Không Là Bè Bạn Bình Thường

Chương 13




Ngày hôm nay đối với Giang Hướng Hoài là một ngày tồi tệ.

Anh ở bên cạnh thùng rác nôn mửa rất lâu, nôn đến mức chỉ còn nước đắng. Nếu không xuống thôn thì anh sẽ không có nhiều cơ hội nhìn thấy những loài động vật mỏ nhọn, vì vậy anh không ngờ phản ứng của mình lại mãnh liệt đến vậy. Lần trước đã cách đây rất nhiều năm, có khách hàng tặng cho anh con bồ câu nhà nuôi.

Thím Trương cũng cảm thấy áy náy, biết mình có lòng tốt mà lại thành ra chuyện xấu. Bà tưởng anh sợ gà sống nên cố ý giết gà đi để xoa dịu sự sợ hãi trong lòng anh. Người ta nói đầu gà bổ nên bà hầm rất lâu, muốn để cho mấy luật sư bồi dưỡng.

“Xin lỗi, luật sư Giang, thím không biết người thành phố lại sợ cái này, đàn ông đàn ang mà nôn ra tới vậy. Thím xin lỗi cháu.” Thím Trương xoa tay trên tạp dề, luống cuống tay chân.

Giang Hướng Hoài uống ngụm nước, phất phất tay, lại nghe thím Trương lẩm bẩm thật nhỏ: “Đàn ông trong thành phố chắc đều hơi yếu đuối vậy nhỉ, trong thôn có đàn ông nào không giết gà đâu, sao còn có loại bệnh nhà giàu kỳ lạ vậy? Đàn ông vậy đẹp tới đâu cũng không xài được.”

Anh lại im lặng.

Triệu Diên Gia vô tâm, cậu ta nếm thử canh gà thấy mùi vị không tệ nên uống “tòm tọp”, nghe vậy còn tranh thủ giẫm anh họ mình một phát: “Thím Trương, cháu cũng là người thành phố nhưng cháu không sợ gà.”

Thím Trương hài lòng nhìn cậu, ánh mắt như đang nhìn lợn trong nhà ăn, cười nói: “Ngon đúng không? Vậy cháu uống thêm đi.”

Bà nhìn Lục Hợp bên cạnh, Lục Hợp không đụng đến món canh gà kia, “Cậu em, cậu cũng sợ gà hả? Ai chà, nhát gan vậy sao làm luật sư được?”

Lục Hợp á khẩu không trả lời, anh ta không sợ, anh ta ghét.

Trưởng thôn uống ít rượu, tán gẫu với mọi người: “Luật sư trong thành phố là làm gì? Lo kiện tụng ly hôn cho nhà giàu? Trời ơi, lần trước tôi xem tin tức, có luật sư biện hộ cho tội phạm giết người, nói nó vô tội, loại lòng dạ hiểm độc đó tiền vậy mà cũng kiếm.”

“Đúng đó, bọn họ nói chỉ cần đưa đủ tiền thì luật sư có thể nói người chết thành người sống.” Vợ trưởng thôn bê bún ra tới, bà cố ý nấu riêng cho Giang Hướng Hoài vì biết anh mới nôn xong, không thể ăn những món trên bàn, “Luật sư Giang, ăn cái này đi, chúng tôi mỗi lần khó chịu thì ăn cái này, ấm dạ dày mà cũng khai vị.”

Thím Trương bẻ một con nghêu ra ăn, nói: “Luật sư giống như cái cây thọc cứt, trên TV những minh tinh vốn đã loạn rồi, có luật sư càng loạn hơn, đụng chút là ly hôn, haizz…” Thím khoa trương run run người, “Tôi thấy mấy người nổi tiếng đó ăn mặc hở hang, mấy cô gái trẻ từ thành phố về ăn mặc còn hở hơn thế.”

Chu Chức Trừng cười nghe họ nói chuyện, biết họ không có ác ý, chỉ là không hiểu ý nghĩa nghề nghiệp của luật sư, hơn nữa loại luật sư mà họ nói thật sự là luôn có tồn tại trong ngành, chưa kể đa phần bị phim ảnh “bôi nhọ”, quả thực sẽ làm người ngoài hiểu lầm luật sư là dùng mồm mép để đổi trắng thay đen, kiếm tiền bẩn.

Trưởng thôn cũng thở dài, nhưng ông nghĩ tới, bàn này là luật sư nên sao lại nói xấu luật sư được, vội vàng: “Nhưng mà luật sư cũng có người tốt người xấu, luật sư Chu của chúng ta rất chính nghĩa đấy thôi.”

Chu Chức Trừng thích từ “chính nghĩa” này, dù sao làm luật sư ở huyện Nam Nhật này quả thực có thể dựa vào “chính nghĩa”.

Nhưng Lục Hợp lại không thích. Anh ta nâng mí mắt, khóe môi trễ xuống: “Luật sư thì cần tinh thần chính nghĩa gì? Đó phải là thẩm phán, kiểm sát viên, cảnh sát; luật sư là một nghề nghiệp bình thường, chúng tôi cần sự chuyên nghiệp và đạo đức nghề nghiệp, tận tâm bảo vệ quyền lợi hợp pháp của đương sự.”

Thím Trương nghe anh ta nói, nắm được trọng tâm, vặn lại: “Cậu nói là pháp luật cho phép luật sư lòng dạ hiểm độc phải không?”

Diệp Bạch phì cười, cô không tin Lục Hợp, một kẻ ra vẻ có thể làm cho thím Trương và mọi người hiểu rõ ý nghĩa nghề luật sư.

Lông mày Lục Hợp giật giật, mí mắt run run: “Dĩ nhiên không phải. Mọi người cho rằng luật sư lòng dạ hiểm độc, nói thay người xấu. Thật ra luật sư bảo vệ pháp luật từ một góc độ khác. Chúng ta không có con mắt của thượng đế, không biết nghi phạm có phải thật sự phạm tội hay không, chúng ta cũng không biết chân tướng sự việc, có thể nhìn thấy chỉ là những chứng cứ cảnh sát tìm được. Cảnh sát dùng những chứng cứ này để suy ra sự thật, luật sư và công tố viên cùng nhau làm việc để chứng minh tính xác thực và logic của những chứng cứ này. Nếu luật sư phát hiện có vấn đề thì không thể lấy đó để xác định nghi phạm là người có tội.”

Giọng anh ta bình tĩnh, từng lời rõ ràng, nghiêm túc như đang báo cáo: “Khi một nghi phạm đứng trước tòa, tất cả mọi người, ngoại trừ luật sư đều đứng ở phía đối lập với anh ta. Nếu ngay cả luật sư còn không tận tâm tận lực để bào chữa cho anh ta thì không có ai có thể bảo vệ nhân quyền của anh ta. Trên đời này không thể chỉ có một lời một phía, luật sư và công tố viên đều đưa những bằng chứng tìm thấy ra trước tòa, để thẩm phán quyết định. Nỗ lực của mỗi bên đều là vì đến gần hơn với sự thật. Nếu người kia thật sự là kẻ phạm tội, vậy ý nghĩa tồn tại của luật sư chính là để anh ta bị pháp luật trừng phạt theo quy định, chứ không phải tùy tiện tăng thêm hình phạt…”

Ngôi làng nhỏ ven biển ban đêm yên tĩnh, gió mùa hè lành lạnh, có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ vào bờ đá, chong chóng điện gió vẫn quay ù ù nơi sườn núi phía xa, đèn đường trong thôn đang được thắp sáng lên từng cái một.

Lục Hợp nghiêm túc nhìn mọi người, chậm rãi trần thuật lý giải của anh ta về luật sư bào chữa, biện hộ cho hành vi bào chữa mà công chúng không hiểu được.

Trong sân mọi người đều im lặng, trong lúc này không ai lên tiếng, yên tĩnh quá mức.

Triệu Diên Gia và Diệp Bạch nhìn nhau, nhún vai.

Diệp Bạch nhìn Lục Hợp, mím môi, người này đáng ghét thì đáng ghét thật, nhưng anh ta yêu cái nghề luật sư sâu nặng, còn có lý tưởng nghề nghiệp.

Mấy người trong thôn cũng nhìn nhau.

Chu Chức Trừng lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh trước: “Ừm, Lục Hợp…”

Lục Hợp mím môi thành một đường thẳng, mắt đen kiên định. Anh ta quay sang nhìn Chu Chức Trừng, giọng cứng rắn: “Luật sư Chu, cô ngăn thì tôi vẫn nói như vậy. Nếu chúng ta đến tuyên truyền phổ biến pháp luật không lý nào chỉ là giải quyết vấn đề pháp luật cho người khác mà không giải thích ý nghĩa nghề nghiệp luật sư, không giải thích sự hiểu lầm của mọi người về luật sư, không để luật sư xứng danh bị hiểu lầm.”

Giang Hướng Hoài nôn mửa cả buổi giờ mới khôi phục tinh thần, anh hiểu ý Chu Chức Trừng, bất đắc dĩ cúi đầu, cong môi cười nhẹ.

Chu Chức Trừng cũng bất lực, cô không phải muốn ngăn cản Lục Hợp mà vì…

“Bà xã, bà hiểu không?” Bên kia trưởng thôn nói nhỏ, xấu hổ túm mớ tóc thưa thớt trên đỉnh đầu, thì thào hỏi vợ.

Vợ trưởng thôn huých khuỷu tay vào ông: “Ông nói nhỏ thôi, đừng hỏi tôi…” Bà cười ngượng nghịu, “Sao tôi nghe hiểu được chứ, ông còn tốt nghiệp cấp 2, tôi mới học có 5 năm tiểu học!”

“Tôi không hiểu câu nào hết…” Trưởng thôn ho khan.

“Học nhiều quá nên nói chuyện lòng vòng.” Thím Trương căng thẳng lau tay lên người, toát mồ hôi lạnh, “Nói văn vở gì đó, sao không nói rõ ràng ra? Luật sư Chu bình thường nói chuyện rất dễ hiểu, chúng tôi không có học hành nên nghe không hiểu mấy thứ đó.”

Tính thím Trương nóng nảy, dứt khoát nói trắng ra: “Cậu em, chúng tôi nếu hiểu pháp luật thì còn cần luật sư làm gì? Nghe không hiểu.”

Lục Hợp giật mình, ánh mắt đờ ra.

“Tôi chỉ nuôi gà vịt, trồng sơn trà đủ loại.” Thím Trương nói đến những thứ bà am hiểu, lại vui vẻ: “Gà của tôi mập phải không, ngon phải không? Tôi không có cho ăn cám công nghiệp đâu, tôi ăn gì gà ăn nấy, khỏe mạnh!”

Bà gắp cái đùi gà to cho Triệu Diên Gia, trìu mến: “Ăn đi ăn đi, ăn nhiều chút.”

Lục Hợp mím môi, trầm lặng hồi lâu, nhiệt huyết của anh ta bị dội gáo nước lạnh đột ngột. Anh ta héo rũ, anh ta nói một lúc mà không ai hiểu được!

Màn hình di động đặt trên bàn của anh ta sáng lên, tin nhắn mới. Thím Trương liếc qua thấy được màn hình khóa của anh ta.

Thím a lên: “Đây là bạn gái cậu à? Đẹp quá. Nhưng mà hình này cậu để coi một mình thôi được rồi, sao còn để lên điện thoại vậy? Con gái mặc đồ lót ra ngoài à?”

Mí mắt Lục Hợp giật giật, chán ngấy kiểu phong kiến cổ lỗ sĩ chỉ chỉ trỏ trỏ này: “Đây là bikini.”

Nơi quê mùa chết tiệt!

Diệp Bạch sợ Lục Hợp tức đến chết ngay tại chỗ, vội vàng ôm lấy thím Trương: “Thím, đó là thời trang, con gái có quyền tự do ăn mặc, thể hiện bản thân.”

Thím Trương cau mày, tuổi này bà khó chấp nhận nổi.

Chu Chức Trừng cười đón lấy câu chuyện: “Thím, lần sau cháu cũng mua cho thím một bộ bikini, chúng ta ra biển chụp ảnh, bao đẹp ạ.”

Thím Trương xấu hổ không còn thời gian tán gẫu nữa, mặt đỏ bừng, vờ như muốn đánh Chu Chức Trừng: “Ui trời, thím cả đống tuổi, nói bậy bạ gì đó, thím không dám mặc đâu…”

Chu Chức Trừng cười né đi.

Giang Hướng Hoài lặng lẽ nhìn Chu Chức Trừng cười đùa với mọi người, khóe môi nhếch lên, ánh đèn đường mờ ảo bao phủ nhẹ nhàng lên gương mặt anh càng hiện vẻ dịu dàng.

Triệu Diên Gia thò lại gần, miệng uống canh gà bóng mỡ.

Giang Hướng Hoài cau mày, tắt nụ cười, lạnh lùng kháng cự: “Có mùi gà tránh xa anh ra.”

Triệu Diên Gia vẫn mặt dày cười hì hì: “Anh, tuy rằng anh đến huyện Nam Nhật chịu khổ không ít nhưng hình như tâm tình tốt hơn nhiều, người thư thái hẳn.”

Mí mắt Giang Hướng Hoài không động.

“Đúng là, đàn ông già đều cần vun đắp tình cảm.”

Giang Hướng Hoài: “…”

“Tuổi này của anh nên lo lắng rồi. Mẹ em nói, đàn ông qua 30 không tốt lắm, chưa kể trước đây anh liều mạng làm việc, chắc hẳn còn tệ hơn. Không có phụ nữ thích ông già bình thường.”

Triệu Diên Gia cười ha ha xong, nghiêm túc lại nói: “Anh, làm sai thì phải nghiêm túc xin lỗi. Luật sư Chu tốt tính, không có nghĩa chị ấy không so đo.”

Thật ra cậu biết chút ít chuyện năm đó của hai người, quả thực là anh cậu làm sai.

Đôi mắt đen của Giang Hướng Hoài nặng trĩu, anh quay đi, tóc mái trên trán rơi xuống vài sợi che khuất một phần gương mặt, khiến anh có vẻ cô đơn.

Triệu Diên Gia đang nghĩ có phải mình nói hơi nặng lời không thì đã nghe giọng anh họ nhàn nhạt: “Cô ấy nói với em tính cô ấy tốt? Em chưa bị cô ấy đánh, cô ấy chỉ ức hiếp người nhà, luôn nhẹ nhàng với người ngoài.”

Triệu Diên Gia cảm thấy vừa quá đáng vừa buồn cười: “Anh, thật không ngờ anh là loại người này, không chiếm được còn bôi nhọ luật sư Chu!”