm việc, thường xuyên không ăn đúng giờ nên bị anh mắng: “Em chỉ là thực tập sinh, đây là em không xem trọng sức khỏe của mình, em làm việc cả ngày như vậy người ta còn cười em là nô lệ da đen rẻ tiền, ai không biết còn tưởng anh bóc lột em.”
“Kiếm tiền mà.” Cô thấy anh sắp xếp lại tủ lạnh, rửa rau, thái rau, lấy nồi ra, cô không nhịn được ôm lấy anh từ phía sau, áp mặt vào lưng anh, “Em muốn ở lại Minh Địch, kiếm thật nhiều tiền.”
“Kiếm nhiều tiền vậy để làm gì?” Anh đặt đồ trong tay xuống, quay lại ôm cô, cơ thể hai người dán sát nhau thân mật.
“Để ở lại Bắc thành nè, mua nhà nè, đưa ôn mệ qua đây nè, em muốn ở bên anh mãi mãi.” Mắt cô đen láy, không ngượng ngùng cũng không sợ hãi, tình yêu của cô nồng nhiệt đến mức khiến người ta gần như không tiếp nhận được.
Cô hôn anh, cắn môi anh, hơi thở giao nhau, môi lưỡi hòa quyện.
“Em biết anh có nhiều tiền nhưng em không cần tiền anh cho…”
Cô thật sự ngây thơ, đơn phương tình nguyện, chưa từng nghĩ tới ngay cả câu yêu cô anh chưa từng nói, thậm chí một câu chính thức ở bên nhau cũng không có.