Không Khoan Nhượng

Chương 78




RIO DE JANEIRO, BRAXIN

Harvath xuống máy bay ở Sân bay quốc tế Antonio Carlos Jobim của Rio. Cảm giác thích được biến mất vào thiên nhiên hoang dã của Braxin tan biến. Anh nóng lòng muốn vào việc.

Sử dụng tấm hộ chiếu giả đã lấy từ D.C., anh qua cửa hộ chiếu và thủ tục hải quan với cái tên Hans Brauner, quốc tịch Đức. Tấm hộ chiếu này thật vô giá lúc này. Nó không chỉ giúp anh đi lại không bị các cơ quan tình báo của Mỹ theo dõi mà đi lại dưới quốc tịch Liên minh Châu Âu cho phép anh vào Braxin mà không cần visa, điều mà anh không thể nếu dùng hộ chiếu Mỹ.

Tránh bàn tay RDF, anh đi thẳng tới chỗ bàn Du lịch Quốc doanh của Rio de Janeiro và mua một hóa đơn đi taxi trả trước. Anh ghét phải chống chọi với một trong số những tên lái taxi nổi tiếng là cẩu thả ở thành phố này.

Sau khi vào xe và đưa người lái xe địa điểm cần đến, Harvath ngả đầu và nhắm mắt lại. Mười một giờ đồng hồ qua, anh đã ở suốt trên máy bay không thì cũng đổi máy bay. Anh đang mong chờ đến lúc vào khách sạn và tắm rửa, cũng như chợp mắt một chút nhưng vẫn có việc cần làm trước.

Người lái xe đi đường Linha Vermelha hướng về thành phố. Anh ta thay đổi tốc độ và làn đường một cách hoàn hảo theo bản nhạc Funk Carioca của địa phương phát ra từ chiếc hộp gắn trên bảng đồng hồ được trang trí tỉ mỉ.

Văn phòng Chuyển phát nhanh của Mỹ nằm ngay bên dưới Khách sạn Copacabana Palace ở Avenida Atlantica, ngay sát bãi biển nổi tiếng thế giới Copacabana.

Ra khỏi xe, Harvath quay lưng lại làn nước xanh thẫm và những tấm thân màu đồng hun trong trang phục thiếu vải, anh bước thẳng vào bên trong. Anh dùng một chiếc điện thoại trong nhà để liên lạc với Văn phòng Chuyển phát nhanh Mỹ, hỏi xem gói hàng gửi qua Fedex của anh đã tới chưa. Vậy là đã tới.

Sau khi kiểm tra ở cái bàn phía trước và nhận chìa khóa, anh bước xuống chỗ Chuyển phát nhanh để lấy lại gói đồ. Anh đổi vài nghìn đô la sang đồng Reais rồi quay ra sảnh, nhờ người gác cửa sắp xếp hộ một chuyến đi bằng trực thăng cho anh.

Trong phòng mình, Harvath quẳng bưu kiện của Fedex lên giường và vứt chiếc túi gần bàn. Anh bước ra chỗ cửa sổ, kéo lớp rèm trong lại rồi mở ra. Chống tay vào ngưỡng cửa, anh nghiêng người ra bên ngoài.

Quang cảnh bên ngoài thật choáng ngợp. Bãi biển dài bốn cây số đầy người. Mùi vị mặn mòi của biển tràn vào căn phòng. Nhìn những con sóng xô vào bờ, Harvath cảm thấy tiếc rẻ vì không mang theo đồ bơi.

Anh thụt đầu vào, đi vào nhà tắm để tắm cho dễ chịu. Treo xong quần áo, anh trèo vào bồn và lúc này thời gian như ngừng trôi khi anh để mặc dòng nước nóng xối vào cơ thể.

Thường thì bao giờ anh cũng tráng nước lạnh cuối cùng- đó là cách để anh thấy tỉnh táo hơn cả một tách cà-phê, nhưng không phải là hôm nay. Hôm nay anh cần ngủ.

Anh đứng trên tấm thảm hút nước mềm mại, lau khô người rồi lao về phía chiếc giường cỡ lớn. Anh để dấu hiệu không được quấy rầy trên điện thoại, kéo ga giường, rồi nằm xuống.

Anh nhắm mắt lại, lắng nghe âm thanh từ những chiếc xe của người đi biển bên dưới và chìm vào giấc ngủ.