"Tớ có chuyện muốn nói"
Tôi là người đầu tiên lên tiếng phá vỡ cục diện. Vương Nguyên Minh hiểu ý liền buông lỏng vòng tay, kéo dãn khoảng cách của cậu ấy và tôi.
Khi tôi quay lại, phát hiện cậu ấy vẫn nguyên võ phục trên người, ánh sáng chiều mờ mờ ở góc cầu thang tô đậm đường nét nửa khuôn mặt của cậu ấy. Không phải nói về con người này, dù ở trong tình huống nào thì cũng luôn đẹp trai như vậy.
Tầm mắt tôi sau đó chú ý đến mảng lớn bầm tím nổi bần bật trên tay phải của Vương Nguyên Minh, nó chính là vết thương do thi đấu lúc nãy. Trong vô thức tôi đã chạm tay lên vết bầm tím ấy "Có đau lắm không?"
Vương Nguyên Minh không nhanh không chậm thu tay lại "Tôi không sao"
Tay tôi lập tức liền lơ lững giữa không trung, khó xử thu về. Tôi thôi không nhìn cậu ấy nữa, ánh mắt dời sự tập trung vào mũi bàn chân chẳng biết là khẩy khẩy gì trên nền đá hoa cương bên dưới "Tớ và cậu, đang có vấn đề gì đúng không?"
Rất lâu sau tôi mới nghe được câu trả lời "Không có"
"Vậy tớ thắc mắc một chuyện. Có phải trước khi cậu bị thương, cậu đã trông thấy tớ?" khi nói lời này tôi không rụt rè nữa mà ngẩng đầu nhìn thẳng vào Vương Nguyên Minh.
Cậu ấy cũng không lãng tránh, tiếp nhận ánh mắt của tôi hỏi lại "Việc đó quan trọng sao?"
"Bởi vì..."
"Bởi vì điều gì?"
Bởi vì nó biểu thị cho cậu có quan tâm đến tôi, trong cậu tôi chiếm một phần vị trí nào đó.
Lời này tôi chỉ dám nghĩ mà không dám nói. Nói ra e rằng lại ôm thương đau về mình. Không tính những chuyện khác, chỉ riêng hành động lúc nãy thôi đã chứng tỏ cậu ấy đang cho tôi một khoảng cách. Có thể Vương Nguyên Minh bắt đầu suy nghĩ lại mối quan hệ của tôi và cậu ấy rồi chăng?
"Cái áo khoác này, từ đâu cậu có?" thấy tôi cứ mãi im lặng, Vương Nguyên Minh không truy vấn nữa mà đặt cho tôi một câu hỏi khác.
Tôi nhìn đến chiếc áo khoác mình mặc trên người có hơi bất đắc dĩ nói "À, là do tớ đang mặc đồng phục trường của mình, Hải Lâm đưa nó cho tớ để tránh bị mọi người chú ý. Khi nãy cậu xuất hiện bất ngờ quá nên tớ quên đưa lại cho cậu ấy rồi"
"Ra là do tôi nên cậu không trả được áo. Cậu đúng là tốt bụng thật, hết giúp người này đến giúp người khác, giờ lại dễ dàng rộng lòng tha thứ cho người đã từng khiến mình thương tích đến nhập viện. Cậu có biết rằng cậu ta là người không thể dây vào? Hay là bất cứ người con trai nào cậu cũng có thể mở rộng lòng mình?"
Tuy tôi chưa hoàn toàn hiểu hết ý trong từng lời Vương Nguyên Minh nói nhưng tôi có thể khẳng định cậu ấy đang chế nhạo tôi. Đây là viễn cảnh gặp nhau tôi đã chờ đợi đó sao? Sau hai tuần không liên lạc, bằng thái độ thờ ơ và lời nói châm chọc, cậu ấy đã thành công chọc tức tôi rồi đấy.
"Để gặp được cậu, tớ đã không có cách nào khác mới nhờ Hải Lâm. Sau lần đó, tớ cảm thấy cậu ấy cũng chẳng có ý gì xấu, cậu ấy là thật tâm muốn giúp đỡ xem như chuộc lỗi với tớ. Cậu nói xem, tớ phải thế nào với người biết hối lỗi đây? Tớ biết cậu đang giận tớ chuyện gì đó nhưng nếu cậu không nói thì tớ sẽ chẳng thể nào biết được. Tớ không giỏi hiểu cậu như người nào đó. Tớ chỉ biết lặn lội đến đây để hỏi cậu cho rõ thôi. Thế nhưng, cậu đã nói không có gì rồi thì việc tớ tiếp tục nán lại đây chỉ thêm vô nghĩa. Tớ nghĩ tớ nên về rồi. Tạm biệt!"
"Khoan đã!" Vương Nguyên Minh giữ lấy tay tôi ngay khi tôi vừa có ý định bỏ đi.
"Buông ra! Tớ cần đi về" tôi cáu kỉnh, vùng vẫy tay mình.
"Không buông! Cậu nói nhiều như vậy ít nhất cũng phải nghe tôi nói"
"Bây giờ không muốn nghe nữa"
"Sao cậu cứ thích ngang bướng vậy?"
"Còn cậu cứ hay vô lý đó thì sao? Hiện tại tớ không muốn đôi co với cậu, buông ra cho tớ về"
"Đã nói không buông!"
"Anh Nguyên Minh? Anh ở đó sao?"
Tôi và cậu ấy kẻ qua người lại, tưởng chừng như sắp có cuộc chiến nổ ra thì bị tiếng gọi này đánh vỡ. Tôi còn chưa kịp nhận định xem tiếng gọi xuất phát từ đâu, người gọi là ai, đã nhanh chóng bị Vương Nguyên Minh kéo sát vào góc cầu thang.
"Cậu làm gì......"
Lời vừa đến miệng còn chưa nói xong, ai kia dứt khoát kéo đầu tôi úp vào lòng ngực cậu ấy rồi khẽ thì thầm vào tai tôi "Im lặng một chút!"
Ngay lúc đó tôi cũng nghe được tiếng bước chân từ xa dần dần hướng về phía này, cho đến khi người đó đến khúc ngoặt ở cầu thang, tôi mới nhìn rõ người vừa gọi Vương Nguyên Minh là ai. Chã trách cậu ấy lại lôi lôi kéo kéo tôi trốn đi, thì ra là sợ em gái Cẩm Ngọc nhìn thấy sẽ hiểu lầm.
Cẩm Ngọc nghi hoặc nhìn khắp một lượt. Khi ánh mắt cô ấy nhìn về góc cầu thang, tôi không rõ mình tại sao phải sợ bị phát hiện mà nép hơn vào người Vương Nguyên Minh. Điều đó càng khiến không khí giữa tôi và cậu ấy càng trở nên mờ ám, đặc biệt là khi chúng tôi ở trong góc tối quan sát, còn Cẩm Ngọc lại ở ngoài sáng chẳng hề hay biết gì.
"Anh Nguyên Minh?...... Kỳ lạ, rõ ràng lúc nãy mình nghe thấy tiếng anh ấy mà. Đã bảo cùng mình đến bệnh viện, không biết lại trốn đi đâu rồi"
Cẩm Ngọc có chút bất mãn khi không tìm được Vương Nguyên Minh, cô ấy đứng đó lầm bầm vài câu rồi cũng rời đi. Nếu thật sự cô ấy nghi ngờ nơi góc tối ở cầu thang mà tiến lại đây, tôi chắc sẽ rất thê thảm.
Đợi cho Cẩm Ngọc đi thật xa, tôi lập tức đẩy Vương Nguyên Minh ra, bước lùi về sau hai bước "Nếu cậu sợ người ta để ý đến sự có mặt của tớ như vậy thì ngay từ đầu đã nên cho tớ rời khỏi đây. Tránh phải khó xử lén lút trốn tránh."
"Đây không phải trốn tránh mà là lánh mặt"
"Có gì khác nhau sao? Cậu đi gặp Cẩm Ngọc đi, em ấy đang tìm cậu đấy"
Lần này tôi đã kiên quyết hơn, nhanh bước xoay người ra khỏi góc tối của cầu thang. Nhưng đi chưa được bao xa, một lần nữa lại bị Vương Nguyên Minh bắt được, nét mặt của cậu ấy đầy sự tức giận hiếm có "Cậu vội làm gì? Nghe tôi nói một chút không được sao?"
Những chuyện xảy ra trước đó cho đến chuyện trốn tránh Cẩm Ngọc đã hoàn toàn khiến tôi tổn thương. Bảo tôi bình tĩnh đối mặt với cậu ấy bây giờ chính là đem cảm xúc ra thử thách, tôi không làm được. Mặc kệ sự chênh lệch sức lực của tôi và Vương Nguyên Minh, tôi dùng hết sức vùng vẫy tránh thoát ra khỏi tay cậu ấy.
Lần này thì tôi dễ dàng được như ý nguyện thế nhưng điều tôi không ngờ là tôi lại chứng kiến Vương Nguyên Minh gập người ôm tay đau đớn, khuôn mặt nhăn nhó than lên một tiếng.
Tôi đã quên mất tay phải của cậu ấy đang bị thương, đó cũng chính là tay giằng co nắm lấy tay tôi. Ý định bỏ đi của tôi tức khắc bay biến, tôi không quan tâm giữa tôi và cậu ấy vẫn còn đang chiến tranh mà lập tức tiến đến gần cầm tay cậu ấy hỏi hang "Tớ xin lỗi! Tay cậu không sao chứ? Đã bị thương rồi cậu còn đi lôi kéo giằng co với tớ làm gì? Lỡ bị thương nặng hơn sau này ảnh hưởng nghiêm trọng thì thế nào đây? Cậu......"
Tôi còn chưa nói hết câu Vương Nguyên Minh đã kéo tôi ôm vào lòng. Tôi ngơ ngác chẳng biết đặt tay vào đâu cho đúng nghe cậu ấy khe khẽ lên tiếng "Đừng nhúc nhích! Tôi chỉ ôm cậu để chắc là cậu không bỏ đi mà nghe tôi nói. Nếu cậu kháng cự, tay của tôi sẽ còn đau hơn. Thế nào? Cậu chọn nghe tôi nói hay làm tay tôi đau đây?"
Chết tiệt! Cậu ấy nói như vậy ai lại chẳng mềm lòng. Tôi cố ổn định nhịp thở rồi mới lên tiếng "Cậu nói đi"
"Tôi không cố ý che giấu tôi và cậu đang ở cùng một chỗ với Cẩm Ngọc. Chỉ là tôi có chuyện cần nói với cậu nên không muốn em ấy đột nhiên xen vào thôi. Giữa tôi và cậu đúng là đang có vấn đề, mà vấn đề này sau khi nghĩ thật kĩ thì có phần liên quan đến tôi nhiều hơn"
Nói đến đây, Vương Nguyên Minh có sự ngập ngừng, dường như cậu ấy cần chút thời gian để suy nghĩ xem mình nên nói điều gì tiếp theo. Sau một lúc, cậu ấy cũng tiếp tục "Đúng là trong lúc thi đấu tôi đã nhìn thấy cậu, nhìn thấy cả lúc cậu và Hải Lâm vai kề vai thân thiết. Cậu có biết, trong gần bảy năm học Karate, hiếm có lúc nào tôi lại mất tập trung để đối thủ có cơ hội chiếm thế thượng phong. Vậy mà, chỉ vì không điều khiển được ánh mắt tìm cậu mà tôi đã biến mình thành một tuyển thủ thiếu chuyên nghiệp. Hai tuần không liên lạc với cậu chính là để tôi làm rõ cảm xúc không thoải mái của bản thân là vì điều gì. Nhưng cho đến khi trông thấy cậu thân thiết với Hải Lâm tôi lại càng không thể xác định rõ nữa rồi. Lần đầu tiên trong đời, tôi không rõ cảm xúc của mình và lời mình muốn nói là gì. Cậu có thể nói thử xem, tôi là bị làm sao đi?"
Dùng chất giọng trầm ấm như tiết trời mùa thu, Vương Nguyên Minh ôn tồn giải bày tất cả cùng tôi. Ở câu cuối, cậu ấy đặc biệt hạ thấp tông giọng hơn khiến câu hỏi đó càng làm trái tim tôi được dịp xao xuyến.
Những điều Vương Nguyên Minh nói, có điều tôi hiểu, có điều thì không rõ, thế nên tôi cũng chẳng biết đáp lại cậu ấy như thế nào. Tôi chỉ biết cậu ấy đang cảm thấy không thoải mái và điều khiến cậu ấy không thoải mái chính là việc tôi thân thiết với Hải Lâm, mà trước đó là Nam Thành.
Biểu hiện của cậu ấy có phải là đang...... ghen? Tôi khá giật mình với suy nghĩ này. Phải biết rằng chỉ có những người thích nhau thì mới có biểu hiện này, nhưng bây giờ tôi không có cơ sở nào để chắc chắn rằng Vương Nguyên Minh có tình cảm với tôi. Tôi và cậu ấy cũng chỉ mới vừa bắt đầu giai đoạn làm bạn bè với nhau thôi.
"Sao cậu không nói gì vậy? Có phải còn giận?" đợi thật lâu không thấy tôi trả lời, Vương Nguyên Minh cứ tưởng tôi vì còn đang giận cậu ấy, nhưng thật ra là tôi đang rối tịt với mớ suy nghĩ của mình.
"Xin lỗi cậu! Cả chuyện lúc nãy nặng lời và chuyện hai tuần rồi không liên lạc." chưa đợi tôi hồi đáp, Vương Nguyên Minh đã nhanh chóng nói lời xin lỗi.
Tôi có hơi bất ngờ nhưng chẳng vì vậy mà để cho cậu ấy được dễ dàng "Nếu tớ nói không bỏ qua thì sao?"
"Vậy chúng ta cứ đứng thế này cho đến khi nào cậu chịu bỏ qua thì thôi"
Thế này mà cậu ấy nói là đang ôm nhau đấy! Còn là ở nơi hành lang mà có thể bất cứ lúc nào cũng có người qua lại.
"Được rồi thua cậu, buông tớ ra đi!"
"Đồng ý làm hoà?"
"Ừm"
Khi Vương Nguyên Minh buông tôi ra, dường như chỉ chờ tôi ngước mắt nhìn, cậu ấy liền chính xác bắt lấy ánh mắt của tôi "Mặt cậu rất đỏ! Ổn chứ?"
Tôi nghe xong chỉ biết đưa hai tay ôm mặt, lập tức xoay người đi. Ở khoảng cách gần mắt đối mắt với cậu ấy như thế mặt không đỏ mới là lạ, huống chi tôi còn mới vừa rời từ cái ôm đột ngột của cậu ấy.
"Tớ......tớ phải về đây. Cũng trễ rồi!" đây vừa là lý do thoái thác tránh phải ngại ngùng cũng là thực tế. Trời đã tắt nắng, dần nhường chỗ cho màn đêm, tôi mà còn không chuẩn bị trở về chắc chắn sẽ lỡ xe buýt.
"Tôi đưa cậu ra trạm xe" Vương Nguyên Minh đề nghị.
Tôi lập tức xoay sang lắc đầu, xua tay nguầy nguậy "Không cần đâu! Trạm xe buýt cũng gần đây thôi"
"Gần hay xa không quan trọng, quan trọng là tôi muốn đi cùng cậu thêm một lát nữa. Đi thôi!"
Vương Nguyên Minh cứ vậy mà tự nhiên nắm lấy tay tôi kéo đi. Tôi định sẽ lại từ chối thì nhớ đến vết bầm tím đó. Cậu ấy cũng thật biết chọn tay để nắm nhỉ.
Không nhìn đến thì thôi, nhìn đến tay cậu ấy tôi lại không yên lòng "Lúc nãy cậu đã vào phòng y tế rồi sao còn chưa xử lý vết thương vậy?"
Vương Nguyên Minh vẫn giữ nguyên nhịp bước chân cho song song cùng tôi, vừa đi vừa nói "Vì phát hiện có người vô tâm đã đến tận cửa rồi lại không vào hỏi hang một câu nên tôi phải đuổi theo hỏi cho ra lẽ"
À đang nói tôi ư? Cậu ấy không nghĩ xem mình đã nói gì trong phòng y tế? Xét đến bản thân cũng có chút gián tiếp khiến cậu ấy bị thương nên tôi sẽ không thèm so đo.
"Hay cậu quay về trước xử lý vết thương đi, để lâu sẽ không tốt đâu. Trạm xe bus ở phía trước kia rồi, không cần cậu phải đưa tớ đến tận nơi làm gì"
"Đã vô tâm rồi, giờ cậu còn muốn xua đuổi tôi đi?" Vương Nguyên Minh bỗng chốc biến mình trở nên vô tội, còn tôi lại thành kẻ xấu ức hiếp cậu ấy.
Tôi bất bình kháng nghị "Nè Nguyên Minh! Tớ là đang nghiêm túc quan tâm nên cậu có thể đừng lệch lạc vấn đề được không?"
"Vậy nếu tôi nghiêm túc đề nghị cậu cởi chiếc áo khoác này ra, cậu có thực hiện không?"
"Nó thì có dính líu gì đến chuyện tay cậu bị thương?"
"Có đó! Vì nhìn thấy nó tôi liền muốn cởi nó ra ngay. Mà tay tôi thì đang rất đau cậu biết đấy"
Cậu ấy logic cái kiểu gì vậy? Tôi chẳng thấy tí liên hệ nào giữa hai việc này cả. Nếu tay cậu ấy rất đau thì còn lấy sức nắm tay tôi làm gì?
Mặc dù nghĩ vậy nhưng tôi vẫn nói "Đợi khi về tớ giặc sạch sẽ trả lại cho Hải Lâm. Bây giờ cởi nó ra cầm trên tay không tiện lắm"
"Đưa nó cho tôi, tôi sẽ nhờ chị An giặc rồi trả nó cho cậu ta"
"Chị An là ai? Mà sao cậu phải làm việc này giúp tớ chứ?" càng lúc vấn đề càng xa sự hiểu biết của tôi.
"Chị An là giúp việc nhà tôi. Còn việc đưa lại áo cho cậu ta là tôi tiện thể thôi"
Tiện thể? Một chút cũng không tiện thể ấy. Theo sự hiểu biết của tôi về Vương Nguyên Minh thì cậu ấy không phải là người rỗi việc làm mấy chuyện này.
Tôi mang theo sự nghi ngờ hồi đáp lòng tốt của cậu ấy "Vẫn là để tớ tự trả Hải Lâm thì hơn. Cậu không cần phải nhọc công đâu"
"Cậu nên nhớ tôi và cậu ta cùng trường, sẽ tiện hơn nhiều so với cậu"
Vương Nguyên Minh mãi cứ khăng khăng khiến tôi không muốn nhúng nhường nữa "Chỉ có chiếc áo khoác thôi cậu đâu cần cố chấp tranh luận với tớ chứ?"
So với thái độ bực dọc của tôi, cậu ấy điềm nhiên mà trả lời "Tôi không thích trên người cậu có mùi lạ, không thích cậu được bao bọc bởi áo khoác của tên con trai khác, không thích cậu lại có thêm lý do trả áo để gặp cậu ta lần nữa. Tất cả đều làm tôi rất khó chịu. Bấy nhiêu đó lý do đã đủ chưa?"
"Cậu là đang ghen đúng không?" cuối cùng tôi cũng buộc miệng nói ra.
Vương Nguyên Minh như nghe phải điều kỳ lạ, chậm một lúc cậu ấy mới phản ứng lại "Ghen? Cậu cho tôi như vậy là ghen?"
Tuy buộc miệng nói ra nhưng ý tôi là về phương diện tình bạn, tôi không có đủ tự tin để nghĩ Vương Nguyên Minh ghen là vì thích tôi. Trong tình bạn cũng có sự hơn thua tình cảm, có đôi lúc chúng ta vô tình thân thiết với một người bạn khác khiến cho người bạn hiện tại cảm giác như bị bỏ quên. Châu Châu và tôi cũng thường vô cớ giận dỗi, so đo về việc này. Vì vậy, tôi nghĩ Vương Nguyên Minh cũng đang có cảm giác mình bị bỏ quên chăng?
Tôi thử giải thích "Cậu đừng hiểu lầm ý tớ. Tớ là đang nói ở cương vị tình bạn. Bạn bè với nhau cũng thường sẽ có cảm giác này khi người kia kết giao bạn mới. Nhưng rồi sẽ ổn thôi, vì đã là bạn bè thì sẽ bao dung cho nhau"
"Ý cậu là bạn bè nên sẽ bao dung tất cả khi cậu thân thiết với người khác?"
"Ừm đúng rồi! Vì bạn bè đâu thể chỉ có một được"
"Vậy sao? Nhưng hình như tôi không thấy điều đó là đúng"
Thế như thế nào mới là đúng?
Vương Nguyên Minh nhìn tôi thêm chăm chú như muốn xuyên thấu, cậu ấy càng như vậy tôi càng khó vững vàng chống đỡ.
"Không biết từ bao giờ tôi rất ghét nghe cậu nói chúng ta là bạn. Và cũng chẳng muốn bao dung gì cả. Thế nên bây giờ, chúng ta đừng làm bạn nữa"
Tim tôi như bất động, cảm giác mách bảo tôi rằng sẽ có điều gì đó sắp thay đổi. Không để tôi phải chờ lâu, Vương Nguyên Minh rất nhanh liền cho tôi biết ý định của cậu ấy.
"Đặc biệt hơn những người khác, tôi muốn tôi và cậu có thể trở thành mối quan hệ mà cậu sẽ chỉ thuộc về tôi. Có được không?"
Từ ngày quen biết Vương Nguyên Minh, tôi như được chơi đùa cùng với cảm xúc. Hồi hộp, lo lắng, vui mừng cho tới thất vọng, buồn rầu, đau khổ, tất cả các cảm xúc được gọi tên thành ba chữ Vương Nguyên Minh.
Cậu ấy có biết lời cậu ấy vừa nói biểu thị cho điều gì không? Tôi thật sự sợ rằng khoảnh khắc này cậu ấy chỉ vì bị cảm xúc chi phối. Tôi nên trả lời thế nào với cậu ấy đây?